Sau ly hôn mỗi ngày tôi đều biến nhỏ - Chương 39-40
Đọc truyện Sau ly hôn mỗi ngày tôi đều biến nhỏ Chương 39-40 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ – Chương 39-40 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 39
Khúc Kim Tích ở trong phòng Thẩm Thính hai ngày, sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn vào ngày thứ nhất, ngày hôm sau Thẩm Thính căn dặn Tần Tang liên hệ với quản lý khách sạn bảo họ không cần cho người đến quét dọn phòng.
Vì thế mà Khúc Kim Tích có thể vượt qua ngày dài một cách thoải mái, tiếp tục cuộc sống tốt đẹp chỉ có ăn và ngủ. Khi cô nhìn thấy tin nhắn từ wechat của Dụ Đồng thì chậm rãi nhắn lại một câu: “Tôi về nhà rồi.”
Dụ Đồng không nhắn lại, Khúc Kim Tích đương nhiên cũng không vội vàng mà tìm cách liên hệ lại, tuy nhiên cho đến khi trời tối cũng không có dấu hiệu biến trở lại, cô bắt đầu lo lắng, ngày mai cô phải đến tổ kịch sớm.
Điều khiến cho cô lo ngại nhất chính là đêm nay khi Thẩm Thính kết thúc công việc trở về còn đưa theo cả đạo diễn Hà về phòng.
Cũng không thèm nói trước với cô một tiếng.
Hà Chiếu vừa bước vào cửa liền thấy một chú heo con màu hồng, hai vị đồng nghiệp bị dọa cho sợ hãi nhảy dựng cả lên. Hà Chiếu còn nheo ánh mắt lại hỏi: “Cái này. . . Cậu nuôi nó khi nào?”
Thẩm Thính thản nhiên nói: “Tần Tang nhặt nó ở ven đường.”
Tần Tang đi pha trà, nghe thấy Thẩm Thính kêu bọn họ ngồi xuống, chỉ có con heo vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý định nhúc nhích.
Vừa nghe Thẩm Thính nói con heo này do Tần Tang nhặt ở bên đường thì hai vị đồng nghiệp không khỏi liếc mắt nhìn về phía cô, nhưng sau đó cũng không còn dồn sự chú ý vào sự xuất hiện của con heo mà tập trung bàn chuyện chính.
Khúc Kim Tích thở khẽ một hơi, từ từ lùi vào một góc, cho dù Tần Tang bí mật ra hiệu bảo cô đi ra nhưng cô cũng làm như không để ý.
Tần Tang cảm thấy khó xử, đành phải nhân lúc bọn họ không chú ý mà đưa cho cô một chút thức ăn.
Tần Tang đã ở cùng với con heo trong hai ngày. Những kỹ năng về chăm sóc động vật cậu ta đã nắm rõ trong lòng bàn tay mà không cần đến sự chỉ dạy của giáo viên, chỉ cần trong tay có thức ăn, cậu ta sẽ nghĩ ngay đến việc cho Khúc Kim Tích ăn.
Khúc Kim Tích cũng không từ chối, theo bản năng mà ăn như chết đói.
Sau đó cô nghe được giám đốc sản xuất âm thanh nói: “. . .Tạ Trường Tịch có rất nhiều đất diễn, so với Thượng Khương Vy thì có nhiều cơ hội để thể hiện hơn.”
Nghe thấy tên nhân vật mình đóng, Khúc Kim Tích bị thu hút, lỗ tai dựng thẳng lên.
Khúc Kim Tích nhíu mày, Tạ Trường Tịch, vai nữ phụ, số phân cảnh chỉ bằng một nửa so với Từ Nam Nam, lấy đâu ra nhiều đất diễn? Chẳng lẽ nhà sản xuất không đọc kịch bản sao.
Bởi vì cô không muốn mọi người chú ý đến cho nên lùi vào một góc khuất của phòng khách, cho nên chỉ nghe thấy câu được câu mất, Khúc Kim Tích do dự một lát sau đó ỷ vào thân phận là một con heo hiện tại của mình mà đánh liều đi tới gần chỗ bọn họ, tiện đà ngồi ngồi xổm phía sau ghế sô pha nghe họ bàn luận.
Ngồi đây có thể nghe rõ cuộc hội thoại của ba người bọn họ.
Thì ra nhà sản xuất cho từng vai diễn của Tạ Trường Tịch có nhiều phân cảnh đến nổi sắp đuổi kịp nữ chính, cho nên cảm thấy không ổn, muốn cắt vai diễn của Tạ Trường Tịch nhưng đạo diễn Hà lại không đồng ý với quan điểm của giám đốc sản xuất.
Nhưng giám đốc sản xuất dù gì cũng là thành viên của ban quản lý, hơn nữa còn là bạn của đạo diễn Hà, hai người lại đang đứng ở hai lập tường khác nhau, để không xảy ra tranh chấp liền tìm đến Thẩm Thính, muốn nghe ý kiến của anh.
Có rất nhiều cảnh quay quan trọng liên quan đến Tạ Trường Tịch, nếu phải xóa đi cảnh diễn của Tạ Trường Tịch, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến vai diễn của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích không nhìn thấy Thẩm Thính cho nên không biết anh đang có phản ứng như thế nào, một lúc lâu sau nghe được tiếng ly trà đặt lên bàn, sau đó giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Thính vang lên: “Dư Chế, tôi không đồng ý quan điểm với anh, vai diễn Tạ Trường Tịch đóng góp một phần quan trọng trong bộ phim, điều này đã nói rõ trong kịch bản. Hiện tại anh lại muốn cắt giảm vai diễn của cô ấy, điều này có khác gì xóa đi một phần ấn tượng trong bộ phim. Xuất hiện nửa vời, điều này khiến cho những cảnh quay trong phim trở nên nhạt nhẽo, huống hồ đây còn là một bộ phim điện ảnh?”
Giám đốc sản xuất Dư nhíu mày.
Hà Chiếu im lặng uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên ý cười, Thẩm Thính quả nhiên đứng về phía ông ta.
Cho dù là nhà lãnh đạo cũng sẽ có những thời điểm rơi vào tình cảnh khó xử, huống hồ là một nhà sản xuất.
“Nhưng mà Khương Thiện Vy mới là nữ chính.” Giám đốc sản xuất Dư nói: “Không thể để cho nữ phụ nổi bật hơn nữ chính, đến khi phim điện ảnh được công chiếu, người xem sẽ vô cùng phẫn nộ.”
Thẩm Thính nhíu mày: “Tôi đã đọc kịch bản hơn mười lần, thấy đất diễn của nữ phụ chỉ bằng một nửa nữ chính, sao có thể nổi bật hơn nữ chính được?”
Giám đốc sản xuất: “. . .”
Ông ta nghĩ bản thân đã ám chỉ một cách rõ ràng, nhưng không ngờ rằng sau khi Thẩm Thính nghe xong mọi chuyện lại không hề kiêng nể mà ngược lại còn biến cục diễn trở nên xấu hổ như vậy.
Tạ Trường Tịch là vai diễn do Khúc Kim Tích thủ vai, trước đây Thẩm Thính vô cùng ghét Khúc Kim Tích, nếu có thể giảm bớt phân cảnh diễn của Khúc Kim Tích trong phim, anh nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhưng tại sao mọi chuyện không giống với suy đoán của ông ta.
“Được rồi, giám đốc sản xuất Dư à, Thẩm Thính cũng cho rằng không nên cắt bớt đất diễn của Tạ Trường Tịch, ông cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” Hà Chiếu mở miệng hòa giải: “Ông yên tâm đi, tôi biết chừng mực, nữ phụ sẽ không chèn ép được nữ chính.”
Giám đốc sản xuất Dư Chế có chút bực bội: “Được rồi, để tôi gọi điện cho tổng giám đốc Lưu.”
Giám đốc sản xuất mượn cớ rời đi, Hà Chiếu vẫn ở lại, nhìn Thẩm Thính rồi nói: “Tối hôm qua Từ Nam Nam tới tìm tôi nói muốn thêm vài cảnh diễn với cậu.”
Sắc mặt Thẩm Thính không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Cho nên mới phải cắt đi vài cảnh diễn của Tạ Trường Tịch?”
“Chính xác mà nói, cô ta muốn xóa vai diễn của Khúc Kim Tích.” Hà Chiếu bổ sung: “Nói thật, trước khi đến tìm cậu, tôi đã nghĩ cậu sẽ đồng ý với ý kiến của Dư Chế, dù sao thì cậu cũng vô cùng ghét Khúc Kim Tích.”
Hà Chiếu cũng có quan hệ tốt với Thẩm Thính cho nên cũng không che giấu anh mà trực tiếp nói thẳng.
Tần Tang không biết đã đứng ở sau sô pha của Hà Chiếu từ khi nào, cậu ta hướng về phía Thẩm Thính ra hiệu Khúc Kim Tích đang ở sau lưng.
Thẩm Thính: “. . .”
Anh phát hiện mấy ngày này Tần Tang vô cùng hoạt bát.
“Làm diễn viên, điều cơ bản nhất chính là diễn xuất tốt, chuyện thích hay không thích cần phải bỏ sang một bên.” Thẩm Thính nói.
Dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, từ trước đến nay tôi cũng không ghét Khúc Kim Tích.”
Hà Chiếu: “?”
“Nhưng mà.” Hà Chiếu phản ứng lại: ” Dựa vào thân phận của cậu mà nói, không nhất thiết phải so đo như vậy, lãng phí thời gian.”
Thẩm Thính: “. . .”
“Ông Mộ nói cô ấy diễn xuất có hồn, cho cô ấy một cơ hội có lẽ cô ấy sẽ phát huy được năng lực của mình.” Hà Chiếu nói xong câu này thì lập tức đứng dậy rời đi, Thẩm Thính tiễn ông ta.
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Thính ngồi lại trên sô pha, vốn dĩ trên sô pha là một con heo nhưng hiện tại ngồi ở đó lại là một con người.
Khúc Kim Tích đã biến trở lại.
Trong mắt Thẩm Thính hiện lên sự tiếc nuối, chưa kịp sờ đã tai của con heo con thì cô đã biến trở lại thành người, anh nói: “Đều đã nghe thấy hết rồi?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Thẩm Thính nhíu mày: “Không định đứng dậy?”
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: “. . . Chân ngồi xổm lâu nên bị tê.”
Một lát sau, một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt cô, Khúc Kim Tích yên nặng nâng tầm mắt lên nhìn, dựa vào lực tay của anh mà đứng lên, một bên chân đã tê dại khiến mặt cô nhăn lại, nhịn không được mà bám lấy sô pha nhằm giảm bớt sự tê nhức.
Tần Tang cố tình chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đặt lên bàn, vừa rồi có nhà sản xuất phim cùng Hà Chiếu nên cậu ta không tiện lấy ra.
Vào lúc ăn cơm, Thẩm Thính bỗng nhiên lên tiếng: “Cách tốt nhất để tẩy sạch mọi đồn đoán về mình chính là diễn thật tốt, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.” Khúc Kim Tích miệng còn đầy cơm, nói: “Anh Thẩm, cảm ơn anh.”
Anh đã nói với Hà Chiếu rằng anh không hề chán ghét cô.
Trực giác của Khúc Kim Tích mách bảo rằng anh đang nói giúp cô, mặc kệ điều đó có đúng hay không, tóm lại những lời này khiến cho cô càng thêm thoải mái với anh hơn.
Ăn uống no say.
“Tôi về trước đây.” Nói xong, Khúc Kim Tích theo bản năng mà chạm vào tay Thẩm Thính.
“. . .” Con heo con luôn dùng móng của mình để cọ vào Thẩm Thính, hiện tại cô lại quên mất bản thân đã biến trở lại thành người.
Khúc Kim Tích có chút ngại ngùng buông tay, cô vẫy tay chào Tần Tang, sau khi xác nhận bên ngoài an toàn liền chạy nhanh như chớp về phòng của mình.
Sau khi cô rời đi, Tần Tang nhìn bốn phía xung quanh, vô thức nói ra một câu: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy căn phòng thiếu đi cái gì đó.”
Thẩm Thính nhìn về phía cậu ta bằng ánh mắt lạnh như băng.
Tần Tang lập tức ngậm miệng.
Khúc Kim Tích vừa chạy đến cửa phòng, đang định lấy thẻ mở cửa liền thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, cô hoảng sợ, sao lại là Dụ Đồng?
Phòng sát bên phòng cô chính là phòng của Dụ Đồng?
Dụ Đồng đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, da đầu của Khúc Kim Tích không ngừng run lên, nắm chặt tay nắm cửa, mở miệng nói một câu khô cằn: “Chào buổi tối.”
Đáp lại lời của cô chính là tiếng đóng cửa thật mạnh.
Khúc Kim Tích: “. . .”
Khúc Kim Tích không hiểu chuyện gì liền bước vào phòng, đầu tiên chính là tắm rửa thật thơm tho, thay quần áo ngủ thoải mái, sau đó tựa người vào thành giường đọc kịch bản, “nghỉ” hai ngày rồi, đã đến lúc cô chuyên tâm vào công việc.
Qua một lát, có tiếng gõ cửa.
Ở trong tổ diễn lâu như vậy, phòng của Khúc Kim Tích chỉ bị mỗi nhân viên công tác ở khách sạn gõ.
Cô cứ tưởng là nhân viên khách sạn gọi, chỉ sửa sang lại quần áo một chút, chắc chắn rằng dáng vẻ của bản thân không lôi thôi mới bước ra mở cửa.
“. . .”
Dụ Đồng cười nhạt: ”Bất ngờ không? Cô nghĩ người tới là ai?”
Bàn tay đặt phía sau cửa của Khúc Kim Tích không ngừng cào cấu tay nắm cửa, nhìn dáng vẻ hiện tại của Dụ Đồng rất giống với những tên phản diện!
“Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
“Cô Khúc, ngày mai anh Đồng có một cảnh diễn với cô, anh ấy đến tìm cô để diễn thử trước.” Phía sau Dụ Đồng, một giọng nói cứng cáp của đàn ông vang lên, Khúc Kim Tích mở to cánh cửa ra mới thấy được người đứng sau anh ta chính là trợ lý của Dụ Đồng.
Dụ Đồng nâng cánh tay nhìn vào đồng hồ, cất giọng lạnh lùng với Khúc Kim Tích: “Hiện tại mới có tám giờ bốn mốt phút bốn mươi hai giây, như vậy đã là muộn rồi sao?”
Trợ lý không khỏi toát mồ hôi hột, người nghệ sĩ này đúng là không kiêng nể gì ai, đối với phụ nữ mà cũng không thèm chau chuốt từ ngữ, không hổ danh ế bằng thực lực.
“Cô Khúc, ý của anh Đồng chính là bây giờ cũng không được xem là quá muộn, nếu cô có thời gian rảnh thì có thể cùng anh ấy diễn trước cảnh ngày mai không?”
Trợ lý phải vắt hết óc mới có thể khiến bầu không khí bớt trở nên căng thẳng giữa hai nghệ sĩ với nhau.
“Đương nhiên có thể.” Khúc Kim Tích nói: “Anh xem nên đi đâu diễn thì thích hợp.”
Dụ Đồng híp mắt lại: “Đi đâu?”
Khúc Kim Tích: “Nếu không chúng ta đến khu vực nghỉ ngơi cho khách? Lúc này có lẽ không có người.”
Dụ Đồng: “. . .”
Trợ lý: “. . .”
Dụ Đồng trực tiếp đẩy cửa ra, cất bước tiến vào, quay đầu lại gằn từng tiếng với Khúc Kim Tích: “Ngay tại đây.”
“Cô không cần lo lắng tôi làm gì với cô, cứ mở cửa ra cũng được.”
Khúc Kim Tích cân nhắc một chút, quả thực cô đã mở cửa ra.
Dụ Đồng: “. . .”
Sắc mặt trợ lý giống như bị táo bón, đứng ở cửa không được mà không đi cũng không được.
Sao cậu ta lại cảm thấy Dụ Đồng bị Khúc Kim Tích ghét bỏ.
Khúc Kim Tích lời nói ngay thật: “Hiện tại tôi và anh cùng trong một đoàn diễn, nếu để người khác nhìn thấy chúng ta ở chung phòng, không biết được sẽ loan truyền ra loại tin tức như thế nào, mở cửa ra như vậy cũng tốt, sẽ không bị người khác hiểu lầm.”
Cô lại nhìn trợ lý, nếu cô nhớ không nhầm thì trợ lý này họ Trương, cô nói: “Anh Trương, anh có muốn chụp ảnh hay quay lại video không?”
Một câu “anh Trương” khiến cho hai má của trợ lý đỏ ửng lên, cậu ta xua xua tay nói: “Cô Khúc gọi tôi là Tiểu Trương là được rồi.”
Không ngờ đến Khúc Kim Tích lại khách khí như vậy.
Tiểu Trương cảm thấy trước kia bản thân có lẽ đã hiểu lầm gì về Khúc Kim Tích cho nên mới có ấn tượng không tốt với cô.
Sắc mặt Dụ Đồng không chút thay đổi, anh ta cầm lấy kịch bản, nhìn chằm chằm vào Khúc Kim Tích, không nói lời nào mà trực tiếp bắt đầu.
“Quỳ xuống!” Anh ta trầm giọng quát lên một tiếng, ánh mắt có vài phân hung ác.
Trong cảnh này, hoàng đế nghi ngờ Tạ Trương Tích có ý đồ khác cho nên đã thử thách Tạ Trường Tịch, mọi hàng động cùng từ ngữ đều không che giấu được hành động đa nghi cùng âm hiểm của hoàng đế.
Kỹ năng diễn xuất của Dụ Đồng vô cùng tốt, một từ “quỳ xuống” trực tiếp dọa Tiểu Trương sợ tới mức run rẩy, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất.
Cậu ta đứng cạnh cửa nhìn Khúc Kim Tích, chỉ thấy trong nháy mắt cô đã hóa thân vào nhân vật, đuổi kịp tiết tấu của Dụ Đồng, hai chân khụy xuống, quỳ sụp xuống đất, đầu dập trên mặt đất: ”Hoàng thượng bớt giận.”
. . .
Cùng lúc đó, những tay săn ảnh bí mật chụp trộm diễn viên mỗi ngày cũng bắt đầu tìm tới. Dụ Đồng không khác gì một miếng thịt tươi, hai năm qua, lượng người tìm kiếm tên anh ta cứ tăng vùn vụt, có hai nhiếp ảnh gia chuyên săn tin về anh ta.
Đáng tiếc họ vẫn không chụp được gì.
Mà hôm nay hai người săn ảnh cùng cũng tìm được cơ hội, Dụ Đồng rời khỏi phòng, còn tưởng rằng không chụp được gì, không nghĩ tới anh ta lại vào phòng của Khúc Kim Tích!
Bọn họ hưng phấn, kích động, sục sôi!
“Mau chụp, mau chụp! Ngày mai chúng ta nhất định phải để những những hình ảnh này lên tiêu đề của tạp chí!”
Một lát sau.
“Quái gì vậy, hình như không thích hợp nắm, anh mau đến đây xem! Sao không thấy mặt Khúc Kim Tích ?’’
“Gì vậy?”
Chương 40
Tên chụp ảnh còn lại bị những lời nói của đồng nghiệp dọa cho sợ hãi, cuống quýt dùng camera điều chỉnh tầm ngắm, sau khi nhìn kỹ liền nói với đồng nghiệp: “Vừa rồi bị sô pha ngăn cản, còn mặt đâu, anh cho rằng đầu cô ta đâu rồi? Buổi tối đừng nói những lời kinh khủng như vậy!”
Người đồng nghiệp phẫn nộ: “Hai người bị làm sao vậy, căn bản là không chụp được Khúc Kim Tích, Dụ Đồng di chuyển rồi. . .”
Sau đó Dụ Đồng chi chuyển, khiến cho bọn họ không thể chụp được gì, cũng chỉ có thể chụp được cánh cửa đang mở rộng cùng với trợ lý Tiểu Trương.
“Này. . .Giống như không phải đang có tư tình với nhau, hình như họ đang tập diễn. . .”
Hai người săn ảnh liếc nhìn nhau, tên cầm đầu quát: “Quan tâm họ làm cái gì để làm gì, tiếp tục chụp, chụp mười bức cũng phải lấy được một bức rõ nét chứ!”
Nửa giờ sau, sau khi hai người săn ảnh thay đổi vô số góc chụp, do ngồi xổm mà chân cũng tê rần, cuối cùng trơ mắt nhìn Dụ Đồng cùng trợ lý của anh ta rời khỏi phòng của Khúc Kim Tích, sau đó cô đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.
“. . .”
Như vậy đã xong rồi sao?
Còn chưa chụp được gì!
“Không đúng, sao tôi cứ cảm thấy rèm cửa được vén lên để thể hiện cho người khác biết hai người bọn họ làm chuyện ngay thẳng?”
“. . . Được rồi, anh im miệng đi.”
Hai thợ săn ảnh nhìn nhau, im lặng không biết nên nói gì.
Đêm hôm đó vào lúc mười một giờ ba mươi phút, bỗng có một từ khóa hiển thị trên mạng xã hội: Dụ Đồng và Khúc Kim Tích ở chung một phòng trong khách sạn.
Đây là một vài hình ảnh nho nhỏ minh chứng cho việc Dụ Đồng và Khúc Kim Tích ở chung phòng, hành động vô cùng ám muội, trợ lý không xuất hiện, lại hẹn nhau vào buổi tối trong khách sạn, tiêu đề bắt mắt như vậy cho nên chỉ trong vài phút, hàng chục bình luận đã tăng lên đến vài trăm nghìn.
“Dụ Đồng và Khúc Kim Tích? Không! Tuyệt đối không có khả năng.”
“Tin tức giả mạo, mọi người đừng nên tin.”
“Cười chết mất, anh Đồng sao có thể thích một người phụ nữ như Khúc Kim Tích được cơ chứ?”
“Anh Đồng đang quay phim trong tổ làm phim, người này không phải anh ấy, đây không phải Dụ Đồng của chúng tôi.”
“Ha ha, mấy chục cái bình luận thì làm được cái gì? Khúc Kim Tích không khác gì yêu nữ. Trước kia không phải đã bị Thẩm Thính mắng cho phát nhục sao, hiện tại lại muốn dây dưa với anh Đồng?”
. . .
Tần Tang cầm điện thoại lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Thính đang ngồi ở phòng khách đọc kịch bản.
“Anh Thẩm, cô Khúc lại lọt top tìm kiếm.”
Thẩm Thính cầm lấy điện thoại di động của Tần Tang, nhìn qua một lát, sắc mặt không chút biểu cảm, một lúc sau mới trả lại điện thoại.
Không lâu sau, cư dân mạng phát hiện hot search này đã biến mất giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nhất định là Khúc Kim Tích muốn dựa vào sự nổi tiếng của Dụ Đồng để lọt vào hot search, chính vì vậy mà Dụ Đồng đã cho người gỡ bài viết xuống.”
“Ha ha ha, Khúc Kim Tích nhất định là bị bẽ mặt, đáng đời.”
“Cô ta đúng là một con quỷ”
“Nhìn ảnh có thể thấy Dụ Đồng là người đi tìm Khúc Kim Tích, vậy tại sao lại mắng Khúc Kim Tích?”
“Tất cả đều cho rằng đây không phải anh Đồng, không nên suy đoán lung tung!”
. . .
Không có trên hot search, lượng bình luận của quần chúng cũng giảm bớt dần, chỉ còn lại một phần nhỏ vẫn có chấp tranh luận đến cùng.
Ngay sau đó, người hâm mộ của Dụ Đồng bất chợt phát hiện anh ta đã cập nhật một trạng thái mới.
Dụ Đồng phản bác lại một bình luận tiêu cực: “Mù sao? Không thấy chúng tôi đang diễn cảnh tiếp theo sao?”
Đồng thời anh ta đăng tải hai bức ảnh chụp cùng Khúc Kim Tích trong quá trình diễn tập.
Dụ Đồng có gần hai mươi nghìn người hâm mộ, trong đó có hơn một nghìn người hâm mộ anh ta một cách điên cuồng, khi thấy hai bức ảnh đó liền trực tiếp vào bình luận.
“Anh Đồng! Đây là hình ảnh của hai người trong quá trình diễn tập sao?”
“Trời ơi, thái độ của anh đây sao? Không hổ danh là người đàn ông tôi thích.”
Trọng điểm là Khúc Kim Tích cùng một tổ diễn với anh sao? @Dụ Đồng.”
“Anh phải cẩn thận, nhất định đừng tiếp xúc với Khúc Kim Tích.”
“Chồng tôi đẹp trai quá! Những ong bướm xung quanh đầy nhưng chồng tôi chỉ tập trung vào phát triển sự nghiệp, làm sao có chuyện dính vào yêu đương. Cho dù có yêu đương đi chăng nữa cũng nhất định không chọn Khúc Kim Tích (Vô cùng không hợp).”
“Tôi chỉ có một nghi vấn, sao Khúc Kim Tích lại xinh đẹp như vậy? Ngay cả khi bị chụp trộm với độ phân giải ảnh không cao cũng không thể giấu được khuôn mặt xinh đẹp.”
“Cùng quan điểm, tôi cũng giống với anh, tôi đặc biệt thích vẻ đẹp của Khúc Kim Tích.”
. . .
Người được bàn tán sôi nổi trên mạng là Khúc Kim Tích giờ phút này đang cuộn mình trong chiếc chăn bông mà ngủ một cách thoải mái, cho đến tận sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới thức giấc, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi phóng xe đến trường quay.
Vừa đến trường quay liền phát hiện ánh mắt của những nhân viên ở đây nhìn cô có chút kỳ lạ. Lúc trang điểm, cô gặp Mạnh Nghệ, người đóng vai mẹ của Từ Nam Nam, cô ấy ngồi phía sau cô, nói: “Cứ nghĩ cô và Dụ Đồng không quen biết, không ngờ mối quan hệ của hai người cũng không tệ.”
Khúc Kim Tích: “?”
Mạnh Nghệ: “Biểu cảm hiện tại của cô là thế nào, nó khiến tôi nghĩ cô vô tội.”
Nói xong cô ấy cất bước đi.
Khúc Kim Tích: “?”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Khúc Kim Tích không có thời gian rảnh để xem điện thoại, lại không có trợ lý nên cô không biết những tin đồn ở trên mạng. Tuy nhiên vì hôm qua cô và Dụ Đồng đã tập trước kịch bản cho nên những cảnh quay hôm nay cả hai đều quay một cách thuận lợi.
Mãi cho đến khi kết thúc công việc, vào lúc ăn cơm Khúc Kim Tích đọc tin nhắn mới biết chuyện gì đang xảy ra, người theo dõi trang weibo của cô có hơn một nghìn, nhưng không mấy người là thực sự thích cô, bọn họ chủ yếu là mắng chửi cô. Rất ít khi có một tin nhắn hay bình luận nào khen ngợi cô, những lúc như vậy cô đều rất kinh ngạc.
“Thầy Thẩm mời mọi người ăn cơm.” Một giọng nói phấn khích vang lên khiến cho dòng suy nghĩ của Khúc Kim Tích quay trở lại, quay đầu lại nhìn nhìn thấy Tần Tang cùng một nhân viên công tác trong hậu trường đang bê một thùng lớn.
Hậu trường cảnh trở nên náo nhiệt, có cơm đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa đây là còn Thẩm Thính hào phóng mời mọi người, không ít người nhìn về phía Thẩm Thính mà nói lời cảm ơn, Tần Tang liên tục gật đầu, ánh mắt quét nhìn về bốn phía xung quanh.
Khúc Kim Tích đang ngồi trên ghế dựa, phía trước cô là một cái bàn nhỏ, những người khác đều túm tụm tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện, không thì cùng trợ lý của mình bàn việc, chỉ có cô ngồi một mình.
Tần Tang nhíu mày.
Lại nhìn sang Dụ Đồng, anh ta ngồi một bên, cách Khúc Kim Tích khá xa, hai người ở trong hậu trường không hề thảo luận gì với nhau.
Khúc Kim Tích đứng dậy, bước mấy bước đã đến cạnh cậu ta.
Tần Tang tự giác nở nụ cười, tự mình cầm hộp cơm đưa cho Khúc Kim Tích, nhiều người không chú ý đến cảnh tượng này, sau đó Tần Tang nhanh chóng rời đi.
Khúc Kim Tích mở hộp cơm ra, trong nháy mắt liền kinh ngạc vô cùng, hộp cơm có ba ngăn, còn có cả thịt kho tàu, trang trí đẹp mắt, hương vị không thể chê, khác hoàn toàn những hộp cơm của người khác trong tổ diễn.
Hộp cơm rất ngon cho nên Khúc Kim Tích đành bỏ lại chuyện đang đồn đoán trên mạng, ngay sau đó cô phát hiện hộp cơm của những người khác chỉ có hai ngăn, chỉ có duy nhất hộp cơm của cô là ba ngăn.
Là Tần Tang lấy nhầm hay thực ra cậu ta cố ý mang nó cho cô?
Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Thẩm Thính đều tặng cơm cho người trong đoàn phim, lần nào cũng là Tần Tang mang cơm đến đưa cho cô, hộp cơm của Khúc Kim Tích lúc nào cũng là ba ngăn, vài ngày liên tục như vậy, Khúc Kim Tích cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận ra.
Buổi tối, trước khi cô đi ngủ liền nhắn tin báo bản thân không sao, không nhịn được mà hỏi: “Cái kia. . .Mỗi ngày Tần Tang đều mang cơm cho đoàn phim, như vậy có phải quá xa xỉ rồi không?”
Thẩm Thính mời mọi người ăn cơm, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ, một hộp thì không sao nhưng mỗi ngày có đến mấy trăm cái miệng ăn, chỉ tính đến chi phí mua cơm cho mọi người đã lên đến mấy triệu. . .
Thẩm Thính: “Ăn không ngon sao?”
Khúc Kim Tích: “Ăn ngon!”
Khúc Kim Tích tựa người vào thành giường, muốn hỏi Thẩm Thính rằng liệu anh có phải đặc biệt chuẩn bị cho cô hộp cơm khác với mọi người, sợ bị những người khác trong tổ phim biết hộp cơm của cô khác với mọi người, lại lo lắng những điều đó là do bản thân tự đa tình.
Nhỡ may Thẩm Thính không có ý như vậy, đơn giản chỉ muốn mời mọi người ăn cơm.
Thẩm Thính: “Cô muốn nói điều gì?”
Khúc Kim Tích: “Tôi có thể hỏi anh một suất cơm trị giá bao nhiêu tiền không?”
Thẩm Thính: “Tám mươi.”
Khúc Kim Tích: “. . .”
Cô cảm giác bản thân đang đau lòng thay anh.
Do dự vài giây, Khúc Kim Tích mặc kệ bản thân có phải tự mình đa tình hay không liền hỏi: “Anh vì muốn mang cơm cho tôi nên mới mời mọi người cùng ăn sao?”
Một lát sau mới thấy Thẩm Thính nhắn lại: “Tôi muốn nuôi heo.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Khúc Kim Tích không khỏi tức giận.
Ngày hôm sau khi đến tổ kịch, giữa trưa Thẩm Thính lại tặng cơm cho mọi người, Khúc Kim Tích lui về một góc, cậu ta phát những hộp cơm bình thường cho người trong tổ kịch, nhìn vô cùng hòa đồng.
Nhưng mà. . .
“Cô Khúc còn chưa đến lấy cơm.” Tần Tang nói một câu, đa số những người có mặt đều liếc nhìn về phần cơm của Khúc Kim Tích sau đó xoay người rời đi.
“Anh Tần thật nhiệt tình, còn tự tay đưa cơm cho Khúc Kim Tích, thầy Thẩm đúng là có tâm, ngay cả một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phải nhờ trợ lý lớn như anh Tần đây thì mới yên tâm, hơn nữa còn mất một khoản tiền để mời chúng tôi.”
“Đúng vậy, nếu tôi là Thẩm Thính, nhất định sẽ không quan tâm đến Khúc Kim Tích.”
“Không có biện pháp nào khác, Khúc Kim Tích cùng thầy Thẩm có khá nhiều cảnh diễn chung, chỉ có thể thấy rằng thầy Thẩm là một người tốt.”
. . .
Khúc Kim Tích ăn hộp cơm sang trọng, giả vờ như không nghe thấy những lời đó, nhìn người khác ăn cơm một cách vui vẻ, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi chua xót.
Tối hôm đó, thông qua Tần Tang mà Khúc Kim Tích biết được ngày mai cô có một cảnh diễn chung với Thẩm Thính, liền nhắn tin cho Thẩm Thính: “Anh Thẩm, tôi có thể cùng anh diễn trước cảnh ngày mai không?”
Thẩm Thính cũng muốn luyện trước cảnh ngày mai với bạn diễn.
Thẩm Thính: “Được.”
Khúc Kim Tích thay quần áo chỉnh tề, trước lạ sau quen, hiện tại đi lên lầu tìm Thẩm Thính cũng không phải lần đầu tiên cho nên không quá ngại.
Không ngờ vừa mở cửa ra, phòng bên cạnh cũng mở cửa, Dụ Đồng đi đến, nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô, ánh mắt nhíu lại: “Cô muốn đi đâu?”
Khúc Kim Tích: “. . .”
Nói gì bây giờ?
“Không đi đâu cả, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo mà thôi.” Cô mỉm cười làm như không có chuyện gì mà trả lời.
Dụ Đồng nhìn cô một lát, không nói gì, sau đó đóng cửa lại rồi đi về phía trước, vừa đi được hai bước liền dừng dại, quay đầu nhìn cô nói: “Tôi đi ra ngoài ăn bữa khuya, tiện thể cũng có chuyện muốn bàn cùng cô, đi cùng đi?”
Khúc Kim Tích cự tuyệt: “Lần trước những hình ảnh cùng anh diễn xuất đã bị tung lên mạng, hiện tại còn đi ăn khuya, nếu như bị phóng viên chụp ảnh được, như vậy thì rắc rối, hay là thôi đi.”
“Được.” Dụ Đồng nói: “Tôi hỏi cô, cô muốn bản thân lên hot search để nổi tiếng hơn?”
“Đương nhiên là không phải, lúc ấy tôi đang ngủ, hơn nữa chẳng phải tôi cũng đã nói với anh rồi sao, tôi hoàn toàn không biết chuyện này lại lên hot search.”
Sau khi biết chuyện này, để tránh Dụ Đồng hiểu nhầm, Khúc Kim Tích đã nhắn tin giải thích với anh ta rằng không phải cô muốn lợi dụng việc này mà lên hot search, đồng thời chuyện này cũng không phải cô phát tán, cô không hề có chụp ảnh anh ta.
Cô chính trực nhìn thẳng vào Dụ Đồng: “Không phải anh cũng muốn lên hot search đấy chứ?”
Dụ Đồng rời đi với sắc mặt u ám.
Khúc Kim Tích nhanh chóng nhận ra bản thân đã quá lời, đợi một lát sau khi tâm tình đã ổn định có mới lên tầng mười hai.
Nhẹ nhàng gõ cửa, không nghĩ tới người ra mở cửa sẽ là Thẩm Thính, Khúc Kim Tích kinh ngạc, theo bản năng nói: “Tần Tang đâu?”
Thẩm Thính thản nhiên đáp lại: “Cô đến đây để tìm cậu ta?”
Khúc Kim Tích lập tức lắc đầu, cô chỉ là không ngờ đến anh là người mở cửa, mọi lần trước khi cô lên đây đều là Tần Tang mở cửa.
Thẩm Thính né người sang một bên để Khúc Kim Tích đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ có mỗi mình Thẩm Thính, Khúc Kim Tích nghi hoặc nhìn xung quanh liền phát hiện, từ trước đến nay cho dù là ở phim trường hay ở nhà Tần Tang đều luôn bên cạnh anh, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
“Trợ lý cũng có quyền ra ngoài thả lỏng.” Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Thính vang lên, một lần nữa anh ngồi trở lại trên sô pha, không để ý mà nói: “Sao lần này lại lên lâu như vậy?”
Thẩm Thính thuận tay mở vài trang kịch bản, nói: “Nghe nói hai người cùng học chung thời đại học.”
Khúc Kim Tích bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, bản thân đã kết hôn với Thẩm Thính, liệu nhà họ Thẩm có điều tra về chuyện tình cảm trước đây của cô không?
Nếu điều tra ra, liệu Thẩm Thính có biết?
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh không biết.
Khoan đã, biết cũng đâu có sao, Thẩm Thính cũng không ghen, cô đang suy nghĩ cái gì vậy.
Chẳng qua bọn họ chưa thành công trong việc ly hôn cho nên anh chú ý đến cô một chút.
“Đúng vậy.” Khúc Kim Tích gật đầu: “Nhưng đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, lần này không ngờ lại trùng hợp ở chung một tổ diễn.”
Cô quan sát biểu cảm trên mặt Thẩm Thính sau nói mới thành khẩn nói: “Anh yên tâm, trước khi ly hôn với anh, tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với những người đàn ông khác.”
“Lúc trước với Mạnh Thiên Hạo. . .” Nếu như đề tài xoay quanh vấn đề này, Khúc Kim Tích muốn thử cứu hồi ấn tượng của người giám hộ là anh đối với cô.
“Chuyện quá khứ không cần nói.” Thẩm Thính nâng ánh mắt lên nhìn, thản nhiên nói: “Cô rất muốn ly hôn?”
Ánh mắt sắc bén của Khúc Kim Tích nhận ra rằng sắc mặt của Thẩm Thính không tốt, sự tức giận hiện rõ lên khuôn mặt, chẳng lẽ cô đã nói sai câu nào khiến anh mất hứng?
Là bởi vì cô nói ra cái tên Mạnh Thiên Hạo?
Nhưng mà cô chính là dùng tiền của Thẩm Thính để nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, đây chính là đội nón xanh cho anh, tuy rằng chuyện này không phải là thật nhưng khó có thể giải thích được.
Không đợi Khúc Kim Tích nghĩ ra câu trả lời vẹn cả đôi đường, Thẩm Thính nhìn cô một cái, cầm lấy kịch bản: “Đoạn này bắt đầu từ cảnh nào?”
Nhanh chóng chuyển đề tài, đi vào đề tài chính, Khúc Kim Tích quyết tâm đặt mọi suy nghĩ vào kịch bản. Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai người cùng nhau diễn trước cảnh quay ngày mai hai lần.
Khúc Kim Tích uống một ngụm nước để ấm giọng, Thẩm Thính chỉ vào một túi đặt trên bàn: “Tần Tang vừa mới mang cái này về, cầm ăn đi.”
Sau khi được sự cho phép, Khúc Kim Tích cũng không nghĩ nhiều mà mở gói ra ăn, là một túi hoa quả ngọt, nhìn chúng vô cùng đáng yêu.
Cô vừa định há miệng liền đột nhiên nhớ tới chuyện được tặng cơm, sau đó nghĩ đến câu nói tối hôm kia của Thẩm Thính: Tôi muốn nuôi heo.
Động tác chậm lại, sau đó bỏ chúng lại trong túi.
Thẩm Thính chậm rãi nâng ánh mắt.
Chống lại ánh mắt của anh, Khúc Kim Tích nói một câu: “Không ăn, tôi không phải là heo.”
Thẩm Thính dùng điện thoại rồi ấn vào một bức ảnh, sau đó đưa cho Khúc Kim Tích.
Màn hình là một con heo con màu hồng nhạt đang cắn bánh bích quy vị chocolate.
Khúc Kim Tích: “. . .”
“Tôi, tôi về đây.” Nhìn thấy bức ảnh con heo tham ăn này, Khúc Kim Tích chỉ biết phản bác lại một cách yếu ớt.
“Còn nữa, một phần cơm có giá quá đắt, mời bọn họ ăn một bữa là được rồi, ngày nào cũng mời, còn tưởng anh đang làm từ thiện.”
Thẩm Thính nhìn chằm chằm vào cô, vài giây sau mới nói: “Ngày mai Tần Tang sẽ không mang đến nữa.”
Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở khẽ ra một hơi, lại cảm thấy có chút hối hận. Ngày mai không mang cơm đến nữa, như vậy cô sẽ không được ăn những suất cơm ngon miệng.
“Bắt đầu từ ngày mai, giữa trưa đến phòng hóa trang của tôi ăn cơm.” Giây tiếp theo lời nói của Thẩm Thính liền phá vỡ những suy nghĩ của Khúc Kim Tích.
”Hả?”
“Làm sao?”
“Hậu, hậu trường nhiều người như vậy, sẽ bị chú ý.” Khúc Kim Tích sợ tới mức nói lắp.
Khóe miệng Thẩm Thính nhếch lên, nói: “Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ không có cách nào trốn đi?”
“Tôi. . .” Phải nói như thế nào đây.
Cái gì? Thẩm Thính khen cô thông minh, ách. . . Trọng điểm không phải cái này, Khúc Kim Tích nắm chặt áo, nói: “Tôi không đến có được không?”
Thẩm Thính tựa lưng vào ghế, đôi chân thon dài, tao nhã khẽ vắt lên nhau, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt hướng về phía Khúc Kim Tích, một lát sau, thản nhiên mở miệng: “Kế hoạch nuôi heo của tôi còn chưa kết thúc, cô không đến, lần sau biến hình đừng nghĩ đến chuyện nhờ tôi làm người giám hộ.”
Khúc Kim Tích: “. . .”
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp!