Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1073
- Home
- Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full
- Chương 1073 - DOÃN MẠT NHẬN ĐƯỢC ĐIỆN THOẠI CỦA TRÌNH LỆ
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1073 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Doãn Mạt không biết giữa Năm Hạ và Vân Lệ đã có chuyện gì,
giống như hai người đột ngột đôi người đôi ngả.
Vân Lệ như ngừng thở, nhìn về phương xa: “Tự tôi có tính toán.”
Đôi mắt Doãn Mạt lấp lánh, trước khi rời đi diễn giải đúng sự thật: “Dạo này Năm Hạ vẫn luôn bị người nhà sắp xếp hẹn xem mắt, nghe nói có nhiều lựa chọn rất tốt.”
Vân Lệ nghẹn họng, khói thuốc xộc vào phối.
Doãn Mạt thong thả quay lại phòng thuốc, nhìn thấy Hạ Sâm, lập tức mỉm cười: “Sao anh lại ra đây?”
Hạ Sâm liếm răng cấm, cười giễu đầy mùi thuốc súng: “Bịn rịn lưu luyến không rời anh ta à?”
“Làm gì có bịn rịn luyến lưu.” Doãn Mạt sớm đã quen với cái tính trái nết trở trời của hắn, vốn không để trong lòng: “Gia chủ Thương khám bệnh cho anh chưa?”
Hạ Sâm đen mặt, chồm người về phía trước, cười nhạt: “Ông ấy không chữa được bệnh này của anh.”
Doãn Mạt lập tức lo lắng: “Vậy giờ làm sao? Cần nằm viện không?”
Cô đúng là có thiên phú, ngày nào cũng kích thích tim hắn rối loạn.
“Nằm viện cũng không ổn, phải thay một quả tim.” Hạ Sâm nhắm mắt thở dài rồi kéo tay Doãn Mạt đặt trước ngực mình.
Doãn Mạt cảm nhận khuôn ngực mạnh mẽ ấm áp dưới lòng bàn tay, nhìn hắn rồi véo lên đỏ: “Anh đừng có nói linh tinh.”
“Ui…” Hạ Sâm hừ nhẹ, nheo mắt nguy hiểm, xoa mu bàn tay cô: “Lại quyến rũ anh à?”
Hắn vừa nói xong, Doãn Mạt bông thấy Thương Tung Hải đi ra từ phòng thuốc bèn rụt tay lại, săng giọng: “Anh đứng đẳn lại đi!”
“Babe, đã nói cả trăm lần rồi, ở trước
mặt em, anh không thể đứng đắn…”
Thương Tung Hải ho khẽ, Hạ Sâm bất đắc dĩ nghiêng người quay đầu: “Ông cụ à, lại sao nữa?”
Thương Tung Hải liếc hắn, ném gói thuốc qua: “Một ngày ba lần đến khi
hết thuốc.”
Mấy chữ cuối cùng như có ý ám chỉ.
Hạ Sâm cầm gói thuốc, run chân: “Ba học nghe lén từ bao giờ thế?”
Thương Tung Hải hừ lạnh vừa đi về phía trước vừa liếc hắn: “Thằng nhóc thối, chú ý lời nói đấy.”
Buổi trưa, Hạ Sâm dẫn theo Doãn Mạt đến nhà hàng Bá tước chuyên đồ Tây dùng bữa.
Doãn Mạt lớn lên ở Anh, đã quen ăn đồ Tây, Hạ Sâm gọi ba món theo sở thích của cô.
Hai người đang chuẩn bị dùng bữa, Doãn Mạt khựng động tác cầm dao nĩa, nhìn người đàn ông đối diện, nhỏ giọng: “Em muốn vào phòng vệ sinh.”
Hạ Sâm cầm khăn ăn trên đùi lên muốn đứng dậy đi cùng: “Đi thôi.”
“Không cần đâu, tự em đi là được.” Doãn Mạt lắc đầu từ chối, mỉm cười sợ Hạ Sầm nhìn ra manh mối: “Em đi nhanh thôi.”
Hạ Sâm liếm khóe miệng, khom lưng ngồi xuống: “Đừng đi lung tung, ra cửa rẽ phải, phòng vệ sinh ở cuối.”
Doãn Mạt đi nhanh ra khỏi phòng ăn. Hạ Sâm nhìn bóng lưng cô rồi lấy điện thoại ra gọi: “Tra ra được gì?”
Thuộc hạ ở đầu bên kia lập tức báo cáo: “Anh Sâm, số điện thoại gọi cho cô Doãn là số không tồn tại, không có xác nhận chính chủ. Tuy nhiên, thông qua xác định vị trí trên điện thoại, chúng tôi tra ra được, là ở vịnh Lệ Đường.”
Hạ Sâm bỗng siết chặt điện thoại, mặt bao trùm sương lạnh: “Cô ta rảnh lắm sao?”
Thuộc hạ ngượng ngùng nói: “Vẫn… chưa chắc chắn đây là hành động của Trình Lệ hay Trình Văn, hay là…”
“Trình Văn bị tháo cánh tay rồi vẫn gọi điện thoại được?”
Thuộc hạ đã hiểu: “Vậy… tám phần là Trình Lệ.”
Cùng lúc đó, ngay cầu thang chữa cháy, Doãn Mạt đứng thẳng người nhận điện thoại.
Chỗ cầu thang trống trải vắng lặng, Doãn Mạt không lên tiếng, đối phương cũng duy trì yên lặng.
Hai người thầm giằng co mấy giây rồi trong điện thoại vang lên giọng nói thanh thoát lạnh lùng: “Cô Doãn sao?”
Doãn Mạt hời hợt đáp: “Tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Myanmar, tiếng Thái hay tiếng mẹ đẻ, phiền cô chọn một ngôn ngữ tôi nghe hiểu được để chuyện trò.”
Không phải Doãn Mạt đang khoe, hay cố ý làm khó, mà vì đối phương lại mở đầu bằng tiếng Parma cô nghe không hiếu.
“Xin lỗi, quên mất cô không phải người Parma.” Người phụ nữ trong điện thoại bật cười rồi nói bằng tiếng Đức: “Chào cô Doãn, tôi là Trinh Lê.”
Doãn Mạt đáp lại bằng tiếng Đức trôi chảy: “Cô Trình có lời gì cứ nói thẳng.”
Giọng Trình Lệ lạnh nhạt hơn Doãn Mạt, lộ ra kiêu ngạo: “Cô Doãn, chúng ta gặp mặt nhau đi, cô thấy thế nào?”
Doãn Mạt nói: “Chẳng thế nào cả.”
“Sao lại không thể nào cả?” Trình Lệ thoáng ngừng, cười khinh thường: “Lẽ nào… cô sợ?”
Phép khích tướng tiêu chuẩn.
Doãn Mạt bình tĩnh nhìn mũi chân mình, hời hợt nói: “Phải, tôi sợ không nhịn được mà đánh cô.”
Trình Lệ khựng người rồi lấy tay che miệng cười: “Cô Doãn thật biết nói đùa.”
“Nhắn địa điểm cho tôi, đừng gọi điện
nữa.”
Doãn Mạt nói xong thì cúp máy, nhếch môi cười nhạt.
Rắn chui ra hang rồi.
Mấy phút sau, Doãn Mạt quay về phòng ăn.
Cô vừa vào thấy ngay Hạ Sâm dựa lưng ghế, thưởng thức ly Champagne, thỉnh thoảng còn kéo cổ áo sơ mi gãi gãi lên ngực.
Rõ ràng dị ứng vẫn còn phát tác.
Doãn Mạt thở dài, chìa tay ra với hắn: “Dị ứng không thể uống rượu.”
Hạ Sâm thôi nhìn ngoài cửa sổ, ngó bàn tay nhỏ nhắn trước mặt rồi bao lại vuốt ve: “Sao khô vậy, có phải chưa rửa tay không cứng?”
Doãn Mạt không khéo miệng, chỉ có thể lúng túng nhìn hắn: “Em…”
“Không sao, ông đây không chê em.” Hạ Sâm củi đầu cắn mu bàn tay cô rồi buông ra, hất cẳm về phía bàn ăn: “Ăn thôi, ăn xong dẫn em đến một nơi.”
Doãn Mạt lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cầm khăn lông lau tay, bình tĩnh nhìn lại, phát hiện miếng bít tết trên đĩa đã được cắt thành từng miếng nhỏ dễ ăn.
Cô nhìn Hạ Sâm, mỉm cười: “Cảm ơn…”
Hạ Sâm nhướng mày nhìn cô rồi dùng nĩa chỉ sang bên cạnh: “Nói với cậu ta áy.”
Doãn Mạt nghiêng đầu rồi ngại ngùng thôi nhìn, à, ra là nhờ phục vụ.
Trong lúc dùng bữa, cô cảm nhận được tiếng rung không ngừng từ điện thoại trong túi quần, không phải cuộc gọi mà là tin nhắn.
Cô chau mày, thấy Hạ Sâm cúi đầu cắt
bít tết bèn lấy điện thoại ra để dưới | bàn cúi xem mấy lần.
Có những tưởng là Trình Lệ, ngờ đâu là nhóm tán gẫu của Lục tử biên giới.
Thẩm Thanh Dã: ??? @Doãn Mạt
Lão Tô: ??? @Doãn Mạt
Tống Liêu: ??? Mấy anh tag chị Hai làm
gi?
Thẩm Thanh Dã: Chị – Hai – đang – hẹn – hò – với – anh – Sâm – kìa!