Sau ly hôn, tôi hô mưa gọi gió - Chương 186
Đọc truyện Sau ly hôn, tôi hô mưa gọi gió Chương 186 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Chương 186 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Tân Hạo Đình (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thấy Tân Hạo Đình đã phát tiết xong, mọi người bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn.
Hồ Nguyệt cũng dẫn tôi trở lại văn phòng.
Nhưng Tân Hạo Đình lại đột nhiên nhấc chân xông vào: “Lăng Hoa Dao, rốt cuộc thì cô với tên họ Trần tối hôm qua có quan hệ gì? Tại sao lúc ở bên tôi cô lại không nói cho tôi biết một chút nào? Cuối cùng thì cô còn giấu giếm bao nhiêu tài nguyên mà tôi không biết hả? Lăng Hoa Dao, sao cô lại có thể làm như vậy?”
Tôi đứng sau bàn làm việc, chống cả hai tay lên bàn nhìn anh ta thật sâu. Tôi cảm thấy câu hỏi của anh ta thật buồn cười, tựa như tôi có bao nhiêu tài nguyên cũng nên kính cẩn dâng hết cho anh ta vậy.
Tại sao tôi luôn cảm thấy mạch não của anh ta có chút vấn đề vậy nhỉ? Tôi cười nhạt đáp lời anh ta: “Anh không nên biết thì tốt hơn!”
“Lăng Hoa Dao, tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy?” Giọng điệu của anh ta đột nhiên dịu đi, còn mang theo cảm xúc chán nản: “Sao cô lại biến thành dạng người như thế này chứ?”
Lúc này điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, là điện thoại của Bùi Thiên Vũ.
Tôi gạt đi cảm xúc lúc này của mình, mở điện thoại: “Alo!”
The Spitting Image Of Her Parents: Who Does She Look More Like?28574249
“Em đang ở đâu?” Giọng của Bùi Thiên Vũ vang lên.
“Văn phòng!” Tôi trả lời rất đơn giản.
“Chờ anh nhé!” Anh nói xong thì lập tức cúp điện thoại, tôi cũng không hiểu câu này của anh có ý gì nữa.
Tôi ngồi trên ghế và nhìn Tân Hạo Đình: “Tôi không có thời gian để trả lời những câu hỏi của anh. Sau này anh tự giải quyết cho tốt là được!”
“Hồ Nguyệt! Tiễn khách!” Tôi nói với Hồ Nguyệt.
Hôm nay tôi đã học được một mẹo của Trương Kính Tùng, đó là không tranh cãi với anh ta mà bình tĩnh dùng thế mạnh của mình khiến anh ta bất lực, đồng thời khiến anh ta hoảng sợ mới là cách tốt nhất.
“Lăng Hoa Dao, không ngờ cô lại có thể đối xử với tôi như vậy!” Anh ta vẫn nhìn tôi với vẻ mặt nản lòng thoái chí: “Tại sao tôi không nhìn thấu cô sớm hơn chứ?”
Tôi vốn chẳng muốn quan tâm đến anh ta chút nào, chỉ riêng chuyện xảy ra hôm nay thôi đã khiến tôi đau não lắm rồi.
“Sếp Tân, xin mời!” Hồ Nguyệt lạnh lùng nói.
Tân Hạo Đình liếc nhìn Hồ Nguyệt, sau đó lại nhìn tôi: “Lăng Hoa Dao, trước đây cô không phải người như vậy! Cô khiến tôi quá thất vọng rồi!”
Nói xong, anh ta lập tức xoay người bước ra khỏi văn phòng.
Tôi bất lực lắc đầu, chỉ vì trước đây tôi không như thế này nên anh ta mới được một tấc lại muốn tiến thêm một bước mà không lo ngại điều gì.
Giờ khắc này tôi đã phục Trương Kính Tùng hoàn toàn. Anh ta lợi dụng sự xuất hiện của Quý Thanh Viễn khiến Tân Hạo Đình hoảng loạn, anh ta đánh lừa suy nghĩ của Tân Hạo Đình khiến Tân Hạo Đình không thể không tin giữa tôi và người họ Trần bí ẩn kia có quan hệ. Mà người họ Trần này chắc chắn là người chèn ép bọn họ và là người khiến tất cả mọi người đều phải kiêng kị.
“Hồ Nguyệt! Điều tra thông tin về người họ Trần kia một chút!”
“Chị Dao, ông ta là quan chức cao nhất của xx. Tên là Trần Nguyên Hoa.” Hồ Nguyệt trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức khiến tôi hơi sững sờ.
Chẳng trách Quý Thanh Viễn xử lý dứt khoát như vậy. Có vẻ như tối hôm qua Trần Nguyên Hoa đã không nói ông ta đến đó chỉ để giải vây cho tôi. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không quen biết nhau.
Vì sao ông ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ ông ta có giao tình qua lại với Bùi Thiên Vũ? Nhưng phải là dạng tình cảm qua lại sâu đậm thế nào Bùi Thiên Vũ mới có thể mời được quan chức cao nhất đến giúp một cô gái nhỏ như mình chứ?
Tôi nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được điều này.
Lúc chuẩn bị tan tầm, văn phòng làm việc của tôi lại chào đón một vị khách khác, đó là Bùi Thiên Vũ.
Sau khi Hồ Nguyệt đưa anh đến văn phòng của tôi thì lặng lẽ đóng cửa lại bỏ đi.
Anh nhìn tôi đi tới, rồi đưa tay ra cho tôi: “Tới đây!”
Tôi đứng tại chỗ không đi qua, anh nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi, sau đó chủ động đi tới: “Em sao vậy? Hôm qua bị dọa rồi hả?”
Nghe thấy câu này của anh, tôi không còn gì để nói, đây có khác nào chưa đánh đã khai đâu? Quả nhiên người họ Trần kia là kiệt tác của anh.
“Thật ra hôm qua chẳng sợ bao nhiêu. Nhưng hôm nay quả thật đã sợ rồi!” Tôi bĩu môi, có hơi bực mình.
Hôm nay không nói tới chuyện Quý Thanh Viễn đến thăm hỏi, chỉ nói chuyện Tân Hạo Đình gây rối đã đủ khiến tôi đau não. Chuyện chúng tôi ly hôn đã khiến dư luận xôn xao, thế mà sau khi ly hôn còn ồn ào mất thể diện, lúc này chỉ sợ toàn bộ tòa nhà Cẩm Huy đều đã biết rõ chuyện xấu của tầng 10 rồi.
Tình nhân của chồng cũ gây rối xong thì tới chồng cũ ồn ào, tôi có muốn mặt mũi cũng không còn cơ hội nữa.
“Kể cho anh nghe một chút xem!” Anh vươn tay nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi, rồi xoa nhẹ lên môi tôi.
Tôi liếc xéo anh và rồi kể lại mọi chuyện cho anh nghe một lần. Anh nhìn tôi nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng và đôi mắt sáng ngời, trái tim tôi suýt thì bị anh nghiền thành từng vụn nhỏ.
“Lý do anh mời ông Trần đến là để tạo ra cục diện như vậy, chỉ như vậy Quý Thanh Viễn mới sẽ không cọ xát với em!” Anh nói cứ như mọi chuyện vốn nên như thế: “Còn có thể cho Tân Hạo Đình nhìn thấy một chút màu sắc.”
“Anh đã đoán trước được chuyện Quý Thanh Viễn sẽ không bao giờ hợp tác với anh ta sao?” Tôi nhìn Bùi Thiên Vũ, khuôn mặt mê hoặc tất cả chúng sinh của anh khiến tôi cảm thấy thực sự đáng sợ.
“Sao vậy? Em sợ sao?” Anh nhìn vào mắt tôi, khóe miệng khẽ cong lên: “Anh sẽ đưa thêm người tới cho em!”
“…” Tôi không hiểu ý của anh lắm: “Đưa người nào?”
“Chẳng phải em đang thiếu một quản lý thị trường giỏi sao? Anh sẽ giới thiệu một người cho em!” Anh nói nhẹ nhàng.
Tôi thực sự đang thiếu một quản lý thị trường, cũng vì mãi vẫn không tìm được người hợp lòng hợp ý của tôi.
Nói xong, anh cắn một cái trên môi tôi, sau đó buông tôi ra sải bước đi tới cửa, mở cửa ra: “Vào đi!”