Sau khi sống lại liên hôn với chú của nam chính - Chương 83
- Home
- Sau khi sống lại liên hôn với chú của nam chính
- Chương 83 - Ngâm nước lạnh
Đọc truyện Sau khi sống lại liên hôn với chú của nam chính Chương 83 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Chương 83 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Mạc Thịnh Hoan x An Nhu mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng đối diện với ông Triệu một lúc lâu.
“Sao thế?” An Nhu vừa xem xong video Thụy đại thần gửi tới, ngẩng đầu thấy chú Mạc và ông ngoại Triệu duy trì tư thế bốn mắt nhìn nhau, cứ như đang giao lưu bằng ánh mắt vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt An Nhu tò mò, quơ tay qua lại giữa hai người.
“An Nhu, thằng nhóc Mạc nhà cháu ăn hết nguyên một nồi cháo luôn.” Ông Triệu dùng hai tay diễn tả cảnh nồi cháo bị vét sạch sẽ.
“Ăn nhiều thì càng tốt.” An Nhu cười tủm tỉm dẫn Mạc Thịnh Hoan đi ra ngoài, chừa lại không gian cho hai ông cụ.
“Dạo gần đây khẩu vị của chú tăng lên nhiều đáng kể, chú Mạc giỏi quá đi. Nhưng cẩn thận coi chừng không tiêu hoá được, có cần em mua một ít thuốc tiêu thực cho chú không?”
Triệu Vị trơ mắt nhìn cậu thiếu niên dẫn người đàn ông rời khỏi phòng, dáng vẻ cưng chiều quên lối về.
“Ông anh Triệu, chơi cờ thôi.” Ông cụ Mạc bày bàn cờ ra, vẫy tay với Triệu Vị.
Triệu Vị nhìn cửa phòng đóng chặt, thở dài một tiếng.
“Sao vậy ông anh Triệu?” Ông cụ Mạc thấy Triệu Vị mặt ủ mày chau bèn mở lời hỏi.
“Không có gì.” Triệu Vị ngồi xuống đối diện ông cụ Mạc, đôi mắt lúng liếng liếc nhìn bàn cờ tướng, thử thăm dò ông cụ Mạc.
“An Nhu với con trai của chú em Mạc đã kết hôn được bao lâu rồi?”
“Cũng gần được nửa năm.” Ông cụ Mạc cầm một quân cờ màu đỏ đi nước cờ đầu tiên: “Pháo dẫn đầu!”
“Nửa năm à…” Triệu Vị đánh ra quân mã: “Thế chồng chồng tụi nó có dự định sinh con hay gì chưa?”
“Sinh con?” Ông cụ Mạc ngẩng đầu nhìn Triệu Vị, cười trừ bất đắc dĩ.
“Tình huống của Thịnh Hoan không phải ông anh Triệu cũng không nhìn thấy. Nói ra không sợ ông anh chê cười, tôi từng hỏi thăm bác sĩ vấn đề liên quan đến phương diện này, Thịnh Hoan mắc chứng chướng ngại ngôn ngữ, chướng ngại tình cảm rồi cả chướng ngại xã giao. Đừng nói đến chuyện sinh con, ngay cả giao lưu bình thường giữa chồng chồng với nhau còn không làm được nữa.”
Triệu Vị không khỏi trầm tư.
“Thú thật tôi cũng muốn bế cháu lắm, nằm mơ cũng ao ước. Nhưng đáng tiếc chuyện này không phải cứ muốn là được, nếu An Nhu thật sự có thể sinh con cho Thịnh Hoan, muốn tôi dập đầu quỳ lạy thằng bé mấy cái cũng được hết!” Ông cụ Mạc cũng đánh ra quân mã, ánh mắt chứa đầy nỗi chua xót.
…
Bởi vì vừa mới ăn uống no nê, An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan tản bộ bên ngoài một lát rồi mới trở về phòng, sợ chú Mạc bị cảm lạnh bởi vì ngủ quên trong bồn tắm, An Nhu đã mua một hộp thuốc cảm.
Sắc trời đã tối sầm, Mạc Thịnh Hoan đi rửa mặt, An Nhu ôm điện thoại dựa vào đầu giường, tranh thủ lúc sạc điện thoại xem video Thụy đại thần vừa đăng tải.
Hồi nãy khi ở trong phòng bao An Nhu không có mang theo tai nghe nên suốt quá trình chỉ có thể nhìn hình mà không nghe được tiếng, sau khi Thụy đại thần đăng video của mình lên mạng còn cố ý gửi link cho An Nhu.
An Nhu bấm vào đường link chuyển tiếp, Thụy đại thần chỉ mới đăng video chưa được bao lâu đã có hơn một ngàn lượt like.
Đại thần không hổ là đại thần, tự thân mang lưu lượng.
(*) Lưu lượng (thuật ngữ cbiz): chỉ những minh tinh có lượng fans hâm mộ đông đảo, mọi động thái đều được quan tâm, có sức ảnh hưởng lớn tới giới trẻ (vì không biết dùng từ gì để thay thế nên thôi giữ nguyên như trong qt)
An Nhu bấm vào video định xem lại một lần nữa, dùng tài khoản weibo và Mễ Trảo của mình chia sẻ video, còn vắt óc suy nghĩ viết mấy chục từ cảm ơn.
Mạc Thịnh Hoan rửa mặt xong nằm lên giường, thấy An Nhu ôm điện thoại của mình cười ngây ngô, tất cả sự chú ý đều tập trung vào chiếc điện thoại trên tay.
“Khụ khụ.”
Bên cạnh phát ra tiếng ho khẽ, An Nhu bỏ điện thoại xuống quay đầu qua nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đã lên giường, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cổ, ánh mắt hơi ủ rũ, trông có vẻ không được thoải mái.
“Chú Mạc, cổ họng chú khó chịu hả?” An Nhu để điện thoại sang một bên, sốt sắng chồm người tới nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Chú cảm thấy trong người như thế nào, có muốn đi khám bác sĩ không?”
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi lắc đầu.
“Không được cố chịu đựng.” An Nhu trèo xuống giường, nhanh chóng tìm được thuốc cảm mới mua lúc nãy, nhìn thấy trên hộp thuốc có dòng chữ giảm đau rát cổ họng bèn rót ly nước pha chung với một gói thuốc.
An Nhu bưng ly thuốc nóng ấm đưa tới tận tay cho Mạc Thịnh Hoan, nước thuốc phả ra hơi nóng, thân ly cũng còn ấm áp.
Mạc Thịnh Hoan ôm ly thuốc, cúi đầu nhấp nhẹ mấy hớp.
“Chú Mạc, có đắng không?” An Nhu ghé người lại gần ngửi thử, mùi thuốc này không có vị ngọt, khi ngửi vào giống mùi thuốc bắc vừa mới được nấu lên.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan lắc đầu, lại uống thêm mấy hớp.
An Nhu vẫn còn lo lắng không yên, vươn tay sờ trán chú Mạc rồi so với nhiệt độ trên trán của mình.
Không có nóng.
Thấy An Nhu xoay người đi lấy điện thoại, Mạc Thịnh Hoan rũ mắt nhìn hơi nóng lượn lờ trên miệng ly, im lặng không nói một lời.
Người trẻ tuổi đều thích chơi điện thoại, đây là chuyện rất đỗi bình thường.
“Nào, chú Mạc… kêu a nào…” An Nhu cầm điện thoại quay trở lại, bật đèn flash hướng về phía Mạc Thịnh Hoan.
“Để em kiểm tra xem cổ họng của chú có bị sưng đỏ hay không.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn ánh đèn flash phát sáng trên điện thoại rồi lại nhìn An Nhu, phối hợp há miệng ra.
An Nhu cúi người nghiêm túc quan sát cổ họng của Mạc Thịnh Hoan, màu sắc vòm họng bình thường, không sưng cũng không đỏ.
Tắt đèn flash điện thoại, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Lúc nãy sau khi vừa ho xong, có phải chú cảm thấy thoải mái và không muốn ho tiếp nữa đúng không?”
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, bình tĩnh chớp mắt một cái.
“Chắc không phải bị cảm lạnh đâu, có thể chỉ là ngứa họng thôi.” An Nhu nhìn ly thuốc trong tay người đàn ông, cảm giác bản thân mình cứ chuyện bé xé ra to, chưa tìm hiểu rõ tình hình đã cho chú Mạc uống thuốc, đã vậy chú Mạc còn thật sự nghe lời kêu uống là uống luôn.
“Phải hạn chế cho chú uống thuốc mới được.” An Nhu mím môi cầm lấy cái ly trong tay Mạc Thịnh Hoan, trước đây thím Dương đã từng nói “Bản thân thuốc mang theo ba phần độc hại”, huống chi chú Mạc cũng không thích uống thuốc.
An Nhu đổ hết số thuốc còn thừa rồi leo lên giường nằm kế bên Mạc Thịnh Hoan, sau một hồi trầm tư lại ghé vào lồng ngực chú Mạc, chăm chú lắng nghe trong lúc chú hô hấp thì phần phổi có phát ra âm thanh không khoẻ nào hay không.
Nằm úp sấp trên người Mạc Thịnh Hoan một lúc, An Nhu chớp mắt, cậu không nghe được gì hết, nhưng thật ra tần suất tim đập của chú Mạc càng lúc càng nhanh.
Hẳn là chú Mạc không sao cả.
An Nhu cầm điện thoại định xem hết video đang xem dang dở, ngay sau đó cậu nhanh chóng phát hiện tầm mắt của Mạc Thịnh Hoan cũng dừng trên điện thoại của mình.
An Nhu giơ điện thoại lên xuống, ánh mắt người đàn ông cũng di chuyển theo, cậu thấy vậy bèn dứt khoát đặt điện thoại trước mặt Mạc Thịnh Hoan, hai người cùng chụm đầu xem video.
“Đây là thành quả video đã quay trong ngày hôm nay.” An Nhu chỉnh chế độ tua nhanh gấp 2 lần, lại tăng âm lượng lớn hơn: “Chủ đề chính của video là Hải Nam, ngoài trừ đề cập đến trái dừa thì còn so sánh giá cả của các đặc sản có giá thành tương đối cao.”
Mạc Thịnh Hoan chăm chú xem video, trong đó có bóng dáng của An Nhu.
“Em cùng Thụy đại thần và chị dâu Thụy đã chạy đến tham quan một vài khu chợ.” An Nhu phấn khích khoe khoang: “Người của Thụy đại thần cắt ghép chỉnh sửa video đỉnh của chóp, còn gắn thêm cả filter, trong khu bình luận có không ít người đang xin in tư của em đấy.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên trong video đang trả giá với chủ sạp bán trà, ánh mắt sắc bén, miệng mồm lanh lợi, thái độ cương quyết mặc cả một gói trà chá cô có giá gốc 55 đồng xuống chỉ còn 30 đồng.
(*) Trà chá cô (鹧鸪茶 – chá cô là chim đa đa, còn được gọi là gà gô), tên Tiếng Anh của loại trà này là Partridge tea.
Trà chá cô có vị ngọt, cay nồng, toát ra mùi thơm của cỏ Linh Lăng. Công dụng chính là trị ho khan, ho có đờm do nội thương, bệnh kiết lỵ, chứng đau răng, suy dinh dưỡng.
“Chú đừng xem đoạn này mà.” An Nhu vô cùng xấu hổ che màn hình lại.
Trông dáng vẻ kia của cậu không khác gì mấy kẻ đầu cơ trục lợi, Mạc Thành Hoàn vẫn luôn ghét bỏ tật xấu này của cậu, còn chế giễu bản thân cậu chỉ biết ham món lợi nhỏ, thích chiếm tiện nghi và xem trọng vật chất.
Để người khác nhìn thấy thì không sao, nhưng nếu lỡ chú Mạc trông thấy dáng vẻ này của cậu, không biết chú ấy có sinh ra cảm xúc chán ghét hay không?
Mạc Thịnh Hoan là tiến sĩ trở về từ nước ngoài, một người đã từng là thiên chi kiêu tử đứng trên đỉnh cao của nhân sinh chắc chắn sẽ không thèm quan tâm tới mười mấy đồng bạc kia, càng không vì một chút tiền ít ỏi này mà đi tính toán chi ly cùng người bán hàng.
Có khi nào chú Mạc sẽ cảm thấy khó hiểu đối với hành vi của cậu hay không? Liệu chú Mạc có cảm giác cậu đang lãng phí thời gian, hoặc ngạc nhiên không ngờ bản thân cậu lại hao tâm tổn sức chỉ vì vài ba đồng bạc lẻ hay không?
An Nhu cố gắng che kín màn hình, đúng lúc video cũng chiếu xong đoạn này, Mạc Thịnh Hoan giơ tay giúp cậu cầm điện thoại, An Nhu vừa mới thu tay về thì trên màn hình lại bắt đầu chiếu tới cảnh cậu trả giá với chủ sạp bán mứt.
Một cân xoài sấy 30 đồng bị trả giá xuống còn 18 đồng, một cân mít sấy 110 đồng bị mặc cả còn 80 đồng, ngoài ra còn có sầu riêng sấy và chuối sấy, sau khi chốt đơn còn năn nỉ ông chủ giảm bớt một con số 0.
An Nhu đỏ mặt cúi gằm đầu, không dám nhìn bộ dạng của mình trong video.
Chắc hẳn đây chính là dáng vẻ quê mùa thích tính toán chi ly trong miệng của Mạc Thành Hoàn.
“Nhu Nhu?” Trên đỉnh đầu bỗng phát ra âm thanh nghi hoặc, An Nhu mím môi ngại ngùng ngẩng đầu lên, đáy mắt Mạc Thịnh Hoan thoáng hiện ý cười nhàn nhạt, cúi người hôn lên cái miệng lanh lợi của cậu. An Nhu xúc động giơ tay ôm choàng qua cổ Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông buông điện thoại đang cầm trên tay, hôn cậu thiếu niên càng sâu càng mãnh liệt hơn.
Giữa môi lưỡi dây dưa quấn quýt, An Nhu đón nhận thế tấn công mãnh liệt của Mạc Thịnh Hoan, để mặc cho không khí trong miệng mình càng ngày càng loãng do bị cướp đoạt một cách đầy thô bạo.
Mạc Thịnh Hoan lật người qua đè An Nhu dưới thân, một tay chống đỡ trọng lượng cơ thể đề phòng cậu thiếu niên cảm thấy khó chịu bởi vì bị đè nặng, một tay còn lại đỡ gáy An Nhu để cậu thoải mái đáp lại nụ hôn của mình.
An Nhu bị hôn đến nỗi thở hổn hển, hình như Mạc Thịnh Hoan bắt đầu sinh ra hứng thú ngay vị trí cổ, dịu dàng hôn lên gáy của cậu.
Từ cái hôn lần trước Mạc Thịnh Hoan đã nắm bắt rõ điểm mẫn cảm trên cổ của An Nhu, lần này chú tiến sĩ cần cù hiếu học quyết tâm ôn tập sương sương lại bài cũ rồi mới tiếp thu thêm kiến thức mới. Mạc Thịnh Hoan cắn nhẹ lên vành tai của An Nhu, trên mặt và trên cổ cậu dần dần rựng lên một mảng đỏ ửng, thân thể cũng vô thức run rẩy theo.
(*) Gốc là Ôn cố tri tân: ôn tập cái cũ để học thêm cái mới.
Lần này An Nhu cố hết sức kiềm chế hai chân không cho phép bản thân mình sướng quá mất khôn quấn chân vòng qua thắt lưng của chú Mạc nữa.
Mạc Thịnh Hoan bắt đầu thả chậm động tác, lờ mờ nhận ra được điều gì đó nên mê mang nhìn An Nhu.
An Nhu ổn định hô hấp, dường như chú Mạc đang cố gắng kiềm chế bản thân, con ngươi đen sẫm thoáng chốc u ám như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực bên dưới lớp băng cứng rắn, ngọn lửa không ngừng hoà tan lớp băng, càng cháy càng mãnh liệt.
“Chú Mạc?” An Nhu còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác cơ bắp trên cổ chú Mạc cứng ngắc, đường gân gồ ghề cũng hiện rõ mồn một. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn cánh tay đang chống đỡ thân thể của Mạc Thịnh Hoan, ngón tay thon dài siết chặt ga trải giường, đầu ngón tay bấu mạnh đến mức tấm đệm bị lún xuống, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên tạo thành những đường chằng chịt đan xen với các chỗ lồi lõm. Dường như người đàn ông đang âm thầm dùng toàn bộ sức lực để đè nén điều gì đó.
Trông thấy phần trán trơn mịn của Mạc Thịnh Hoan lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, An Nhu vô thức vươn tay muốn lau đi.
Trong nháy mắt khi rướn người lên, An Nhu bỗng cảm nhận được thứ gì đó bèn cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
An Nhu đơ người cứ như bị bấm nút tạm dừng, hai người đối diện nhau, lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu.
An Nhu trơ mắt nhìn màu đỏ trên cổ Mạc Thịnh Hoan càng ngày càng đỏ rực, ngay sau đó chú Mạc vội vàng đứng dậy, gần như chạy trối chết vọt thẳng vào phòng tắm.
Nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, An Nhu – đầu óc còn đang trong tình trạng chết máy – ngồi bật dậy, ánh mắt mờ mịt, ngón tay không tự chủ được nắm chặt ga trải giường.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, An Nhu mới tỉnh táo lại đôi chút, gương mặt thẹn thùng vùi sâu vào trong gối, lỗ tai đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Lại trôi qua thêm nửa tiếng, bình thường vào lúc này đã quá giờ đi ngủ của chú Mạc. An Nhu đứng trước cửa phòng tắm, không biết phải làm sao thấp thỏm nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng bên trong không hề có tiếng nước chảy.
Không lẽ chú Mạc lại ngủ quên trong bồn tắm nữa à?
An Nhu gõ cửa phòng tắm hai cái, bên trong không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cậu cố gắng lấy hết can đảm vặn mở tay nắm cửa, đập vào mắt là cảnh tượng nước trong bồn tắm sắp tràn ra ngoài.
An Nhu luống cuống bước lại gần, quả nhiên chú Mạc đang ngâm mình trong bồn tắm. Cậu sốt ruột duỗi tay vào bồn tắm, rùng mình cảm nhận dòng nước lạnh như băng. Đây là nước lạnh được lấy từ nước máy, không hề pha chung với một miếng nước nóng nào.
“Chú Mạc!” An Nhu hoảng loạn vỗ nhẹ lên gương mặt đối phương, Mạc Thịnh Hoan mở mắt ra, trong con ngươi đen tối ẩn chứa vài phần cảm xúc phức tạp.
“Chú mau ra ngoài đi!” An Nhu mếu máo muốn khóc: “Nếu chú còn tiếp tục ngâm nước lạnh thì sẽ sinh bệnh đấy!”
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy khỏi bồn tắm, định giơ tay an ủi cậu thiếu niên nhưng lại phát hiện bàn tay mình lạnh ngắt, người đàn ông vội vã thu tay về nắm chặt thành nắm đấm một vài lần rồi mới xoa đầu cậu.
Mạc Thịnh Hoan bị An Nhu quấn thành một cái bánh chưng ngồi trên giường, tay cầm ly nước ấm cậu vừa bưng tới, im lặng rũ mắt không nói lời nào.
“Cái kia… Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi!” An Nhu đứng trước mặt Mạc Thịnh Hoan, vừa tức vừa xót cắn môi dưới: “Khó khăn lắm em mới nuôi chú thành ra dáng vẻ khoẻ mạnh như bây giờ, em không cho phép chú tự ý chà đạp thân thể của mình!”
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, chỉ lộ ra bàn tay đang ôm ly nước.
“Uống nhiều nước ấm vào!” An Nhu vô thức nói to hơn.
Mạc Thịnh Hoan ngoan ngoãn nghe lời uống thêm mấy hớp nước ấm nữa.
“Chú Mạc!” An Nhu không biết nên nói cái gì cho phải, trông thấy bộ dáng của Mạc Thịnh Hoan, giọng nói không tự giác mềm mỏng hẳn đi.
Cũng đúng thôi, mười mấy năm qua có lẽ chú Mạc chưa bao giờ trải qua loại tình huống như thế này, bây giờ lại đột nhiên ập đến một cách đầy bất ngờ, có luống cuống mất bình tĩnh cũng là chuyện thường tình.
Nhưng ngâm nước lạnh không phải là một biện pháp tốt!
An Nhu ngồi xuống bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, không biết phải giải quyết như thế nào mới ổn thỏa đây.
Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt qua đưa ly nước cho cậu.
An Nhu cầm ly nước uống hai hớp, dạ dày ấm lên khiến tâm trạng cũng bình tĩnh lại không ít.
“Chú ngủ đi.” Thấy Mạc Thịnh Hoan có vẻ hơi buồn ngủ, An Nhu sờ đầu chú, thấy tóc đã khô ráo đành mím môi tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Trong bóng tối, An Nhu cân nhắc một buổi trời mới xoay người về phía Mạc Thịnh Hoan.
“Chú Mạc?”
Bàn tay đang nắm tay An Nhu hơi giật nhẹ.
“Sau này… chú đừng dùng biện pháp đó nữa được không ạ?” An Nhu cắn môi: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết vấn đề, được không chú?”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, một lúc lâu sau người nằm bên cạnh mới phát ra một tiếng “Ừ”.
(*) Cách ly sinh sản về đêm của hai cá thể bánh chưng Mạc Mạc và bánh dày Nhu Nhu
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tập trung dùng bữa tại nhà hàng, An Nhu mơ màng mất hồn mất vía, Mạc Thịnh Hoan mang theo quầng thâm mắt rõ rệt, chỉ cần nhìn sơ qua sắc mặt của hai người cũng biết đêm qua ngủ không ngon giấc.
(*) Editor: một đêm bảy lần (tắm nước lạnh) trong truyền thuyết =)))
Bầu không khí trên bàn ăn hoà hợp đến mức lạ lùng, thậm chí có người còn đề nghị buổi chiều hẹn nhau đi tắm biển.
eyJpdiI6Ikk5R3g3UEFEdlhDVnhrOWpvWE05SHc9PSIsInZhbHVlIjoicktBVjFVbmNUMDNGME5OQmptbWEwN05wSFA1WVN5S1NuR3JuQWQzUGdlSXZuWWRGMHZ3NjJPQVEzU1VWb2hCRCIsIm1hYyI6IjIxNGNjOGFhNTYzODg0YzBjM2E4MjM5MWM4Y2MwMDI0NjM1NWJmZTQwMDdmNWQ4YzAzMGNkZWE2ODIxY2E3YzQifQ==eyJpdiI6ImVreFwvM2hWR1U1cnY4VU5XUjFaMm9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRHR0pyK015MWVOVEpGeERydVBjMUdFb0k1MVN4anNNVjNaZzBFQVBWalF0UVMxdTBQVGFROGtVejYyV2l3dTFoMytqXC9ldVdPdGlXZW52emRaclFtQ2NtdEFqRXErN3k4ZXNtdWN6OW1WZk5PUFwvMUp2eHg0eGRmOWxlUk5Ed250a2M4MFpTaG5GK1JQS3ZEM2FEUktXc1pBNzcwbXQweWtqcXdUcGM5Z2NvSlR0YWtTN2Y4em51TFZPb0d4bFR0QVRqS1dlYXBpOVJqNlBIVzE4TE13Y01rQWJPVW1GdWtqRThwaTFVYmxoSXdCbElwb3VUN3MzYXArZ2YyZloyV0x6NkUyajR1ZWVWUXpGMXB5XC9HRnRhWmdFcHM0RDR1NUJXUTI5VlVKMUhIUWlHaldYTXdFKzM5eG9XMGF0U0lrUGNUWTkwd0tIOVhGYVJFMXZvRzRMUUVIUjJLWWd3YWZCV0puMm1LdURaVVdqd3Q3Rkt5N0xqaHJmY1hQVXRxTSIsIm1hYyI6ImY3ZmFhNGQ3Zjg4OTM4YTkyY2I1M2EwNDZiMmM0ZTBiNGJhYzAxNWFlM2U1ZThhOGY5ZTY3Y2JhY2E3NDA3MjMifQ==eyJpdiI6IjJRREoxVFNZRWlDY2VCNlhVcWJOWUE9PSIsInZhbHVlIjoid3NjM2dxVlVQSWhGXC9Wem5KQlRqVzNqaWZMbUh3SGdJK3lKemNlayt4MlJaMTBVRUtGb0xHNlFpUEVBV1dFUXkiLCJtYWMiOiI1MjlkYWI0ZGUzZGExMTI4YzMzMjM4MGIwN2U3ZDU5MDBlNzIxMDA0MWYyMTE2ZGFhYTA2MTNhYzM3MjkwMjg0In0=eyJpdiI6Ilp5cUc3bWhic3prSEFMM2VDK1FHUVE9PSIsInZhbHVlIjoiNExqT2FUUU12QzdwSEZEdW9mMmZtNUV5dTE5NmhFK0VsbWt3M3JkSkthMXNtUXVvNE1Db24xOEN0ZmJpc1NvK0VHWGFXUkU0c3A3eUNlTlJsUDRrRFwvd3ZneVJtTDRtMTh1Qko5bnUySW1YVmkxeGZWZGp5d1d1WHVuS1lEaFhQRnNRRUJSQyt4bGNuS01FVWNBNDVcLzRxRER0R3FoMzBlREszN1JmRmY3TW89IiwibWFjIjoiNzA1MzljY2U3MmVlMDdmOGMzNjQ0OGJlYWFiNDc1YjJmMzU0ZDkzZWMxZmFkZTY2NmU5NTQwNGEwNDgxMzI1YiJ9eyJpdiI6IklpekJHaDd6dWlcL213VitMXC9uXC9yWXc9PSIsInZhbHVlIjoiUFMzaGpvN21qcTBmTmxxM0xNSHlcL1BXRGVSZWpGNkE0cFwvZ1IrdHlcL0lKamo5T2F2ZDhJdWhUbVpLR0pBajlUaCIsIm1hYyI6Ijk5MzNiODcwNmNjZWFlN2ZkMTVhNzVmOTlkMjY2ZjMxM2MzY2E1NzUyMDgyMGE3MDdjODU3OGZlNDg4ZDk3ZmMifQ==eyJpdiI6IjVyVnJqRGE1UXZocFcyVWxBd005bEE9PSIsInZhbHVlIjoidlVMRHl1MjFsUUo2Rm4xcW9LeHhGMkZId2ZZaG9oZ3NPZWxHWmFsV3lzaytad0RqXC84QlhaTlRcLzJGVmhyWTFyZlpVaU01UWo5dUdRcUpWK0pvVUNrbk1SbnNTcnVyXC9tTUhzbnBubkxcL2xmV3lNQW0yRzhUeEc2aldxRWF2TUtVQkdCWFFleXgrNjRDcWlKT1BoYlJXOThXdFllQ1Ewb01ETWk0NGs1ZVRWeTRwZUhza0tNWlhVMXdXWWdSK05UOSIsIm1hYyI6ImVjY2RmMzUyZThmNDI5MDVjMjJjZDM0ODlkYWRiOTg1MDY0YjcyZDI2ODJiMTdlMGE1Zjk1NWQzNTdiMzI5ZDAifQ==eyJpdiI6IjN5d2x3dm5VXC9DZTZ6VGhTUDV2SDdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQrXC83RjE3R1hjeWt3NnV2K3VSZlFEQ2NOMlFIUW52TGp3T1V3WkJyOU95ekI1YTBlZFhHTGlRbkVBUkJDVE5SIiwibWFjIjoiZjI5MGZlMWJmYjhlMzljNzllMWU5MTE1N2QzZWJiYmNmZTI5OTAwNGI3OGQ4NTgzYzMyZWM4ZDA1ZWU1ZWYwMyJ9eyJpdiI6IlpwdXdjcXBiRDZYWEF4clZiVnVVckE9PSIsInZhbHVlIjoiOENER0VpdmZsZUM0aUo1Wnk0bHZUOEJFRDQ4UG5lQUJjSk8xTm94Z0VwUjBQS1FrTmkzTHF2XC9KNzV1QU5WY0JyNG9iMVhIUDJhTFYrTXQ0bmp4eFZzZVNIUVwvTTcrMjRLSHRsYmNld3VoeFJYamFuUHRaNDdZZkppZmlVMlpHOHk3RGFhRE9mK2Y2MVpJN0diNDFlNlZFSE9POFwvTkt1TllGT3I5ayt0STAxdnhXcmx5UXFibW40MjFyM1ZsWDBiVFBTZnBFQWR4OUFVa0FKRGhBOHRHdFp3ZUlxbkFIdmVzbU11d3NoS2dGTldmQlUrZnRcLzA1S3EzY2tPRkJzK0JDR2c5bE5rR1lSc0JhMHBxcnZYSkYxYW93WlJtNDBDQU5XYllkZmJsQ1FhZUphMFM0MGpqbGlneitoWEhWZlhUWnVpcXZoc2FENkJneGR0VkJaUlFLRHRQUlJWWWM5XC90bWRBcWk5aklRbjQ9IiwibWFjIjoiZjI0Y2M3MDRjNzY2MjFiY2FiYTA5MTkyNzg2NDk1ZDY5Y2YzN2ZmMDk2MzlkNGY3MDMzZDg1MGMxYzc5NzJiMCJ9eyJpdiI6ImdXeEc2cExiV3luc0VocEN4MVJLMkE9PSIsInZhbHVlIjoiUkxIMk9jeFJiMW8zcWpUQXpQU2E1MG1UMkRMWTNqcUN3MTc5cXJNcmxsaVk1XC9wQ0pzYlVpcCtnSnJoc0FhYUwiLCJtYWMiOiI5N2Q2ODE3ODM4ZjZhY2I1MzBjNWU4NWQxMjVhYzFjNzQwYjYwZDczOWQ2NTNmM2Q2YTEzNjIwNTU1ZTI2OGYzIn0=eyJpdiI6IkRNb0FUUzBwanFWUGV4OEdrc05nZUE9PSIsInZhbHVlIjoiY2xjYXZNc1ZlamdOYldLWEsxbHlWcTdmOGJtK3BBYUtuNjMyU0ZKREFNTTBGc2RJK3lHNDN5KzlJXC9heUlSN2xBY3dqTm1sUFpqNkhkOWxoTU9BcWVBPT0iLCJtYWMiOiI3Mzc5YzkzMDMxNGVjYzM2YjQ2NzU0NDhhMWM0NGY2ZWNjNmE2MmNiMzBlZmZiZDc0MGUxYzEyYzU4ZjE1OGZiIn0=eyJpdiI6IjRuSnJtQkR4QUd1ZnFGZkFVNnlhb0E9PSIsInZhbHVlIjoiN2FMMVd4MXE4TFd2VEJBQk9tbEJreTB5dmM3QjFKOE5ZeEhNVm9YbDJYT013QldwYmlwMVlqa3N1cENHMTRQdyIsIm1hYyI6Ijk3ZTA2NWU2N2UwZTY3MDMwMzgwMmYyMGQyOTMxMDk4MmFhMDlkYTQxYWUzZjQ1YWMwNzg3ODlmZTNjYjJkMmMifQ==eyJpdiI6IjBRMVRCZkZsVlljV0RLSmY3dUttemc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3J6M3hWK1wvOW5KNTF4TWo4MTRtYnZ5UnFDeFdCTDYyWG52SzdEbzZkUUVDYSt3WklkcHNqY3B0dlhcLzI4R0p4Qkd1QTc3MnljSEhDQVwvWjdhdnJnMzFrRTBtSW1kd0tRMzhrellYcHpmRStPSWRCeHlaWStidG9kTDVxdXlqYTZcL3BrMDgyWHRnY2h1ZTFZWG9cLzY0QVwvVW1PNTQ5KzlJSXpMTXdrNmFpeTg1NzcxbXNBck9IckN2anNZdFYrV0I3dE5xVEFPMzZPNXJQa2t6QlwvNEljeml4b25Wd0VFY0dyTTJFQVJjbXo5NFJodnZkNWV1ZWUrK2tMSDBOa3YxODFMTnJFdEdJV0lIUzdEdVIwbzNKNWRFWUhZdU95WXBsbUtnOUlvUjBQSTd5UW5BKzlMUDE5Zk0rZzRSdEFOMUxUIiwibWFjIjoiZjU4NzZjZDI2YTdiZGEzNjlkOTlhY2JlNGQ2YTdiMWI1NmQ2YTZlNzU5MTFiZjI1NWM5MWJjNjM4MDg1NWM4MCJ9eyJpdiI6IiszYVwvWnZBTkNcL0V5RWdDV3UrdlNxQT09IiwidmFsdWUiOiJRaGRMWldwYzdtNVBvQWNnRnpQVTVxeUdxVWMyUUhReG90eGZZY1pza0NCekRqZDJkMzlHTFVLT2hBXC9NSVAxSiIsIm1hYyI6IjExMGZlMjFlZTc0MGZjOGEyZTNjNTczYTQwYTU4YzI1MWQwNTEwNzQzMjY3NTg4YjFiYWIwNGFlYTAzOGNmMDEifQ==eyJpdiI6Im5TS1RDVm9HVHRXS1JMQlBzUDF2SFE9PSIsInZhbHVlIjoiaVpCc1BBSkRQNk40bnRkOXpqXC9IVEZ3Y1J0M3BwbG9uV3hpXC9vMFRDK2ZubFhNYUp3NUJnU25LbDRGYUMwempyUFlyKzlwWmxVK3ltOVNtbzlGYVJ0QT09IiwibWFjIjoiYjkyNGQ0ODI1MTY4YzRkZGUzMTRkZjI5MGNiNDQzYTE0ZjE5NTE5ZGYwODQ4NWU1MDNiNjAxZGIyM2M2MmY3MiJ9eyJpdiI6ImdBRVNxdXI3REhjK3IzNnpkZ0FVNFE9PSIsInZhbHVlIjoiZStuN0dWUGd0WXRQKzVtaG9RTUxDNVNRZEVwSWFRNXJBSmt2cUFXYkNNTk5VK2tuQWo4aThLUGttUnBmNDJOZyIsIm1hYyI6ImQxYTMxMzY5Zjg0ZDUxNjZhNTQxOTdiMDQyYTcxNmIxMDFhZTcxZDViOWFlM2ZmZjlhNTg2MjFjNWY0MTg4MjQifQ==eyJpdiI6IktZZ1wvMWlCSjdxemsrd3RZUWdNMUN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InlHRDVSMXRhM2hyeVlXbytacENEdUZPcm40d1RJeHdtdE1zbHora0VjbXBRM00wT3RrQ0pxUmxJWFJRZmFnZ1wvYmRsXC95cEJPck1jMHBXNEhvaHBpZEdSclBITFhNXC9BTFwvdEkxaU8waDFNV0NmV05CeEhHMmJZRm1hNXV4SXBHdEhvZnRcL3lnSGhncmUxWDNja3Y1Q0NpRkI5cUYzQm85dzFYR3RId0hxOVhVRmRqRjJRNkZFakI4VkF1R21PUVhOMnZoZHpWRU1WUDdxazlmSUJnUjA5Zz09IiwibWFjIjoiMDI4MTE4YjI3Mjc4MjcwZTZlNWUwNjczYzA4OGY5MDBmMzBiNzc0MDc5ZTFmOGVjMDA2NzEwYmM0ZmYyYmRhNCJ9