Quan hệ thuê mướn bà lâm xin giơ cao đánh khẽ - Chương 12
Đọc truyện Quan hệ thuê mướn bà lâm xin giơ cao đánh khẽ Chương 12 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ – Chương 12 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 12
“Vậy cậu muốn làm thế nào? Cậu sẽ ly hôn với anh ta, hay giành anh ta lại từ tay người phụ nữ khác?” Lục Phượng hỏi thẳng.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, yếu ớt đáp: “Với sức tưởng tượng của một tác giả viết tiểu thuyết như cậu, cậu cảm thấy tình tiết sau đó sẽ đi theo hướng nào?”
Lục Phượng liếc nhìn cô, rồi đĩnh đạc nói: “Dựa vào tình tiết trong tiểu thuyết mà tớ biên soạn, chắc chắn sau đó hai người sẽ ly hôn, rồi Lâm Khánh Quyền nhận ra cậu mới là tình yêu đích thực của anh ta, nên hoàn toàn tỉnh ngộ, theo đuổi cậu như lãng tử quay đầu, vì trước đó cậu đã chịu đựng nỗi đau khổ nên đã ngược đãi anh ta một cách tàn bạo, đợi tới khi hai người hòa hợp như lúc ban đầu thì nam phụ vốn yêu cậu say đắm lại xuất hiện, rồi nữ phụ số 1, số 2 cũng xuất hiện theo, không biết có bao nhiêu tam giác tình yêu, sau đó cứ ngược tới ngược lui, tất nhiên, kết cục cuối cùng phải happy ending rồi, nhưng chắc chắn mấy người phụ nữ từng hại nữ chính sẽ bị nam chính và nam phụ ngược đãi đến mức chết đi sống lại.”
Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười.
Rốt cuộc, tiểu thuyết và cuộc sống là không giống nhau, dưới ngòi bút của tác giả tiểu thuyết, thì vận mệnh, sống chết của nữ chính hay nam chính, hay bất kỳ nhân vật nam nữ phụ nào hoàn toàn đều do tác giả tiểu thuyết quyết định.
“Không tán gẫu với cậu nữa, lát nữa giao đồ ăn tới thì cậu đi lấy giúp tớ một chút nhé, tớ ngủ một lát rồi dậy ăn cơm.”
Lục Thi Nguyệt nằm vật xuống chiếc giường duy nhất có thể ngủ của Lục Phượng, có điều chỉ mấy giây sau cô đã ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Lục Thi Nguyệt bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh lại, khi cô mang theo đôi mắt buồn ngủ lờ đờ ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn gặp Lục Phượng bưng một đĩa đồ ăn đặt lên bàn.
“Lục Phượng, đây đều là cậu nấu à? Không phải tớ đã gọi thức ăn ngoài rồi sao?” Lục Thi Nguyệt khó hiểu nói.
“Cậu thất tình nên tớ nấu ít đồ ăn ngon an ủi dạ dày cậu một chút.” Lục Phượng cười nói.
Lục Thi Nguyệt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô, nói: “Lục Phượng, ngoài lúc viết bản thảo cậu còn chịu khó một chút, thì những thời gian còn lại cậu đều tình nguyện lười chết cũng không hề động một cái mà, hôm nay sao lại tốt như vậy?”
Lục Phượng cởi tạp dề trên người xuống, ném về phía Thi Nguyệt.
“Đi rửa mặt đi, rồi tới ăn cơm, đừng lằng nhà lằng nhằng, bằng không sau này tớ sẽ không xuống bếp nữa.”
“Được, đi ngay đây, hiếm khi cậu xuống bếp một chuyến, nói gì thì tớ cũng phải nể mặt một chút, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thức ăn cậu nấu có thể ăn không?”
Dứt lời, Lục Thi Nguyệt chạy trở về phòng ngủ như một làn khói.
“Cút.” Lục Phượng dở khóc dở cười.
Sự thật chứng minh, thức ăn Lục Phượng nấu không chỉ có thể ăn, hơn nữa còn ăn rất ngon, đây là ưu điểm khác của cô ngoài việc viết bản thảo, dùng lời Lục Thi Nguyệt nói, dù sau này cô không tiếp tục viết tiểu thuyết nữa thì nên nghĩ đến việc làm đầu bếp, với tay nghề của cô, làm một nữ đầu bếp xinh đẹp mê người trong một khách sạn cũng khá tốt.
“Phượng, cũng rất nhiều năm rồi chưa ăn đồ ăn cậu nấu, không ngờ tay nghề của cậu không hề giảm đi.” Lục Thi Nguyệt ca ngợi.
“Năng khiếu trời sinh, tốt hơn sát thủ nhà bếp là cậu không biết bao nhiêu lần.”
Lục Thi Nguyệt lại nhấp một ngụm canh, chợt nói: “Phượng, cậu nói nếu tôi học được nấu ăn, thì có thể bắt được trái tim Lâm Khánh Quyền hay không?”
“Thôi đi, Lâm Khánh Quyền là người thế nào chứ? Đó chính là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, tài sản hơn trăm triệu đô, có món gì ngon mà anh ta chưa từng ăn? Dù đồ ăn thường ngày cũng có người làm nấu cho, nào đến lượt cậu xun xoe. Hãy nghe lời tớ, sớm ly hôn với anh ta, kiếm một món lớn, đừng để đến lúc mất cả chì lẫn chài, gả cho anh ta bốn năm mà chẳng chiếm được bất cứ thứ gì.”