Quyền thần chưởng tâm kiều - Chương 27-28
Đọc truyện Quyền thần chưởng tâm kiều Chương 27-28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều – Chương 27-28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 27
Phía trước có Tống Vân Tang sắp tỉnh lại, phía sau có thích khách sắp thổi mê hương, Bùi Cô Cẩm đứng ở chính giữa, cả người hắn căng thẳng. Tống Vân Tang mở to mắt, mờ mịt nhìn quang phòng, Bùi Cô Cẩm phản ứng lại, nắm quần áo đang để một bên của Tống Vân Tang ném về phía nàng!
Tống Vân Tang vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị áo bông phủ thẳng lên mặt! Nàng “a” lên một tiếng hô nhỏ, bối rối hỏi: “Ai đó?”
Người ngoài cửa sổ nghe thấy giọng nói của nàng lập tức dừng động tác, Bùi Cô Cẩm mượn cơ hội này nhảy lên, nhanh chóng bay về phía cửa sổ!
Cửa sổ ầm ầm vỡ nát! Bùi Cô Cẩm phi thân đứng ở trong viện. Một tên hắc y nhân ngay lui ra sau vài bước, trên miệng hắn ta còn ngậm một ống trúc nhỏ. Bùi Cô Cẩm không mang bội kiếm theo, không hề do dự bẻ một nhánh cây, hắn vọt lên bổ về phía hắc y nhân! Hắc y nhân vội vàng né tránh! Ném ống trúc kia đi, sờ vào một bên hông, ngay sau đó trong tay hắn ta xuất hiện một thanh nhuyễn đao!
Trong bóng tối, nhuyễn đao chạm vào nhánh cây, chặt nhánh cây thành hai đoạn! Chiêu tiếp theo, mũi đao nhọn lóe ngân quang đâm về phía ngực Bùi Cô Cẩm! Chỉ giao thủ trong giây lát, Bùi Cô Cẩm đã biết người này là một cao thủ, hô lên một tiếng!
Tiếng ồn ào vang lên, Cẩm Y vệ canh giữ ở Hầu phủ chạy đến. Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy! Bùi Cô Cẩm đuổi theo, hắc y nhân lại chém đến một đao! Bùi Cô Cẩm lắc mình tránh đi, hắc y nhân mượn cơ hội này phi thân, rất nhanh biến mất trong đêm đen.
Lúc nhóm Cẩm Y vệ chạy tới, chỉ thấy được Bùi Cô Cẩm mặc quần áo dạ hành đứng đó. Có một Giáo úy muốn xông lên trước bắt hắn, Thiên hộ dẫn đầu lại nhận ra Bùi Cô Cẩm: “Bùi Đại nhân?”
Bùi Cô Cẩm ném nhánh cây đã bị chém đứt trong tay đi, hạ thấp giọng nhưng vẫn không giấu được lửa giận: “Vừa rồi có thích khách đến đây! Các ngươi…”
Hắn còn chưa trách mắng xong, đèn trong phòng Tống Vân Tang đã sáng lên. Giọng nói của nữ tử vang lên, mang theo một tia run rẩy: “Bên ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Bùi Cô Cẩm khẽ thay đổi, đột nhiên cả người hắn như quỷ mỵ, chạy vài bước ra khỏi viện. Nhóm Giáo úy mê man đứng tại chỗ, đã thấy Bùi Cô Cẩm quay lại, ló nửa người bên cạnh cửa viện. Hắn ra dấu cho Thiên hộ, vẻ mặt Thiên hộ hoảng hốt gật đầu, đáp với bên trong: “Tống tiểu thư, vừa rồi có thích khách đến, nhưng bây giờ đã không sao rồi.”
Một lát sau, một tiếng cót két vang lên, cửa phòng được mở ra. Tống Vân Tang khoác chiếc áo lông cáo bước ra, sắc mặt căng thẳng: “Thích khách? Có bắt được không?”
Nàng nhìn xung quanh một vòng, không thấy phạm nhân hay thi thể nào, sắc mặt trắng bệch. Thiên hộ đáp: “Võ công của kẻ đó vô cùng cao, đã để hắn ta chạy thoát.”
Tống Vân Tang lo lắng hỏi: “Có biết hắn ta là ai không?”
Thiên hộ suy nghĩ một lát, thật sự không thể đoán ra được tin tức của thích khách theo động tác ra dấu lúc nãy của Bùi Cô Cẩm. Hắn ta đành phải nói: “Tạm thời không biết. Tống Tiểu thư đừng lo lắng, chúng ta sẽ canh giữ trắng đêm ở đây, nhất định sẽ không để cho Tiểu thư gặp chuyện không may.”
Lúc này Tống Vân Tang mới thả lỏng một chút, cảm kích nói: “Làm phiền Đại nhân.”
Nàng quay về phòng, đóng cửa lại. Thiên hộ vội vàng bước ra bên ngoài viện. Chỉ huy sứ Đại nhân của bọn họ đang nấp dưới bóng của cây đại thụ. Thiên hộ quỳ một gối xuống đất: “Thuộc hạ thất trách, thỉnh Bùi Đại nhân trách phạt!”
Bùi Cô Cẩm không tiếp tục răn dạy, chỉ căm tức nói: “Điều thêm người đến đây, bảo vệ tiểu viện của nàng.”
Thiên hộ nhận lệnh cáo lui, đầu tiên ra lệnh cho nhóm Giáo úy canh giữ ngoài tiểu viện của Tống Vân Tang, sau đó hắn ta mới đến Trấn Phủ ti điều thêm người. Bùi Cô Cẩm lướt qua cửa viện đang mở một nửa, nhìn về phía gian phòng đang sáng đèn kia, nheo mắt lại.
Có người phái thích khách đến đối phó Tống Vân Tang. Người kia là ai, thật sự hắn không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.
Nhưng vì sao lại như vậy? Kiếp trước, trước mặt Duẫn Tư Giác, hắn nói mình mình có thể giao cả tính mạnh cho Tống Vân Tang, Duẫn Tư Giác đã che giấu suy nghĩ của mình đối Tống Vân Tang. Một đời này, hắn cũng đã cùng một lời thoại, Duẫn Tư Giác lại phái người đến ám sát Tống Vân Tang. Tại sao kiếp trước và kiếp này lại không giống nhau?
Bùi Cô Cẩm cẩn thận suy ngẫm cuối cùng hiểu được nguyên nhân. Kiếp trước, sau khi hắn có được Tống Vân Tang, ngày tiếp theo đã mang nàng vào trong phủ. Tống Vân Tang bị dọa, lại bị hắn dày vò một đêm, lúc vào phủ đã bắt đầu sốt cao. Hắn vô cùng sốt ruột, còn lén mời ngự y đến xem cho nàng. Mà một đời này, tuy rằng hắn cũng nói như vậy, nhưng không đón Tống Vân Tang về phủ, càng không cho hắn ta thấy hắn muốn thành thân với nàng.
Cho nên… vì bảo vệ Tống Vân Tang, hắn còn phải mang nàng về phủ?
Bùi Cô Cẩm buồn bực thở ra một hơi, hung hăng đấm một quyền lên cây. Một tiếng “rầm” vang lên, lá cây rụng xuống đầy đất, sắc mặt của Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên cứng đờ.
Từ từ —— hắn nói trong phủ có ba mươi nữ nhân, cùng một mẫu thân đang buộc hắn phải thành thân!
Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt lột một miếng vỏ cây ra, nhưng mà trong phủ hắn chỉ toàn là hạ nhân thôi, phải làm sao bây giờ?
Lại nói, Tống Vân Tang giật mình tĩnh lại lúc nửa đêm, cũng không ngủ tiếp nữa. Vậy mà có hắc y nhân trộm tới trong phòng nàng, thật sự quá đáng sợ. May mà người nọ không có làm hại gì tới nàng, còn bị nhóm Cẩm Y vệ canh gác phát hiện, chỉ có thể lao ra cửa sổ chạy trốn. Điều kỳ quái duy nhất chỉ là nàng cảm thấy sau khi đánh nhau xong, dường như nàng nghe thấy một nhóm Giáo úy gọi “Bùi Đại nhân”. Nhưng lúc nàng ra ngoài, không thấy Bùi Cô Cẩm ở đó, Tống Vân Tang chỉ có thể cho là mình nghe nhầm rồi.
Nếu đã ngủ không được, Tống Vân Tang quyết định dậy sớm. Nàng dặn dò nữ đầu bếp làm cơm sớm, lại vào mật thất trong thư phòng của phụ thân tìm chút vàng bạc châu báu mang theo, để đưa cho phụ thân hối lộ mấy người trong Chiêu ngục, cuối cùng nàng chuẩn bị thêm quần áo thường mặc và một ít thuốc. Để được thăm phụ thân một chuyến thật không dễ dàng, nàng muốn cố gắng chuẩn bị thêm vài thứ cho phụ thân.
Giờ Thìn, Bùi Cô Cẩm đến Tống phủ. Sắc mặt của nam nhân không dễ nhìn cho lắm, nhìn thấy nha hoàn Thu Miên của Tống Vân Tang đang ôm rương nhỏ, sắc mặt của hắn càng tệ hơn. Hắn lạnh lùng hỏi: “Trong rương là cái gì?”
Thu Miên vội vàng buông chiếc rương xuống, mở ra. Tống Vân Tang cầm lấy một chiếc hộp bằng đàn hương phía trên cùng, đây là vàng bạc châu báu nàng đặc biệt chuẩn bị cho Bùi Cô Cẩm. Lần đút lót đầu tiên thất bại, đây lần thứ hai đút lót, tay của Tống Vân Tang hơi run run: “Sáng nay thu dọn một ít đồ cho phụ thân, tìm thấy một vài vật tốt, nếu Đại nhân không chê, thì…”
Bùi Cô Cẩm hờ hững bỏ lại bốn chữ: “Không cần, đem đi.”
Tống Vân Tang còn chưa có mở nắp hòm ra, nhất thời đứng im tại chỗ. Bùi Cô Cẩm khom người, đẩy chiếc rương kia qua một bên, sau khi đứng thẳng dậy, hắn nói: “Ngoại trừ quần áo, tất cả những thứ khác không được mang theo.” Hắn xoay người không hề quay đầu lại, nói: “Ta ở ngoài phủ, đi ra nhanh lên.”
Không có cách nào, Tống Vân Tang chỉ có thể bảo Thu Miên cầm lấy bọc quần áo, ôm lên xe ngựa. Nàng vốn tưởng rằng Bùi Cô Cẩm không cho nàng mang thuốc cùng thức ăn, là vì cố ý khiến cho nàng không được thỏa mái. Nhưng sau khi vào Chiêu ngục rồi, nàng lại nghi ngờ mình đã hiểu lầm Bùi Cô Cẩm, có thể hắn chỉ cảm thấy những vật này không quan trọng.
Trong kinh thành, Chiêu ngục là nơi khiến cho người khác vừa nghe thấy đã sợ hãi, nhưng đối với Tống Vân Tang, tựa như nơi này cũng không đáng sợ lắm. Không có tình cảnh tra tấn máu me be bét, cũng không có tiếng kêu rên của phạm nhân. Trên thực tế, Tống Hầu gia bị nhốt ở tầng hai trên mặt đất, ánh sáng rất đầy đủ, phòng giam còn lại nhưng lại đều trống không, cả tầng hai chỉ có một mình Tống Hầu gia.
Bùi Cô Cẩm đưa đến nàng tầng hai, hắn không hề tiến vào, lệnh cho một Giáo úy dẫn đường cho Tống Vân Tang. Trong phòng giam phía trong cùng có một chiếc giường gỗ nhỏ, còn có chiếc bàn nhỏ và ghế dựa. Tống Hầu gia mặc quần áo sạch sẽ tóc tai được búi gọn gàng, đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách,vẫn dáng người gầy gầy như xưa. Tống Vân Tang nghẹn ngào kêu một tiếng: “Phụ thân!”
Tống Hầu gia nghe thấy tiếng của nàng ngẩng đầu, ông ngây ngẩn cả người: “Tang Tang?”
Giáo úy mở cửa lao ra, sau đó lui xuống. Tống Vân Tang ôm lấy Tống Hầu gia, nước mắt chảy dài trên mặt. Hiển nhiên Tống Hầu gia không biết con gái mình sẽ tới, cũng vô cùng kích động. Ông vỗ vỗ lưng Tống Vân Tang, trấn an nàng: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không phải phụ thân vẫn đang rất tốt sao, đừng khóc.”
Tống Vân Tang cũng không biết Bùi Cô Cẩm có thể cho nàng bao nhiêu thời gian, không dám lãng phí, lau nước mắt, lui lại một bước, bắt đầu nói rõ tình huống mấy ngày nay cho Tống Hầu gia nghe. Lại hỏi Tống Hầu gia: “Phụ thân, Hoàng Thượng phán phụ thân tội tham ô, rốt cuộc vì chứng cứ gì?”
Tống Hầu gia nói chuyện chậm rãi mà bình thản: “Cũng không có chứng cứ gì cả. Giống như Tư Nghiên nói với con vậy, lưu dân ở Mẫn Chiết tạo phản, lúc quan viên dâng tấu có nói khẩu hiệu của bọn họ là Thanh Quân Trắc, mà những năm gần đây dân chúng Mẫn Chiết lầm than, đều đổ cho việc ta muốn mở cửa biển.”
Tống Vân Tang sửng sốt: “Cho nên Nhị Điện hạ phái người đến nói cho con biết, Hoàng Thượng nhận được mật báo nói phụ thân nhận hối lộ của thương nhân là chính…”
Ánh mắt của Tống Hầu gia phức tạp, ông nhìn Tống Vân Tang: “Là lừa các ngươi đấy.”
Tống Vân Tang cắn chặt môi. Thì ra Hoàng Thượng cũng không có được chứng cứ thực tế nào. Thoạt nhìn như vậy có vẻ là chuyện tốt, kỳ thật cũng không chắc. Nếu có thể bịa đặt chứng cứ, vậy chỉ cần chứng minh đây là vu hãm sẽ có thể trả lại sự trong sạch cho phụ thân. Nhưng không có chứng cứ giả, đơn giản vì “ca dao lưu dân truyền miệng” vậy phải như thế nào mới chứng minh được phụ thân hoàn toàn trong sạch, làm sao mới cứu được phụ thân đây?
Mà Hoàng Thượng không có chứng cứ đã nhốt Tống Hầu gia vào Chiêu ngục, có thể chỉ rõ hai điều. Thứ nhất, ngài đối với chủ trương gắng sức thực hiện mở cửa biển của Tống Hầu gia và Thái tử bất mãn đã lâu, lần này chỉ là gặp phải một mồi lửa mới bạo phát. Thứ hai, ngài vô cùng lo sợ lưu dân Mẫn Chiết tạo phản, vẫn chưa điều tra ngọn nguồn đã quyết định, đẩy Tống Hầu gia ra làm người gánh tội thay.
Quả thật là gần vua như gần cọp… Tim của Tống Vân Tang như bị bóp chặt. Nàng nghĩ phụ thân bị vòng xoáy tranh đoạt kéo vào đã là tình huống tệ nhất rồi, nhưng nàng không ngờ, tình hình của phụ thân so với tưởng tượng của nàng còn tệ hơn. Không chỉ có quấn vào vòng xoáy tranh đoạt, còn bị Hoàng Thượng ghét bỏ.
Tâm trạng của nàng phập phồng lo sợ, Tống Hầu gia cũng lên tiếng: “Ngoại trừ Nhị Điện hạ, còn ai ức hiếp con không?”
Tống Vân Tang hoàn hồn. Nàng không thèm để ý chuyện của mình, chỉ vội vàng nói: “Không có. Phụ thân, tình hình hiện giờ đã như vậy, con nên làm gì mới cứu được phụ thân, phụ thân mau dạy con đi!”
Tống Hầu gia thở dài một tiếng: “Nha đầu ngốc. Lưu dân Mẫn Chiết tạo phản, Hoàng Thượng nhất định sẽ phải đẩy một người ra chịu tội, để trấn an lòng dân. Năm đó phụ thân chủ trương thực hiện mở cửa biển đã nghĩ đến hôm nay. Con cứu phụ thân không được đâu, cũng không cần quan tâm.”
Suy nghĩ trong lòng đã được xác nhận, Tống Vân Tang không kìm nén được nước mắt. Nàng lắc mạnh đầu: “Không, phụ thân nhất định có cách mà.”
Tống Hầu gia vuốt vuốt tóc của nàng: “Từ xưa đến nay, phần lớn người cải cách đều không được chết già. Phụ thân làm quan đã nhiều năm, mở cửa biển chính là tâm nguyện của phụ thân, mặc dù hiện tại vẫn chưa thành công, nhưng cũng không hối hận.” Ông nhẹ nhàng lên tiếng: “Phụ thân chỉ lo lắng cho con.”
Tống Vân Tang khóc càng lớn hơn. Tống Hầu gia có chút khó xử, đi đến bên bàn lấy chiếc khăn tay sạch sẽ, lau mặt giúp nàng: “Là Bùi Cô Cẩm mang con vào sao?”
Tống Vân Tang gật đầu. Tống Hầu gia nắm lấy khăn tay lâm vào trầm tư, nửa ngày sau ông mới nói: “Tang Tang, con gả cho Bùi Cô Cẩm đi.”
Chương 28
Tống Vân Tang ngẩn ra, nàng không ngờ Tống Hầu gia sẽ đột nhiên nói như vậy. Tống Hầu gia lại nói: “Con có biết phụ thân đã làm gì mà ba tháng này Bùi Cô Cẩm lại không dây dưa với con nữa không?”
Sau khi biết Bùi Cô Cẩm không phải vì lần cãi vã đó với phụ thân mới thay đổi, Tống Vân Tang cũng có nghi ngờ: “Phụ thân đã làm gì?”
Tống Hầu gia sờ sờ lên mũi: “Phụ thân dùng biện pháp mạnh miệng với hắn.”
Tống Vân Tang: “?”
Tống Hầu gia ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Phụ thân mới hắn ăn cơm. Trong bữa cơm, phụ thân ra vẻ ưu sầu bi thảm liên tục than vãn, nói bởi vì bị hắn quấn lấy mà hàng đêm con đều lấy nước mắt rửa mặt, vài lần muốn tuyệt thực thậm chí là tự sát, lại bị người ngăn được.”
Tống Vân Tang: “…”
“Phụ thân, người…” Tống Vân Tang có chút dở khóc dở cười, ở nàng trước mặt phụ thân nàng thật sự là là người rất sĩ diện. Nàng có chút không thể tin được: “Phụ thân nói con khóc, còn tìm đến cái chết, hắn đã không dây dưa với con nữa?”
Tống Hầu gia gật đầu: “Đúng vậy. Đối với loại người nhẹ nhàng cũng không chịu cứng rắn cũng không xong, còn làm việc không kiêng nể gì như hắn, phụ thân cũng vô cùng lo lắng mới nghĩ tới cách này. Nhưng hắn có thể bởi vậy mà kiềm chế chính mình chứng minh trong lòng hắn thật sự có con.”
Tống Vân Tang cụp mắt, không lên tiếng. Có lẽ trong lòng Bùi Cô Cẩm từng có nàng, nhưng vị trí của nàng trong tim hắn cũng không cao, còn hiện tại có lẽ nàng chẳng còn chỗ đứng trong đó nữa rồi. Hắn lo lắng cho tiền đồ và tính mạng của mình, hẳn là đã “nghĩ thông” rồi. Tống Hầu gia bước tới bước lui vài bước, tiếp tục nói: “Trước đó phụ thân cự tuyệt hắn cầu thân bởi vì lúc đó phụ thân vẫn là Hầu gia, cũng đủ bảo vệ cho con. Mà Bùi Cô Cẩm thân là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, thân phận rất phiền toái, nếu con gả cho hắn, sợ rằng cuộc sống sau này sẽ không được yên bình. Nhưng sau khi phụ thân bị nhốt vào Chiêu ngục không có cách nào chăm sóc cho con. Dung mạo của con như vậy vẫn nên mau chóng thành thân thôi.”
“Việc này khó ở chỗ, Nhị Điện hạ cũng có ý nghĩ kia với con. Cho dù con có thành thân với một người bình thường nhưng đối phương không quyền không thế cũng không thể bảo vệ được cho con. Bùi Cô Cẩm thân là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, lại có năng lực này.” Tống Hầu gia đứng lại, nhìn về phía Tống Vân Tang nói: “Tang Tang, con gả cho hắn đi.”
Trong lòng của Tống Vân Tang cảm thấy phức tạp. Nàng cũng không thể nói hiện giờ Bùi Cô Cẩm không muốn lấy nàng, không chỉ không lấy, ngay cả giường của hắn nàng còn không leo lên nỗi. Nàng mơ hồ đáp: “Phụ thân, người đừng nói chuyện này. Con nhất định sẽ nghĩ cách cứu phụ thân ra, phụ thân cũng không được buông tay.”
Tống Hầu gia chỉ cho rằng nàng vẫn không thích Bùi Cô Cẩm, khuyên nhủ: “Kỳ thật bỏ đi thân phận, bỏ đi thủ đoạn làm việc của hắn, Bùi Cô Cẩm vẫn là người không tồi. Không nói đến diện mạo và bản lĩnh của hắn, trọng điểm là hắn yêu thích con, có khả năng làm phu quân…”
Ông bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ: “Bùi Đại nhân.”
Cả người Tống Vân Tang cũng cứng đờ, xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đang đứng cách đó không xa. Cũng không biết nam nhân đến đây lúc nào, vẻ mặt vẫn như thường, gật đầu với Tống Hầu gia: “Thời gian đã hết rồi.”
Tống Hầu gia nuốt những lời chưa hết trở vào. Tống Vân Tang lưu luyến không rời tạm biệt phụ thân, vành mắt hồng hồng đuổi theo Bùi Cô Cẩm. Hai người một trước một sau đi được một đoạn đường, Tống Vân Tang cúi đầu lên tiếng: “Bùi Đại nhân, ngài có thể cho ta câu lời chắc chắn không? Phụ thân ta, rốt cuộc còn có hy vọng được cứu không?”
Bùi Cô Cẩm không hề quay đầu lại, giọng nói hờ hững vang lên: “Có hi vọng thì thế nào? Không có hy vọng thì lại thế nào? Chẳng lẽ không có hy vọng, ngươi sẽ gặp an tâm chờ?”
Hắn vẫn không chịu nói cho nàng biết gì cả. Tống Vân Tang nghĩ trải qua chuyên đêm qua, nàng sẽ xấu hổ xen với giận dữ, nên sẽ không dám làm ra chuyện như quyến rũ Bùi Cô Cẩm nữa. Nhưng sau khi biết được khốn cảnh của phụ thân, nàng lại phát hiện, thì ra nàng có thể làm ra những chuyện xấu hổ hơn rất nhiều. Tống Vân Tang bước đến vài bước, bắt được tay của Bùi Cô Cẩm: “Đại nhân hãy đợi một lát.”
Bùi Cô Cẩm lập tức rút tay ra: “Có chuyện gì mau nói!”
Tống Vân Tang ngẩng đầu lên, gần như gấp gáp, hỏi: “Đại nhân đã từng nói chỉ có Thái tử lấy lại được thánh sủng, ở giữa giúp đỡ, ngài mới có thể cứu phụ thân ta. Vậy ngài có cách cứu phụ thân ta, có đúng không?”
Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: “Tống Tiểu thư đừng hiểu lầm. Có lẽ lúc ấy Bùi mỗ nói chưa rõ ràng, vụ án của phụ thân ngươi muốn thẩm tra xử lý hay không, thẩm tra xử lý như thế nào, đều được quyết định bởi mệnh lệnh của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng muốn ta tra rõ, ta liền đi tra rõ, nếu như phụ thân ngươi vô tội, ta sẽ trả lại sự trong sạch cho ông ấy. Chuyện này không thể nói là ta có cách được.”
Thật sự là lời từ chối không chê vào đâu được. Tống Vân Tang chưa từng lăn lộn chốn quan trường, nên chỉ đứng sững sờ ở đó. Bùi Cô Cẩm lại đi về phía trước, Tống Vân Tang lấy lại tinh thần, đuổi theo: “Bùi Đại nhân!” Nàng cổ lấy dũng khí: “Ngài… Ngài có nghe được lời phụ thân ta đã nói không?”
Bước chân của Bùi Cô Cẩm không ngừng lại, căn bản không có phản ứng gì. Tống Vân Tang lại đuổi theo hắn: “Phụ thân đồng ý gả ta cho ngài.”
Bùi Cô Cẩm cười khẩy một tiếng: “Thì thế nào…”
Câu nói của hắn bị cắt ngang, bởi vì trước khi hắn nói ra lời cự tuyệt Tống Vân Tang đã nhào vào trong lòng hắn! Nàng ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt liều mạng nói: “Bùi Đại nhân, thật ra, thật ra ta thích ngài! Trước kia đều do phụ thân không đồng ý cho ta qua lại với ngài! Ngài là Cẩm Y vệ, ông là Thanh Lưu, ta chỉ có thể đè nén tình cảm của mình. Nhưng hiện tại phụ thân đã chấp nhận…”
Đêm qua Tống Vân Tang đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Bùi Cô Cẩm có rất nhiều nữ nhân, cơ thể của nàng không đủ hấp dẫn với hắn, vậy chi bằng thay đổi suy nghĩ, nói chuyện tình cảm với hắn. Tống Vân Tang cố lấy dũng khí thổ lộ: “Ta rất thích ngài! Ta muốn ở bên ngài!”
Nàng cảm thấy cơ thể của Bùi Cô Cẩm cứng đờ, một lát sau hai tay của hắn dùng sức nắm lấy cánh tay của nàng! Tống Vân Tang nghĩ hắn đang muốn gỡ tay nàng rai —— có lẽ vì hành động của nàng rất vụng về, hay là vì sự ái mộ của nàng quá đột nhiên nên không đáng tin. Nàng ra cố gắng vào trong lòng Bùi Cô Cẩm: “Đừng, đừng mà! Đừng từ chối ta! Cầu ngài, ngài thích ta một lần đi!”
Nàng cảm nhận được tay của Bùi Cô Cẩm cứng đờ chạm vào cánh tay của nàng, nhưng không hề có động tác gì, trong lòng nàng sinh ra một tia hy vọng. Nhưng giây tiếp theo, Bùi Cô Cẩm đã gỡ tay nàng ra. Tim của Tống Vân Tang lạnh lẽo, thấy Bùi Cô Cẩm quay lưng lại, hai tay hắn đánh mạnh lên cửa lao một cái giống như để xả giận!
Một tiếng “loảng xoảng ” nặng nề vang lên, quanh quẩn khắp hành lan tầng hai của nhà lao. Tống Vân Tang bị tiếng động như sấm sét này làm cho sợ tới mức run lên một cái, cúi đầu nức nở một tiếng. Bùi Cô Cẩm bắt lấy lan can đưa lưng về phía nàng, nhìn không thấy sắc mặt của hắn, nhưng gân xanh cuồn cuộn nổi lên trên mu bàn tay của hắn. Khí thế của nam nhân quá mức đáng sợ, Tống Vân Tang còn tưởng tượng ra giây tiếp theo hắn sẽ giật đứt lan can kia ra đập cho nàng thành đống thịt nát.
Tống Vân Tang che miệng mình lại không cho mình phát ra tiếng. Nàng thấy Bùi Cô Cẩm xoay người lại, hai mắt hắn đỏ sậm nhìn nàng, nhếch môi cười một cái: “Được, ngươi thích ta đúng không?”
Thoạt nhìn hắn như tức điên lên rồi, nhưng khóe miệng của hắn vẫn cong lên. Nụ cười trông thật vặn vẹo, rất quỷ dị. Tống Vân Tang lui về sau hai bước, run giọng đáp: “Ta, ta…”
Bùi Cô Cẩm lại không đợi của nàng trả lời: “Được, được.” Hắn nghiêng đầu nhắm mắt, một lát sau mới mở mắt ra, cắn răng nói: “Thật trùng hợp. Đêm qua mẫu thân của ta mới tức giận xong, ép ta mang một cô nương trở về. Ngươi muốn ở bên ta có đúng không? Đi, theo ta hồi phủ, giả vờ thân mật với ta.”
Hai mắt Tống Vân Tang rưng rung, nàng phát run: “Giả, giả vờ?”
Bùi Cô Cẩm hung tợn bước tới gần từng bước: “Làm sao vậy, Tống Tiểu thư không muốn?”
Tống Vân Tang lại lui vài bước, dán lưng vào vách tường: “Đồng ý, ta đồng ý…”
Tựa như nàng lùi vài bước như vậy lại kích thích Bùi Cô Cẩm. Nam nhân đột nhiên tới gần, nhốt nàng vào giữa chính mình và vách tường, sau đó hung hăng nện một quyền lên tường! Hắn khom người cúi đầu, dừng trước mặt nàng khoảng một tấc, gằn từng chữ: “Cho ta xem xem… ngươi thích ta như thế nào.”
Vách tường bị đánh cho chấn động thật mạnh, đôi mi của Tống Vân Tang cũng run rẩy theo. Một giọt nước mắt đang long lanh trong hốc mắt cuối cùng cũng chống đỡ không được, chảy xuống khuôn mặt mặt. Giống như bị điểm huyệt dừng, Bùi Cô Cẩm thở mạnh vài hơi. Nam nhân theo bản năng nâng thay, muốn lau đi nước mắt của nàng, nhưng cánh tay kia nâng đến một nửa, rồi lại không cử động nữa, một lát sau mới rụt trở về.
Bùi Cô Cẩm lui ra, đứng ở cách xa vài bước, không hề lên tiếng. Nhưng một khi Tống Vân Tang rơi nước mắt, sẽ không nín khóc nhanh như vậy. Nàng rơi lệ đầy mặt, lại sợ hãi không dám nức nở ra tiếng.
Tống Vân Tang cũng không biết Bùi Cô Cẩm đứng ở một bên nhìn nàng làm cái gì. Có thể hắn đang cảm thấy nàng có quá nhiều yêu cầu, cũng có thể hắn ngại nàng phiền, tóm lại những chuyện nàng có thể đoán đều không phải chuyện tốt. Thậm chí Tống Vân Tang còn nghi ngờ Bùi Cô Cẩm sẽ thay đổi ý định ——có thể hắn không muốn nàng mang về phủ nữa, hắn muốn ngay tại đây nhốt nàng vào chung với phụ thân luôn.
Bùi Cô Cẩm nhìn Tống Vân Tang rơi nước mắt, sắc mặt càng ngày càng xấu. Cuối cùng Tống Vân Tang nhịn không được khóc thút thít ra tiếng, hắn đã nôn nóng lên tiếng: “Đêm Tống Hầu gia gặp chuyện không may, ta đã đệ trình lên Hoàng Thượng muốn điều tra việc nhận hối lộ ở Mẫn Chiết trước. Nhưng Hoàng Thượng đối với ngươi phụ thân luôn bất mãn, không chịu phê chuẩn. Chỉ có Thái tử lấy lại được thánh tâm, khuyên Hoàng Thượng đồng ý tra án, ta mới có thể cứu phụ thân ngươi.”
Tiếng khóc của Tống Vân Tang dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu. Tại sao Bùi Cô Cẩm lại… bỗng nhiên trả lời vấn đề lúc trước nàng đã hỏi? Không chỉ nói cho nàng biết hắn cần Thái tử để làm gì, thậm chí còn tỏ thái độ rõ ràng hắn có thể cứu phụ thân nàng.
Bùi Cô Cẩm đối mặt với ánh mắt mờ mịt của Tống Vân Tang, lại lộ ra bộ dạng không kiên nhẫn. Hắn hạ thấp giọng, giống như sợ kích thích đến nàng: “Nói cho ngươi những chuyện này, xem như trả thù lao cho chuyện ngươi nhập phủ giả vờ thân mật với ta. Bây giờ ngươi trở về thu dọn một chút, chiều nay ta tới đón ngươi.”