Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1178
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1178 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều – Mạn Tây – Chương 1178 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
Bắt được sự bàng hoàng và hoang mang của Lê Quân, Tông Duyệt thôi nhìn, hướng về mặt biển, ôn tồn nói: “Vẫn
ổn mà, cuộc sống hôn nhân chẳng p1hải đều như vậy sao?”
Năm tháng tình cảm cháy rực làm gì có nhiều như vậy, huống hồ ngay từ đầu, họ cũng không kết hôn vì tình yêu. 0
Nay sinh hoạt lâu dài, quen thuộc lẫn nhau, vướng mắc lẫn nhau, chẳng có gì không tốt cả.
Tông Duyệt không muốn tiếp tục đề 1tài dễ gây xích mích tình cảm, chỉ bãi cát bên bờ biển, mỉm cười đề nghị:
“Chúng ta đi dạo bờ biển đi.”
“Được.”
Cùng lúc đó,2 biệt thự nhà họ Lê ở Nam Dương.
Đoàn Thục Viện cầm điều khiển từ xa xem tivi chẳng mấy tập trung.
Bà thở dài liên tục, nhan6h chóng thu hút sự chú ý của Lê Quang Minh đi ngang qua.
“Sắp hết năm rồi, sao em cứ thở dài thể?”
Đoàn Thục Viện tập trung 9lại, dựa sofa tiếp tục thở dài: “Em buồn mà”
Lê Quang Minh cười vui vẻ đi đến ngồi xuống cạnh bà, lấy điều khiển từ tay bà, liền hỏi: “Buồn gì chứ? Giờ chúng
ta còn việc gì khiến em buồn lòng nữa?”
“Anh nói xem, có phải tình cảm của vợ chồng A Quân gặp trục trặc không?” Đoàn Thục Viện khó hiểu quay đầu
nhìn: “Đã kết hôn hơn hai năm rồi mà bụng Tiểu Duyệt mãi không có động tĩnh gì. Bé Ý cũng sắp hai tuổi rồi,
chẳng biết bao giờ em mới được làm bà nội”
Lê Quang Minh nhíu mày đã hiểu: “Chỉ vì chuyện này thôi? Hai đứa nó chắc chắn đã có dự tính riêng rồi, em đừng
lo nghĩ linh tinh. Em còn không hiểu cái nết con trai mình à, trước giờ luôn xem trọng công việc hơn việc nhà mà”
“Thế nên em mới buồn bực” Đoàn Thục Viện đen mặt, trông rất bất mãn: “Chỉ có Tiểu Duyệt tốt tính mới không so đo với nó, chứ đổi lại là em thì đã ly hôn từ lâu. Cuồng công việc như thế thì lúc đầu thà để nó độc thân, sống hết
đời với công việc luôn đi”
“Em xem em đấy, ai lại nói con trai mình thế” Lê Quang Minh vỗ nhẹ lên vai bà: “Con cháu tự có phúc của con
cháu, chuyện vợ chồng nhà nó, mẹ chồng như em đừng xen vào thì tốt hơn”
Đoàn Thục Viện rụt vai: “Anh chỉ biết châm chọc thôi.”
Hai vợ chồng già ngồi trong phòng khách không ngừng chê bai con trai mình, tư tưởng trung tâm chính là, đứa nào
đứa nấy cũng vô dụng.
Ba ngày sau, Tông Duyệt và Lê Quân vẫn đang nghỉ phép ở hải đảo. Nhưng phong cảnh đẹp mấy thì ngắm mấy
ngày cũng chán.
Sẩm tối, hai vợ chồng lặn ống thở xong quay về. Tông Duyệt tắm xong thì chạy đến ban công đón gió biển.
“Tóc còn chưa khô, không sợ lạnh sao?” Lê Quân mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng khách, giắt theo khăn tắm khô
trên khuỷu tay.
Anh đến cạnh ghế nằm, khoác áo tắm lên người Tông Duyệt: “Lau tóc đi.”
Tông Duyệt không nhúc nhích, nheo mắt nhìn ráng chiều xa xa: “Không lạnh, để gió biển thổi là khô à”
Lê Quân nghiêng người ngồi trên ghế nằm đối diện, cầm điếu thuốc lên châm: “Tiểu Duyệt, về chuyện sinh con, em
tính thế nào?”
Tông Duyệt như ngừng thở, tâm trạng thoải mái mấy ngày nay lại giăng đầy mây đen.
Cô nghiêng đầu đối mặt với Lê Quân, tư thế ngồi ngay ngắn và vẻ mặt nghiêm túc của anh lộ rõ quyết tâm có con.
Cô siết khăn tắm trước người, cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Vì muốn có con nên anh mới dẫn em ra ngoài giái sầu
sao?”
Những dịu dàng và nhân nhượng anh có biểu hiện đều là vì muốn có con?
“Không phải” Lê Quân chồm người kéo tay cô: “Em qua đây”
Tông Duyệt đắn đo hai giây, sau cùng vẫn đứng dậy đi đến cạnh anh.
Lê Quân ra hiệu cô ngồi xuống, chân hai người sát cạnh nhau, vô cùng thân mật: “Tiểu Duyệt, chúng ta nói chuyện
đi.”
“Nói chuyện gì?”
Lê Quân nhả khói rồi dụi tắt nửa điếu còn lại: “Chúng ta là vợ chồng, bất cứ vấn đề nào trong bất kỳ thời điểm nào
em cũng có thể nói anh biết. Tiểu Duyệt, nói thật đi, có phải em không muốn sinh con không?”
“Anh Quân.” Tông Duyệt mím môi, nhìn sang hướng khác, khổ sở nói: “Em muốn hơn cả anh nữa, nhưng..”
Nhưng sao?
Lê Quân kéo mặt cô lại, để ánh mắt hai người chạm nhau: “Tiểu Duyệt, anh muốn nghe lời nói thật.”
Giọng anh rất trịnh trọng, nghiêm túc và chân thành.
Tâm sự Tông Duyệt cố nén bao ngày nay khó lòng kìm được nữa dưới ánh mắt này.
Cô siết tay, hốc mắt đỏ au. Một lúc lâu sau cô mới trả lời, vừa như dò xét vừa như thẳng thắn: “Anh Quân… nếu…
nếu em không sinh con được, anh sẽ làm gì?”
“Cái gì gọi là không sinh con được?” Lê Quân nghĩ đến rất nhiều lý do Tông Duyệt không muốn sinh con, chẳng
hạn như giữ dáng, duy trì thể giới hai người,… nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng cô không thể sinh.
Tông Duyệt đẩy tay anh ra, đưa lưng về phía anh: “Thì là… cơ thể em có vấn đề, có lẽ em không dễ mang thai, nên
anh.”
“Ai nói?” Lê Quân kìm vai cô, đồng tử co rúc: “Em đi kiểm tra rồi à?”
Hốc mắt Tông Duyệt càng thêm đó, việc chủ động thẳng thắn cùng anh còn khó khăn hơn những gì cô tưởng
tượng.
Cô mím môi, ngước mắt lên trên, một lúc sau kể lại ngọn nguồn tình trạng cơ thể mình.
Khi nói ra chữ cuối cùng, tâm tư nặng trĩu như được trút sạch.
Cô không thể nào tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì trước mặt Lê Quân được. Điều anh ao ước, có thể cô không
thể nào hoàn thành.
Đó là nỗi đau không thể hóa giải.
Bầu không khí ở ban công đông cứng rất lâu. Tông Duyệt không nghe được lời đáp của Lê Quân, đáy lòng bắt đầu
thấp thỏm rồi bình thản trở lại.
Cô cho rằng, một người đàn ông bảo thủ như Lê Quân, hẳn không tiếp nhận được sự đả kích của chuyện này.
Cô hít một hơi sâu, cặp mắt che đi đáy mắt ảm đạm: “Phải, em đã đến bệnh viện. Lúc trước anh ngửi được mùi gì
đó trong phòng sạch, không phải đậu hũ thổi đầu, là em vừa uống thuốc Bắc đẩy. Đợt điều trị này đã kết thúc,
nhưng trước mắt dường như không có hiệu quả.”
“Anh Quân, chắc chúng ta phải đối mặt với thực tế. Nếu em thật sự không thể sinh con, anh cũng đừng miễn cưỡng
quá, có thể ly hôn”
Là đàn ông, chắc không mấy ai có thể tiếp nhận sự thật vợ mình không thể sinh con.
Ví dụ thực tế đầy ra đó, đàn ông vô sinh thì hầu hết phụ nữ sẽ gắn bó, nhưng phụ nữ vô sinh, hết chín mươi phần
trăm chỉ có kết cục ly hôn.
Vẫn không nghe được Lê Quân lên tiếng,Tông Duyệt cúi đầu,cười khổ sở:“Chi bằng mại về hoàn thành thủ tục ly hôn,rồi em.”
“Không cần phải ly hôn vì chuyện thể này”Lê Quân lại cầm điếu thuốc vừa hút dở,châm lửa rồi hít một hơi sâu:“Tiểu Duyệt,anh là
chồng em,xảy ra chuyện gì anh cũng có thể gánh vác với em,nhưng em không thể gạt anh”
Tông Duyệt gật đầu phụ họa:“Em không muốn gạt anh,chỉ là
chưa thử hết mọi khả năng,em nghĩ có lẽ sẽ có bước ngoặt”
Nhưng giờ xem ra,khả năng này rất nhỏ.Cô đã uống hết một thang thuốc Bắc,cơ thể không biến hóa là mấy,chỉ có chu kỳ kinh
nguyệt đến sớm.Dù cô vẫn đang kiên trì uống đồ bổ Tiếu Tiếu cho,nhưng đó cũng chỉ là đồ bổ thôi.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.