Sau khi sống lại liên hôn với chú của nam chính - Chương 82
Đọc truyện Sau khi sống lại liên hôn với chú của nam chính Chương 82 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Chương 82 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Mạc Thịnh Hoan x An Nhu mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói là trang điểm nhưng đợi An Nhu rửa mặt xong quay trở lại, chị dâu Thụy chỉ thoa cho cậu một lớp serum mỏng, sau đó không còn chỗ nào cần thể hiện tay nghề nữa hết.
Làn da của cậu thiếu niên trắng nõn mịn màng sờ vào rất sướng tay, bây giờ nếu chị dâu Thụy đánh thêm lớp kem lót và phấn nền lên mặt cậu thì không khéo trông còn xấu hơn.
“Thôi bỏ đi.” Chị dâu Thụy không kiềm được sự ngưỡng mộ, thoa son dưỡng môi cho An Nhu: “Thế này là ổn rồi.”
Trước đây An Nhu chưa từng quay video bao giờ nên không biết hoá ra còn cần nhiều kiến thức đến thế.
Đầu tiên Thụy đại thần và An Nhu cùng thương lượng nhằm xác định chủ đề video, tiếp theo còn phải soạn một phần dàn ý cơ bản, trợ lý quay phim của Thụy đại thần cũng có mặt, mọi người điên cuồng hoạt động tế bào não suy nghĩ xem phải quay như thế nào, làm cách nào để An Nhu xuất hiện trong video mà tránh xảy ra sai sót.
Thụy đại thần thường xuyên quay video chia sẻ cuộc sống sinh hoạt của mình với fans, bình thường An Nhu cũng rất thích xem video của Thụy đại thần, nhưng không ngờ đằng sau một video còn phải chuẩn bị nhiều công đoạn đến như vậy.
Thụy đại thần cực kỳ tỉ mỉ trong công việc, đã tốt còn muốn làm cho tốt hơn. Chị dâu Thụy đứng một bên phụ trách hỗ trợ lặt vặt, hai vợ chồng cười cười nói nói, An Nhu bé ngoan lắng nghe rồi học tập theo. Quay ngoại cảnh khoảng gần 2-3 tiếng, mọi người quay trở về xem xét lại một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì thì An Nhu mới quay về khách sạn.
Nằm yên trên chiếc giường rộng lớn, cả căn phòng im ắng không phát ra một tiếng động nào.
An Nhu nhắm mắt khoảng mười giây chợt nhận ra có gì đó không đúng, cậu giật mình đứng dậy đi loay hoay khắp phòng, cuối cùng cũng tìm thấy người đàn ông đang nhắm nghiền hai mắt ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Mạc Thịnh Hoan thả chậm hô hấp, đầu dựa vào thành bồn tắm, mái tóc hơi dài mềm mại rũ xuống, đường cong bả vai mượt mà ẩn chứa sức lực không thể xem nhẹ, làn da trắng lạnh dán vào sứ trắng, vẻ đẹp tuyệt trần không gì sánh nổi.
Đợi An Nhu rón rén đi qua đó mới phát hiện trên mặt nước không hề tạo bọt, gần như có thể nhìn thấy không sót một thứ gì cảnh tượng dưới mặt nước, sau khi đơ người mất ba giây, An Nhu lật đật xoay người lại, hai mắt trợn thật to.
Không biết chú Mạc đã nằm đây ngủ bao lâu, An Nhu lùi về sau hai bước sờ soạng thành bồn tắm, thả một tay vào trong nước để thử nhiệt độ.
Nước đã lạnh lẽo đôi chút, nếu còn tiếp tục ngủ trong này thì không chừng sẽ bị cảm lạnh mất.
An Nhu lấy một cái khăn tắm đặt ngay bên mặt che khuất tầm nhìn, đứng cạnh bồn tắm vươn tay ra sờ trán chú Mạc.
Cảm nhận được sự đụng chạm khẽ khàn, Mạc Thịnh Hoan chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt khẽ ngước lên, con ngươi vương vấn nét ngái ngủ nhìn về phía An Nhu.
“Nước lạnh rồi, chú lên giường ngủ được không?” An Nhu cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn.
“Ừ.” Yết hầu Mạc Thịnh Hoan khẽ nhúc nhích, khi nói chuyện còn mang theo vài phần giọng mũi, một tay người đàn ông vịn vào thành bồn tắm, cả người trực tiếp đứng dậy trước mặt An Nhu.
An Nhu vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, lỗ tai nghe được tiếng nước nhỏ tí tách vào bồn tắm.
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy cái khăn tắm mà An Nhu dùng để che mặt, khăn tắm sượt qua gò má, một giọt nước rơi trúng sau gáy của An Nhu, chậm chạp lăn xuống dưới.
Những nơi mà giọt nước lăn qua kéo theo từng trận ngứa râm ran, An Nhu định giơ tay lau đi thì chợt cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào chỗ phát ngứa, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, nhẹ nhàng xoa tròn tới lui tại vị trí giọt nước vừa rơi xuống.
Gương mặt An Nhu nóng bừng như muốn phát sốt, cảm giác tê dại ngứa ngáy sinh ra từ những cái mơn trớn vuốt ve cứ dây dưa không chịu đi, tiếng rên hừ hừ nghẹn ứ trong cổ họng, An Nhu cố gắng kiềm chế không dám phát ra tiếng.
“Được rồi.” Phía sau lưng truyền đến chất giọng trầm thấp, hơi thở nóng hổi gần như phả vào sau tai của An Nhu. Làn da cậu thiếu niên trắng trẻo quá mức khiến cho vết đỏ ửng hai bên lỗ tai càng thêm nổi bật, tựa như lớp phấn hồng trên mặt không ngừng loang lổ ra ngoài.
An Nhu xoay người lại, trên cổ Mạc Thịnh Hoan rựng lên màu hồng nhạt, nửa người trên để trần, bên hông tùy tiện quấn một cái khăn tắm, đường nhân ngư xinh đẹp kéo dài xuống bên dưới khăn tắm, gợi cảm đến độ muốn chói mù hai mắt.
Theo từng cử động đi về phía trước của Mạc Thịnh Hoan, khăn tắm cũng lung lay muốn như rớt xuống tới nơi.
“Chú Mạc!” An Nhu hít một hơi thật sâu, hai tay nhanh chóng duỗi tới giữ chặt khăn tắm.
Mạc Thịnh Hoan đứng tại chỗ nhìn cậu thiếu niên ngồi xổm người xuống, phần cổ nháy mắt biến thành màu đỏ rực.
“Quấn khăn tắm như vậy là không được, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút thôi thì khăn tắm sẽ rơi xuống ngay lập tức!” An Nhu nghiêm túc dạy dỗ Mạc Thịnh Hoan: “Nếu muốn quấn khăn tắm cho thật chặt thì đầu tiên phải quấn như thế này, tiếp theo nhét phần rìa khăn tắm vào nếp quấn hồi nãy, sau đó lại quấn thêm một vòng nữa, làm theo cách của em đảm bảo cực kỳ chắc chắn luôn!”
An Nhu quấn chặt khăn tắm, không nghe thấy phía trên phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu ngẩng đầu lên, Mạc Thịnh Hoan đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm, màu đỏ rực trên cổ đã sắp lan tới lồng ngực.
Dường như phát hiện ra điều gì đó, Mạc Thịnh Hoan vươn tay ra, đầu ngón tay sờ lên đôi môi của An Nhu.
Trên môi là lớp son dưỡng nhạt màu, còn thoang thoảng mùi thơm dâu tây.
An Nhu đỏ mặt đứng dậy, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, hai tay ôm trọn gương mặt cậu, nghiêng đầu môi chạm môi.
An Nhu vô thức nhắm mắt lại, chống tay bên hông Mạc Thịnh Hoan, cảm giác lạnh lẽo trơn bóng khiến An Nhu như bị điện giật vội vã rút tay về, lúc này cậu mới muộn màng nhớ ra nửa thân trên của chú Mạc đang trong trạng thái trần trụi không mặc gì hết.
Cánh môi chậm rãi bị liếm mút, Mạc Thịnh Hoan giữ chặt bàn tay muốn lùi về phía sau của An Nhu, đặt tay cậu lên hông mình một lần nữa.
An Nhu trợn tròn mắt ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng gần trong gang tấc, ngón tay chạm vào da thịt trơn lạnh như ngọc của người đàn ông, tần suất tim đập nhanh khủng khiếp.
Bàn tay cậu thiếu niên phảng phất nóng như lửa, những nơi được đầu ngón tay lướt qua đều đọng lại sự ấm áp da diết, tựa như sợi lông vũ mang theo hơi ấm đáp xuống hòng sưởi ấm da thịt.
Chú Mạc học cái gì cũng nhanh, còn có thể suy một ra ba, kỹ thuật hôn môi tiến độ nhanh kinh người, hô hấp của An Nhu gần như bị cướp đoạt hết thảy, giữa môi và răng tràn ngập hương vị của Mạc Thịnh Hoan.
Trên phương diện hôn môi, Mạc Thịnh Hoan thích đòi hỏi không biết điểm dừng, thích xâm chiếm thô bạo và mãnh liệt, dường như dáng vẻ cường thế bá đạo không phù hợp với bề ngoài lạnh lùng thanh cao. Không dưới một lần An Nhu từng có suy nghĩ nếu bản thân cậu có thể ăn được, phỏng chừng đã sớm bị chú Mạc nhai nuốt sạch sẽ vào trong bụng.
Hàm trên bị đầu lưỡi của Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng đảo qua, hai chân An Nhu mềm nhũn không còn chút sức lực, bàn tay đặt bên hông không khỏi dùng sức bóp chặt eo.
Mạc Thịnh Hoan đột ngột khựng lại, đôi mắt đen nhánh chợt tối sầm, cúi người bế thốc An Nhu lên, hai người nằm trên giường hôn đến độ khó chia lìa.
Thẳng đến khi tiếng gõ cửa cắt ngang, bên ngoài truyền đến giọng nói của Bạch Tiêu.
“An Nhu, ông cụ Mạc sắp đến rồi, hai người có muốn đi đón ông ấy không?”
An Nhu đẩy Mạc Thịnh Hoan ra, hít vào thở ra hai lần để ổn định hơi thở: “Em và chú Mạc sẽ đi ạ.”
“Được, vậy mười phút sau gặp nhau trước cửa khách sạn.” Tiếng bước chân của Bạch Tiêu dần dần rời khỏi đây, trái tim An Nhu đập thình thịch liên hồi, giống như lúc đi học suýt chút nữa bị thầy giáo gọi tên.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan nằm đè trên người mình, đột nhiên phát hiện hai chân mình tự động quấn lấy thắt lưng của đối phương từ lúc nào không hay, đã vậy còn siết cực kỳ chặt.
Đầu óc An Nhu “ầm” một tiếng, vội vàng thu chân về, lăn hai vòng sang bên cạnh rồi nhảy xuống giường.
An Nhu đưa lưng về phía sau, gần như không dám quay đầu nhìn chú Mạc, sau khi bỏ lại một câu “Chúng ta chuẩn bị đi” thì chạy ba bước biến thành hai bước trốn vào toilet.
Mười phút sau, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đúng giờ đi xuống lầu, một nhà Mạc Thịnh Khang cùng Mạc Đoá Đoá đã sớm đứng chờ trước cửa khách sạn, thấy hai người xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn lại đây.
Mạc Thành Hoàn nhìn bảo bối chống lạc treo lủng lẳng trên tay hai người, tinh mắt phát hiện hôm nay An Nhu không nắm tay Mạc Thịnh Hoan như thường ngày mà đi tuốt ở đằng trước.
“Anh.” Mạc Đóa Đoá nắm tay con gái mình bất ngờ lên tiếng, mỉm cười nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Em nghe ba nói dạo gần đây anh đã khoẻ lên rất nhiều.”
An Nhu kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Đóa Đóa, bình thường theo lý mà nói thì người lên tiếng đầu tiên phải là Trương Vân mới đúng.
Mạc Thịnh Hoan không để ý tới Mạc Đoá Đoá, nheo mắt nhìn chằm chằm bàn tay đặt bên hông của cậu thiếu niên đang đi đằng trước mình.
Thấy Mạc Thịnh Hoan không thèm phản ứng lại Mạc Đoá Đoá, Trương Vân không nhịn được cười khẩy một cái, ngạo mạn hống hách liếc Mạc Đoá Đoá.
So với Mạc Thịnh Hoan và An Nhu, Mạc Đoá Đoá càng không phải thứ tốt lành gì.
“Xem ra tình trạng của anh vẫn chưa được ổn định cho lắm.” Mạc Đoá Đoá tiếc nuối thở dài: “Nếu như anh có thể nhanh chóng khôi phục thì tốt rồi, đến lúc đó có thể san sẻ giúp ba một phần gánh nặng, còn có thể chỉ bảo Thành Hoàn.”
An Nhu đứng yên, lặng lẽ nhìn Mạc Đoá Đoá.
Mạc Đoá Đoá còn muốn nói gì thêm nhưng thoáng thấy vợ chồng nhà họ Bạch bước ra từ trong khách sạn, lập tức ngậm miệng xoay người qua chỗ khác.
Chiếc xe chở ông cụ Mạc cuối cùng cũng tới nơi, Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đoá nhanh chân đi ra đón người, An Nhu đứng bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay hơi ngứa.
An Nhu cúi đầu nhìn ngón tay đang cào nhẹ vào lòng bàn tay mình.
Gương mặt An Nhu phiếm hồng, cầm lấy ngón tay của Mạc Thịnh Hoan.
Người đàn ông cũng không có ý định buông tay ra, nắm ngược lại bàn tay của An Nhu lắc lư hai cái.
An Nhu không kiềm được bật cười thành tiếng, ngẩng đầu lên trông thấy ông cụ Mạc và thư ký Lý bước ra từ trong xe, trò chuyện đôi lát cùng vợ chồng nhà họ Bạch rồi mới tiến vào khách sạn.
Bữa tiệc chào đón hai nhà được tổ chức tại nhà hàng trong khách sạn, ông cụ Mạc gặp mặt ông Triệu, cả hai bắt tay nhau rồi tự giới thiệu tuổi tác, không ngờ hai ông cụ lại bằng tuổi nhau, chỉ có điều Triệu Vị lớn hơn ông cụ Mạc hai tháng tuổi, thế là tự nhiên xưng anh gọi em hết sức thân thiết.
Trương Vân thay đổi sắc mặt trong nháy mắt khi nhìn thấy ông lão họ Triệu, cúi đầu giả vờ không quen biết.
Các món ăn lần lượt được phục vụ, thứ hấp dẫn sự chú ý nhất chính là mâm sashimi cá hồi bày ngay giữa bàn ăn, từng miếng cá hồi được đặt trên một tảng băng, chất thịt cực kỳ tươi sống.
“Chú em Mạc, chú sinh được một đứa con trai đáng gờm lắm đấy.” Triệu Vị nhìn thấy mâm sashimi cá hồi bèn không nhịn được phải khen ngợi.
“Hả?” Ông cụ Mạc kinh ngạc ra mặt.
“Kỹ thuật thái đồ ăn của thằng nhóc này cực kỳ xuất sắc, không chỉ thông minh mà còn có thiên phú cao ngất ngưởng, nếu chịu đi theo tôi học nghề vài năm thôi nhất định có thể đoạt được giải thưởng đầu bếp vàng.” Triệu Vị tiếc nuối cho nhân tài.
“Ông anh Triệu đang nói đến người nào vậy?” Ông cụ Mạc nghi hoặc nhìn một vòng chung quanh, mấy đứa con đứa cháu của mình đều thuộc dạng mười ngón tay không dính nước, sao bây giờ lại bỗng dưng lòi ra một đứa có kỹ thuật thái đồ ăn cực kỳ xuất sắc?
“Chính là thằng nhóc này!” Triệu Vị chỉ vào Mạc Thịnh Hoan: “Nguyên mâm sashimi cá hồi này do đích thân cậu ta làm ra đó.”
An Nhu kinh ngạc hết nhìn miếng cá hồi lại quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan, chú Mạc còn biết thái đồ ăn à?!
“Sao có chuyện đó được.” Ông cụ Mạc dở khóc dở cười: “Đứa con trai này của tôi từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, đừng nói kỹ thuật thái đồ ăn, ngay cả nhà bếp còn chưa từng bước chân vào nửa bước.”
“Không thể nào.” Triệu Vị lắc đầu: “Không rèn luyện hơn mười năm chắc chắn không thể đạt tới trình độ đó!”
“Ông anh Triệu, tôi nói thật đấy, từ nhỏ thằng bé đã lớn lên dưới mi mắt của tôi, ngoại trừ mấy năm đi du học không thể gặp mặt nhau ra, những lúc khác thật sự chưa bao giờ thấy nó bước vào nhà bếp.” Ông cụ Mạc gần như không dám tin tưởng.
“Chẳng lẽ lúc đi du học từng bái sư học nghề?” Triệu Vị suy đoán: “Hoặc con trai của chú em Mạc có thiên phú xuất chúng?”
Hai ông cụ trò chuyện lời qua tiếng lại, chờ đồ ăn được dọn lên đầy đủ, mọi người mới bắt đầu dùng bữa. An Nhu gắp cho Mạc Thịnh Hoan đủ thứ món, gắp cái gì thì chú ăn cái đó, vô cùng ngoan ngoãn không kén ăn.
Sau khi ăn uống no nê, bởi vì ông cụ Mạc và ông Triệu còn đang mải mê trò chuyện nên mọi người vẫn chưa thể tan cuộc. Đúng lúc này Thụy đại thần gửi tới đoạn video đã được cắt ghép chỉnh sửa hoàn tất, An Nhu múc cho Mạc Thịnh Hoan một chén cháo, đi tới ghế sôpha cách xa mọi người ngồi xuống xem video.
Mạc Thịnh Hoan ăn hết một chén cháo rồi quay đầu qua nhìn An Nhu, thấy cậu thiếu niên cúi đầu bận việc bèn lặng lẽ quay đầu về chỗ cũ, sau một hồi im hơi lặng tiếng, chồm người tới múc cho mình và An Nhu mỗi người một chén cháo.
Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng giải quyết xong chén cháo của mình, còn chén cháo của An Nhu đã nguội mất tiêu.
Người đàn ông ăn luôn phần của An Nhu, sau đó lại múc cho cậu một chén cháo mới.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai ba lần, một nồi cháo lớn thoáng cái đã thấy đáy.
Hai ông cụ có rất nhiều đề tài để trò chuyện, còn muốn cùng chơi một ván cờ tướng nên kêu những người khác cứ việc về trước.
Người trong phòng bao đã tản đi gần hết, Mạc Thịnh Hoan vẫn còn ngồi tại chỗ chờ An Nhu, sẵn tiện xử nốt số cháo cuối cùng còn trong đáy nồi.
Triệu Vị chú ý tới tình hình của Mạc Thịnh Hoan, không khỏi tò mò bước tới nhìn thoáng qua, lập tức nhướng mày.
“Nhóc con, ăn mấy chén cháo rồi?”
Mạc Thịnh Hoan yên lặng giơ một ngón tay.
eyJpdiI6InJDelRtaTZiN2lvTmhyaFdNWFRlUWc9PSIsInZhbHVlIjoiaTBhVU9cL29pV1JVc2VSWkFhckZcL3N1c1l2SGtmWGdQTkx4TnArcDdDek11R1BKOW43ODFsRTFWUjlcL2RBSE9vQyIsIm1hYyI6ImI3MTBlMWQ2ZWRkNjNiNzc1YTRkOGJjN2RmOGEyOTY3ZmEyOWZkYTcxZGU0MDBiNjIyMDY2NWRlOTkyMzA4M2MifQ==eyJpdiI6IlwvYUVCYitxS1lJVFJOeDcrT1B4NWRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxpZzV6aGpVYnJVVkVzRkp4MTY3RVwvS1ZyUjJJMVwvdGdzVEpWTVwvVjBPNUN4OFNIODhPOHhpbTJPUERDMHk5c2NLUzZYY29iTjZhS0Q5aHBcL2VhMjVKSk5UZmcwalZxVFQyVmgxU1p5am5iVnFmYit5TDg3Smx6bGRPeGxENWc2NW5SZ1ZsSTQxVVRFOFUwRGh0bVRHRWlzTjFFeGZST05JVDdPY2Z2UEJzQU1QdmhTVCttRlJybE03YlNSYSsrN0x2VTRQRXVnOWZOVEw3c05JNndPYVJkZGhcL3ZZMStkcEQ1N3VzVEd3T0gxWktqZUhQTjBtMG9UUUhHUlZkeTFKM2VWNU5FaERsVFRkazhBTTV2ZzBoa3c9PSIsIm1hYyI6IjkxMWIyY2Y4ZTUzYWRkMzExYTIxYWZhYjRlZDhlMDZmYjNlODc5OWRjNmRjNjhiMzQ4ZDNlOWFkMTVhZTU1NzkifQ==eyJpdiI6ImdzSTEyaFdtRGc1Mk11clMycmk2c1E9PSIsInZhbHVlIjoiTTMxMkpWaE43WTBVSjFodzk5c01hdkRBZzZmbTJUUmhUNXlMMUxpT3pRaDVKYVVBME1jNE1uUXV5Q0M4NkVTZiIsIm1hYyI6IjEwNjg3YWRjOWM4OTMxMDAzOGJjNWRlZjY1YzVmZTYwNmU3OGUyNjNiNDYwYjI5NDlmNTMwZWZjNWNlNjZkNmEifQ==eyJpdiI6Ik5HZmhUOTBrQ1hJaVVhdWk3OGU5bVE9PSIsInZhbHVlIjoiczZsUUV5eFFpZUdBN240WHpQME9YTGNOdjJmNmhOY0w3Q0tHTDN2NGN1am1TMGxNemNlQU9hSnFpR3RvOXJmbmtESVkxYUhkbmVDOGpKR2g0a2pqQnVUSEpBTDVmY1pUV2R1bDZabkJabVZSTUhrQUhCUWp4blNHRmNNdjdOYmxmV2RVSlk1aVhKZ3BIRkNpdU1RYWdvUjJRZGkxVFozbzhSUnk1T0hZN3VVPSIsIm1hYyI6IjBjMDY3MjYxNDE0YTcwMWVjM2EyYzllMzJkYzA4YmYxMGU3MWZlY2VhNGQ5NjE0OGQwMDc2ODFmNjJiZjU0ZmYifQ==eyJpdiI6IkltTzF6RVF4M2YzR2RkdUpsRlNEelE9PSIsInZhbHVlIjoiRXdYOUlaaUNkV2tjQnRKbmxBdjY2RUl3N1Y4N1FiN2RRV2Q2TUhGZTVNZ21uRnNlR2s5S2ZpSWFKdTBkd0FrRCIsIm1hYyI6IjQ4ZTEwMzYzYWNiNjcxMTQyOWViOWI4OGQ2NjFhM2EyODk0MzM5MDdhZjliNWY3OGUxMzViZjM1ZDE5YzM4YzAifQ==eyJpdiI6IjRXdkhoYVhBUGhmbmVcL3dcL3psNFFtdz09IiwidmFsdWUiOiJtdEh1VDN0NnNvamJVODJyQUI2bm5jSjhZOVkrZlh1UXJEYk5nQWdUdE80RFZ6amFkRm00XC9DZGo1WTM4alh1aEFWXC9YWXJvcDZtN3NVT2J1RUY0UFFrRnpDYlJjNjJZbDRNV2NFTEphYUQ4c3N2ZmhmOVhLeUhjUE9UVTFlSkdNWTMydW1iQjlheDlRcHZ2cUszbVo4TGY3dXV4eGlEdnpBM2RuMkpadnFaYzd3UU5sbU8rOUlHbUc0ZndJU1libCIsIm1hYyI6IjY5NThiYTM3Mzg5YWEwYTI1NjU4OTYwY2FiMDQ3N2RlMDgxMWNmMjdmYTM1OTFkYzI4MGRjZDI4ODIxZjFiNTMifQ==eyJpdiI6IkxaUm1lZWNyWGpGZlJjbmVzT1VTbUE9PSIsInZhbHVlIjoiY1JOdlZVWWM1cDRcLzhpdWhHT2NSeng3UURsQTdjaFNEeWpJVG1iQzR0elVObUExSEM0T1FCa1dFZitLVEcydHMiLCJtYWMiOiJhOWRlMWNiOWQ0YjVkMjAyNjBjZGRlYjczMTExM2UyNDBjMmE2MjAxOTdmZjc1OWNiNWIzNmRhZjUzOWNjZjdiIn0=eyJpdiI6IjBVUjhHVStJckdYRGZIbFEwRFBXQlE9PSIsInZhbHVlIjoidUc5OWhvMktZV0RiMVg4SHlyQ0ZhVzdBSldGWmhDMm0xdjlpbWRGalBscE9IdkhLQ2o4QzU1aTVFa3RkUUtwaFdLZURLSXpNMW5IaWV6OVBadzQzNHQwU2JIakw0YXBQQnhmT3NubGhmcEsxUjJMemJvOXVnTWJIS1M0bGdGSE02YmhQY0pOcDN1QmxuTGZONW1OOEliNTBnQytPeG96WWlXWmdBeWlkWTFVMFM1eTZCVVB2QVhQZ1lnRmZwSlkycXZcL2J0VjBQemVFODJiYXVwdys0b3BCVEd2UTdZcFhWVUE5XC95MHRLSVlvPSIsIm1hYyI6IjE3MDcwODg4Njk0OGI5NTYxZWE1Y2JjZjY0NWU5Mjg0NjEzNDJjNjRiMGYxMjZhMDkzMTRlNTIwOWFjZjVjNGIifQ==eyJpdiI6ImhuM1c4TkgwdXhIZ2tCZ29TcUJKXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNia0IwVWN1Nk5HMzZOSkY2aE1qbXRlb2Q3S2o1YXlBYWJaQXVrd09md0ZhT3ZvcjdBSUxCMlwvbEZuOUxxSFFKIiwibWFjIjoiODk0MDE5NGI5MzNiM2U0NzI3Zjc3MjFlZjhlYjdlYTJhNTkzOGI5YzMyNmQ0ZjU5YzMyMzgyNjkzOGFmMjFhNSJ9eyJpdiI6Ik5EaXl5bmxkbERGQlFmeTQ5ZEI2ZkE9PSIsInZhbHVlIjoiSXJLQXdLYVkxYmNTWU9sYk9MdjBYY2tsbTlVS0M1UTJodHhPQmFOcXdEOGNSWDZobkFvd1R3YzBQV2M4N2hiZUNhQ1lNZXJEdzN5NnplYmhVZENaNUZEMTd2enkySmN2ckZcLzhvdWJ5MjRqREVFUWxHTlNrNzdCQkZZTHNUcmFKZDl5YjRCQ0R1TXhoalNCNG9nOTlaYUp2SlgyT0hrV0d3d2V2MGMxM3Ryc2FkdzlJa1FmaERydXpDbytoMHRCTlwvRWhPVkZ0KzBydEYxK0xyWFIzUjdsdWc5M1NUT1pqNkN3K3d5VnlSWm9hYjB3RUxTd040aUVDZUZSamlrNXgzSnVHNEFnOHpcLzJWWFNuVDBIdjFzQVE9PSIsIm1hYyI6IjZiZmQ3OGUwZDczYTdhZTM4YzBiZTRjYzdkYjgxNzZiZmRkZjQ2Mzg3MWY1NDFkOWFiMjBlMTlhMjNjMzE3Y2UifQ==eyJpdiI6Inh6bENoWm9LcE5kQjJPcFlrMnFcL0tnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imt3SGw3eFpTNzVDUE1LQUdxelo1M3ZZV3ZDK2JTZDlUWE8xMDA1NkUzd1lEUk9iR3I0aVI1OHRSbFFmRlpEUHAiLCJtYWMiOiJlMjAwZDYxMjEyMjk5NzQwOWY4NzJkMjdlMWU4MjRjY2UyNjljNGYyNWUwNDAyMmExY2U5NDI5MjhhNThjZTNlIn0=eyJpdiI6InBhY3hIZHJ1SWxzR0huMklnZU0yMGc9PSIsInZhbHVlIjoiMEc0SVwvMXExQTJXd0lQMzdPMlBuWkIwU3hiK3ZFN3lEN2FMalg3clBZKzQ1T1RYWkFaYW5RQ3VuMzdCOWNOQnpwd1F2Rncwc3NTdWMwRHliVmRIcmYrYnhSZlVyNXU1eXdHTXpwalBla3JTNVVjWjI1dmNJRVVobGhmZGI2N2pNT1BpRXBJVSs4Q0lXU1I3RUl3SGVPTWxwbWZPZ3piY1wvcnVXQ3QraURiXC9mN25rdDl2ajM2dDhPSDZVTXlsdVBjSFBZcyt5MVwvaTQwN21BVlh4WFhpRFwvN2xvUmhydmlTckpvanNOVW1QZHVGM0Mxd293elVkOHl2eGMyYmxvdkNrdmxZVDNOSmVWXC9aNUlxYWdwenVcL0p3PT0iLCJtYWMiOiI0NGFkNjdmODliNjZjMGEyODk3MDQyNGU0NWJiNjQ1YzlhMTc3MGQ3ZWZlMDNmMGQ2YzZkNDhlZTFkM2FiYWQ3In0=eyJpdiI6IkFjT09pR0Q1VTQwQ2tMdU4yOVNBbnc9PSIsInZhbHVlIjoidXZyTnpvRkZwU1lBRmZjZXlBXC9CZUlQZzZEVFJjM2pMem9qK3h3QmtsVTdVcU1PQmJBWld1dVA5cDFPMkRIUEQiLCJtYWMiOiI5ZDc5YmM4ZDliZTFlZjgzNTUwNGZlYjYwYTE1NjY3YTg4NGVkOGMzMzc1MmZmZmQxYjhhMDZkOWQyODRjZWVkIn0=eyJpdiI6IjY3bDNwNittbG1SQTM3THRhcWdvSWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1V2RlVSeFE5dFpNZ1RMUUhMTkdBWXI4T05OK3I5T1dDRGNZSTRSVVJuRlpcL08wNENHdVwvNXNlQTR2R1wvZ1dRZ3lmXC9iTnFQaVh6M0Z1Q2ptbFduaUR4WlRuSVkzSnhvMHhNSlVTaW9kejViS2VsNWpIZFpvRE5EcHZ2ZUQzYytFVGtzVjRZbExmQVwvTlZMK2NySVVYbEE0bm9qOGw4WDdUaUJtMDJINTZ6QkpiS3ZYV0RmRStOdm1KU2t6XC83ZFUwIiwibWFjIjoiZGM1YWU1YTE2MTdhZDE4OTE1NzFkMzZkN2ZlZDM5YjQxYzE5MjI1OGEzNjY1NWNhOTkzNjllY2E4YThhYTVhNiJ9eyJpdiI6InFQdGprMENBK2N5NDFBNDFucmZjSXc9PSIsInZhbHVlIjoiN1FiU3pKWVl4c2YxZUhsRHNzWkNINFlrUGJ2QWpnRExDakl1amNRSTlvR3VoeHVSeGVqTWZ4aklIMU9oMkU3YyIsIm1hYyI6ImZjMWZjNTZkNzJmNDczOTU4Nzg0MzQ0OTZmODU4NzY0YmNmNjM0MjY3YjZlZjg3NWQzYTIyOTgxZDJkNTE3NjgifQ==eyJpdiI6IjREVFZUc3gxZDhsNVRYcTY5YzJTUWc9PSIsInZhbHVlIjoiaE9NMHdSdVBROFMwN01TTjRsdWxvWG14cVFxTG4xUEhGeW9JQVNHbGNPNzlpZTZva2tHeTR1dUpYNndQcGhtODRhODQ4UXlMazRRVnIzSm96K2x2ejR4TnN0ZkZtS0wwcUg5RlNcLzN3VFUxSytMR1p3NjdsNFwvdDlGSW9wcjRHcW54VVc5dFlaend0MWg2YVcyeDFKUmpvYkVvRHJtcVBYdk4yYWJMRFJlY2Z3bnFTWTc1d3BKMk1waTM2YkltSkZZU1hwNmtHWUlNbUxHb0trNkNsWm13PT0iLCJtYWMiOiIxMmY0ZTkyYjNiNDMzZWY0YTg2ZmNlMTdkZWIwOTdmNjdkNTA0NjMzY2ViYzY1M2JiODMyYzdjODEyMWRkNmM1In0=