Qua nhà tớ làm bài tập đi - Chương 16
Đọc truyện Qua nhà tớ làm bài tập đi Chương 16 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 16 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Từ Từ Đồ Chi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Bàn
Sau 2 ngày, 2 bức thư thông báo từ Nhất Trung trong thành phố cùng gửi về, ngày 21 tháng 8 khai giảng báo danh.
Tống Dã vào lớp thực nghiệm, miễn 3 năm học phí, sau khi nhập học nhà trường còn có thể phát 20000 tệ tiền trợ cấp sinh hoạt.
Khúc Liệu Nguyên thì được nhận vào lớp thường Nhất Trung.
Cao Tú Nguyệt suy tính trên dưới, thương lượng cùng Khúc Đại Giang, cho hai đứa nhỏ đi du lịch một lần, coi như là phần thưởng nhỏ cho bọn họ vì thi đậu Nhất Trung, hơn nữa Khúc Liệu Nguyên cũng càng lúc càng lớn, ra đường học thêm kiến thức, nói chung không có chỗ nào xấu. . Ngôn Tình Ngược
Lúc hai người nói chuyện bị Khúc Liệu Nguyên nghe được, về phòng chém gió với Tống Dã.
“Tiểu Dã, cậu muốn đi đâu?” Khúc Liệu Nguyên hưng phấn nói, “Cậu đi nhiều nơi rồi, cậu nói xem đi chỗ nào được?”
Tống Dã lại do dự nói: “Hay thôi đừng đi, đi ra ngoài một chuyến cũng tốn không ít tiền.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không sao, tớ nghe ba mẹ tớ nói, cho bọn mình đi du lịch theo tour. Có công ti du lịch đến xưởng quảng cáo, đi Thanh Đảo chỉ mất 299, còn đi 5 thành phố Hoa Đông gì đó thì mỗi người hơn 700.”
“Loại tour này không thể đi được, toàn là lừa người.” Tống Dã vừa nghe đã biết là kiểu tour gì, nói, “Chẳng dẫn đi thăm danh lam thắng cảnh tử tế gì, chỉ có lôi kéo du khách mua đồ, nếu cậu không mua, hướng dẫn viên du lịch sẽ cầm loa mắng chửi cậu.”
Khúc Liệu Nguyên không biết những thứ này, hỏi: “Mua đồ gì?”
Tống Dã nói: “Toàn mấy thứ vô giá trị, đá vụn giả vờ bỏ trong hộp nhung coi như ngọc thạch mà bán, da chó nhuộm màu giả thành da cáo. Công ti du lịch với người bán cùng một phe, du khách mua đồ thì bọn họ được chia tiền, nếu không… Cậu tính xem, mấy trăm tệ? Ngay cả tiền vé máy bay cũng chẳng đủ, công ti du lịch điên rồi chắc?”
Khúc Liệu Nguyên lần đầu nghe những chuyện này, cảm thấy thú vị, lại hỏi: “Vậy cậu đã bị lừa chưa?”
“Tớ còn lâu mới bị lừa.” Tống Dã nói, “Mẹ kế tớ bị lừa một lần rồi, bả đi Hồng Kông chơi, đi xa như vậy, cõng về một tấm chăn tơ tằm hơn 9000 tệ, ba tớ suýt tí nữa ngất xỉu, bên trong còn chẳng phải lụa Mulberry, mà là lụa Tussah gì gì, ngoài cửa hàng mua một cái còn chưa đến 500 tệ, cậu nói xem bà cô này có đầu óc hay không?”
Khúc Liệu Nguyên: “Há há há há há.”
Tống Dã: “Đừng có cười, đầu óc của cậu cũng không hơn bả bao nhiêu đâu.”
Khúc Liệu Nguyên vẫn cười, nói: “Thế thì bọn mình không đi theo tour nữa, chờ lát nữa tớ nói với mẹ, bọn mình tự đi du lịch.”
“Tự mình đi du lịch tốt thì tốt, nhưng mà đắt.” Tống Dã vẫn nói, “Thôi nói với dì Cao, trời nóng quá, bọn mình đều sợ phơi nắng, chỗ nào cũng không muốn đi.”
Khúc Liệu Nguyên muốn đi chơi, cũng muốn đi cùng Tống Dã, nói: “Tiểu Dã, cậu đừng sợ tiêu tiền, hai người bọn họ nếu nói cho bọn mình đi, nghĩa là trong nhà có đủ tiền, ba tớ với mẹ tớ cũng không phải loại bên ngoài quả trứng, bên trong phân lừa [1].”
[1]: Đại ý là bên ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát.
Tống Dã: “…”
“Không đúng không đúng,” Khúc Liệu Nguyên ý thức được lời này nói sai, vội nói, “Tớ không nói chú Tống là kiểu người như vậy.”
Tống Dã cười, nói: “Khỏi nói thêm, cậu nói cũng chẳng sai, ổng vốn là như thế, nếu không… Sao lại có thể rơi vào loại kết cục này.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Tống Dã nhấc chân đá cậu, nói: “Cậu cứ nhìn tớ bằng ánh mắt như thế nữa đi, tớ đánh cậu bây giờ.”
Khúc Liệu Nguyên không hiểu nhìn vào màn hình máy tính làm gương soi, nói: “Ánh mắt tớ thế nào cơ?”
Nơi đây chỉ có hai người bọn họ, Tống Dã cũng không cần giả bộ, nói: “Tớ rất tốt, cậu không cần thương hại tớ.”
Khúc Liệu Nguyên quay đầu nhìn hắn, nói: “Thế cậu thương hại tớ đi, đời này mỗi một lần đi Bắc Kinh cũng chơi không vui, chỉ nhớ mỗi đông người, tớ còn bị say nắng nữa, tớ thật đáng thương.”
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên giả gào lên, nói: “Anh, anh ruột Tiểu Dã của em, em muốn ra ngoài chơi, anh không đi chắc chắn mẹ em không cho em tự đi, cùng đi đi mà.”
Tống Dã lại đá cậu một cước.
Khi hai vợ chồng Cao Tú Nguyệt tới trưng cầu ý kiến hai người bọn họ, hỏi: “Hai đứa muốn đi đâu?” Cũng đưa tờ rơi của công ti du lịch ra.
“Loại tour này không đi được.” Khúc Liệu Nguyên bắt đầu phổ cập khoa học sinh động như thật, nói với ba mẹ kịch bản của mấy tour du lịch giá rẻ này.
Cao Tú Nguyệt nói: “Mẹ đã nói là làm gì có chuyện hời như vậy? Ba con còn cứng đầu không nghe, nói ‘không có việc gì không có việc gì đều là công ti du lịch chính quy.'”
Khúc Đại Giang nhấc tay, khiêm tốn tiếp thu phê bình, nói: “Vậy để ba đi hỏi lại mấy công ti du lịch lớn, hai đứa trước tiên quyết định muốn đi đâu đã.”
“Bọn cháu không đi theo tour,” Tống Dã nói, “Dì Cao, để cháu dẫn Tiểu Khúc đi chơi.”
Khúc Liệu Nguyên vui mừng lại kinh hãi: “Hả?!”
Cao Tú Nguyệt cũng nói: “Như vậy sao được?! Trẻ con hai đứa, đụng phải bọn buôn người là đem cả hai đi bán luôn đấy.”
Tống Dã nói: “Không đâu ạ, dì Cao, cháu ra ngoài bao nhiêu lần rồi. Trước đây đi tới vùng bản xứ, cháu cũng không đi chung với ba, đều là cháu chơi một mình. Ngay cả đi Đông Nam Á, Thái Lan, Singapore cũng đều là mình cháu đi dạo, dì yên tâm đi ạ.”
Khúc Đại Giang trái lại cảm thấy cũng khả thi, nói: “Chú thấy được đó, để Tiểu Dã dẫn Tiểu Khúc đi, không đi mấy vùng xa quá thì chơi vài ngày cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ cần Tiểu Khúc nghe Tiểu Dã nói là được.”
Khúc Liệu Nguyên lập tức nói: “Con chắc chắn sẽ nghe lời Tiểu Dã!”
Tống Dã nói: “Cháu cũng không muốn đến mấy nơi xa quá, Tiểu Khúc nói lúc trước đi Bắc Kinh chơi không vui, không bằng để cháu lại dẫn nó đi chơi Bắc Kinh? Tàu đi Bắc Kinh cũng thuận tiện, một ngày vài chuyến, dù sao trị an ở thủ đô cũng tốt hơn những nơi khác.”
“Đúng rồi,” Khúc Đại Giang ủng hộ nói, “Năm 2008 tổ chức thế vận hội Olympic đấy, Bắc Kinh lần này với lần trước đưa Tiểu Khúc đến chắc chắn khác nhau, thăm thủ đô đất nước chúng ta thêm lần nữa đi.”
Cao Tú Nguyệt nói: “Vậy hai đứa định ở đâu? Khách sạn có cho trẻ con ở không?”
“Tròn 16 là được ạ,” Tống Dã cười nói, “Dì Cao dì cứ yên tâm, cháu đi Bắc Kinh không biết bao nhiêu lần, ba cháu có mấy bạn học ở Bắc Kinh, trước đây dẫn cháu đi ăn cơm chung với mấy chú rồi, nếu có chuyện thật thì cháu có thể nhờ bọn họ giúp.”
3 ngày sau, Tống Dã cầm theo 2000 tệ tiền mặt Cao Tú Nguyệt đưa, thẻ ngân hàng của hắn, và Khúc Liệu Nguyên, tới ga tàu hoả ngồi tàu đi Bắc Kinh.
Cao Tú Nguyệt hộ tống bọn họ tới ga, còn mua thêm một tấm vé vào sân ga, đưa hai người vào ga lên tàu, còn tìm cả chỗ ngồi.
Trên tàu cao tốc vẫn là những hàng ghế mặt đối mặt, lưng tựa lưng, cùng một cái bàn nhỏ đặt giữa các hành khách ngồi đối diện nhau, một hàng có 3 hoặc 4 chỗ ngồi.
Cao Tú Nguyệt lo lắng, lại dặn thêm mấy chuyện nữa. Tàu hoả thổi còi, chuẩn bị lái đi, bà chỉ có thể đi xuống, đứng ở dưới cửa sổ toa tàu nhìn hai đứa nhỏ vẫy tay, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, rơi lệ, ngoại trừ lo lắng, còn có cảm giác chim non lớn lên, chuẩn bị giương cánh rời đi.
Khúc Liệu Nguyên cũng đột nhiên khóc, tàu chậm chậm rời đi, cậu dựa vào cửa sổ hé mở một nửa, liều mạng vẫy tay về phía Cao Tú Nguyệt, tê tâm liệt phế kêu: “Mẹ! Mẹ mẹ! Mỗi ngày con đều sẽ nhớ đến mẹ!”
Tống Dã: “…”
Hành khách ngồi đối diện là một bà lão, bị hai mẹ con tình thâm làm cảm động, hỏi Tống Dã: “Cháu nó đây là đi đâu? Đi lâu lắm à?”
Tống Dã nói: “Đi Bắc Kinh, 4 5 ngày là về ạ.”
Bà lão: “…”
Đi đường mất khoảng 5 6 giờ, đến thủ đô đã là xế chiều, đi 2 chuyến tàu ngầm tìm đến khách sạn mà Tống Dã đặt phòng trước trên mạng, nhận phòng vào ở xong thì trời đã tối. Buổi tối hai người đi ăn ở gần đó, không đi dạo, nhanh chóng quay về khách sạn chuẩn bị ngủ.
Vòi sen khách sạn không giống ở nhà, Khúc Liệu Nguyên thử nửa ngày vẫn không ra nước nóng, gọi Tống Dã: “Tiểu Dã cậu vào đây!”
Tống Dã đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Khúc Liệu Nguyên cởi truồng đứng trong phòng tắm thuỷ tinh, buồn bực nói: “Tớ không biết dùng cái này.”
Tống Dã đi vào chỉnh nước nóng, Khúc Liệu Nguyên không rời khỏi phòng tắm, hai tay chống nạnh, đứng cạnh nhìn hắn chỉnh như thế nào.
Ngồi tàu nửa ngày, Bắc Kinh cũng rất nóng, trên người Khúc Liệu Nguyên có mùi mồ hôi hoà lẫn hơi thở thiếu niên.
Tống Dã nói: “Cậu tránh ra đi, nước nóng đột nhiên ra là bỏng cậu đấy.”
“Tớ không sợ.” Khúc Liệu Nguyên ngoài miệng thể hiện, vẫn sợ bị bỏng, cuối cùng ngoan ngoãn đi ra.
Nước nóng nhanh chóng chảy ra, Khúc Liệu Nguyên vui vẻ vào tắm.
Tống Dã đi ra, đóng kĩ cửa lại, đứng đó suy nghĩ một hồi.
Ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm, muốn đi Cố Cung, vừa bước khỏi cửa khách sạn vài bước đã thấy cánh cổng “Bảo tàng Cố Cung” trước mắt.
Khúc Liệu Nguyên vui vẻ nói: “Tiểu Dã cậu chọn chỗ chuẩn ghê, gần vậy!”
Tống Dã tỉnh táo nói: “Tạm được.”
Nhưng cánh cổng trước mặt lại không vào được, hai người quan sát nửa ngày, phát hiện Thần Vũ môn này là cổng sau, muốn vào tham quan phải đi vào từ Ngọ môn, tham quan xong mới đi ra từ Thần Vũ môn.
Tống Dã bắt đầu nhìn bản đồ, nhìn đến cau mày, hình như không hiểu ra sao.
Vẫn là Khúc Liệu Nguyên chạy đi hỏi ông cụ đem chim đi dạo quanh thành hào, ông cụ nói đi theo tường thành là có thể đi tới cổng trước.
Khúc Liệu Nguyên quay về nói, hai người nghe theo lời ông cụ, đi vòng quanh dọc theo tường đỏ gạch xanh Cố Cung.
“Không phải cậu đến đây nhiều lần rồi sao?” Khúc Liệu Nguyên buồn bực hỏi, “Sao lại đặt cái khách sạn ở cổng sau chứ?”
Tống Dã buồn bực nói: “Trước đây tới đều ở nhà bạn ba tớ, không ở khách sạn, trên bản đồ có viết đâu.”
Khúc Liệu Nguyên nhận lấy bản đồ nhìn nhìn, nói: “Không phải chỉ cần đi một vòng, đi về phía Nam là đến Ngọ môn à? Thế lúc nãy cậu nhìn nửa ngày là nhìn cái gì đấy?”
Tống Dã nói: “Chẳng lẽ tớ không biết trong bản đồ trên bắc dưới nam sao, chỉ là tớ… Bỏ qua đi.”
Khúc Liệu Nguyên tỉnh ngộ, khó tin nói: “Tiểu Dã, cậu không phân biệt được phương hướng à?”
Tống Dã im lặng.
“Không phải chứ,” Khúc Liệu Nguyên chỉ lên trời, nói, “Vậy cậu có biết giờ mặt trời ở hướng nào không?”
Tống Dã giận dữ nói: “Đừng nói nữa được không? Có đi hay không?”
Khúc Liệu Nguyên quyết định không chọc giận hắn, nói: “Đi thôi, không nói nữa không nói nữa.”
Đi mãi mà chưa thấy nổi cái bóng cổng trước, Khúc Liệu Nguyên sợ đi nhầm, lại tìm người hỏi đường: “Xin hỏi còn bao lâu nữa mới tới Ngọ môn ạ?”
Người qua đường: “Mấy đứa muốn tham quan Cố Cung à?”
Hai người gật đầu.
Người qua đường: “Hôm nay thứ hai mà, Cố Cung không mở cửa, quay về đi.”
Hai người: “…”
Trời vốn đã nóng, hai người lại chịu đả kích lớn như vậy, càng thêm ủ rũ.
Tống Dã mua 2 cây kem, hai người ăn kem, đứng tại chỗ thương lượng, đi Trường Thành hay đi Di Hoà Viên?
Lúc này một bác gái 50 tuổi đi ngang qua, đội mũ đỏ “Công ti du lịch nhà nước,” hỏi hai người hắn: “Tiểu soái ca, muốn đi Trường Thành à? Một chuyến Trường Thành với Thập Tam Lăng đi trong ngày nhé.”
Tống Dã hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Bác gái nói: “Quy định là một người 200, bọn bác ở đây thiếu mấy người nữa là được một đoàn rồi, có thể giảm giá, hai đứa muốn đi cùng thì… 180 một người nhé.”
Tống Dã nhìn Khúc Liệu Nguyên, hỏi ý kiến của cậu, Khúc Liệu Nguyên ngơ ngác.
Tống Dã không trông cậy nổi cậu, suy nghĩ một chút lên mạng xem giá cả, giá một người một ngày 200 phải là tour chính quy, liền ép giá nói: “150, 150 mới đi.”
Bác gái cau mày nửa ngày mới gật đầu nói: “Được rồi được rồi, bác chỉ ở đây làm xong nhiệm vụ thôi, lên xe bus nhớ đừng nói giá của các cháu cho người khác nhé.”
Hai người lên xe bus, hướng dẫn viên du lịch là một cô gái chừng 20 tuổi, cười nhiệt tình tiếp đón hai người lên xe, nói: “Chờ mỗi hai em đấy.”
Cả xe tràn đầy người, khẩu âm nam bắc đều có.
Hai người bọn họ ngồi vững vàng, xe bus liền đi. Đi được một đoạn đường ngắn, hướng dẫn viên du lịch bắt đầu giới thiệu: Chuyến đi lần này đi qua hai điểm là Trường Thành và Thập Tam Lăng, Trường Thành hay còn gọi là Vạn Lý Trường Thành, là công trình quân sự phòng ngự của Trung Quốc cổ đại…
Mí mắt Khúc Liệu Nguyên trên dưới đánh lộn, bị cô nói đến ngủ rồi.
Chờ cậu tỉnh lại, xe bus đã đến Trường Thành. Sau khi xuống xe, hướng dẫn viên du lịch phát vé vào cửa, để du khách tự do hoạt động, dặn khi leo Trường Thành chú ý an toàn, chú ý không nên bỏ qua thời gian tập hợp.
Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã đứng bên dưới Trường Thành, đều cảm thấy không đúng lắm.
Trường Thành không phải là “Bát Đạt Lĩnh Trường Thành” sao? “Thuỷ Quan Trường Thành” là cái gì?
Nhưng mọi người đã giải tán, xe bus cũng chẳng biết lái đi nơi nào, bọn họ chỉ đành nghe theo leo lên Trường Thành. Thiếu niên ấy mà, chơi vui một cái liền tạm thời quên đi những chuyện khác.
Sau khi tập hợp lại, tất cả mọi người đều mệt mỏi, xe bus vừa đi, Tống Dã liền ngủ mất, những du khách khác còn lại trên xe cũng phần lớn đều chợp mắt hoặc ngủ hoặc nhắm mắt dưỡng thần.
Khúc Liệu Nguyên thì tinh thần sáng láng, lại nghĩ tới chuyện “Thuỷ Quan Trường Thành” kì quái, nhìn hai bên một chút, cách cậu một lối đi là một anh trai hơn 30 tuổi, không ngủ, cúi đầu gửi tin nhắn, bên trong là một cô bé 8 tuổi đang ngồi.
“Anh trai,” Khúc Liệu Nguyên đến gần nói, “Đưa con gái đi chơi à?”
Anh trai nhìn cậu cười cười, nói, “Đúng rồi, em thì sao?”
Khúc Liệu Nguyên chỉ chỉ Tống Dã ngồi bên trong, nói: “Đây là anh trai em, anh là người miền Nam à?”
Anh trai nói: “Anh ở Hồ Nam, mấy đứa?”
Hàn huyên một hồi, Khúc Liệu Nguyên ngay cả điểm thi cấp 3 mỗi môn cũng kể hết.
“Anh trai, anh đi tour này trả bao tiền vậy?” Cậu chỉ thuần tuý tò mò mà hỏi.
Đại ca nói: “100.”
Khúc Liệu Nguyên: “1… 100? Một người ạ?”
Đại ca nói: “Đúng rồi.”
Một chị gái ngồi sau nghe thấy, giật mình nói: “Sao bọn tôi phải trả 200? Còn nói là giá đặc biệt.”
eyJpdiI6IlozRVdhWk9YalFybGZIcU1lVVVZVGc9PSIsInZhbHVlIjoiMUUzaGxmV2xkKzRVRFY5Q3RFMEtcL1Q3VGt2SHA2anljM01wTERRcDRiNnNSNkV5c3NWN0lrVlFZTjI4eGpwZmUiLCJtYWMiOiI3MWUxZmJjZDBjODdiOTVlODJiMTJlZGMwMDcxZTZiYzI3ZTIwM2FjNjMyZDk1M2I4Yjg1MWVjMGUxOTJmMjljIn0=eyJpdiI6IlJKNHFUR1dmSStwcldKMCtKcmtmYkE9PSIsInZhbHVlIjoiblVCSHRoTDZYXC9ycFkwRjRTcFwvUTJYbUVxQTJ6R3k0em1ka21FOEl2RjB2RmpDdjlGaGVITDRhWHBEckR6Zk1EOXR3VmVBQTFYRkd6eEZ6cStsaTZzXC9GTnRkN2IrMHFHQ2FkZ2hBK1psOVwvWnN2OVo0bHlYcjZwYktudjFLSFFWdm1oXC9MeWJTTjRMcmdqYXdcLzB6aW8yQUZXMWU5ZlwvY3FOWWFnYUsyK1l1WHZEdVhSUVVzUUpJeUVncVpUeW9zcDlmVmh5TmZlQldJWTlmTmkwbGNvWkNKak5WbmkzbzRZU0Y2V2xsNUZMRGc9IiwibWFjIjoiNTJkNTA3YmI5ZGE0ZGIwYjIxYzhjMWQxOWIzYmU4ZDNkYTk1ZmM3N2NiYmVlYjYyZWE4YTY2MjU2ZjE0YjgzOCJ9eyJpdiI6ImhRNk9iUHVyVnNsZGdcLzM5NVRGOFlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik00eDEyclFBOEd2K2VnekFoMUE0eGswVkpUTGQxSWxsK2ZURVNjTXBpWVdVXC8xeUlTMVZUcW55MjBybG54c3JGIiwibWFjIjoiMDE4NTg2YmQ5NDI0OTgyNTA3NWFiMTcxZTEyMjE2ZmZjMDE4ZWQyMDQ0OTBiMDg3YjAzZGVhOGQ2OWM0ZGE2OCJ9eyJpdiI6IjQyZ0NBKzFqaHdFSkkrc3dPZmVUMlE9PSIsInZhbHVlIjoiS25XWW1oZ2Z3OTlIQ1NpMkNSVjJ4T2w1YldUMmo1WWVPYXkzMlhrQnZEK1ZRZFwvU2ZZdWRcL0lVVWZBckpPcWVXWjdYZGVSTUJzajhXcUtybjBZV2pIVEtuZHErVHM1ajFSTmFFNGowV3pMbHBoTEtiS3ZyejVwZFlHaTVwQVY3Wm1ESzlzekpZMDNmQmZMZG9ZVHdcL2x6WEYwNm9xMGlnVXhsRW56UktNa1F3PSIsIm1hYyI6IjU4ZjQ4MDI3YjBkYmEzZDVmNDkwZmVmN2FjZTM2MThhNTgyNTA3M2Q1OWIzOWI5ZjM2YTY5YWIwMmIwOTY1OWIifQ==eyJpdiI6Ik9kYjE1RnB1VndtZDNBK3F1bDVqbWc9PSIsInZhbHVlIjoiK0o4YzBmYlZwZWZDVWNnZXkrTitJT3cxbnFYdmhzU0RsYlRzNFA3WEFLYmVnNU9MWjlcLzVScWNpSnpNNmlzakUiLCJtYWMiOiIxY2NhNGVhNDViNGJkMGE5OGVjOTEzZmZjMDU0YTYwZjdhZjAwNjZhNDAzOWI2NmMzMDE0ZjA0YmNlMmFhZmExIn0=eyJpdiI6Ink2MFk5WWl4Zk5VQ2p4UllPQSt5Wnc9PSIsInZhbHVlIjoiTFpEWjFLK21KcURHUmdpdFRYWTZUSVRLdXNmendrRnhXRnlNZnNJeEV2SlhUdzJEaFE2UzlsZlwvQktzVjNab3ZWVUZzamlNVGZWVHZseHNKVWd6MGhFYVpOQmhcL25rekpFa05ORk1RUFV1dz0iLCJtYWMiOiJmNWJkZmYzMTQ4NTE0YjIzODA2ZjFhMGQzYmViM2Q5NjY0MjllMmZmY2NhYTJkOGQ3NTYyYzk2ZjM2YjJhMWQ2In0=eyJpdiI6IlkzVWM2VmpMcTBhWGl1NFZLZ1RSZUE9PSIsInZhbHVlIjoiSmltZ3JyS28rXC9rMW9TZE9cL1FuTFlcL3NrRXdtSGtHQnNLcVpNb05lbENZV1wvY0FcL2JPT08yREpTSnAxOTZ1WWk3IiwibWFjIjoiMjViMjE2MWYzZmE4OGJmMTYwOTcyOThkZWVhMWU1YWJjMTY0OTlkMDJlYzkyZGNmNjBjY2U1ZThkZGViNTA1ZCJ9eyJpdiI6IlVWRGxtTmk1dTgzalZWeXJVeXUwcFE9PSIsInZhbHVlIjoiMHpubEt0UTNlS2QyZFNaVFc5YWZ6MG5SdmlDNnRUdkRaN3RNaHJDZ3ZRYXlxM1RnaEx3ZWpmeFJ0eCtxVFJoZ29hWktqb1RRV0tUVzVlUTZpZTdDVWxTZXFkNWNLQXF5c0xyYkZJWTZFam1FUThjS3FwVmxFc3ltdTEzVmxnelwvOVVQazZLbkpyK3l5ZlVSeWhmRTBNVmpDeml3YU9DWVFXUXNTVkpLOUFjUmJvWHU2VEVnalhhRHcxZ3VMS0xkSUMwRjM3RlFDVTZ6QlIydmx5b3drb1BvdE5sM3dNTjVPUmVhdzhybHc5YjgyclJFemtWRVdOeVBBbDU5elFGbnhmdUFjK25wdElGNkhPSXJUNUVLRnQ3V2hsaXVpQVBMTFpvMEJlODc1bUFiMUh0ZG9nRTRWblRqSEJTYVNlYjZqSVpMVDdXaCtxdmp2Ykl4WTBaTkloSlJwV3hldThBZ0lcL2g2eW1VTityXC9JNVdteFZNT2YzUVZ6NG9xS2l6VkFBVm9SRXcwTTVWSHFnb25yMjBUUmZ3UzBkSTFNUXJBZGFzR24wbXlJRXk3NDNuZlwvXC9icStHbE5GZ3NzUlUzRkJNIiwibWFjIjoiNDljOGVhMjdiMTAxNzc4Yzc1YjliMjA1Y2E4MzVmMDliZjAyMjFmYTcwY2YxN2Y1YTA5MWE0M2U0MDI3YjA5NiJ9eyJpdiI6IlZpY1ZTNXRsMGRORUZZWmdXQWlrZVE9PSIsInZhbHVlIjoiTGF6MVJYRjg4dzB3V0ZmQThUeFkrcFBkUEZLUVhVTk1NUlBEM1NBcFp3YWVlT293TU9nXC9jUHJtMFQ3YUpPTWwiLCJtYWMiOiI4ODI1N2QwMzVkNmU3ZDFlM2MyMzA4ZTRlMTQ1YTA0NmEyMjAwNGIwYmJmNjc0OGE2NjdhYjZkNzYyNjllNTg4In0=eyJpdiI6IlVlWlVXY0tVRWNnWWg3ekpMMXhWUGc9PSIsInZhbHVlIjoidHdjWWFxcmw0elZ4ZFwvQXhmZXFEUHBNS2ZWYTllTTRadldNU3ZPNUF3bWpqU0crTzZyR3kxb2hkWWJyRk5kSzdWdzZ5K3MrY3QxMUpmdjhtbkpzMlVBPT0iLCJtYWMiOiJhOGFlZTE3YTJlZjk0NmEyYWI5MzY4ZmE1OWNiNjk3YTI5MTYxYmE0YzkzMzI4ZGFiMjU0MWZiZjhiNzJkYTA0In0=eyJpdiI6IkVNOEJOWEhWZjZRXC8xTTc4VFdvQmd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdGNHUwYUtSVGM2XC90eWRxRW16aysybllsRjFSdDhsQ0t0Ujg5bkhCRlNiU2plWStvcnNYR1lDMk1pdUp4bUFLIiwibWFjIjoiMzc5ZTMwMmJmYzJiZWM5NzY0MTgwMTQ3ZDhkMTM1MDk4MzlkM2MxYTgwM2IyNmE4MDYwNDc0MDBlOWRmZjZiMyJ9eyJpdiI6IkZld0c1Q2lpRXpFems3WmRlaFp6YVE9PSIsInZhbHVlIjoic3h5dkh4ak1SNVU1cEJ3SU1QVGxHU3RBNlp5MU53UDlyR09mTEZodnFGYzBzcnZob2tWa3dPdEFwMDhjMlVEYzZsZ25IQjc5bDhqbDFNbUtPa1wvODZGNEhqa0tpTytCdzJsZ1pkQnFXZTBuUFRZcldpengrdUYweEMwRm0xakRuZnVwbUwyMzF3YUdxdUJBTTUxQ1dUR1NzOXV6VHBBU2E4OUZDWkY0Z1Q0VVhBa1JnTHV3MjRnSml3clptcUY4NCIsIm1hYyI6IjQwMjI1ZDMwZTI3ZDU5ZjQyMDM3NTFiY2ExODZhNDcxNmZhYjQ5YTQzNWU5YzkzYjYyNWJkOTRiMDc1MDhiZjcifQ==