Sau khi cứu rỗi ma tôn - Chương 25
Đọc truyện Sau khi cứu rỗi ma tôn Chương 25 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Phó Yểu Yểu nói: “Vì được ngươi giúp đỡ nên bây giờ tiên thảo thất phẩm kia phát triển rất tốt, không thể bỏ qua công lao của ngươi được. Bây giờ đương nhiên phải luận công ban thưởng, ngươi không đi thật sao?”
Hùng Thanh Thanh run lên, ưỡn ngực cắn răng, vẻ mặt như sắp đi chịu chết: “Đi!”
Trong lòng Phó Yểu Yểu thầm nhủ, quả nhiên đại ma đầu quá hung tàn, khiến cho tiểu đệ bị hù, đi vào Ma điện như đi vào đầm rồng hang hổ vậy. Có nàng dẫn đi, đương nhiên Hùng Thanh Thanh thuận lợi đi vào Ma điện. Không còn tiếng huyên náo, chỉ còn sự im lặng, Hùng Thanh Thanh đứng ở nơi yên tĩnh màu sắc đơn điệu này, không nhịn được đổ mồ hôi ròng ròng.
Phó Yểu Yểu dẫn hắn đi viện của mình, giáo ghi chép trồng cây của mình cho hắn ta: “Mấy hôm nữa ta và Ma Tôn đại nhân sẽ đi Tu Tiên giới một chuyến, không biết ngày về, hoa cỏ trong viện của ta phải nhờ ngươi chăm sóc. Ngươi có thể ở điện ngay cạnh viện của ta.”
Hùng Thanh Thanh kịp phản ứng đây mới là nguyên nhân chính nàng dẫn mình đến ma điện, lập tức vỗ ngực cam đoan: “Phó cô nương yên tâm, nhất định ta sẽ tưới nước bón phân theo lời dặn của cô nương, sẽ nuôi sống từng gốc cây ngọn cỏ ở đây!”
Hai người trò chuyện qua lại, lúc đi đến cửa thấy trong đình viện tiên khí bồng bềnh có một người đứng đó, vạt áo màu đen kéo rất dài. Hắn đứng đó, chỉ thấy bóng lưng thon gầy đã khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Bách Lý Hưu nghe tiếng động, quay đầu lại hơi lườm bọn họ.
Hùng Thanh Thanh cộp một tiếng quỳ xuống.
Phó Yểu Yểu:… Rất tốt, rất có phong thái của ta năm đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nàng túm mấy lần vẫn không túm được hắn, đành phải cười ha ha với Bách Lý Hưu: “Đây là Hùng Thanh Thanh, ngươi nhớ không? Ta nói với ngươi rồi đó. Chẳng phải chúng ta sẽ đi Tu Tiên giới à, ta tìm hắn đến để chăm sóc cây thuốc của ta, ai thế?”
Lúc này nàng mới thấy ba người hầu mặc y phục trắng trong viện, dáng người nhẹ nhàng linh hoạt hơn những người nàng thấy lúc trước. Một người tưới nước, một người bón phân, một người nhổ cỏ, đang ở trong ruộng thuốc của nàng làm quên cả trời đất. Bây giờ nàng đã biết những người này là con rối do Bách Lý Hưu dùng ngọc thạch điêu khắc ra, cho nên hai ngày nay hắn mới không xuất hiện, là đang điêu khắc con rối làm việc cho nàng sao?
Phó Yểu Yểu hơi cảm động, nâng váy chạy đến trước mặt hắn: “Con rối cuối cùng vẫn là con rối, đầu óc không linh hoạt, để Hùng đại ca dẫn bọn chúng làm việc càng bớt việc hơn, được không?”
Bách Lý Hưu nhíu mày, nhìn tráng hán quỳ gối ở cổng như tòa núi nhỏ, cuối cùng mở miệng: “Vậy thì ở lại đây đi.”
Hùng Thanh Thanh như được đại xá, vội dập đầu, nghĩ đến ánh mắt Ma Tôn nhìn mình như nhìn thi thể thì không dám ở lại nữa. Hắn ta nhớ lời dặn của Phó Yểu Yểu, sau khi lui ra ngoài vội trốn vào phòng bên cạnh.
Lúc này Phó Yểu Yểu mới tò mò đi nghiên cứu người hầu áo trắng. Bọn họ giống hệt con người, tay chân linh hoạt, gương mặt chi tiết đến mức thấy cả lông tơ. Phó Yểu Yểu đi theo sau ba người, một hồi khẽ giật tóc bọn họ, một hồi lay móng tay người ta. Ba người không nói gì cũng không giận, con rối mà, gì cũng có, chỉ là không có đầu óc.
Bách Lý Hưu hỏi: “Ngươi thích cái này?”
Phó Yểu Yểu liên tục gật đầu, cái này rất thú vị!
Bách Lý Hưu không hiểu vì sao nàng lại thích đồ vật hắn làm ra dùng để giết thời gian, nhưng mà nàng đã thích, vậy hắn lại móc mấy tên người hầu áo trắng ném tới trước mặt nàng.
Bách Lý Hưu: “Cho ngươi cả.”
Trong chớp mắt đình viện chật ních tối tắm, suýt chút nữa chen đến nàng rơi xuống ao.
Phó Yểu Yểu: Cứu mạng…! Đại Ma Tôn chết tiệt!
Cuối cùng những con rối không có sinh mệnh này đều bị Phó Yểu Yểu thu vào trong giới tử không gian của mình, nàng định sau này sẽ nghiên cứu xem bọn chúng có thể mở miệng nói chuyện như AI không.
Tinh Viên biết sắp được đi nhân gian, nàng ấy hưng phấn cả đêm. Nàng ấy chỉ ở nhân gian một thời gian ngắn, ngoại trừ ánh nắng thì không thấy gì cả. Phó Yểu Yểu nằm trên giường Nguyệt Lượng, nói cho nàng ấy biết về những điều tốt đẹp ở nhân gian.
Ngày tết trung thu sẽ ngắm trăng, đêm thất tịch đốt đèn trời, tối nguyên tiêu ăn tết nguyên tiêu. Nơi đó phải siêng năm chăm chỉ, một ngày ba bữa, bình thường nhưng không buồn tẻ. Không giống tu chân giới ngàn năm vạn năm tháng dài đằng đẵng, bọn họ trân trọng thời gian ngắn ngủi, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ.
Gió đêm thổi giọng nói lải nhải của nàng bay xa, thổi vào tai Bách Lý Hưu đang nằm trên vương tọa. Hắn dần nhắm mắt, tưởng tượng cảnh tượng nàng miêu tả, đó là cảnh hắn chưa từng thấy qua.
Mục Âm lớn lên ở tiên môn, chỉ để lại cho hắn ký ức liên quan đến hai giới tiên và ma. Trong mắt hắn, nhân giới giống sâu kiến không đáng giá nhắc tới, thì ra trong mắt nàng lại sinh động như thế.
*
Bởi vì phải đi xa cho nên Phó Yểu Yểu đã vô cùng trịnh trọng sửa soạn một tay nải nhỏ cho cả Quán Quán và Tinh Viên, rồi bảo họ tự mang đi. Tinh Viên lo lắng hỏi: “Chúng ta đi nơi nào trước?”
Đúng vậy, đi đâu trước nhỉ? Chắc không phải là đến Hành Y tông để khoe khoang Xích Nguyệt Linh trước nhỉ? Đây giống như chuyện mà đại ma đầu có thể làm ra. Đến lúc đó, nếu như nàng cứ theo sau lưng hắn như một tên tay sai, liệu người trong Tu Tiên giới có mắng nàng là bọn phản đồ không nhỉ?
Quên đi, dù sao cũng là mắng Phó Yểu, liên quan gì đến Phó Yểu Yểu nàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi tính toán xong xuôi, nhưng kết quả nàng còn chưa đào Xích Nguyệt Linh ra, Bách Lý Hưu từ một làn khói xuất hiện trong sân, vẫy tay áo và cuốn hai người vào tay áo, rồi lại như một làn khói biến mất khỏi vị trí ban đầu. Lần này không còn cảm giác hoa mắt chóng mắt nữa, chỉ là lăn lộn trong ống tay áo của hắn không đứng dậy được, nhưng rất nhanh, Phó Yểu Yểu còn chưa kịp quen thuộc với thế giới trong tay áo đã bị Bách Lý Hưu lắc ra.
Phó Yểu Yểu ôm Tinh Viên lăn đến mép tường mới dừng lại, vừa mở mắt ra đã bị ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lăng hoa chiếu vào làm chói mắt. Bụi mịn trong ánh sáng đang bay lượn như sương mù, nàng chậm rãi vươn một tay ra chạm vào ánh sáng, sau đó tất cả ánh nắng đều rơi vào tay nàng, ấm áp mềm mại, chiếu lên đầu ngón tay sáng bóng.
Tinh Viên cũng nhìn đến ngẩn người, không biết vì sao quay đầu lại, mới phát hiện Phó Yểu Yểu trên mặt đã tràn đầy nước mắt. Nàng ấy lập tức căng thẳng, mở to mắt, đầy lo lắng nhìn nàng.
Bách Lý Hưu thu hồi ánh mắt đang quan sát xung quanh, cau mày nhìn thiếu nữ đang âm thầm khóc. Rõ ràng hắn cảm nhận niềm vui và sự hài lòng vô tận từ người nàng, nhưng tại sao vào lúc này nàng lại khóc? Hắn thật sự không thể nào hiểu được cảm xúc phức tạp này, nhưng lại không thích nước mắt của nàng, nên hắn đi tới kéo nàng lên khỏi mặt đất.
Sau đó Phó Yểu Yểu mới nhận ra rằng nơi họ đang ở dường như là một Tàng Thư lâu. Các giá sách bốn phía đều chất đầy sách, trên gáy mỗi cuốn sách đều xuất hiện linh quang màu trắng, hiển thị tên sách.
Quán Quán nhảy ra khỏi bình Càn Khôn, phấn khích chạy loạn khắp phòng, khi đụng vào giá sách, nó bị ánh sáng trắng nhàn nhạt chiếu vào. Trực giác Phó Yểu Yểu cảm thấy đây không chỉ đơn giản là một Tàng Thư lâu, nàng có chút căng thẳng hỏi: “Đây là đâu?”
Bách Lý Hưu đi đến bên cửa sổ: “Tàng Thư các của phái Cửu Hoa.”
Hai chân của Phó Yểu Yểu mềm nhũn ra: “Phái Cửu Hoa? Phái Cửu Hoa đứng đầu tiên môn đó à?! Ngươi điên rồi sao?”
Sắp chết rồi, sắp chết rồi! Đại ma đầu chui đầu vào cạm bẫy để tìm đường chết, còn muốn kéo nàng theo cùng! Nàng vội vàng chạy tới kéo hắn: “Nhân lúc bọn họ chưa phát hiện, chúng ta đi thôi!”
Đương nhiên nàng không lay chuyển được Đại ma đầu, còn bị hắn ấn đầu. ôm nàng vào trong lòng, không thể động đậy được. Bách Lý Hưu chỉ ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói mang theo nụ cười lạnh lùng: “Ngươi nhìn đi.”
Bên ngoài cửa sổ là Cửu Hoa tiên cung đầy khí phách. Xung quanh có núi bao bọc, đầy ắp tiên khí, mây và hạc bay, linh khí trong không trung nồng đậm đến mức chỉ cần nhìn bằng mắt cũng có thể phát hiện ra một tầng màu xanh nhạt. Đây là nơi mà mọi người trong Tu Tiên giới đều rất khao khát, các tu sĩ trong thiên hạ đổ xô đến đó.
So với nơi này, phái Thanh Miểu mà Phó Yểu Yểu đã từng ở đó khi còn nhỏ rõ ràng là giống như một khu ổ chuột vậy.
Nàng nuốt nước bọt, nghe thấy Bách Lý Hưu dùng giọng điệu khó dường như đã không thể khống chế được sát khí nói: “Để những kẻ ra vẻ đạo mạo, không biết liêm sỉ chiếm lấy chỗ tốt như vậy, thật lãng phí mà.”
Phó Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hai mắt hắn đã đỏ như máu, vô số hắc khí giống như nước sôi đang bốc lên, cứ như muốn xông ra chém giết toàn bộ người của phái Cửu Hoa rồi đoạt lấy nơi này. Nàng nghĩ rằng chắc là sự căm ghét tột độ của Mục Âm đối với Tu Tiên giới có lẽ đã ảnh hưởng đến hắn, những mối hận thù cuộn trào đó vẫn luôn quanh quẩn trong biển ý thức của hắn, trở về thăm chốn cũ nên đã bị k1ch thích mạnh mẽ.
Nàng vội vàng vuốt v e, an ủi hắn: “Được rồi, được rồi, chúng ta không xem nữa! Ta cảm thấy nơi này cũng chỉ bình thường, còn không bằng ma điện của ta! Mà này, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” “
Nàng kiễng mũi chân, dùng ngón tay dịu dàng vuốt v e sống lưng đã cứng ngắc của hắn, Bách Lý Hưu ngửi được tiên thảo hoa và hương hoa thoang thoảng trên người nàng, cuối cùng cũng từ từ thả lỏng thân thể, ma khí trong đáy mắt đã tiêu tán đi hết: “Sách chứa công pháo của toàn bộ Tu Tiên giới đều ở đây, từ cấp thấp đến cấp cao, ngươi có thể học từ cơ bản.”
Phó Yểu Yểu có chút sững sờ.
Nàng chưa từng nghĩ Đại ma đầu sẽ mang nàng tới đây để học trộm.
Dường như cái gì hắn cũng biết, nhưng lại không quan tâm đ ến bất cứ điều gì cả. Nàng không biết làm phép, vì vậy hắn đã mang nàng Tàng Thư các lớn nhất trong Tu Tiên giới, thậm chí không hỏi nàng một câu tại sao nàng không biết.
Phó Yểu Yểu ngẩn ngơ hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: “Ta tùy tiện động vào sách ở đây, sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?” Tàng Thư các này ở chốn tiên môn này, bình thường đều sẽ không có cấm giới đâu phải không?
Bách Lý Hưu thờ ơ nói: “Cấm giới của ta đã áp đảo cấm giới ở đây rồi, sẽ không ai phát hiện ra đâu. Mấy cái lão già đã sắp hết thời của Cửu Hoa Môn đã sống quá lâu, giống như những con chuột chui rúc trong hang sợ bị thiên đạo phát hiện ra, chỉ cần bọn họ không động đến thần thức, sẽ không có ai ở đây có thể phá vỡ cấm giới của ta.”
Phó Yểu Yểu đã hoàn toàn yên tâm, nàng cũng không còn lo sợ sẽ đụng vào giá sách nữa. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười nói, nàng cúi đầu nhìn xuống dưới thì thấy một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi mặc y phục màu xanh, có bội kiếm đang đi trên quảng trường rộng lớn, bọn họ phong nhã hào hoa, đây là nhóm máu huyết tươi mới nhất của Tu Tiên giới, được thẳng lưng ưỡn ngực sống dưới ánh nắng mặt trời, chưa từng bị phiền nhiễu và đau khổ.
Phó Yểu Yểu đột nhiên cứ như nhìn thấy Mục Âm. Bà cũng đã từng được sống dưới ánh nắng như thiêu như đốt này. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi nàng đang, Bách Lý Hưu đã dịch chuyển xuống tầng dưới và chuyển một số công pháp cơ bản lên đây. Hiện tại bọn họ đang ở tầng cao nhất của Tàng Thư các, công pháp ở Tàng Thư các này được thu thập theo thứ tự từ thấp đến cao, với nền tảng của Phó Yểu Yểu bây giờ dĩ nhiên phải bắt đầu từ tầng một.
So với những công pháp tu luyện mà nàng thu thập ở đây đó một chút trong Ma giới, những cuốn sách ở đây rõ ràng là toàn diện và chuyên nghiệp hơn nhiều. Cảm giác có cả một thân tu vi nhưng lại không biết điều động như thế nào thực sự khiến người ta rất khó chịu, trước tiên Phó Yểu Yểu lấy ra đồ dùng sinh hoạt trong bình Càn Khôn ra, như giường, ghế, bàn, chẳng mấy chốc thư lâu đã được nàng bố trí thành một phòng ngủ đơn giản. Sau đó, nàng một tay cầm bút, tay kia lật giở sách, trước mặt còn đặt một cuốn vở, nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập.
Đừng coi thường những người thiên niên thời đại mới đã trải qua tầng tầng lớp lớp nền giáo dục thi cử, những thứ khác bọn họ không biết, nhưng tự học và ôn đề, vạch ra trọng điểm thì lại nắm chắc trong lòng bàn tay.
Cả đời Bách Lý Hưu chưa từng thấy ai tu tiên như vậy.
Mỗi ngày nhìn Phó Yểu Yểu hạ bút viết như thần, trong miệng lẩm bẩm đọc chữ, vừa đọc vừa nhắm mắt lại, trong miệng lặp đi lặp lại câu đó: “Mặt trời là tinh mặt trăng là linh, mặt trời và mặt trăng chiếu xuống đầu, bản chất đi xuống, linh khí đi lên! Mặt trời là tinh mặt trăng là linh, tinh khí đi xuống linh khí đi lên, mặt trời là tinh mặt trăng là linh, tinh khí đi xuống linh khí đi lên, mặt trời là tinh mặt trăng là linh, tinh khí đi xuống linh khí đi lên!”
Bách Lý Hưu:…
Hắn đột nhiên cảm thấy đưa nàng đến đây có lẽ đã hơi sai lầm rồi.
Tinh Viên lấy chiếc gương nhỏ mà Phó Yểu Yểu đưa cho nàng ấy, phản chiếu ánh nắng để chơi với Quán Quán, mỗi ngày nàng ấy đều chơi đùa rất vui vẻ. Chỉ là mỗi ngày đều phải ăn lương khô mà mình đã chuẩn bị, mặc dù sẽ không bị đói, nhưng Phó Yểu Yểu lại cảm thấy trong miệng mình đã sắp mất vị giác rồi.
Niệm vài câu, nàng lại đắm chìm vào trong sách, đọc xong một chương ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào Bách Lý Hưu đã biến mất rồi quay trở lại, trong tay còn bưng một đ ĩa thức ăn, trên đó bày đầy các món ngon vật lạ của Tu Tiên giới, mùi thơm ngào ngạt nức mũi, ngay cả Quán Quán đang đuổi theo chơi với bóng đen ở phía sau cũng đã bị hấp dẫn, muốn cúi người liếm một cái, thì lập tức bị Bách Lý Hưu không chút thương tiếc đá ra xa.
Phó Yểu Yểu gắp một miếng thịt đủ mùi vị màu sắc, kích động dậm chân, Quán Quán ở bên cạnh kêu meo meo phản đối, Phó Yểu Yểu có chút kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại tỏ vẻ cứ như có thể ngửi thấy mùi thơm vậy? Cái mũi nhỏ của ngươi không phải đã hỏng rồi sao?”
Quán Quán quả quyết ngã xuống đất, để lộ bụng ra, lăn qua lộn lại làm nũng, Phó Yểu Yểu đột nhiên không thể chịu đựng được nữa, ngay lập tức chia cho nó một miếng lớn. Lúc này Quán Quán mới thỏa mãn gặm miếng thịt.
Có thịt, rau, dưa, trái cây và cả rượu để uống, Phó Yểu Yểu và Tinh Viên ăn no căng bụng, ăn xong mới nhớ tới hỏi: “Mấy món ăn này ngươi tìm ở đâu ra thế?”
Bách Lý Hưu cầm một ly rượu trái cây, nhấp một hai ngụm, tỏ vẻ chán ghét. sau khi ăn no xong thì chỉ số thông minh của Phó Yểu Yểu đã quay trở về: “Không lẽ là ngươi đi trộm trong Cửu Hoa cung đó chứ?!”
Bách Lý Hưu trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo: “Bản tôn dựa vào sức mạnh của mình lấy được, sao có thể gọi là trộm cơ chứ?” Hắn dùng ẩn thân quyết, quang minh chính đại đi vào, bưng đ ĩa thức ăn trên cùng nhất đi, xung quanh không có một ai phát hiện ra.
Lấy thì được, sao có thể gọi là trộm cơ chứ?
Phó Yểu Yểu cảm thấy người này thật là không biết xấu hổ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vài ngày trôi qua, Phó Yểu Yểu cũng đã thuộc được kha khá rồi, nhưng có nhiều chỗ nàng hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó. Bách Lý Hưu cầm lấy cuốn sách lên xem qua, rất hay, nhưng hắn cũng không hiểu được. Từ nhỏ hắn cũng đã không học qua bất kỳ kiến thức tu luyện theo hệ thống nào, toàn bộ chỉ dựa vào sự tự mày mò tìm hiểu, cộng với công pháp hơn người, vì vậy hắn hoàn toàn không thể cho Phó Yểu Yểu bất kỳ lời khuyên nào.
Đối mặt với đôi mắt to mơ màng của Phó Yểu Yểu, Bách Lý Hưu rất cáu kỉnh, một lúc sau hắn mới nói: “Ta sẽ bắt một người đến giảng cho ngươi.”
Phó Yểu Yểu: “?” Nàng do dự: “Như vậy không tốt đâu nhỉ? Lỡ như có người biết ta thì sao, dù sao thì Phó… Trước đây ta cũng rất có danh tiếng trong Tu Tiên giới.”
Bách Lý Hưu tung một đợt linh lực về phía nàng ấy, Phó Yểu Yểu phát thấy mình đã ẩn thân và hòa vào môi trường xung quanh rồi. Quán Quán và Tinh Viên cũng đều phát ra những âm thanh ngạc nhiên, bắt đầu tìm kiếm nàng khắp nơi. Thuật pháp này rất có quy tắc, nàng chạm vào bất cứ thứ gì, nó cũng sẽ trở ẩn thân theo nàng. Phó Yểu Yểu thấy mới mẻ nên chơi một lúc, Bách Lý Hưu đã biến mất, xách một ông lão trở về.
Phó Yểu Yểu quan sát một chút, phát hiện người này tu vi không cao bằng nàng, đại khái chỉ vừa mới đến Nguyên Anh kỳ. Bách Lý Hưu chèn ép ông ta giống như chèn ép một con kiến, linh lực toàn thân của ông ta đã bị phong ấn, tay và chân không chút sức lực, trừ miệng và ngón tay ra thì những chỗ khác ông ta hầu như không thể cử động được.
Ông ta không quen biết Bách Lý Hưu, nhưng có thể nhìn ra hắn là ma tu, hai mắt đỏ bừng tức giận: “Ma tu đáng kinh tởm! Dám cướp thư lâu của Cửu Hoa chúng ta! Chưởng môn phái của chúng ta nhất định sẽ xé xác ngươi thành ngàn vạn mảnh!”
Bách Lý Hưu lạnh lùng cười nói: “Tốt nhất là ngươi nên thành thật làm theo lời ta nói, nếu không ta sẽ đốt Tàng Thư lâu của các ngươi, để thư lâu vạn năm của Cửu Hoa bị hủy trong phút chốc, chưởng môn phái của các ngươi cũng không thể làm gì được.”
Ông lão nhanh chóng suy sụp, ông ta có thể thà chết chứ không phục, nhưng ông ta coi trọng Tàng Thư lâu này hơn cả mạng sống của mình.
Ông ta run rẩy, giọng như sắp khóc hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”
Phó Yểu Yểu cảm thấy rằng ông lão trông thật đáng thương. Nàng ngồi ngay ngắn trước bàn học, tiến vào trạng thái nghe giảng, Quán Quán cũng ngồi bên cạnh nàng, nghiêng đầu tò mò nhìn ông lão đối diện.
Bách Lý Hưu ném những cuốn sách về công pháp tu luyện đến trước mặt ông ta: “Hãy giảng cho nàng ấy mấy cuốn sách này, ta thấy ở học đường ngươi giảng rất hay.”
Ông lão vô ý thức vuốt vuốt râu: “Thân làm tiên sinh của học đường tiên tu của Cửu Hoa, ta đương nhiên… ” Ông ta hét lớn một tiếng: “Ngươi muốn ta giảng bài cho ai?”
Ánh mắt của ông ta nhìn sang, phía đối diện chỉ có một con mèo con đang ngồi nghiêng đầu. Ông ta tức giận chỉ vào Quán Quán, tức giận đến mức phồng mang trợn mắt: “Ngươi đang làm nhục lão phu à!”
Bách Lý Hưu nhặt một cuốn sách lên đập vào đầu ông ta, không kiên nhẫn đe dọa: “Bảo ngươi giảng thì ngươi cứ giảng! Cứ dạy nàng ấy như học trò của mình, nếu ngươi dạy sai một câu, ta sẽ đốt một quyển công pháp Thiên giai.”
Ông lão nhìn đối diện mèo con, lại nhìn ma vương nóng nảy ở bên cạnh, cảm thấy cả đời mình chưa từng chịu sỉ nhục lớn đến như vậy.
Có phải ma tu các ngươi bị bệnh không hả?
Thật là bất thường!