Qua nhà tớ làm bài tập đi - Chương 19
- Home
- Qua nhà tớ làm bài tập đi
- Chương 19 - Báo danh học sinh mới & Nhân vật phản diện kí túc xá
Đọc truyện Qua nhà tớ làm bài tập đi Chương 19 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 19 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Từ Từ Đồ Chi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Bàn
Nhất Trung nằm ở vị trí yên tĩnh trong thành phố, xây trên một con phố đằng sau một cơ quan chính phủ nào đó, hai bên đường trước cổng trường là những cây ngô đồng Pháp được trồng theo trật tự, những toà nhà gạch đỏ trong sân trường thấp thoáng giữa cây cối xanh um rậm rạp.
Bốn người Khúc gia hiện tại đều chỉ mới tạt qua cổng trường học, chưa ai thử tiến vào, về cơ sở vật chất và điều kiện kí túc xá Nhất Trung, tất cả đều là tin vỉa hè.
Vì thế, Khúc Đại Giang đặc biệt đổi ca với đồng nghiệp, đi cùng vợ, sáng sớm sẽ đưa con trai và Tống Dã đến trường học mới báo danh, lo lắng hai đứa học sinh cấp 3 không giải quyết được thủ tục đăng kí và nộp học phí, cũng lo lắng điều kiện trường học rốt cuộc là thế nào, nên cũng muốn đến xem thử.
Kết quả đến cổng trường rồi, bảo vệ trực tiếp ngăn bọn họ và những người nhà khác lại, chỉ cho phép học sinh mới đến đây báo danh đi vào.
Trường học là vì cân nhắc an toàn và trật tự, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài giao hết hành lý cho hai đứa nhỏ.
Khúc Đại Giang dặn hai người bọn họ: “Đi vào phải nghe giáo viên sắp xếp, hoà thuận với các bạn học mới.”
Cao Tú Nguyệt cũng nói: “Tiểu Khúc, phải nghe anh con.”
Khúc Liệu Nguyên gật đầu bằng lòng, Tống Dã nói: “Yên tâm đi ạ, cháu sẽ trông kĩ nó.”
Cao Tú Nguyệt nói: “Nếu tiền không đủ dùng, thì gọi điện chúng ta gửi tiền cho mấy đứa.”
Hai học sinh cấp 3 mới toanh, mỗi người một cái ba lô, trong tay mỗi người cầm một cái túi dệt đựng chăn ga và hành lý, đến chỗ bảo vệ đưa giấy báo trúng tuyển, cùng nhau bước vào cổng trường cấp 3.
Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt cách cánh cổng chạy bằng điện, nhìn hai người bọn họ cùng nhau bước vào một thế giới mới thuộc về mình.
“Quay về đi.” Khúc Đại Giang nói.
“Chờ một lúc hẵng về, lỡ may hai đứa nó có chuyện gì.” Cao Tú Nguyệt không yên lòng, còn nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ đi xa vào trong.
Tống Dã dẫn Khúc Liệu Nguyên, đầu tiên đến sảnh tầng 1 của toà nhà, nhận 2 tờ đơn báo danh, Khúc Liệu Nguyên sợ viết sai, chờ Tống Dã điền xong trước, rồi điền theo như vẽ hồ lô. Tống Dã lại lấy ảnh chụp 3cm của hai người ra, dán cẩn thận lên trên tờ đơn.
Sau đó bọn họ cầm đơn, đến giảng đường bên cạnh, giao tờ đơn cho giáo viên phụ trách, giáo viên kiểm tra giấy thông báo trúng tuyển với thông tin kê khai, xác nhận bản thân xong thì đăng kí nhập học cho hai người trên máy tính, đưa Khúc Liệu Nguyên một tờ giấy thu tiền, bảo cậu lên phòng tài chính tầng 3 nộp học phí cùng tiền sách vở. Tống Dã được miễn phí toàn bộ, hắn bảo Khúc Liệu Nguyên trông đồ dưới tầng, tự mình lên tìm cửa sổ thu phí ở phòng tài chính, nộp tiền cho Khúc Liệu Nguyên.
Hắn cầm tờ hoá đơn đi xuống, Khúc Liệu Nguyên ở trong góc, ôm cặp sách, ngồi lên túi hành lý, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Tống Dã buồn cười nói: “Có mệt không? Cậu mỗi ngày chơi bóng có thấy mệt đâu, cái này không phải thoải mái hơn chơi bóng à?”
Khúc Liệu Nguyên vội vàng đứng lên, khổ sở hề hề nói: “Tớ ghét nhất là làm mấy chuyện này, may mà có cậu, nếu chỉ có tớ, chỗ nào cũng tìm không ra.”
Tống Dã nghe vậy rất vui, nhưng không nói ra, nói: “Đi, hỏi xem làm thẻ cơm ở đâu.”
Đi ra cửa sổ nạp tiền ở căng tin, làm xong thẻ cơm rồi quay về toà nhà, thông tin chia lớp của học sinh mới đã được dán lên.
Học sinh mới khoá này có tổng cộng 15 lớp, trong đó có 2 lớp thực nghiệm, Tổng Dã được phân vào lớp 10-1, Khúc Liệu Nguyên thì là lớp thường 10-7.
Khúc Liệu Nguyên hỏi một giáo viên nữ bên cạnh: “Cô, em với anh trai em không cùng một lớp thì có được ở chung một phòng kí túc xá không ạ?”
Giáo viên nói: “Phải học chung một lớp mới được ở cùng nhau, nếu đặt hàng thì có thể được phân vào kí túc xá của lớp khác.”
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt hăng hái nói: “Em muốn đặt hàng, đặt thế nào ạ?”
Giáo viên nữ nở nụ cười, hỏi Tống Dã: “Hai em là họ hàng hả? Em trai em trông thân với em quá.”
Khúc Liệu Nguyên liền thân thiện mà vỗ vai hắn, nói: “Không phải họ hàng, ảnh là anh ruột của em.”
Bây giờ giải thích tình huống trong nhà không những tốn công, mà còn có thể gây phiền toái, Tống Dã đơn giản thừa nhận, nói với giáo viên: “Đúng rồi, thân ạ.”
Kí túc xá đã chia xong, Khúc Liệu Nguyên không thể đặt hàng theo ý nguyện, thay vào đó “thuận lợi” được phân vào một phòng toàn là nam sinh lớp 7, nhưng vẫn chung một tầng với phòng Tống Dã, cách cũng không xa lắm.
Phòng Tống Dã cách cầu thang rất gần, mấy bước đã tới, bên trong có hai nam sinh đã đến trước, đang thu dọn đồ đạc của mình.
Khúc Liệu Nguyên nhìn vào trong một chút, hai nam sinh cũng nhìn lại cậu, cậu cảm thấy hai người này bộ dạng rất mọt sách, sẽ không bắt nạt Tống Dã, liền nói với Tống Dã: “Cậu nhanh vào thu dọn đi, tớ đi dọn của tớ, xong rồi gọi cậu đi ăn cơm.”
Tống Dã nói: “Cậu làm được không?”
Khúc Liệu Nguyên vung túi hành lý bự lên vai, lạnh lùng nói: “Tớ làm được!”
Cậu tìm được phòng kí túc xá mới của mình, bên trong cũng có hai nam sinh đã đến trước, hai người kia rõ ràng biết nhau, đang cười cười nói nói, trong lời nói còn rải rác mấy câu chửi thề. Một nam sinh tóc ngắn trong đó mặc đồng phục cấp 2, khi Khúc Liệu Nguyên thi cấp 3 đã nhìn thấy những thí sinh khác mặc, nhớ rõ là trường Thập Trung trong thành phố. Một người khác mặc đồ không theo trend lắm, tóc chặn hết mắt, khi nói còn thỉnh thoảng thổi khí làm phần tóc mái tung bay lên xuống.
Khúc Liệu Nguyên nhớ tới lời Khúc Đại Giang “hoà thuận với các bạn học mới,” tuy cảm thấy kì kì, nhưng vẫn chủ động chào hỏi đối phương: “Hai người cũng được phân đến lớp 7 đúng không?”
Hai người kia nhìn cậu một cái, nhưng không ai nói gì, không theo trend nói với tóc ngắn: “Anh mày đi đây, ở lại đây làm học sinh giỏi nhé.”
Nam sinh tóc ngắn phất tay nói: “Cút đi cút đi, leo tường ra ngoài cẩn thận tí, đừng ngã gãy chân đấy.”
Không theo trend ha ha nói: “Anh mày chỉ cần cái chân thứ ba còn nguyên thì vẫn làm được ba ba mày như thường.”
Cậu ta đi, nam sinh tóc ngắn nhìn về phía cửa mắng câu 3 chữ kinh điển, đmm.
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Cậu đến giờ chưa từng nghe bạn cùng lứa tuổi chửi bậy khó nghe như vậy, kết hợp với cuộc đối thoại của hai người này, cảm giác là… côn đồ trong truyền thuyết!!!
Cậu mỗi ngày ở xưởng 407 ra vẻ đẹp trai làm màu, cố ý cư xử giống lưu manh trên TV, rung chân lắc vai, nhóm trẻ con tiểu học ít mở mang thì gọi cậu là “Tên côn đồ lớp 9,” nhưng cậu nào phải tên côn đồ? Nào có tên côn đồ nào phạt đứng lại bị học sinh toàn trường trêu đùa? Cậu ngoại trừ học không tốt, nghịch ngợm gây sự ra, thì một chuyện tí ti côn đồ nên làm cũng chưa từng làm.
Ví dụ như lời chửi bậy giống như đmm kia, đời này cậu còn chưa từng nói.
Tên côn đồ chân chính kia đã chiếm mất giường dưới gần cửa sổ, cũng chẳng định hỏi ý Khúc Liệu Nguyên, tự mình nằm lên giường, móc ra một cái điện thoại nắp trượt màu hồng nhạt, hình như đang nhắn tin.
Khúc Liệu Nguyên vốn cũng muốn ngủ giường dưới gần cửa sổ, rộng rãi sáng sủa. Nhưng nếu giờ chọn giường dưới gần cửa sổ còn trống kia, thì lại phải làm hàng xóm đối mặt với tên này. Cậu không muốn, đặc biệt chọn cái giường trống cách xa đối phương một chút, mới lấy đệm chăn từ trong túi hành lý ra, bắt đầu trải ga giường lên đệm.
… Lúc nãy cậu bảo Tống Dã là “làm được,” được cái rắm.
Trường học có phát ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối in chữ “Nhất Trung thành phố,” đệm và gối có thể tự mang hoặc mua loại do nhà trường cung cấp. Cao Tú Nguyệt cho cậu và Tống Dã mang theo hai cái gối mới trong nhà chưa dùng, ga làm từ cotton loại mới, chắc chắn sạch sẽ hơn loại trường học phát, nằm lên cũng thoải mái hơn.
Khúc Liệu Nguyên mất nửa ngày mới bày xong đệm và ga trải giường, chăn thì nhìn kiểu gì cũng không ổn, ruột chăn bên trong loạn thành một cục. Ở nhà thực ra Cao Tú Nguyệt đã dạy cậu, bảo cậu nhờ bạn học giúp một tay, rất nhanh là xong rồi. Nhưng mà bây giờ bạn học cùng phòng này là một tiểu lưu manh! Cậu không muốn nhờ tiểu lưu manh này giúp một tay, hơn nữa tiểu lưu manh cũng chưa chắc đã muốn giúp cậu.
“Sao mãi không xong?” Tống Dã thu dọn xong sang đây xem cậu, như dự đoán nói, “Chậc, còn bảo tự mình làm được, được cái gì mà được?”
Khúc Liệu Nguyên thấy có người ngoài ở đây, cũng không nói chuyện, chỉ buông cái chăn méo xẹo xuống.
Tống Dã nhét lại ruột chăn vào, cầm góc chăn, tay giật giật vài cái, xong rồi.
Khúc Liệu Nguyên nhìn mà than thở bội phục nói: “Cậu thật lợi hại!”
Tống Dã nói: “Là cậu quá đần.”
eyJpdiI6InBLU2hKWDFvb1BmQVQ4dGpkc3FZZUE9PSIsInZhbHVlIjoibnF6cVwveGliVmZCNXR4d0JcL0premZZMnFaSXhOc1FcLytlU1VjUktha2l2WnlMU3doaXFpM1NLRnRBdVBFOWw3OSIsIm1hYyI6IjEwODdlYjBhNDE0YjBhYzhhNzQwZWE4YWU5M2NhZWI4MDM1MmVjNWI3ZjZhOGNmZmVhNjMzYmExMTcxYjk4MDQifQ==eyJpdiI6IkZINzVnYUd5NnEwMnU2R2E1bkt2dmc9PSIsInZhbHVlIjoidm1LNWp4dXRkMWZsdUpiQVhlZGpNMXJHbVwvRVkwaGdyTUx6aFRQQkNkUHVRQjJKbm1YbUpFZXg2ZzY2bWxVMnNUeUNOVUlcL1Z2MVVFekZtekJWeldBWitVc2JacGlDalJ6YkZZbldTWU12Zk1cLzdcL2ZTcHhvTDk2cjNlc09EQ0lPT3dUUit6SUlnK1Y0cnN3dUI1VWtQS2FXalZXTHFlTnEwelp2MDJKV3lIa0w3cEtjT2NVOUtWNE1IS2NsOFRLSVBwUlhWWDJUbkoxSkdNZ3phdmZPdEE9PSIsIm1hYyI6ImM3ZmRmZDllYzQwMDRlMDIwZWNlNTIzNjAxZDE1NTM3ZDRkM2JlMGI3YWRmZWY2YWQwNzI1ZWY5MzMzZjBlZDYifQ==eyJpdiI6IjNROFYrTnpoNmpZRmV6XC9tK01McGZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNlOTJcL0NcL25qekE1emF3SktpUVNpOVR4TmcyVHZIXC9iT2hNWVowVDZaSWVvRkNaZkVYMXhuRTVcLzJZVHJQc0pLIiwibWFjIjoiMjIxYzE4NDE2YjE5NWFkNzg5NzM0YTFiZmU0YWY1NTQ2MWJjMTFmYzdlNWY4ODAzMTQwMzNiMjJhN2M1NDBhYyJ9eyJpdiI6ImhoeXJSZ2I2dzZrNitudkpaNVlVa3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2F3TXYwRmN6dFROOGtNQ0hWdkJ1bmUwdDMrTXFBVDduRTMzZGFYaVBEXC9nZ1JMZTZ6M1pycmVyTkNpQ3MwVXl6ejltV1NhRUlMbVd6YUxkXC8wTFIydktid1RTVW9qNkl3YlBJdG5FMVhcL3BzS3lGRXFXZm91cHBLeW5xMitQd2FSU3E3S3hzc3k0cllnVjRUdTd1VFlPMktTeTV6ZnpXSDNqSHQwWFRuMjBkU01WSjEzaGlrN0JsajkrSlg5bTduYm5oMUp5MlpLdE93VHQ0SzVPM0RQTDNibkZqZkVCalVmSjRBZThXRkFlK2pONkZOWFNKQ0hwWkdrRkhKY0dsUFhkMFZQZ2txNUwxSnNTSEYrYjBHcGo4U0UzUGFyMVYzNEtBaVdFRUNxS3JLUmMzdXdpU29JdjVENFZxK0RKSjdwSFJkdFdpK0xsVWZYSnBsbTRwXC9tZz09IiwibWFjIjoiOTcwMTgzYzg3ODhlZTYyYjUxODZiNjI5OTc5MjMxMDNmNWJjMDAxODJlNWI5MjQ5ZTlmNDc0OTA0ODIyNWY3NSJ9eyJpdiI6IkdmWjMyd1BrTmNaTkdqa2xSSWRcL0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InlMVmg5bXJJcVNPdU9sMjJyWkN6blRQQTNjVFI2TDlrVXFhalN4b0tPTVc4YzNieFErdDFVR01cL21VK0VjQlkrIiwibWFjIjoiMDBlODdlOGI3YzIzODQzYmQ3OGI1YmVjMTE0MmY4NjJhNGVlNDk2ZGM5ZmIxY2I2OTM3MTkxM2QxYTJkNzMxZSJ9eyJpdiI6Inl6U2U4STh4ZzZPNkNqTlpudnJKS0E9PSIsInZhbHVlIjoibG14MXRjQ3FuOWpHNmhNUmY4XC9GWjZRaVFMeU5aQjFFZ0sySDA2U0xCcVwvZ3JBdEJIMHRldVpZNXRJWEExWnJZaElhUURVZFRZVFRIVU8ySnJnSG1XUnJ5ZWpjTzhcLzR4TWRRXC9hR2tWTDBJYmdpd01rT1F2elB3cjIxQ3RkcThpSEJITGZhNEZ4RkZhODEzSTIwZHNnT1VIRUQzQkZOc2wybkVOSHBZU04zRG91b20wRmZFTVh4RGp0dlwvTU4ybzJNVFwvTGdReWM0MUVRQ0pRc2RCVGxqK0pXaDlVNE9rMlpSa2huY0Y0Tm12djFCdk51aVU3RnRWS0xDYmxcL2xzRXQ2c24rVHk4Q3BqYkFtMUJKZk9UTEYwTWVManRvbEo2aGNEUERON2R5ajdMcVNubVJFRE5maWdKQlltT21zWEI3MDNoaTd0VmVpR0VFZFwvdVlOZVl4WkRqOXptcFNNaHQ1TlVMYzB3Q3hLb009IiwibWFjIjoiMjQ5NTY3MWI3MGQ5YmEyMzU5ZTIwZTMyMDg0Mjg5NjkwYTFlOGFjYmIzZTgzNjYyMGEwY2UyYjgwYjRhZTI3NSJ9eyJpdiI6IlZ6OWNNTW1cL1JGbnVUc0FUTlNEaDVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImR0aXNqWHJIU2FrYWFCWTVvV082d3ZGUDExZkxYUVVUUmh6SWQxNExDdlpvUGpoc2RRd1VLUDBwQWJ4eWxcLzliIiwibWFjIjoiYTIxODM0NGI2MjA1MmFkYzAxOGU1YjI3MDcwNDMxZGI0NzY4NTc1MjgxYTQ3M2QxMjk2ZGEwN2RlZWFkZGEwNiJ9eyJpdiI6IlZjRHB2VlVCb3hDRVpFdTNNOFhXcUE9PSIsInZhbHVlIjoiWk1SeEtFSk1kNWlHeis2VFpoQWZyZnNjcitqZFlwU3c3Y3dYS3cxSVV1TVNoQlBqKytZNjZFbW53XC9WWHVxaG42UmtucXJodldtZWZkOEtERklsZVZId29HWGg5ajhtT2V3RjBhbStcL0VyXC9panB6dzd3V2ZBRnZ2UDJBRnd1aFwvSU9iTnE0Um9Kd3h4SGtsTWhXMjM3UDRwdmUrM3lYekJLaitDbGQxaWVmK1wvRDlCRjNkVkdtMExKd0JIZjAyeE1jd2hqajBKZ3ZzcFhhdmxpOXpOb1JQRzVYYmdGdms2WEh3ak9Fd2VXRXJvUG9XMlVKNnBnSTFmdGhcLzR0REJhV2Q4TDVWQXNWR0Rlc2FqVm4zeEJcL1dnPT0iLCJtYWMiOiJkMmE0NTM3NjI2NTA3MzFiZmFmYTM1YjZlODI4MDJiMTk2ZDcyMTllYzNhYzBlYTFjOWMxZDUxNjJkMDYxZTg0In0=eyJpdiI6IlEwanNJUHBvMTd3OFB2ZitkTlNtQVE9PSIsInZhbHVlIjoidGRNdGJwNFl0WnlkUDdEdE9zRHVuMGI0ZzhtXC9IQlwvSW5IdlJUcm5sc0h2eFhtZ0JYZFhVVkt4XC93cSt2azdBUyIsIm1hYyI6IjBhZWU1M2ZjNTkzZjUyYTM1NzViYWVkZWU2ZGQ1ZTgyYmQ0NTQ5YjAyMDQzNjdiMzBmYzA0ODAyY2Q0ZTlmZDgifQ==eyJpdiI6InRRYUhiZjRFSWMzcTN5VWhKYlFKaUE9PSIsInZhbHVlIjoid25NakF4SGN0cXBQNFRJb05sR0RwdEh0b25Halc4TEg1M013SUtHTkw1YjNFTnpGUGxNUU1HMkhUSldocHVBb2dhbVphMm5aczNSS08yWTdBQktSWnc9PSIsIm1hYyI6IjdkZjg1MzI3ZWM0NzA3MGUyMWVkYzE3ZTMwNDRmNTdkYzA0NjA1ZTc3ZjFhMjQzYTY2ZjFhMTNjNzc3YTM0MWIifQ==eyJpdiI6IkNqcjY3clwvdHZcL01TWXdTcG13WGIzZz09IiwidmFsdWUiOiJaczQydzY4a01qbmc4XC8rcnMwR0gxbFNNTDRLVVhqTG8wN0wyR0NIS2R4Q3FIY0I1R3BnTUx6VWJaNGppMjZIMiIsIm1hYyI6IjE0NjVjOTA1MTNmMTg5YTljNjJmMjljYjQwMDZiMjIwYmQ5Y2JhZjU4MDg0NDMyMmZmMzAzYmJhNWNkZjcwNDAifQ==eyJpdiI6IlA5dzMxOEIrRlpBT3VmOUpteGhlMXc9PSIsInZhbHVlIjoiNlhGSlUyMlVTaXZiXC9GOXpFR1czbkZvMkdVSllYWGFkMElzd01Vekx2TmdrQ0p6QUtJekZoTEZhSUFSZDg2OEZsblVaYlh1VkJHXC9uUXlEcVd3VGpFRnAxeXdRdUYyZXNmdFZDRzU0UGk5ZFYyUEJGK1E0ZmhrdGlIN2JTakJobjNGaE9DRlIwaG41YThkU01RWjdcL2dPQnRQZkoyNVpLak5pTUY1Y2c1UVJTUW9rNlpiSlwvUm5Jc3F1Ym53N2VIQ0drYStnZGI5citBbHlVXC9CXC9aSWNWODhVb2M1Mk5jcXEwSEc1MVFsV1hvUEY3NnJTZ3I2Z3U1YmtzVVkwMnlsZ2w5RUplSERXcHV0cUNRTjFQOHB1U0hVekFuMVwvUU95U2lvVXA5UUxkalMzRWZSTkNma0tGK2hwXC8reThCZWQwUURqRFRYMnZWeCtHcE0rR3l6SDM3T1VHTlRQbndLV1BDVDB2NFhNQnY0dnZ4SE9zSGVGZXVUT2VmMGI4dzRDb1IySTl5RFg4K0JPRTM1Mk8rakhPOWtnPT0iLCJtYWMiOiI0MGNmYWI1MWJkYzA5ZDJiYTk4MDRhNWJjODlkNzQxZWI3ZGYxNWYzMGU5ZjI3OGY3YTM0NTYxN2QzMWIwOGFiIn0=