Quái phi thiên hạ - Chương 1219
Đọc truyện Quái phi thiên hạ Chương 1219 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Quái Phi Thiên Hạ – Chương 1219 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Quái Phi Thiên Hạ – Dạ Dao Quang (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Ngoại trừ Phúc Lộc cùng cô cô quản sự của Thái Hậu ở bên ngoài, không ai biết được hôm nay Hưng Hoa Đế cùng Thái Hậu nói chuyện gì. Ngày hôm sau Thái Hậu liền ban ý chỉ, nói rằng nàng nhớ tiên hoàng, những ngày gần đây liên tục mơ thấy tiên hoàng, cho nên tính toán đi tới chùa Hoàng Minh cạnh hoàng lăng cầu phúc.
Tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ người Nhiếp gia đều suy sụp, Nhiếp trung thư lệnh đã chết, chỗ dựa còn lại duy nhất của bọn họ là Thái Hậu cũng phải đi chùa Hoàng Minh cầu phúc! Ngày sau ở tại Đế đô này ai còn nhớ tới Nhiếp gia bọn họ!
Nhưng vận rủi cũng không kết thúc đơn giản như vậy, bệ hạ tự mình hạ thánh chỉ răn dạy Nhiếp Khải không biết dạy con, chẳng những vì mẫu thân Tịch Điệp có chính danh ở Tịch thị, còn bởi vì Tịch Điệp cứu Ấp Đức công chúa ít hay nhiều vẫn là có công cần ban thưởng, trên thánh chỉ ban thưởng đích xác viết rõ năm chữ Nhiếp gia đích trưởng nữ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhiếp gia gà bay chó sủa.
“Bệ hạ quả nhiên là minh quân.” Dạ Dao Quang sau khi nghe xong cũng chỉ có thể cảm thán.
Tuy rằng bệ hạ cưng Thái Tử, nhưng rốt cuộc cũng không có bởi vậy mà đuổi tận giết tuyệt với Nhiếp gia, bởi vì bệ hạ cho rằng dù Thái Hậu lúc ấy không ngăn trở, nhưng bệ hạ cũng rõ ràng biết được không ngăn trở chẳng qua là Nhiếp gia bo bo giữ mình, cũng là bọn họ hoàng quyền không đủ cho nên mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Nhưng tội danh Nhiếp gia không đủ trung quân chạy không thoát, cho nên bệ hạ đưa Thái Hậu đến chìa Hoàng Minh bên cạnh hoàng lăng, lại cho Nhiếp gia một đòn đau như vậy, không nói tới việc con cháu Nhiếp gia ngày sau không được trọng dụng, mà nội bộ bọn họ hiện tại cũng nháo nhào.
Mà dư nghiệt Khấu thị dù sao cũng mưu hại công chúa không thành, Ôn Đình Trạm là người đi đầu khuyên bệ hạ lập trảm không tha, lấy làm gương uy hiếp những người khác có tâm tư gây rối. Những người này giết hại người vô tội cũng không ít, lưu lại chắc chắn sẽ gây sóng gió. Bệ hạ sau khi suy tính cân nhắc, đem toàn bộ lưu đày.
“Sau chuyện này, người vui mừng nhất không ai khác có thể hơn Hà Định Viễn.” Tịch Điệp lấy lại chính danh, chỉ sợ Hà Định Viễn lúc này đã vò đầu bứt tai chờ không nổi muốn đi cầu hôn, Dạ Dao Quang hài hước nói, “Cũng không biết hắn khi nào có thể ôm được mỹ nhân về?”
Tịch Điệp rốt cuộc lớn lên trong thanh lâu, toàn bộ Đế đô không ai không biết. Định bá phủ lại nghèo túng nhưng cũng vẫn là huân quý, sao có thể tiếp nhận một nữ tử như vậy làm con dâu? Tuy rằng Định bá phủ hiện tại có Hà Định Viễn địa vị không thấp, nhưng rốt cuộc cũng chưa thể thay thế đương gia, chỉ sợ có nháo động.
Bất quá Dạ Dao Quang vừa mới tham gia hôn lễ Lục Vĩnh Điềm cùng Trác Mẫn Nghiên, không lâu sau lại tham gia buổi lễ Tiêu Sĩ Duệ cưới trắc phi, nàng không vội mà tham gia quá nhiều đại hôn như vậy.
“Ta đã cho hắn một cây cầu tốt, nếu ngay cả bản lĩnh để đi qua cầu hắn cũng không có, vậy thật sự uổng phí tâm tư của ta.” Ôn Đình Trạm hôm nay nghỉ ngơi tắm gội, khó có được thời gian cùng thê tử và nhi tử đá cầu.
Đương nhiên là thê tử cùng nhi tử một đội, hắn lẻ loi một mình, khó khăn là cứ đến phiên hắn nhận cầu, thê tử cùng nhi tử mỗi người đều có tu vi nhất định, lựa chọn khi dễ một phàm nhân như hắn. Khí Ngũ hành tạo thành một lá chắn vô hình, hắn căn bản đá thế nào cũng không động!
Dù vậy hắn vẫn cực vui mừng khi nhìn một lớn một nhỏ vui vẻ, không, là một lớn hai nhỏ.
Thê tử hắn chính là dùng lời lẽ chính đáng chỉ vào bụng nói: Bọn họ là ba đối một.
Kim Tử vô tâm ngồi ở trên lan can hành lang vừa ăn đậu phộng mới của Dạ Dao Quang, thỉnh thoảng ném cho Ôn Đình Trạm một ánh mắt khinh thường, đương nhiên đây là nhìn trộm, chưa bao giờ nó dám để Ôn Đình Trạm bắt được.
“Cầu?” Dạ Dao Quang nhanh chóng cướp cầu từ chân Ôn Đình Trạm đá cho nhi tử.
Tuyên Khai Dương ăn ý tiếp được, sau đó đá vào lưới!
“Yeah!” Tuyên Khai Dương học theo cách ăn mừng của Dạ Dao Quang, nhảy đến trước mặt nàng làm cái đập tay thắng lợi.
“Nhi tử, giỏi quá, cha ngươi hiện tại vẫn là trứng ngỗng!” Dạ Dao Quang một chút cũng không cảm thấy xấu hổ khi mẫu tử nàng thân là người tu luyện mà gian lận khi dễ phàm nhân Ôn Đình Trạm, ngược lại cho rằng hai người thắng vẻ vang.
“Nương a, chúng ta đã đá nửa canh giờ rồi, vào mấy ngày này giờ chính ngọ chính là thời điểm độc nhất, hài nhi cũng có chút buồn ngủ, mẫu thân trong bụng còn có đệ đệ, chúng ta ngày khác chơi tiếp được không?” Vẫn là Tuyên Khai Dương có chút lương tâm, không đành lòng để cha cậu tiếp tục xấu mặt.
“Được được, ta cũng mệt rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu, quay sang nói với Nghi Vi, “Đưa thiếu gia đi tắm gội nghỉ ngơi.” Nàng chính mình cùng Ôn Đình Trạm trở về phòng bọn họ, “Chàng ám chỉ cầu là Ấp Đức công chúa?”
Nếu công chúa phải làm Hồng Nương, Định bá phủ không vui, Nhiếp gia lại muốn ngăn trở tuy nhiên không thể không trưng bộ mặt vui vẻ đáp ứng, công chúa cho các ngươi thể diện, không trực tiếp đi cầu thánh chỉ, chuyển biến tốt thì chính là lợi ích, đừng đến cuối cùng cố chấp phản kháng không được ngược lại còn là đắc tội công chúa.
Đối diện với ánh mắt đang mỉm cười của Ôn Đình Trạm, lòng Dạ Dao Quang có chút chết lặng. Gia hỏa này mỗi lần lên kế hoạch đều là đem ép khô người khác, phải lợi dụng toàn bộ giá trị mới thôi, một chút cũng không buông tha!
Chờ đến khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tắm gội thay quần áo, Ôn Đình Trạm chuẩn bị cùng Dạ Dao Quang nghỉ trưa, vừa mới ngồi ở trên giường, còn chưa kịp nằm xuống, phía bên ngoài phòng bọn họ liền bộc phát ra một đạo tiếng cười càn rỡ.
“Ha ha ha ha ha……”
Chuỗi tiếng cười thật dài xuất hiện, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liếc nhau, đây còn không phải là thanh âm của ma quân Già La sao?
Không đợi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi ra sân viện, Già La đã chạy vội tới trước mặt, một tay cầm dương châu, một tay cầm âm châu, đem hai viên hạt châu đồng thời đưa cho Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm: “Ta đã cùng thân thể này căn mạch tương liên, vật quy nguyên chủ.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nơi nào khách khí với hắn, thứ này vốn dĩ là của bọn họ, Ôn Đình Trạm duỗi tay đem hai viên hạt châu thu về: “Nếu ngươi cùng thân thể này căn mạch tương liên, việc của nguyên chủ đã nhận, ngươi có thể tự đi giải quyết.”
“Cái gì?” Ma quân tức khắc không vui, “Chính miệng phu nhân ngươi đã đáp ứng chuyện của ta a.”
Nói xong ma quân liền nhìn về phía Dạ Dao Quang, ánh mắt cả kinh: “Ngươi thế nhưng đã khôi phục được tám phần tu vi!”
“Ta ở âm dương tuyền tinh luyện ra âm dương song thai.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói.
“Âm dương song thai?” Ánh mắt Ma quân thẳng tắp dừng ở trên bụng nhỏ của Dạ Dao Quang.
“Không sai, xem ra ngươi cũng minh bạch, ta hiện tại có thai một tháng rồi.” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nói, “Cho nên, chuyện của ngươi, hoặc là chính ngươi đi giải quyết, hoặc là ngươi chờ đến khi ta sinh, dưỡng hảo thân mình.”
Ma quân phảng phất không nghe được lời nàng nói, hắn cau mày nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang: “Trên người của ngươi, vì sao có ma khí trọng như vậy? Ngươi chẳng lẽ hoài một cái ma thai?”
Dạ Dao Quang giận, không chút khách khí đánh một chưởng hướng tới ma quân. Ma quân tuy rằng cùng thân hình này dung hợp, nhưng thân thể này rốt cuộc vẫn là thân thể phàm thai, linh hồn có cường mạnh cũng không làm nên chuyện gì, bằng không hắn nơi nào ăn vạ Dạ Dao Quang, chính hắn liền có thể tự giải quyết. Cho nên, hắn chắc chắn không tránh thoát, vững chắc ăn trọn một chưởng.
“Ta nói sai ở đâu?” Ma quân che lại chỗ bị Dạ Dao Quang đánh trúng.
Dạ Dao Quang từ trong lòng móc ra ma cốt: “Ngươi mũi chó ngửi được chính là cái này.”
“Đây là ma cốt của vị tổ tông nào, ma khí rất thâm hậu.” Linh hồn Ma quân bản năng sinh ra sợ hãi.
“Ma hậu Ninh Anh.”
Ma quân tức khắc sắc mặt biến đổi lớn: “Ngươi nói ai!”
PS: Phổ cập kiến thức một chút, 【 nô tỳ 】 chính là chỉ nam nữ hầu cận cổ đại, cũng là từ để thái giám xưng với hậu phi vương hầu. Nô tài sang Minh triều mới sử dụng, nhưng Thanh triều mới sử dụng phổ biến.