Quy Luật ABO - 4
Đọc truyện Quy Luật ABO 4 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Thịnh Trạch Thâm không rút chân lại, cứ để hắn nắm lấy chân mình.
“Quần áo của em đâu?” Thịnh Trạch Thâm nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Hôm nay em còn có tiết.”
Khó mà tìm lại bộ quần áo ngày hôm qua được, chưa kể ở trên đó còn có dấu vết này này nọ nọ, còn bị mất đi hai cúc áo nữa chứ.
Thịnh Trạch Thâm nhìn dấu vết chi chít trên cơ thể mình, hung thủ thì vẫn đang nghiêm túc ôm lấy chân cậu.
Bàn tay của Khúc Yến rất ấm, hắn đứng dậy mở tủ quần áo, muốn chọn giúp cậu một bộ quần áo phù hợp, nhưng vẫn có hơi bối rối một chút, dù sao Thịnh Trạch Thâm rất giống cái móc treo quần áo, cậu mặc gì cũng đẹp: “Em mặc bộ nào?”
“Áo sơ mi trắng dài.” Cậu phải che đi tất cả mấy dấu đỏ này, nếu học sinh của cậu nhìn thấy, cậu nhất định sẽ đánh Khúc Yến và đuổi hắn ra khỏi nhà!
Cuối cùng Khúc Yến cũng chọn được một cái áo sơ mi cao cấp, thiết kế rất tinh tế, có thể nhìn thấy thợ may có tay nghề rất cao.
Khi Thịnh Trạch Thâm mặc nó, cậu trông rất đẹp, đây là món quà mà lúc trước Khúc Yến tặng cho Thịnh Trạch Thâm, nhưng Thịnh Trạch Thâm hiếm khi mặc cái áo này.
Tuy nhiên, sự chiếm hữu của Alpha có hơi cao, hắn chỉ muốn cậu mặc đồ mà hắn tặng.
Thịnh Trạch Thâm không biết suy nghĩ đầy tính chiếm hữu của hắn, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều mà mặc nó ngay, nhưng lưng eo vẫn hơi đau nhức khó chịu.
Khúc Yến cầm lấy quần áo giúp cậu mặc vào, phục vụ cậu như vua chúa vậy, sau khi mặc xong còn giúp cậu xoa eo.
Hai người họ vẫn chưa ăn sáng, định lát nữa rồi ăn nhưng dạ dày Thịnh Trạch Thâm lại khá yếu, vừa được một lúc thì bụng đã réo cả lên.
Mặt Omega đỏ lên, cậu cố gắng chui vào chăn trốn, nhưng bị Alpha bắt lại rồi bồng đi như một đứa trẻ.
Khúc Yến đột nhiên nhớ tới người mẹ thân yêu của mình, bà gọi điện thoại cho hắn, nói rằng bà đã trở về Trung Quốc và bảo hắn đưa Thịnh Trạch Thâm về nhà ăn tối.
Khi ấy, hắn đồng ý mà không nghĩ ngợi gì.
“Hôm qua mẹ về nước, có mời chúng ta về nhà ăn tối.”
Thịnh Trạch Thâm đang uống ly sữa ấm thì đột nhiên phun ra, cậu không ngừng ho khụ khụ, cậu ho nhiều đến mức chảy nước mắt sinh lý.
“Từ từ thôi, từ từ thôi.” Khúc Yến vỗ vỗ lưng cậu: “Không phải chỉ là việc mẹ về nước thôi sao?”
“Mẹ về rồi sao không nói cho em biết.” Thịnh Trạch Thâm cuối cùng cũng ngừng ho.
Khúc Yến lau nước mắt cho cậu.
“Không phải hôm qua anh quên rồi sao?” Khúc Yến lấy nước ấm đưa cho Thịnh Trạch Thâm uống.
……
Vừa nói xong, điện thoại của Thịnh Trạch Thâm liền vang lên.
Thịnh Trạch Thâm bắt máy, người phụ nữ trong điện thoại vui vẻ nói: “Thâm Thâm, mẹ về rồi đây, con có nhớ mẹ không nào?”
“Dù sao thì mẹ cũng nhớ con lắm.”
Giọng nói này, giọng điệu này, ngoài mẹ Khúc Yến ra còn có ai nữa?
Thịnh Trạch Thâm ngoan ngoãn đáp: “Dạ, mẹ.”
Tống Tuyết Vân nghe xong thì cười không ngớt.
“Thằng nhóc thối đó không bắt nạt con chứ?” Tống Tuyết Vân lại hỏi.
Khúc Yến nghĩ thầm, đây rõ ràng là mẹ của hắn mà, sao lại có thể như vậy được chứ.
Khúc Yến: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sao con có thể bắt nạt em ấy được, con thương em ấy còn không hết nữa, mẹ đừng lo lắng, con dâu của mẹ vẫn ổn!”
Câu nói này làm cho Thịnh Trạch Thâm đỏ cả mặt, trước mặt người lớn mà hắn dám nói như vậy.
Nhưng bản thân Khúc Yến không cảm thấy gì, tình cảm của hắn đối với Thịnh Trạch Thâm không phải chỉ thể hiện qua hành động mà còn phải qua lời nói.
Tống Tuyết Vân cảm thấy sau khi con trai mình kết hôn thì rất biết quan tâm người khác, khi nghe hai người cười nói vui vẻ như vậy, bà cũng yên tâm.
“Buổi trưa hôm nay đến gặp mẹ, mẹ sẽ làm cho con chút gì đó ăn.” Tống Tuyết Vân nói.
Đương nhiên là Thịnh Trạch Thâm đồng ý rồi, Tống Tuyết Vân thật sự rất tốt với cậu, đã lâu rồi cậu vẫn chưa gặp bà nên muốn đến thăm bà một chút.
“Dạ được, hôm nay con xin nghỉ buổi sáng, con sẽ đi với Khúc Yến ạ.”
Tống Tuyết Vân kéo Thịnh Trạch Thâm trò chuyện thêm vài câu, chủ yếu là nói về Thịnh Trạch Thâm, hỏi cậu có bị bệnh hay gì không, hỏi cậu làm việc như thế nào.
Thịnh Trạch Thâm kiên nhẫn trả lời, thỉnh thoảng cậu sẽ kể vài câu chuyện cười để Tống Tuyết Vân vui vẻ.
Khúc Yến lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn cậu, hắn không thể nói được gì, thỉnh thoảng sẽ đút cho Thịnh Trạch Thâm vài miếng bánh mì.
Lúc đầu, Thịnh Trạch Thâm cũng từ chối, bảo hắn đừng làm phiền cậu nói chuyện.
Nhưng Khúc Yến nhất quyết muốn đút cậu ăn, Thịnh Trạch Thâm không còn cách nào khác đành phải chiều theo hắn, cậu bị đút đến hai má phồng lên, hắn sợ cậu bị nghẹn nên đưa cho cậu ly sữa.
Hai má cậu hơi phồng lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ giấu thức ăn vậy.
Thịnh Trạch Thâm biết cuộc gọi này khó mà kết thúc được, vì vậy cậu đành phải nói lời tạm biệt với mẹ của Khúc Yến.
Tống Tuyết Vân biết là do thằng con trai mình đang gây rắc rối rồi. Bà nói đôi ba câu, vừa nói vừa mắng con trai mình là thằng nhóc thối.
Dù là vì bản năng hay do bản chất không thể không thuần phục trước Alpha, có một số Omega sinh ra đã không thể sống thiếu Alpha.
Nhưng Khúc Yến thì lại khác, hắn mới là người không thể rời khỏi Thịnh Trạch Thâm dù chỉ một giây.
Bà nói với Thịnh Trạch Thâm: “Thâm Thâm, buổi trưa nhớ đến sớm, mẹ đợi con.” Nói xong bà cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Trạch Thâm giơ chân lên đá Khúc Yến.
Khúc Yến không tức giận, với sức của Omega nhà mình, hắn cho rằng cậu chỉ đang làm nũng mà thôi.
Khúc Yến vẫn muốn tiếp tục đút cho cậu ăn, nhưng Thịnh Trạch Thâm quay đầu né tránh, nói không ăn.
“Bé à, anh nghĩ em đã bị sụt cân rồi, dạo này em hơi biếng ăn đó, anh thấy chúng ta nên đến bệnh viện khám một chút.” Khúc Yến đau lòng nhìn Thịnh Trạch Thâm.
Trong mắt Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm là một báu vật mong manh, cho dù có bảo vệ cỡ nào cũng không thấy đủ.
“Em không sao.” Thịnh Trạch Thâm cảm thấy Khúc Yến đang làm quá lên, chỉ vài chuyện lặt vặt thôi mà hắn cũng muốn đưa cậu đến bệnh viện.
Mặc dù biết Khúc Yến là vì quan tâm mình, nhưng cậu không thích đến bệnh viện, Khúc Yến biết cậu không muốn đến bệnh viện chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt nên khá khó chịu.
Khúc Yến không thích thái độ không quan tâm đến sức khỏe của Thịnh Trạch Thâm, cho nên giọng điệu càng ngày càng nặng nề.
“Cục cưng, em phải đến bệnh viện, anh biết là em không thích, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao, ngoan nhé.” Khúc Yến nghiêm túc nói.
“Tại sao anh lại lớn tiếng với em?” Thịnh Trạch Thâm có hơi không hài lòng.
“Anh sai rồi, anh không nên to tiếng với em.” Khúc Yến chỉ có thể dỗ dành cậu.
“Nhưng em đã biếng ăn gần cả tháng nay rồi, dù trước đây em cũng ăn không nhiều cho lắm, nhưng bây giờ em đang bị sụt cân.” Khúc Yến lo lắng nói.