Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 52
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 52 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 52 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Giữa bọn tôi thì phát sinh được cái gì, cậu ấy hơi say, tôi chỉ đơn thuần dìu cậu ấy vào nhà thôi mà.” Du Quân Diệp cau mày, nói trong sự bất mãn, “Làm bạn mười mấy năm, nếu có gì đã sớm có rồi.”
“Nhưng góc chụp của ảnh rất khéo, trông rất này nọ, thậm chí còn có ảnh và thời gian cậu bước ra từ nhà người ta!” Ngải Lâm cẩn thận nói khi xem tin tức.
“Vậy sao thời gian tôi đi vào bọn họ không tung ra? Chỉ vào có vài phút chứ mấy.” Du Quân Diệp nhắm mắt lại, dừng lại một lúc, rồi nói, “Sao cũng được, tôi không xem là được. Không phải cậu đâu biết mình có bao giờ chú ý đến mấy thứ nhảm nhí đó đâu, thật nhàm chán, chẳng có gì hay ho, vô nghĩa, không đọc thì coi như chẳng có liên quan gì đến tôi.”
“Tôi biết cậu không bao giờ đọc những thứ này và không quan tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng An Cát sẽ nhìn thấy nó.” Ngải Lâm kịp thời nhắc nhở.
Ngay khi nhắc đến An Cát, Du Quân Diệp giống như bị ấn nút pause vài giây, lập tức im lặng.
“Tin tức về tình ái của Lão Quách còn chưa dừng lại, giờ đến cậu cũng có scandal luôn, sao thế này nhỉ? Giống như chống đối cậu vậy?” Ngải Lâm rất bất mãn với cái tính tuỳ ý của Du Quân Diệp, “Người hiểu nội tình thì đương nhiên không cho nó là thật, còn nếu như không biết thì sao? Ví dụ như An Cát, bây giờ chị ấy không biết nhiều về cậu và Lão Quách, chị ấy sẽ nghĩ thế nào? Chị ấy không lo lắng cho cậu sao? “
“Hiểu rồi.” Du Quân Diệp hít thở sâu và khẽ nói.
“Tôi thấy tôi giống như một bà mẹ già, trái tim tôi tan nát vì cả hai người, nhưng tôi không thể nói trực tiếp với An Cát. Tôi thực sự lo lắng cho hai người đó.” Ngải Lâm vò đầu bứt tóc, nói như trêu chọc, “Hoàng đế không vội, thái giám đã vội muốn chết, muốn trọc đầu vì hai người.”
“Tôi rất biết ơn lòng tốt của cậu, nhưng cậu có thể bớt lo lắng, chăm sóc cho chân tơ kẽ tóc của cậu đi.” Du Quân Diệp cười nhẹ.
Ngải Lâm: “Chậc chậc, cậu còn có tâm tình đùa giỡn, mau đi ăn gì đi. Tôi đoán đến bây giờ còn chưa có ăn đúng không?”
Du Quân Diệp ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm! Giờ tôi dậy ngay đi, đúng là rất đói bụng.”
Sau khi cúp điện thoại, Du Quân Diệp tỉnh dậy, lặng lẽ ngồi trên giường một lúc lâu, cho đến khi trong bụng phát ra tiếng kêu, cô mới nhấc chăn bước ra khỏi giường chuẩn bị bữa trưa.
Cùng lúc đó, An Cát vốn đang rất bận rộn trong bếp làm bữa trưa cho cô, sau khi bưng đồ ăn lên bàn, cô gõ cửa phòng con trai Mạch Trí Hiên.
Trên thực tế, chỉ cần cô không ra ngoài đóng phim và con trai ở nhà, An Cát sẽ nấu ăn và nấu một số món mà cô muốn nấu, bỏ ngon hay dở qua một bên, con trai cô cũng sẽ rất vui và thích ăn. Mỗi lần đều ăn sạch sẽ, An Cát đã vừa buồn vừa được an ủi.
Bàn ăn yên lặng, An Cát thỉnh thoảng sẽ gắp món này món nọ cho Mạch Trí Hiên, nhìn con trai há miệng ăn, bất giác tâm trạng cô cũng vui theo, có lẽ giờ phút này là hạnh phúc nhất thời cô có.
“Hôm nay Dì Du lại lên hot search, mẹ đã thấy chưa?” Mạch Trí Hiên quay sang hỏi An Cát đang gắp rau cho mình.
An Cát nghe xong, bàn tay gắp rau dừng một chút rồi nhanh chóng bình thường trở lại, nhìn về phía Mạch Trí Hiên, cô cười nói: “Không có a, vẫn là tin tức của ngày hôm qua sao?”
“Không ạ. Hôm qua là chồng của dì ấy, và hôm nay là Hot search về Dì Du.” Mạch Trí Hiên thành thật trả lời.
Đồng tử An Cát đột nhiên co rút lại, cô vô thức siết chặt đôi đũa trong tay.
“Dì Du, dì ấy có thích phụ nữ sao ạ?” Mạch Trí Hiên quay đầu lại hỏi An Cát sau khi ăn một miếng.
Tay An Cát khẽ run lên, chiếc đũa rơi xuống một cái, cô không quan tâm xem chiếc đũa lăn ở đâu, trong lòng chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Có thể là ai đó đã tiết lộ những gì đã xảy ra với cô và Du Quân Diệp trước đây sao?
Cảm giác bây giờ của An Cát như có tật giật mình vậy.
Tuy nhiên, vì phản ứng của Mạch Trí Hiên quá bình thường, có lẽ không liên quan đến cô, chứ nếu không con trai đã chất vấn cô từ sớm rồi, chứ không phải hỏi một câu nhạt nhẽo như thế.
Thật đáng sợ khi tự làm mình sợ hãi.
Vì vậy An Cát ổn định tâm thần, giả vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm chén trước mặt, cắn rứt lương tâm hỏi: “Sao con lại hỏi như vậy?”
Mạch Trí Hiên nghe thấy An Cát có vẻ có hứng thú, liền đặt chén cơm xuống, nhìn An Cát nói: “Mẹ không có xem tin tức, cũng không có lên Weibo, mọi người đang thảo luận trên Weibo, dì ấy nửa đêm ra vào nhà Lăng Sở Sở, tư thế rất mờ ám, còn có hình nữa, báo chí đưa tin hẳn hoi.”
À… thì ra là đang nói về người khác, An Cát thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đã, báo nói Du Quân Diệp cùng ai mập mờ, nửa đêm ra vào nhà người ta? An Cát vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nhẹ thì ngực đã bị đè.
“Có phải diễn viên Lăng Sở Sở không?” An Cát cau mày hỏi lại.
“Vâng! Là cô ấy. Mẹ cũng biết cô ấy à?” Mạch Trí Hiên hỏi một cách hào hứng.
“Ừm!” An Cát trả lời bằng cái giọng như bị bóp nghẹt.
Thấy An Cát không xen vào, Mạch Trí Hiên tiếp tục trò chuyện với mẹ, vì vậy cậu nói càng hăng hái, “Mọi người đều nói dì Du và Lăng Sở Sở truyền tai tiếng hơn mười năm nay, chắc chắn là thật, mẹ nói con nghe thử dì Du thật sự thích Lăng Sở Sở sao? Hay là muốn trả thù chồng, rốt cuộc tin ngoại tình của chồng dì ấy cũng mới tung ra hôm qua.”
Mạch Trí Hiên thao thao bất tuyệt về nhưng gì cậu đã nhìn thấy trên Weibo, nhưng sắc mặt của An Cát càng ngày càng tái nhợt.
Sợ Mạch Trí Hiên nhìn ra sự khác thường, An Cát vội vàng đứng dậy nhặt đôi đũa rơi trên mặt đất, xoay người đi về phía phòng bếp.
Vừa đi vừa nói không nhìn lại: “Mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội.”
Vừa bước vào bếp, An Cát giả vờ bình tĩnh rồi ngã quỵ ngay lập tức, cô dựa vào quầy, vặn vòi nước rồi nhìn nước chảy ào ào vào ống thoát nước của bồn rửa, vòng nước xoáy đều sau đó không có một tiếng động, giống như chưa từng có gì xảy ra.
An Cát mau chóng bình phục, bởi vì Mạch Trí Hiên vẫn ở bên ngoài chờ cô cùng ăn cơm, cô cũng không nhiều thời gian để thu buồn xuân thương, để điều chỉnh lại lại tâm trạng hỗn loạn bây giờ.
Vì vậy, cô xoa má, hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười, lại cầm đũa bước ra ngoài.
“Mẹ, mau tới đây đi, cơm sắp nguội thật rồi.” Mạch Trí Hiên hét lên ngay khi thấy An Cát bước vào.
“Ừm! Mẹ tới ngay đây.” An Cát đáp lại với một nụ cười.
Vừa ngồi xuống, Mạch Trí Hiên lại hỏi câu: “Vừa rồi mẹ còn chưa trả lời con, có phải Dì Du rất thích phụ nữ không?”
An Cát sững sờ khi nghe những lời đó, cô không ngờ Mạch Trí Hiên không chịu bỏ qua.
Cô nên trả lời như thế nào?
Nói rằng không thích sao? Nhưng sau này nếu cô cùng Du Quân Diệp vẫn có thể ở bên nhau, có thể sẽ bên nhau trọn đời, lúc đó cô sẽ phải đối mặt với con trai mình như thế nào?
Nói rằng thích ư? Cô không biết Mạch Trí Hiên sẽ phản ứng như thế nào, nếu cậu bé phản ứng dữ dội hơn thì sao? Cậu con trai cả An Cát cũng không quá lo lắng, dù sao cậu nhóc đó cũng đã trưởng thành, được giáo dục phương Tây và tương đối cởi mở hơn.
Nói không biết à? Nói như vậy thì qua loa quá, dù sao thì trong ấn tượng của Mạch Trí Hiên, cả hai đã biết nhau nhiều năm, có nhiều tin đồn nói rằng bọn họ có mâu thuẫn, nhưng An Cát đã giải thích với con trai không có bất hòa nào cả, cả hai có một mối quan hệ tốt.
Sau một hồi suy nghĩ, An Cát không có ý định trả lời trực tiếp câu hỏi này.
Vì vậy, cô hỏi ngược lại, “Con nghĩ sao về việc phụ nữ thích phụ nữ?”
Mạch Trí Hiên suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Con à? Con ủng hộ. Thích thì thích. Không liên quan gì đến giới tính. Tất cả tình yêu trên đời đều bình đẳng.”
Nghe vậy, An Cát ngạc nhiên nhìn Mạch Trí Hiên.
“Sao vậy mẹ? Con nói sai sao ạ?” Mạch Trí Hiên thấy An Cát nhìn cậu, trong lòng cũng nghi ngờ không biết có phải mình nói sai không.
“Không có! Những chuyện này không có đúng sai. Đó là câu hỏi về quan niệm. Con trả lời rất tốt. Chỉ cảm thấy con đột nhiên trưởng thành và có suy nghĩ độc lập của riêng mình.” An Cát nhẹ nhõm phần nào, có chút vui mừng.
“Chỉ có mẹ mới xem con là đứa trẻ, con đã là người lớn rồi nha.” Mạch Trí Hiên bĩu môi và nói một cách gượng gạo.
“Được rồi, được rồi, Hiên hiên của chúng ta là người lớn, nhưng con vẫn phải tập trung học hành. Thỉnh thoảng có thể xem mấy chuyện tầm phào này, không cần nhọc lòng đâu.” An Cát cười lại gắp đồ ăn cho Mạch Trí Hiên lần nữa. Sau vài đũa, cô ôn nhu nói: “Mau ăn đi con!”
“Vâng!” Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn bắt đầu ăn.
Nhìn Mạch Trí Hiên ăn xong bữa trưa, mà đồ ăn trong chén của An Cát không hề vơi bớt, thực sự không có tâm trạng ăn uống.
Sau khi bảo Mạch Trí Hiên về phòng nghỉ trưa, An Cát mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lê chân như cầm chì, lẳng lặng trở về phòng lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu mới bấm vào Weibo như tự hành hạ bản thân.
Cái hot search cuối cùng, vẫn còn đề tài về Du Quân Diệp.
#Du Quân Diệp vụng trộm với người yêu cũ #
Tay run run, An Cát bấm vào. Bức ảnh chụp tuy hơi xa, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là Du Quân Diệp và Lăng Sở Sở.
Tấm ảnh đầu tiên là Du Quân Diệp đỡ Lăng Sở Sở, còn Lăng Sở Sở thì tựa vào bên Du Quân Diệp như người không xương. Tấm ảnh ngồi vào trong xe, ngay cả thời gian chụp cũng được in rõ ràng trên đó là 0h15 sáng.
Mùa đông, thời gian hình như luôn trễ…
Trước đây khi ở với cô, buổi tối các cô không đi chơi nhiều.
Giao tiếp xã hội của An Cát luôn rất đơn giản, chỉ có người nhà và đối tác đã từng làm việc cùng nhau, nhưng bạn bè hay đối tác thì cũng không có hẹn gặp riêng để tán gẫu linh tinh, nếu vô tình gặp sẽ nói chuyện một lát thôi, cho nên buổi An Cát hầu như không đi ra ngoài.
Tính cách của Du Quân Diệp sôi nổi, tốt bụng nên vòng bạn bè của cô ấy khá nhiều, nhưng mà trong thời gian ba năm sống chung với An Cát, chỉ có lúc An Cát đi đóng phim thì Du Quân Diệp mới hẹn gặp bạn, còn thời gian khác sẽ tận lực ở chung với An Cát càng nhiều càng tốt, hơn nữa cho dù buổi tối có đi ra ngoài, cũng sẽ về nhà trước 10 giờ, nhưng mà bây giờ….
An Cát không dám nghĩ nhiều, vô thức quẹt nhanh ngón tay, lập tức giao diện Weibo không ngừng nhảy, mặc dù tốc độ không chậm, nhưng mà từng cái bình luận vẫn lọt vào mắt An Cát.
– Du Du, sao lại thế này? Thường ngày thì không nhìn thấy người đâu hết, mà mỗi lần xuất hiện thì giật thót tim con nhà người là sao? Ôi trái tim bé bỏng của tôi ơi.
——Chồng à, sao chồng có thể đi ra ngoài lêu lổng, bỏ mặc em một mình trong căn phòng trống.
—— Mọi người có nhìn thấy rõ không, người Du Du đỡ là tôi đó, đúng rồi đó tôi là người yêu cũ của Du Du đó.
—— Nữ thần Du và chồng cô ấy kết hôn giả đúng không? Mỗi người chơi theo cách riêng của họ.
——Hai vợ chồng nhà ảnh hậu Du đang đấu với nhau à? Anh đi ra ngoài lén la lén lút đúng không, thế bà đây đi cặp với tình nhân cũ nhé, người thành phố thật biết cách ăn chơi.
——Thảo nào hai vợ chồng chẳng muốn có con, mạnh ai người nấy sống? Tự do vui vẻ, sau này già rồi thì có bạn đồng hành, hâm mộ ghê.
——Ah ah ah, CP “Cá Chép” tỏ vẻ bất mãn, CP của ta ngược tâm vĩnh viễn không thay đổi, Lão Du là cái đại móng heo.
——Cùng là CP “Cá Chép”, An lão sư mau đến xử lý chồng nhà cô đi, kéo về nhà bắt quỳ cả đêm đi.
——Giúp các bạn tag @An Cát, không cần cảm ơn!
…
Sau khi An Cát và Du Quân Diệp cùng đứng chung sân khấu chương trình ghi hình cuối năm, hai người thường xuyên được nhắc đến trong thời gian gần đây, mặc dù chương trình còn chưa phát sóng, nhưng mà nhiệt độ vẫn chưa giảm, cho nên rất dễ dàng bị mọi người kéo vào.
An Cát càng nhìn, trong lòng càng thêm phiền muộn, đơn giản ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường lớn, nhìn chằm chằm trần nhà.
Mặc dù An Cát vẫn không tin rằng Du Quân Diệp và Lăng Sở Sở có thể làm bất cứ điều gì khác thường, nhưng cô không thể đảm bảo liệu Du Quân Diệp có thực sự muốn trả thù Quách Niên Hồng hay không.
Tất cả những điều này dường như không liên quan đến cô, nhưng cô cảm thấy khó chịu, nhưng mà nhịn không được vẫn quan tâm.
Trong phòng bật điều hòa, cả phòng nóng rực, không biết từ lúc nào, An Cát lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, là bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
An Cát mở mắt, lọt vào tầm mắt chính là cái trần nhà, đầu óc trống rỗng, đặt tay lên trán, để bản thân thanh tỉnh chút.
Chuông điện thoại lại vang không dứt, bám riết không tha.
An Cát bất lực, cau mày ngồi dậy, cầm điện thoại lên, Cố Hiểu Phi đã gọi hai lần rồi, ước chừng là có chuyện!
“Alo!” Với giọng mũi vừa tỉnh dậy, An Cát có chút buồn ngủ trả lời điện thoại.
“Chị An, chị ngủ rồi à?” Cố Hiểu Phi ngập ngừng hỏi khi nghe giọng của An Cát.
“Ừ!” An Cát nhỏ giọng đáp lại.
eyJpdiI6IktEU3h0VjRiQ3dla1pvSVpLVEhydEE9PSIsInZhbHVlIjoibkZkMnJEc3pnZGFJYkxYamhrcklYemt1R1FDUGJ5N0cwK3pHcmRyKzdBb0QrcWJ4RjVMYWlaQlI0Und3bnl6VyIsIm1hYyI6ImNiMDQ5ZTYyNmFjMDRhYzgxMzM2N2FlMWJmZmMwNTM1YWM0MTE1N2UzZGJhZWY3YjY0MzczY2I5YWM2YTQwZGUifQ==eyJpdiI6Img1RkExSk1GYWNsaFN6bCtpdjZQNkE9PSIsInZhbHVlIjoiXC8wOHhqODFuSDdOOVdkRVdNanRjOFNOcnVOdFkyU1UwVzlnd1lja0RxV251Tkphb1BPREtaYTh3eUYwbzVQMXlcL2dONUkrdzJMM2wxZkRSWHF1NStNODVBb0pSUW1tbjA3Wm15bEdlUStWRnNmUFRNaWliNTBDYUN1OGF2WVBhaFd3bzhJQWZ6V2hVZDlxNENWNmdpdnlSVnI4QWhqcDA5aXZocHlzSUNSa1pcL282dkw4dXhcLzZhN0J3MjRiZGJFVnFZSUdnb1BwaVZzWmFwNXl4d21SNHdZNjd2SmllQlhQTjF3TkQ1cXpSYUE9IiwibWFjIjoiZGRlNjg2Zjc4ZWE1YzI4OTZkMGNhMzYyZjFlMTNhZWVmNTMzMjZkYmNkZWRmMjk4ZWFiYWY0YWQyNTI4ODA5MSJ9eyJpdiI6InhnMFAwY2J3NUFQejV2QlB6RHpLbnc9PSIsInZhbHVlIjoicFZnYmFoNDlHSktKNk4xZ1lcL3RZSzZEV3I0QUYwZ1F6WmZVMk1QbVp5cVY1a2g4QXRuREFKVFBCSXY4ZVVka0UiLCJtYWMiOiI1ZDEwOWJlODc1YzMxODdlNWFkMzIxMWIzOTMyMTBiZDFmOTIwMGMwNGMxYTFkMWRmZTlhOWJlNzY5NzgzZTliIn0=eyJpdiI6ImVVeGQrTmVXekc5UkRpWGxZMmorMUE9PSIsInZhbHVlIjoiRnZldklQT2Q0WjUxTXBHaDkyQjJIc2NTUWQwVkZjVEh4cEQ5UytQQmt0ckJrOWJ3WHcwb1Q4T0Iwblc5TmhOeGs3bDNpRnVGeFJlK2I3OVNISWZZTFlcL2FYWHNQXC9CRVdOUzhqbEVscU4wQkYwdkIxcU9lZ0ZUQ0xwbXVSdkFhTkR3RE43R3pqNFJsdzdmZll3RWJcL2RBdWxtbmJQNlpFNE1xY0ZOSUVKaXRjPSIsIm1hYyI6IjJlMDg2MGViYTAyZTYxMDhjNTgyZmM0Mjc0ZDFiZDVmOWE4NTgyMjcxYTU4YmYxYjUzNjU0ZDViNWI0ZGU2NjQifQ==eyJpdiI6IlN4Ynd3NVFZS213cVwvUmtqXC9IMXJKQT09IiwidmFsdWUiOiJHcmN4YzFWQ1ZETTRRbFNybnNaYWlzWUIydDU3R2wwRnNwTzVNREs4YjQ2UzE5MG9ZaXpIRkc3bXAxcWhQVFFiIiwibWFjIjoiNGU5OTEyM2IxZDRmN2Q1N2Y0OTc3ZWZjMDA5YjRlNTBlNDBjMzgwN2Y5ZGFiN2NjZGQzNGRiNjY1MjNkYTQ1OSJ9eyJpdiI6ImNXcWVUZitLNVRXUDFUZjlVV3g4ckE9PSIsInZhbHVlIjoiVHY5V2czT3k0V1ZZK2dORkFCN29CMHg4M0Ewb1Z0dFRrV3BkZTJsYUdqdjhjV0V0TnlNN21iWUZuXC9kaTJYdldyNnJzakcydThOXC9xOWdreDAzUHFGNTJLbnhWeE9GdGdqU3BLclV5bXRzd2F5YzlOeWVlUDh3bU03eFN4MmZmWGZiNGt2bnZCQUZMZld3d0tSQnFndWZQbjRXUEtmQ0tBa2ptd3ZZSkV2Yk4zeUhOM1paSFlkRWVLcWZRcVVwNUk1ZjNUdE1Wc0xrQndxa3NXVHhzbWNPSURSVEJOSFhPZEQwTkhYdEs5TVBNUFpqWkxRZFlYc01nckJlMVNRSGRlN2hWc294eUVYaVhLVnNac09aRVFpZ1ZaY1NhS2VLNTdkRE05RTNUaDNMclNydWRWZitZd2FKWTNwdnBKZWZXMzhLdVhcL3RYWklpVnpxcDc0bU1CZXk4aGVRT1oxd0hrcGM4YjNBdWV2d1Y4PSIsIm1hYyI6IjYzMDUxNjQxY2UyNTIwMmZjY2YxYjkwMDk0YTE1ZjA3MTg0OWMyYWRjMGVkNTI4ODlhYjdlNzJjMTFhNDZjM2UifQ==eyJpdiI6IjVkc1lvRUlEek10Y1dyTHhTZkFZenc9PSIsInZhbHVlIjoiNW1ZdWtGakM2VEpMTnFteW54MFVhZkhjZW5COVJxZG83c0YyN2JXNnd2TzB5K21xRSs2bkQ2WGp3MENPU2FMTSIsIm1hYyI6IjNmY2I0ZWNjNGZiNzkzODMzZmU0MzNlNGU2YmUwYjVlMzNmODRkOWYzNjU5NTFlOTFlYmFjODczYjRlYWI0NWUifQ==eyJpdiI6IkxPcG9Ha002TFd3dkE5MFExMUpPd2c9PSIsInZhbHVlIjoiSmRTUTVDdEJpZmFNNWFlMVV6NFJpcW1XK0R0elc3Z0Iwb0RQbnhHb0p3Y25MZlwvM1wvSGpZeUM0RHF4WVBiNTlyVHZTYUpIV3hKVGlTbVFxSDZ2eXVUWW5VbEhiV3ZGNmpjRTUxSXhlN3o2WFMxUCtaSWRYWTdcL1FCOStSREtlVXRWTlZDVmU2ME5xb0tTbWhhU2lMUmVWSU9nK1VkNWxEUGVBbmlRdWRwSFlCYVR2OUtUeW1Udzh4THpVS1hvK2ZPSFg5MGpVY1FDVDEwZnZtRlZndFkzcmtMZkFkS0VMNVh6XC8xY1YwSnI5MlE9IiwibWFjIjoiYjhiYWIxYTUwYWFhNjQxN2RkMzJkYTllZjc0NDM1ODEyNmY3ZjY1Njg2ZTk2MWFmOThiYWNiOGVlOTU3NzhlOCJ9eyJpdiI6InpNc3hMcHI0a1Y3dWdkcEpYNzFOa0E9PSIsInZhbHVlIjoidWVrVlZLT1VHQkxmRlZsUnVcL294d01sR3RGTEdIYnVoS2NaSE1PYjQ3cVp1eG5RMURVNFMyTkNxREJFY2VVbVciLCJtYWMiOiI2YjY1ZDJjNzU0MTRlNmFmMTVmNGY5NWNhNzkzNWZiY2MzMWQyZmU1ZDhmZjgwYmU0ODU3M2U3NDI1NzBjY2M3In0=eyJpdiI6Ijl0RWcyVEVTMlNPTTVERmkzYUlvb2c9PSIsInZhbHVlIjoibmh1T2ZVSnRUUzNBdTFzbVp1R2tua3hLeGh6RmhJT3ROaEhINjg3OXJrWmVlNGcyNms1T0NpWHp1UTNhbkVDTlV0a0h4NjluV1ZSY3haV2xxUU1sY2MweFNRbmQ5enVlWmNXczY5OVJNT0JmSXJYUjNTd3hzaDNRcWJxVURLNWpTUVRPbDBjTXRXU0MyWUJ4OU5XVWZ5SkdrWTR3alFSeWhQT013V05qVXpzRFhaRUExeFhndmxJN0JDcStGVHhZR2M4SjlZRmMrRjRCUHNvbjRFUisxUFU2UzR6eFVMOVRSY0lqTTZXSmxDNE1Sd21nVStPRlwvOTNRd1ZlTUFWM0V3TGdqYm43aVd5eEFzU2NsTExOWnY5MFwvXC9rZVJPbkdJRHhnSmdPeTdwTFhkUzV5UkptWkZ4TEl0U2xaekZcL3o0cDltU3pZK3RrWU1vUlNyNENLN2crMFFJUFlMazhtRUtLbmgybFYzXC90RDhPNDArYWtCeHRUUkNqMW1SS1BUZTQ4TVNzOWVQdHNMamhUNllaU2tCdGNBPT0iLCJtYWMiOiJiODY2OWVlMmMwZGNlNmJmYjJjYzE1MmUyMjhjNzcwNmM1MWU0MmRkN2Q2NjFkMDEzZjE5NWE0NDFmZjY2ZTgxIn0=eyJpdiI6ImpiaUFnK3JCaFpPdEhcL3dmQkR3VW53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhIXC9FXC9cL1R2bkhkWEV1djIzN0xuOVwvcytaM1VHakl2Nk9JeDlRK09MNVZtdFhtQmo4ODIzRzF2ekk5d0dEbEFVIiwibWFjIjoiNDdkOTA4M2VjNjRlMzRmNzNiNzU3OGMzNGJkYzg4ZDZhYTgzYzg3OGU1Njk5MzM4YjAwN2E5YTE5YWI5MjI4NyJ9eyJpdiI6Ik10VXFNMnJvTEVzV2V5QkNCclJFcEE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0VNaFN4R3VjcEg0VG1jaVN4UENNZWxLSDJkMytvblZlK1Z4cHJHSjdnVGhhRVlnVUtrQlJLZ3M2U2VFMHFcLzRPbGZTcEppRERxNmxiWTlcL1VuSkszMmtEVnlwd3ZTT0lGK3V6U1FKd1pTa0pTTVwvbVwvSEZHMmQ3MlczbkJjSEZmdVQwN3JJV3VxM2ptdnNaNHZIcjdhdXljbHBMUEJUMUdrTzRUcGVqQ0UycUY0eGJ0V0xoNW9Md0hnSENNOWlXM1l2U2dwRVY5XC9DeVo4XC9sNjJDMTM5UT09IiwibWFjIjoiNzM0YzczOGMwYTE5YzBhZGE3MWNhZmIwMGU5NmQ2ZmY5NDg0NTRmM2VmODcyMjMyYTAyZGUyYmE1YThjZGIzMSJ9