Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1052
- Home
- Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full
- Chương 1052 - CHẮC LÀ EM THÍCH ANH
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1052 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Ba phút sau, Hạ Sâm nẻm máy tỉnh đến trước mặt Doãn Mạt,
cướp lấy ly rượu trong tay cô, hất cằm nói: “Đề kiểm tra Em, em làm thử đi.”
Doãn Mạt thao tác trên bàn di chuột, kéo đến trang cuối cùng, chau mày: “Phải trả lời hết sao?”
Chắc khoảng một trăm năm mươi câu…
Hạ Sâm lẳng lặng ném chai Chardonnay vào thùng rác, thay bằng chai Baileys đặt trên quầy bar, nhưởng
máy nghiền ngẫm: “Làm nhanh đi.”
Doãn Mạt nhìn hắn, kéo ghế ngồi xuống, vùi đầu trong đống câu hỏi, bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Mặc dù không biết Hạ Sâm định làm gì, nhưng đúng là cô chưa từng sát hạch qua, cũng hơi tò mò chỉ số EQ của
mình là bao nhiêu.
Doãn Mạt tự tin dự đoán, chắc cũng được khoảng 80 đến 100.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hạ Sâm vô cùng kiên nhẫn tựa lên quầy bar chờ Doãn Mạt.
Dường như ánh đèn bên cạnh quá đẹp, hắn chăm chăm nhìn Doãn Mạt, trong lòng nảy sinh cố chấp muốn được thiên trường địa cửu.
Ý định vừa nhen nhóm, hắn lập tức siết chặt ly rượu.
Chấp niệm lần trước suýt nữa khiến hắn phải vạn kiếp bất phục.
Doãn Mạt này, mơ hồ ngu ngốc đối với chuyện tình cảm, liệu có thể chịu đựng
được bao nhiêu cám dỗ?
Đôi mắt hắn âm u sâu thẳm, cất giấu tia hốt hoảng không muốn ai biết đến.
Hắn vô thức chạm tay lên mặt Doãn Mạt, gần trong gang tấc, mềm mại chân thực.
Doãn Mạt đẩy tay hắn ra, cau mày nhìn màn hình máy tính, dường như đang gặp phải câu hỏi khó khăn.
Hạ Sâm cụp mắt nhấp ngụm rượu, điều chỉnh tâm trạng ổn thỏa thì liếc nhìn màn hình qua vành ly, ngay sau đó lập tức khựng người.
Nửa phút tiếp theo, quầy bar lan tràn yên ắng đến khác thường.
Hạ Sâm cho rằng chỉ số EQ của Doãn Mạt bét lắm cũng phải 60-70, nhưng đề kiểm tra thông dụng quốc tế đã vả mặt hăn tan nát.
Kết quả khảo sát EQ của Doãn Mạt: 29 diém.
Hắn để trán, bất đắc dĩ lắc đầu, sơ ý rồi.
Doãn Mạt vô cùng khó hiểu, chớp mắt hỏi hắn: “Khảo sát này chính xác không vậy?”
“Sao thế? Muốn làm lại à?”
Hạ Sâm chỉ hỏi tùy tiện để giữ ý cho đối phương, không ngờ Doãn Mạt lại gật đầu: “Ừ, để em thử lại.”
Lại qua nửa tiếng, Doãn Mạt còn nghiêm túc chọn đáp án hơn trước đó. Ngay khi nộp, cô cười khẽ: “Chắc lần này đúng đấy.”
Hạ Sâm tặc lưỡi, nhìn số điểm hiện lên màn hình chẳng chút kinh ngạc, liếm răng cấm bật cười thành tiếng.
Điểm khảo sát EQ lần hai của Doãn Mạt: 26 điểm.
Đúng là một bảo tàng.
Hạ Sâm cười không ngừng được, tiến đến ôm bả vai cứng ngắc của Doãn
Mạt, kéo vào lòng mình hôn lên mặt cô mấy cái: “Babe, phải tin vào khoa học.”
Thích, là thích thật.
Doãn Mạt như vậy lại mang đến cho hắn sự vui vẻ và hạnh phúc trước giờ chưa từng có.
EQ 29 điểm, rốt cuộc cô nàng đã giải đề kiểu gì vậy?
Hạ Sâm ôm Doãn Mạt hôn một lúc lâu, nét mặt dịu dàng hơn hẳn vì đối phương: “Em ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa.” Doãn Mạt thấy rối rắm, cử nhìn mãi màn hình máy tính.
Hạ Sâm vỗ sau lưng cô: “Đi tắm đi, lát nữa xuống ăn cơm.”
Ăn cơm với đi tắm có liên quan gì nhau sao?
Câu hỏi này lượn quanh đầu Doãn Mạt một vòng. Nhìn gương mặt anh tuấn vui vẻ của Hạ Sâm, tim cô lỗi mất nhịp
mà cúi đầu nghe lời vào phòng tắm.
Hạ Sâm nhìn bóng lưng thướt tha của cô, yết hầu chuyển động, bật để khảo sát của Doãn Mạt lên. Nhìn thấy đáp án của câu hỏi đầu tiên, hắn lập tức mím
mỗi thở dài.
29 điểm là cao quá rồi.
Câu hỏi số một: Dù là công việc hay cuộc sống, tôi vẫn có thể dễ hòa nhập với mọi người?
Doãn Mạt lựa chọn đáp án: Khó nói
låm.
Câu hỏi số mười ba: Giả dụ bản thân là quản lý, bạn ủng hộ vấn đề không được kỳ thị chủng tộc. Một ngày nọ, bạn bỗng dưng nghe thấy có người đùa cợt chuyện kỳ thị chủng tộc, bạn sẽ làm gì?
Doãn Mạt lựa chọn đáp án: Lạnh mặt bảo cút.
Hạ Sâm gập mạnh máy tính lại, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Người phụ nữ này chọn mấy đáp án mà người bình thường sẽ không ai
chọn cả, đúng là ngầu mà.
Dùng bữa tối xong đã là chín giờ.
Doãn Mạt thay váy, để tóc rối, cúi đầu gõ điện thoại, dường như đang nhắn tin.
Hạ Sâm gác tréo chân ngồi cách cô không xa, kẹp điếu thuốc chợt sáng chợt tắt trong tay, đỡ trán nhìn cô.
Không lâu sau, Doãn Mạt đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nói: “Em phải về rồi.”
“Em đến đây.” Hạ Sâm dụi tắt tàn thuốc, chìa lòng bàn tay với đổi phương.
Doãn Mạt nhìn tay hắn, bĩu môi chia tay mình ra: “Sao vậy?”
Hạ Sâm kéo cô vào ngực mình, dựa lưng ghế, trầm giọng hỏi: “Thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Cơ thể hai người rất gần nhau, đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Trước giờ Doãn Mạt luôn thẳng thắn, cô nghiêng đầu nhìn khuôn cằm góc cạnh của hắn: “Ừ, không cần đến ba tháng, giờ em đã nghĩ xong.”
Cô cảm thấy chắc mình thích Hạ Sâm, vì Tiếu Tiếu cũng nói vậy.
Cô không thể xác định được như thế nào gọi là thích, nhưng ở cạnh hắn càng lâu, số lần đỏ mặt tim đập nhanh của cô càng nhiều,
Trước kia hầu hết do xấu hổ, còn giờ như đã là thói quen.
Cô không còn chán ghét đụng chạm với hắn, thậm chí còn lưu luyến cảm giác khi có hắn bầu bạn.
Dù rằng… có thể hắn từng quen nhiều phụ nữ, nhưng Doãn Mạt ích kỷ hy vọng, cô sẽ thành người cuối cùng.
Hạ Sâm cúi mặt xuống, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô. Nét mặt hắn rất âm u và lạnh lẽo nhưng giọng nói lại mộc mạc: “Nếu sau này em thích người khác… anh sẽ giết cả hai người.”
Hạ Sâm không còn rung động nữa, không phải vì không yêu, mà vì không dám yêu.
Doãn Mạt phá vỡ nguyên tắc của hắn, hắn cũng sẽ không cho phép cô lại nhào vào lòng người khác.
Người phụ nữ hắn muốn trong tương lại của mình, dù rằng sống hay chết, cũng chỉ có thể là của hắn.
Tính cách như Doãn Mạt tuy có khiếm khuyết, nhưng cũng có mặt tốt, chẳng hạn như khi đối mặt với tình cảm, cô sẽ không sử dụng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, mà thẳng thừng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Cô trầm ngầm nói: “Chắc không đầu, em chưa từng thích người khác, nhưng em cảm thấy rằng…”
Ngập ngừng không nói ra được, vì nhịp tim đập rộn lên khiến cô ngượng ngùng.
Hạ Sâm nhướng mày, siết cắm cô, bắt cô phải đối mặt với mình: “Nói đi.”
Doãn Mạt cắn môi, nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng nói: “Nhưng em cảm thấy, hẳn là em thích anh.”
Hạ Sâm anh tuấn như vậy, đời này nghe qua bao lời ngon tiếng ngọt. Có rất nhiều người phụ nữ nói thích hắn, yêu hắn, nhưng hắn chỉ cười cho qua.
Tiếng yêu ngoài miệng của phụ nữ là thứ rẻ mạt nhất.
Nhưng Doãn Mạt nói thích hắn, hắn lại cảm thấy vô giá.
Hắn vuốt ve gò má cô, cúi đầu tựa trán cô, nhắm mắt lại, giọng rất khàn: “Babe, đừng gạt anh…”
Doãn Mạt nói, em đã đến rồi, gạt anh làm gì?
Cô sẽ không nói lời tình cảm, EQ cũng thấp đến bất thường, nhưng cô thích Hạ Sâm, nên đã đến Parma tìm hẳn, không đơn thuần chỉ vì yêu, mà muốn cùng hắn qua ải khó khăn.
Tiếu Tiếu bảo cô đừng lùi bước, bảo cô nắm chặt trái tim hắn.
Nên cô đến.