Sau ly hôn tôi hô mưa gọi gió - Chương 318
Đọc truyện Sau ly hôn tôi hô mưa gọi gió Chương 318 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Chương 318 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Tân Hạo Đình (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Giọng nói này đã khiến tôi nhất thời hóa đá tại chỗ, tôi nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu, mẹ kiếp!
Tôi từ tốn xoay người lại, nhìn Lý Tân Nhị đã đi ra ngoài cùng tôi. Bây giờ tôi đã có ý định xé xác cô ta.
“Sao thế? Cô đang định rời đi à?” Dường như cô ta đã nhìn thấu hành tung của tôi, khoan thai đi đến bên cạnh quan sát tôi, như thể cố ý không để cho tôi đi, đức tính cực kỳ tiểu nhân: “Rốt cuộc là chuyện gì mà chị Mạn lại sốt sắng, hồn bay phách lạc như thế?”
“Cô thật sự rất để tâm đến tôi nhỉ, ngay cả chuyện này mà cũng có thể nhìn ra.” Tôi giả vờ sửng sốt, lặng lẽ hít sâu một hơi, để ổn định lại, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi đang có việc rất gấp, sao thế, cô có chuyện gì không? Mau nói đi!”
Tôi ngày càng sốt sắng, nhưng cô ta cứ híp đôi mắt hẹp dài lại, nhìn tôi như chim ưng, tia u ám trong mắt cô ta khiến tôi thật sự hơi mất bình tĩnh, nhưng bây giờ tôi không thể thua cô ta, cho dù là mặt khí thế cũng không được.
“Cô mau nói đi, nếu cô không có chuyện gì, vậy thì tôi xin phép không thể tiếp cô được.”
Tôi chẳng hề giấu giếm vẻ sốt sắng của mình, tôi đang cá cược, bây giờ tôi đã không còn bao nhiêu thời gian để vòng vo với cô ta nữa, kể từ lúc gặp Quý Thanh Viễn đến giờ đã mất năm phút rồi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bốn mươi phút lại ngắn ngủi đến thế, nếu tôi đứng đây lãng phí một phút, cũng có nghĩa là tôi phải rút ngắn một phút gặp mặt Bùi Thiên Vũ, như vậy chẳng khác nào khoét sâu vào trái tim tôi.
Lúc tôi đang tiến thoái lưỡng nan thì điện thoại bỗng đổ chuông, tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đây là một cơ hội hoàn hảo, tôi vội vàng nhấc máy, xoay người đi về phía thang máy, bỏ lại Lý Tân Nhị ở phía sau, sau đó tôi nhấn thang máy, cố ý nói lớn: “Cô đừng gấp, tôi sẽ đến ngay.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hồ Nguyệt: “Bà chủ, là tôi, tôi nhìn thấy Lý Tân Nhị theo chị đi ra ngoài, sợ cô ta sẽ đi gây sự với chị.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cô làm tốt lắm.” Tôi vừa nói chuyện điện thoại, vừa ấn nút đi xuống, chỉ sợ Lý Tân Nhị vẫn đang đi theo tôi, khóe mắt của tôi liếc nhìn về phía cô ta đang đứng, thấy cô ta chẳng hề di chuyển.
Sau khi tôi bước vào thang máy, mới nói với Hồ Nguyệt: “Nguyệt, cô đúng là ngôi sao may mắn bé nhỏ của tôi, cô hãy trông chừng Lý Tân Nhị, giúp tôi nghĩ cách giữ cô ta lại, để tôi tranh thủ chút thời gian, tôi phải rời đi một lát.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi đi xuống tầng một, nhanh chóng băng qua đại sảnh, đi ra bên ngoài, chỉ cần tôi ngồi lên xe, cũng có nghĩa là tôi sắp được gặp anh rồi.
Tôi vừa bước ra khỏi cửa chính, quả nhiên đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu dưới bậc thềm, tôi nhanh chóng chạy xuống bậc thềm, rồi vươn tay mở cửa ra ngồi lên xe.
Sau khi ngồi lên xe, tôi còn xác nhận lại: “Là xe do giám đốc Triệu sắp xếp đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tài xế kia hoàn toàn không nói thêm một chữ, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Dọc đường đi, nỗi nhớ nhung của tôi đã cuộn trào, căng thẳng siết chặt nắm đấm, thậm chí còn hơi khó thở. Tài xế cũng không nhiều lời với tôi, tốc độ xe cũng khá nhanh, chạy thẳng về phía Nam Uyển Cảnh Sơn.
Lúc gần đến Cảnh Viên, tài xế đã căn dặn tôi: “Cô Lăng, trong chiếc túi ở ghế sau có quần áo, cô cần phải thay đồ.”
Tôi liếc nhìn ra sau, quả nhiên nhìn thấy một chiếc túi ở ghế sau, tôi vươn tay nhận lấy, rồi lấy bộ đồ ở bên trong ra, là đồng phục y tá.
“Cô mau thay đồ đi, lát nữa cô phải đi theo xe của bác sĩ.” Tài xế căn dặn tôi.
Tôi liền hiểu ý của ông ta, xem ra Triệu Quốc Tỉ đã mượn cớ tiệc rượu, để dẫn Lý Tân Nhị đi tham dự, rồi sắp xếp bác sĩ đến Cảnh Viên kiểm tra, để lén lút dẫn tôi vào trong.
Xem ra chắc chắn bên trong Cảnh Viên cũng không an toàn cho lắm, mà cũng có người của Bùi Du Thanh, bằng không bọn họ đâu cần phải vòng vo nhiều như vậy, thảo nào giám đốc Triệu lại bảo ông ta sẽ sắp xếp, xem ra tôi đã hiểu lầm ông ta rồi.
Tôi cảm thấy hơi hổ thẹn.
Tôi cũng không hỏi gì nhiều, mà vội vàng mặc áo blouse trắng, đội mũ y tá, người chuẩn bị mấy thứ này rất tỉ mỉ, thậm chí còn nhớ chuẩn bị kẹp nhỏ cho tôi nữa.
Tôi miễn cưỡng đội mũ lên, rồi đeo khẩu trang y tế vào, cứ thế che kín mặt, tôi nhìn vào bóng đen trên cửa kính xe, phát hiện ngay cả tôi cũng không thể nhìn ra mình là ai.
Tôi vừa mới thay đồ xong thì xe đã lái tới con đường tư nhân, có một chiếc xe khác đang đậu trong một khúc cua ở gần đó.
Tài xế ngừng xe ở phía trước chiếc xe đó, rồi nói với tôi rằng: “Cô Lăng, tôi sẽ đợi cô ở đây.”
Ông ta chỉ tay về phía bên đường, đúng lúc nơi đó một ngã rẽ, có thể đậu ô tô ở trong bóng râm, giống hệt với nơi mà hôm trước tôi đã né tránh.
“Cô hãy ngồi lên chiếc xe kia, trên xe là bác sĩ riêng của anh Bùi, cô hãy đi theo ông ta vào trong, đừng nói gì nhiều.” Tài xế lại căn dặn tôi.
Tôi căng thẳng gật đầu, rồi vội vàng bước xuống xe, ngồi lên một chiếc xe khác.