Sau ly hôn tôi hô mưa gọi gió - Chương 282
Đọc truyện Sau ly hôn tôi hô mưa gọi gió Chương 282 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Chương 282 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Tân Hạo Đình (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lộc Minh lập tức quay đi, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ đó lại dặn dò vài chuyện cần phải quan sát, sau đó bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy không khỏe thì phải gọi đội ngũ bác sĩ liền, rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Đầu óc tôi vẫn loạn cào cào, cả người vẫn đau một cách khó tả, Điềm Điềm quỳ xuống bên cạnh tôi, rất muốn nhào tới nhưng đang bị Hồ Nguyệt ôm lấy, dỗ dành: “Con ngoan, đừng động vào mẹ, đau mẹ đấy!”
“Mẹ, bố, hai người về đi! Con muốn ăn mỳ mẹ nấu, mỳ làm bằng tay nhé!” Tôi đùa: “Anh Kính Tùng, đưa bố mẹ về đi, ngày mai không sao thì em về nhà!”
Trương Kính Tùng nhìn tôi, anh ta cứ nhìn tôi như vậy, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Vừa nghe tôi nói vậy, vội vàng nói: “Được rồi, vậy mọi người về nấu mì cho em! Một lát anh đưa sang cho nhé!”
“Ừ!” Tôi cười với anh ta: “Em không sao đâu!”
Trương Kính Tùng ôm Điềm Điềm, đưa theo bố mẹ tôi vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn, rồi cũng ra khỏi phòng, thật ra tôi chẳng muốn ăn mỳ gì cả, chỉ là không muốn họ biết quá nhiều rồi đâm lo lắng.
Họ vừa đi, Lộc Minh đã vội đi tới, ánh mắt có hơi thất vọng mà nhìn Bùi Thiên Vũ, khẽ lắc đầu: “Không tìm thấy bình nước hoa. Cả hiện trường hay trong xe đều không có.”
Sắc mặt Bùi Thiên Vũ càng khó coi hơn, lạnh lùng đến đáng sợ, anh biết bình nước hoa đó là Lý Tân Nhị tặng cho tôi.
Đào Tuệ San không quan tâm những thứ đó: “Không thể nào, buổi chiều lúc tôi và Hoa Dao còn thấy nó ở trong xe, tôi còn cầm lên ngửi, sao lại không có?”
“Hoa Dao, cậu nghĩ xem lúc xảy ra chuyện có còn thấy nó trong xe không?” Y Mộc hơi luống cuống.
“Có, lúc nào cũng ở đó, thơm lắm, lúc đó tớ chẳng còn sức, cảm giác chẳng có sức mà đạp ga. Lần trước lật xe ở Cảnh Sơn Nam Uyển cũng có cảm giác như thế.” Tôi bất lực nói: “Lúc tớ lái xe ra chỗ khác, nó vẫn ở đó!”
Bùi Thiên Vũ lại trưng ra đôi mắt sắc lẹm, cả người tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo: “Em gọi tới là Lý Tân Nhị bắt máy, cô ta nói gì?”
“Cô ta nói… anh đang tắm…” Tôi thành thật trả lời: “Còn nói… cô ta xuống giường đưa điện thoại cho anh ngay!”
“Nói bậy bạ, anh Bùi nói chuyện với bà Bùi cả buổi trời, sao mà tắm được?” Lộc Minh bực tức.
“Điều tra đi, là ai tới gần chiếc xe, tìm cho ra người lấy chai nước hoa đi!” Bùi Thiên Vũ sầm mặt, giọng nói cũng vô hồn.
“Ác độc quá rồi đó? Rõ ràng là muốn hại chết Hoa Dao mà!” Đào Tuệ San không nhịn cục tức xuống, cô ấy nhìn Bùi Thiên Vũ nói: “Anh Bùi, chuyện khác bỏ qua đươc, nhưng chuyện này anh phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng.”
Lúc này, điện thoại của Bùi Thiên Vũ đổ chuông, anh xoay người đi ra.
“Lộc Minh, sao các anh biết tôi gặp chuyện?” Tôi vội hỏi Lộc Minh.