Quân hôn cũng có ái - CHƯƠNG 5-6
Đọc truyện Quân hôn cũng có ái CHƯƠNG 5-6 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Quân Hôn Cũng Có Ái – CHƯƠNG 5-6 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 5:
Ra khỏi cửa, Lâm Hạ đi thẳng đến ghế sau của xe, nhưng Tiêu Thần nhanh hơn cô, mở cửa xe trước của ghế phụ, vì vậy, Lâm Hạ tay cầm nắm cửa cứng đờ đứng đó.
“Ngồi phía trước đi.” Tiêu Thần nói.
Lâm Hạ lúng túng rút tay về, ngồi vào ghế phụ.
Khi xe chạy trên đường lớn, hai người đều cảm thấy bầu không khí trong xe rất buồn chán, cuối cùng vẫn là Tiêu Thần phá vỡ sự yên lặng trong xe: “Lâm Hạ, nghe Nguyệt Nhi nói, mấy ngày nữa là bước vào kỳ thi tuyển sinh lớp mười toàn thành phố?”
“Dạ.”
“Lo lắng không?”
Lâm Hạ quay sang nhìn anh, đôi mắt trong veo đầy nghi vấn: “Tại sao phải lo lắng?”
Tiêu Thần nghiêng đầu nhìn đôi mắt ngây thơ của cô, cảm giác có một luồng điện ấm áp luồn vào trong tim, khiến cho trái tim lạnh giá của anh trở nên mềm mại ấm áp vô cùng. “Anh thấy Nguyệt Nhi rất lo lắng, nên anh nghĩ em cũng vậy.”
Thật ra Tiêu Thần hỏi như vậy là có lý do, thường những ai đứng vị trí càng cao, thì ngã sẽ càng đau. Thành tích của Lâm Hạ trong kỳ thi trung học là người đứng đầu toàn thành phố, ở vị trí như vậy chắc chắn sẽ có áp lực.
Nhưng Lâm Hạ lại có suy nghĩ khác với nhiều người, cái cô theo đuổi chỉ là cố gắng học tập, đối với thứ hạng, cô không để tâm, vì vậy trước kỳ thi rất ít khi lo lắng.
“Tới rồi.” Cổng trường trung học hiện ra dưới tầng lớp cây, Lâm Hạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được bầu không khí ái muội.
Tiêu Thần dừng xe trước cổng, tay trái để trên vô lăng, quay người nhìn sang cô, anh nghiêm túc nói: “Lâm Hạ, chúng ta hẹn hò đi.”
Lâm Hạ tính đẩy cửa xe đi ra bỗng tay cô cứng lại, bây giờ cô mong có một võ lâm cao thủ nào đó dùng quỳ hoa điểm huyệt thủ điểm huyệt cô lại, hoặc một cơn sấm sét, đánh cô ngất xỉu, tệ lắm thì cũng có một người nói với cô rằng lời vừa nghe lúc nãy thật ra chỉ là ảo giác. Anh nói gì? Chúng ta hẹn hò? Làm sao hẹn hò?
Tiêu Thần nói thêm một câu: “Lúc nãy em không có nghe lầm.”
Lâm Hạ: “……”
Anh hiểu rõ tình trạng khó xử của cô, Tiêu Thần thở dài một hơi nói: “Lâm Hạ, anh chỉ nói vậy thôi, em đừng tạo áp lực cho mình. Nhưng lời anh nói lúc nãy là nghiêm túc, hi vọng em về suy nghĩ thêm, nghĩ kỹ rồi thì cho anh câu trả lời.” Nói xong anh nhét chiếc điện thoại Nokia mới nhất vào tay Lâm Hạ.
“Đây là……”
“Đây là chiếc điện thoại anh tặng cho em, nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh, trong đó có số điện thoại của anh, mấy ngày này điện thoại của anh sẽ mở suốt hai mươi bốn giờ.” Tiêu Thần sợ cô từ chối, lại nói thêm một câu: “Đây xem như là thù lao em dạy kèm cho Nguyệt Nhi.”
Dạy kèm hai tiếng có nhiều thù lao như vậy sao?
Nghe anh nói như vậy, Lâm Hạ cũng không nỡ từ chối, gật đầu rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Tiêu Thần nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạ xấu hổ chạy trốn, khóe môi lại nhếch lên
……
Hai ngày nay trong đầu Lâm Hạ lúc nào cũng không ngừng xoay quanh mấy chữ Lâm Hạ, chúng ta hẹn hò đi, ngay cả trong giờ học, cô cũng vì những chuyện này mà bị phân tán. Điều này khiến cô rất đau khổ, trong lòng cũng mắng Tiêu Thần vô số lần, nhưng cũng chẳng ích gì, lúc nghĩ tới thì vẫn cứ nghĩ tới, lúc bị phân tán thì cũng bị phân tán.
“Lâm Hạ, cậu lại ngây người ra.” Trong giờ số học, Tả Tiểu Linh ghé sát vào Lâm Hạ nói nhỏ: “Ngày mai thi tuyển sinh rồi, thầy giáo đang rút ra những điểm quan trọng.”
“Ờ.” Lâm Hạ mở sách ra một cách máy móc, dùng bút đen đánh dấu những chỗ mà thầy vừa mới đề cập.
Mà đầu óc của Tả Tiểu Linh sau khi đi theo dấu bút của Lâm Hạ quay mấy vòng cuối cùng phá lên cười: “Lâm Hạ, cậu nghĩ tới đàn ông đúng không, sao cứ ngẩn người ra như vậy?”
Kết quả là, ánh mắt các bạn trong lớp, bao gồm cả giáo viên đều tập trung vào hai người họ.
“Tả Tiểu Linh, em có biết bây giờ đang giờ học không?” Giáo viên dạy toán đập mạnh cuốn sách lên bục giảng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy, ngày mai là thi rồi, giờ vẫn còn lười biếng!
Tả Tiểu Linh chột dạ cúi đầu xuống, “Không cẩn thận quên mất.”
Giáo viên dạy toán giận dữ: “Đứng lên cho tôi! Ngày mai là thi rồi, chẳng lẽ còn cần tôi nói cho em biết kỳ thi này quan trọng thế nào à? Các em có thể tự giác chút được không!”
Tả Tiểu Linh càng thêm xấu hổ, vì giáo viên nói là “các em”, cũng chính là nói, vì một mình cô ấy phạm lỗi, mà khiến cho cả lớp bị mắng.
Nhưng hiển nhiên, cả lớp ngoại trừ Tả Tiểu Linh không ai có cảm giác bị mắng, cả Lâm Hạ cũng nhìn Tả Tiểu Linh với ánh mắt hả hê, huống chi là những người khác.
Cuối cùng khi giáo viên bảo Tả Tiểu Linh ngồi xuống, cô ấy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt hả hê của Lâm Hạ, nên tức giận nói: “Lâm Hạ, cậu cười trên sự đau khổ của người khác.”
Lâm hạ: “Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra.”
Tả Tiểu Linh: “……” Tại sao cười trên sự đau khổ của người khác mà cậu ấy còn có thể ngạo mạn như vậy?!
Sáng hôm sau là thi môn ngữ văn, Lâm Hạ sau khi làm xong bài văn, còn năm mươi phút nữa mới hết giờ, cô nhìn đồng hồ điện tử trên tay, nếu bây giờ đến nhà hàng thì hôm nay có thể làm thêm được một tiếng đồng hồ. Thế là cô thu dọn đồ đạc trên bàn, cầm bài thi nộp cho giáo viên.
Sau khi đem giấy bút về ký túc xá của mình, cô ra khỏi trường.
Nhưng rất bất ngờ, trước cổng trường cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã quen thuộc dùng trong quân đội, người lái xe việt dã cô chỉ quen có một người, Tiêu Thần.
Khi cô đang cúi đầu phân vân không biết có nên ra ngoài chào hỏi hay không, thì Tiêu Thần, người đang gọi điện thoại đã nhìn thấy cô. Sau khi cúp điện thoại, anh mở cửa xe, đi thẳng đến trước mặt Lâm Hạ.
“Á!” Khi ngẩng đầu lên, Lâm Hạ bị sốc, khi nhìn thấy Tiêu Thần trong bộ quân phục.
Khóe miệng Tiêu Thần hơi nhếch lên: “Thi thế nào rồi?”
Lâm Hạ vỗ vỗ ngực, thở nhẹ nhõm nói: “Cũng được.”
“Cùng nhau đi ăn cơm?” Tiêu Thần hỏi.
Lâm Hạ lắc đầu: “Không được, em phải đi làm thêm.”
“Đi làm?” Tiêu Thần chau mày, “Thời gian của học sinh cấp ba vốn dĩ đã ít, sao em còn có thời gian đi làm thêm?”
Vừa hỏi dứt câu, trong đầu Lâm Hạ hiện lên một câu nói rất không trong sáng: “thời gian giống như vú sữa, vắt là có.”
Mặt cô đỏ ửng lên, nếu để Tiêu Thần biết cách nghĩ lúc này của cô, không biết anh sẽ nghĩ cô thế nào.
“Em chỉ có vào giờ nghỉ trưa và cuối tuần mới đi làm, ngày thường không có nhiều thời gian.” Cô cũng chỉ rảnh vào những thời gian như vậy, thời gian còn lại chủ yếu dành cho việc học. Tuy cô rất cần tiền, nhưng cũng phân biệt rõ thứ yếu, giai đoạn hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là học thật tốt.
Thấy anh hồi lâu không nói tiếng nào, vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng, Lâm Hạ mở miệng nói. “Nếu không có chuyện gì, em xin đi trước.”
Nhưng vừa mới bước được một bước, có người nắm lấy cổ tay cô, Lâm Hạ quay đầu nhìn Tiêu Thần.
Tiêu Thần kéo cô đi về hướng chiếc xe, “Lâm Hạ, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Lúc này vừa đúng vào giờ ăn trưa, Tiêu Thần đưa cô đến một quán ăn tương đối bình thường.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Hạ hỏi: “Có chuyện gì ạ?” Thật ra nói chuyện gì cô cũng đã đoán được, nhưng cô không biết trả lời thế nào, từ chối? Hình như không tốt lắm. Đồng ý? Hình như còn tệ hơn.
Tiêu Thần nhìn cô một cách nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn dịu dàng hơn ngày thường. “Chuyện anh nói với em mấy ngày trước, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Lâm Hạ hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút không tự nhiên. “Anh đã nói là sẽ không gây áp lực cho em.”
“Anh không có gây áp lực cho em.”
Trung tá đại nhân, anh nhìn cô ấy với ánh mắt sắc bén như vậy, người ta không cảm thấy có áp lực mới là lạ đó?
Suy nghĩ một hồi, Lâm Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ. “Tại sao anh lại chọn em?” Cô không xinh đẹp, gia cảnh cũng không tốt, cô nghĩ thế nào cũng không hiểu một cán bộ cấp cao như anh bất kể về mặt nào cũng rất ưu tú lại chọn cô.
Tiêu Thần hơi nheo mắt nhìn cô gái trước mắt, cô hỏi không sai, tại sao lại chọn cô? Từ khi nhập ngũ, anh quen ít phái nữ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có. Trong số đó toàn là những người ưu tú hơn cô xinh đẹp hơn cô gia cảnh cũng tốt hơn cô, tại sao anh lại chỉ chọn một mình cô.
Câu trả lời này, anh không biết.
“Vì em hiểu chuyện, tính tình hiền lành tốt bụng, nhìn là biết người chịu được cô đơn, và để làm vợ của một quân nhân, đó là phẩm cách đầu tiên phải có.”
Sau khi anh nói câu trả lời này, Lâm Hạ đột nhiên muốn cười, nhưng cô nhịn được. Đây đâu phải là đang tìm bạn gái, cảm giác như là đang chọn một món đồ.
À cũng đúng, đối với quân nhân mà nói, bạn gái hay vợ ở mức độ nào đó đều là những thứ có thể có, có thể không, đây là điều mà Lâm Hạ hiểu.
“Người như vậy có rất nhiều, em không cho rằng em là người thích hợp nhất.” Lâm Hạ nhẹ nhàng từ chối.
“Không, em là người thích hợp nhất.” Tiêu Thần nhìn cô một cách chắc chắn: “Lâm Hạ, ở bên anh sẽ giúp cho gia đình em bớt đi nhiều gánh nặng, hơn nữa còn làm cho gia đình anh yên tâm. Nên chuyện này không chỉ tốt cho hai chúng ta, mà còn tốt cho hai gia đình chúng ta.”
Lâm Hạ mím chặt môi, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ. “Anh điều tra em?”
“Anh chỉ muốn hiểu rõ hơn về em, bất luận em có đồng ý hay không, anh cũng muốn biết gia đình đối tượng anh muốn quen là như thế nào.” Tiêu Thần thẳng thắn trả lời.
“Vậy, sau khi anh tìm hiểu rõ về gia đình em, anh có phải chắc chắn em nhất định sẽ đồng ý. Dù sao, rất nhiều người muốn từ chim sẻ thành phượng hoàng.” Lâm Hạ cười một cách lạnh nhạt.
Tiêu Thần mới nhận thức được, Lâm Hạ thật sự tức giận, nếu không cô nói chuyện sẽ không khách sáo như vậy.
Thật ra, Tiêu thần chỉ đơn thuần là muốn hiểu rõ hơn về cô thôi, hoàn toàn không có ý gì hết, nhưng Lâm Hạ lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy cho người đi điều tra cô cũng đáng ghét như cho người theo dõi cô vậy.
“Lâm Hạ, nếu như, anh nói nếu như, một ngày nào đó trở thành vợ của anh, anh muốn hiểu rõ hơn về người vợ tương lai của mình, em thấy anh có sai không?” Tiêu Thần nhìn cô nghiêm túc hỏi.
“Vậy anh có thể hỏi em mà!”
“Nếu bây giờ anh hỏi em, em có nói cho anh biết không?”
Vừa nói dứt câu, Lâm Hạ liền sững sờ, Tiêu Thần nói đúng, nếu như anh hỏi cô, cô sẽ nói cho anh biết không? Câu hỏi này không cần nghĩ cũng biết là không.
CHƯƠNG 6:
Thật ra những gì Tiêu Thần nói, Lâm Hạ không phải không động lòng, mà chỉ là tình cảm của cô dành cho anh chỉ giới hạn trong tình cảm của một người bình thường đối với một quân nhân, vì vậy cô thật sự rất khó để trao thân cho một người chỉ gặp mặt có hai lần.
Lớp trưởng Lâm Tiểu Nghệ chạy đến, với nụ cười tươi trên khuôn mặt. “Lâm Hạ, lúc nãy tớ đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm cậu đoán xem tớ nhìn thấy tin quan trọng gì không?” Nói xong còn chớp chớp mắt, trông thật dí dỏm.
Lâm Hạ rời mắt khỏi sách ngẩng đầu lên hỏi: “Thấy gì?”
“Tớ nhìn thấy danh sách xếp hạng top một trăm toàn thành phố. Cậu có biết cậu xếp thứ mấy không?” Lâm Tiểu Nghệ nở nụ cười trên môi suốt, khuôn mặt vốn đã xinh lại càng thêm động lòng người.
Lâm Hạ lắc đầu.
“Hạng nhất, cậu hạng nhất toàn thành phố!” Lâm Tiểu Nghệ đột nhiên hét lên, âm thanh lớn đến nỗi cả lớp đều nghe thấy: “Cũng có nghĩa là, cậu đã vượt qua tất cả học sinh của lớp đứng đầu trường cấp hai! Chính vì như vậy giáo viên chủ nhiệm của chúng ta hôm nay như trẻ lại mười tuổi, hiệu trưởng lại càng khí thế hừng hực, gặp ai cũng nói trường Nhị trung cuối cùng cũng được nở mày nở mặt. Ha ha ha ha ha ha ha.”
Lâm Hạ: “……”
Tiếng nói vừa lắng xuống, Tả Tiểu Linh từ bên ngoài chạy vào, kéo Lâm Hạ đứng dậy và đi ra ngoài.
“Tiểu Linh, cậu làm gì vậy?” Lâm Hạ giật cánh tay lại, phát hiện sức của Tả Tiểu Linh lớn có chút kinh ngạc. “Buông ra, cậu làm mình đau.”
Sau đó Tả Tiểu Linh mới buông tay ra, xoa xoa mũi nói xin lỗi: “Ngại quá, bất cẩn dùng quá sức.”
“Cậu kéo mình đi làm gì vậy?” Lâm Hạ xoa xoa cổ tay đau nhức, trừng mắt nhìn Tả Tiểu Linh nói.
“Là như vậy, mình vừa nhận cuộc điện thoại của Nguyệt Nhi, cô ấy nói mình dẫn cậu đến Câu Toàn Nguyệt để ăn mừng.” Tả Tiểu Linh lại kéo Lâm Hạ rồi chạy tiếp, “nhanh lên, mọi người đang đợi bên ngoài.”
Mọi người?
Lâm Hạ cau mày lại, hỏi: “Còn ai nữa?”
“Rất nhiều người! Nguyệt Nhi, Tiêu Thần còn có bạn của anh Thần nữa.”
“Tớ không đi đâu.” Lâm Hạ dừng chân lại, “Ngoài mấy cậu ra, những người khác tớ đều không quen biết. Hơn nữa, đây là bữa ăn mừng, các cậu dẫn một người không quen với họ như tớ hình như không hay lắm.”
“Đây là tiệc ăn mừng của cậu .”
Lâm Hạ nghi ngờ nói: “Tiệc ăn mừng của tớ.”
“Đúng vậy.” Tả Tiểu Linh nói: “Ồ, chắc cậu vẫn chưa biết, lần thi tuyển này cậu được hạng nhất toàn thành phố. Anh Thần nói sẽ dẫn mọi người đi ăn, xem như là ăn mừng cho cậu. Nhưng, mình không hiểu, cậu thi tốt là việc của cậu, tại sao anh Thần lại vui mừng như vậy, không những vậy, còn mời cả bạn bè của anh đến nữa. Ai không biết sẽ nghĩ cậu là bạn gái của anh, dẫn bạn theo để giới thiệu cho bạn bè của anh biết.”
Lâm Hạ đỏ mặt lên nhẹ giọng mắng: “Cậu nói bậy bạ gì đó!”
Cuối cùng cô vẫn đi theo Tả Tiểu Linh, dù sao cũng là ăn mừng cho cô, nếu không đi thì khác người quá. Tuy cô vẫn không hiểu, cô tại sao phải ăn mừng.
Nhưng khi đến nơi, Lâm Hạ sửng sốt trước những trang trí bên trong. Nhà hàng đẹp như vậy cô cũng chỉ nhìn thấy trên ti vi, cô không thể không tặc lưỡi khi nhìn thấy ngoài đời. Nhưng cũng vì như vậy, cô không dám bước thêm nữa dù là nửa bước. Dù thế nào đi nữa, trước khi đồng ý “hẹn hò” với Tiêu Thần, cô không có mối quan hệ nào với anh em nhà họ Tiêu. Và tại sao cô lại chấp nhận tiệc ăn mừng tài trợ của họ?
“Tiểu Linh, tớ với họ không quen nhau lắm, như vậy……không tốt lắm?”
Tả Tiểu Linh: “Lâm Hạ, cậu là cô giáo dạy kèm của Nguyệt Nhi, có gì đâu mà không quen chứ?”
Lâm Hạ không có lời để nói, cô cũng chỉ dạy kèm Nguyệt Nhi có một lần, nói cho cùng, cô cũng là không thân với mọi người, và hơn nữa dù có quen thuộc, họ cũng không cần phải làm như vậy.
Nhưng vẫn chưa kịp từ chối, Tiêu Thần đã bước ra từ một gian phòng phía trong nhà hàng, nhìn thấy mọi người vẫn đang đứng ngoài cửa, anh đi thẳng tới.
Cô nhớ khi Lâm Vĩ mới nhập ngũ, mỗi lần về nhà, có thể là vì ở trong quân đội quá lâu, nên khi bước đi đều rất cứng ngắt. Nhưng nhìn Tiêu Thần bây giờ, cô lại không có cảm giác ấy. Ngược lại, cô cảm thấy anh giống một quý ông lịch lãm, dáng đi rất thanh lịch. Chỉ có vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm nghị cùng làn da rám nắng khỏe mạnh mới nhìn ra được anh, có lẽ là một quân nhân.
Tả Tiểu Linh lén ghé sát tai cô nói: “Lâm Hạ, tuy mình biết anh Tiêu Thần là một anh chàng đẹp trai hiếm có, nhưng bạn cũng không cần nhìn chằm chằm vào người ta như vậy chứ?” nói xong còn cười một cách thô tục.
Lâm Hạ sửng sốt, mặt lập tức nóng lên.
“Đến rồi à.” Tiêu Thần đến trước mặt Lâm Hạ, ánh mắt dịu dàng nơi khóe mắt, nhìn thấy sắc hồng lan tràn trên mặt và cổ của cô, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn. “Mọi người đều đến cả rồi, anh đến là để đón em.” Anh nói là ‘em’ chứ không phải là ‘các em’, nên Tả Tiểu Linh rất biết điều chảy thẳng vào trong gian phòng.
Nhìn thấy bóng của Tả Tiểu Linh biến mất trong tầm nhìn, Lâm Hạ chuyển hướng nhìn sang Tiêu Thần: “Tại sao mọi người lại làm như vậy?”
“Em không cần áp lực cho mình, đây chỉ là tiệc ăn mừng bình thường, là Nguyệt Nhi đề nghị làm cho em đấy, nó cũng được xem là một nửa học trò của em.” Nói xong liền kéo Lâm Hạ đi, tới thẳng gian phòng như không có ai bên cạnh.
Lâm Hạ đi theo sau Tiêu Thần, cúi đầu xuống nhìn hai tay nắm lấy nhau, vết chai trên bàn tay cọ sát vào lòng bàn tay non nớt của cô, làm cho người ta có một cảm giác an toàn vững chắc.
“Tiêu Thần, em đồng ý.”
Tiêu Thần dừng bước chân, quay đầu nhìn Lâm Hạ, ánh mắt sắc bén kèm vẻ thăm dò, một lúc sau, khuôn mặt lộ ra một nụ cười mà như không cười: “Được.”
Lúc này Lâm Hạ đột nhiên có cảm giác thất vọng, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, giống như đang trả lời một chủ đề không thoải mái bình thường như là ‘Thời tiết hôm nay thế nào.’ Nên biết, Lâm Hạ sống ở nông thôn từ khi còn nhỏ, nét truyền thống đã thấm vào xương, nếu cô đã đồng ý quen với Tiêu Thần, vậy có nghĩa là họ không chỉ đơn giản chỉ là làm quen với nhau, điều đó còn có nghĩa là, cô đã chấp nhận Tiêu Thần là một nửa sau này của cô.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Thần thấy Lâm Hạ sau khi nói câu đó thì cứ ngây ra đó, vẻ mặt lý trí bình tĩnh của ngày thường nay hiện lên chút căng thẳng.
“Không có gì.”
Tiêu Thần nắm chặt tay của cô: “Lâm Hạ, hai mươi bảy năm nay anh chỉ yêu đương qua một lần, không hiểu biết nhiều lắm về những chuyện này, sau này, có gì xin em bỏ qua cho.”
Lâm Hạ đỏ mặt, lúng túng nói: “Em cũng chưa yêu qua.”
Sau khi thấy mọi người trong gian phòng, cuối cùng Lâm Hạ cũng hiểu tại sao Tiêu Thần lại bình tĩnh như vậy, bởi vì anh sớm đã đoán được câu trả lời của cô, nếu không sẽ không kêu nhiều người đến để tham gia bữa tiệc chúc mừng của cô.
Tiêu Thần bước đến chỗ ngồi ban đầu của anh, giơ chân đá người đàn ông ngồi bên cạnh xuống đất, rồi nói một cách không thương tiếc: “Ngồi qua bên đó.”
Đường Học Khiêm bị đá muốn hét vào mặt anh, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Thần và Lâm Hạ nắm tay nhau, miệng hắn biến thành chữ O, mắt trợn tròn.
“Hai người……hai người……” Đường Học Khiêm nằm dưới đất nhìn hai người, vẻ mặt toát lên vẻ không tin tưởng.
Lúc này Lâm Hạ mới để ý bàn tay bị Tiêu Thần nắm chặt, mặt đỏ cô như trái cà chua, mấy lần định rút tay ra, nhưng đều bị anh nắm chặt lấy, không thể nhúc nhích được.
Đường Học Khiêm làm ầm ĩ lên, mọi người mới chú ý đến sự thân mật của hai người, cả gian phòng đang ồn ào bỗng chốc lắng xuống, sau ba giây, trong phòng lại vang lên âm thanh ồn ào mãnh liệt hơn.
“Ồ, trung tá Tiêu cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống độc thân rồi! Xin chúc mừng!” Đây là bạn thân số 1.
“Cô Lâm Hạ, cô đã làm một điều tuyệt vời cho quân Giải Phóng của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, bởi vì trong đội quân Giải Phóng sẽ bớt đi một người đàn ông độc thân, những cô gái trên thế giới cũng bớt đi một đối tượng ảo tưởng.” Đây là bạn thân số hai.
……
Cuối cùng, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây đứng lên, hành lễ với Tiêu Thần, rồi nói: “Tiêu Thần , chúc mừng anh!”
Tiêu thần nhìn xuống bộ thường phục của mình, cũng không có trả lễ.
“Cố Quảng Tuyên, ở đây không phải trong quân đội, anh đừng dùng cái kiểu của quân nhân để chế giễu người khác được không?” Đường Học Khiêm chua chát nói. Nhớ năm đó hắn cũng muốn nhập ngũ, nhưng người khác không để ý đến hắn, nhưng đi cùng thời điểm đó có Tiêu Thần và Cố Quảng Tuyên lại được người khác đón chào như một báu vật.
Tiêu Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh Cố Quảng Tuyên đứng dậy, tì vào vai của anh ta lườm mắt Đường Học Khiêm: “Đường Học Khiêm, đừng đố kỵ người khác nữa, ai bảo anh lúc đó không học những cái tốt đi học người khác hút thuốc học người khác chơi game, để rồi hậu quả không những làm hại dạ dày, thị lực cũng giảm sút, nên không qua được cuộc kiểm tra sức khỏe. Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần nhìn thấy bộ quân phục của Cố Quảng Tuyên nhà tôi thì lên cơn co giật, tôi thấy chi bằng anh chết đi cho rồi.”
Đường Học Khiêm ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, “Tôi không nói với mấy người nữa, mấy người đều có vợ con, còn tôi, một kẻ độc thân không có vợ chỉ có thể bị các người ức hiếp!”
Tiêu Nguyệt Nhi say đắm nhìn mặt nghiêng của Cố Quảng Tuyên, nhưng nét mặt của anh ta luôn nghiêm túc, thần sắc cũng không dao động chút nào bởi những lời nói của Đường Học Khiêm, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn.
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Tiêu Thần kéo ghế ra, dắt Lâm Hạ ngồi xuống đó, bản thân anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.