Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 42
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 42 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 42 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Có muốn ăn chung không?” Du Quân Diệp buột miệng nhìn An Cát đang tập trung đút cháo.
Nghe vậy, An Cát ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Du Quân Diệp, cô muốn nói không, nhưng cô lại nói: “Được.”
Nói xong, An Cát rất muốn cắn lưỡi, bản thân rõ ràng là muốn cự tuyệt, vậy tại sao lại nói được?
Được cái gì được? Hai người ăn chung một thìa cháo có ý nghĩa gì? An Cát không thể rõ ràng hơn.
Đúng là bị hạ dược, đầu óc không được thanh tỉnh.
An Cát cảm thấy gò má lại bắt đầu nóng lên.
Nhưng cô đã đồng ý rồi, giờ lại đổi ý, làm vậy có ngượng ngùng quá không? Liệu Du Quân Diệp có hiểu lầm cô không?
An Cát cảm thấy rằng có lẽ tối nay chỉ số IQ của cô ấy sẽ đi du ngoạn ngoài không gian, và cô luôn bị Du Quân Diệp dắt mũi. Cô ấy nói cái gì thì cô làm cái đó, thật là ghét bản thân đêm nay.
Trong lòng thì suy nghĩ đầy ghét bỏ, nhưng mà cái tay thì lại không dừng lại.
Một chén cháo, chị một thìa, em một thìa, rất nhanh chén cháo đã cạn tới đáy.
Du Quân Diệp chưa bao giờ cảm thấy chén cháo nào lại ngọt và ăn nhanh như vậy, nên khi An Cát đưa thìa lên miệng cô lần nữa thì cô nghịch ngợm ngậm chặt cái thìa lại.
An Cát giật mình một cái nhưng không hề có ý định rút thìa ra, cô hơi nhíu mày, sau đó dùng chút sức để rút cái thìa ra, nhưng mà vẫn không rút ra được, cô dùng ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp nhướng mày bình tĩnh nhìn An Cát, gương mặt vốn dĩ đã hồng sẵn của An Cát nay lại càng hồng hơn, đến tai cũng bắt đầu đỏ, cô cảm thấy nếu bây giờ mà cô soi gương, chắc chắn giống như một con tôm bị luộc chín.
Bỗng nhiên, An Cát dường như hiểu được Du Quân Diệp muốn làm gì, nhưng cô không thể hùa theo người kia làm bậy. Vì vậy, đặt cái chén cháo đang cầm trong tay lên đầu giường, tay còn lại định buông cái thìa ra, Du Quân Diệp thấy An Cát đặt chén cháo xuống thì nhả ra, cái thìa thiếu chút nữa rơi xuống, An Cát vội vàng nắm chặt lấy cái thìa, mà Du Quân Diệp cũng nhanh chóng nhấc tay lên cầm, hai tay tự nhiên mà nắm lấy nhau.
An Cát bị hành động này làm cho giật mình, cô đỏ mặt liếc mắt nhìn Du Quân Diệp hờn dỗi.
Du Quân Diệp bị ánh mắt vừa dịu dàng vừa hờn dỗi của An Cát nhìn chằm chằm, toàn thân tê dại như bị điện giật, cô siết chặt tay An Cát kéo An Cát về phía cô.
Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của An Cát, cô bất giác ngồi thẳng người dậy nhích đến trước mặt An Cát, muốn nếm thử hương vị của đôi môi đỏ mọng trước mặt.
Mặc dù lúc quay <<Duyên Nợ>> ở cảnh động phòng kia, cô giở trò đùa chạm nhẹ vào đó, nhưng mà lúc đó không giống bây giờ, khi đó chẳng mang chúc tà niệm nào, chỉ muốn đùa thôi,
Nhưng bây giờ thì khác.
Nhận thấy hành động của Du Quân Diệp, trong nháy mắt An Cát hơi ngả người ra sau đồng thời nghiêng đầu, đôi môi Du Quân Diệp cứ thế chạm vào bên tai An Cát.
Do dự một lúc, Du Quân Diệp đột ngột bừng tỉnh, cô đang làm gì vậy? Bầu không khí quá ái muội, không ổn chút nào, An Cát từ chối cũng có lý.
Cô không khỏi hoảng sợ, “Tôi xin lỗi, tôi…” Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô không thể tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả hành động của mình vừa rồi, thực sự quá mạo phạm, hy vọng An Cát không tức giận.
An Cát che đi đôi tai có chút nóng ran khi môi Du Quân Diệp chạm vào đó, nhìn vẻ mặt ảo não như đứa trẻ mắc lỗi của Du Quân Diệp, trái tim cô đau nhói.
Nhưng đành phải mở miệng nói ra câu gây mất hứng: “Em và Quách Niên Hồng đã quen nhau nhiều năm rồi, đừng phụ lòng người ta, phải sống cho tốt.”
“Tôi và anh ấy…, không có tương lai!” Du Quân Diệp nghe An Cát nói xong, bao nhiêu sự hứng thú vừa rồi tan biến hết, giọng nói rầu rĩ.
An Cát giật mình, đột nhiên đứng lên, cau mày hỏi: “Không có tương lai là sao?”
“Chúng tôi đã chia tay rồi, mâu thuẫn đã hơn hai năm rồi. Thật sự là không hợp.” Du Quân Diệp đột nhiên cảm thấy nói ra thì tốt hơn, để cho An Cát có thể cố ý tránh né cô hơn nhiều hơn, như vậy bản thân cô cũng không vất vả khó chịu.
Chỉ là hành động bật người dậy An Cát, làm cho tim Du Quân Diệp khẽ nhói, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà An Cát cố tình tráng né cô, có cần phải làm rõ thế không?
Du Quân Diệp bị bao trùm trong cảm xúc của chính mình, hô hấp của cô có chút khó khăn.
An Cát ngây người nhìn Du Quân Diệp, cô không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của cô như thế nào.
Bất ngờ, mừng rỡ, cả hai cùng đến.
Hóa ra cô ấy cũng giống như cô, cái gì cũng giống hết.
Nút thắt được tháo gỡ, cảm xúc ập đến như một cơn lũ vỡ đê.
Du Quân Diệp im lặng ngồi trên giường, giống như một phạm nhân chờ bị tuyên án, chờ đợi động thái tiếp theo của An Cát.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, hay chỉ trong chốc lát, An Cát đã thuận theo trái tim cô, tiến lên một bước rồi lại ngồi xuống giường, tiến lại gần hướng Du Quân Diệp, duỗi tay ôm lấy vai cô ấy, để cô ấy dựa vào đầu vai của cô, tay cô ôm chặt eo Du Quân Diệp.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý chọc vào chỗ đau của em.” An Cát an ủi Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp im lặng gác cằm lên vai An Cát, cảm nhận hương thơm của An Cát, có lẽ đây sẽ là cái ôm an ủi cuối cùng mà An Cát dành cho cô.
“Sau này chị đến chiếu cố em, được không?” An Cát thoáng quay đầu và nhẹ nhàng nói vào tai Du Quân Diệp.
Trái tim của Du Quân Diệp càng đau hơn, nước mắt cô lăn dài, là cô ấy đang đồng tình với cô sao? Cô ấy không biết rằng điều này sẽ khiến cô buồn hơn nữa sao? Nếu cô ấy đến chiếu cố cô thì gia đình của cô ấy làm sao đây?
Không nhận được phản hồi của Du Quân Diệp, An Cát ngạc nhiên đưa tay lên định đẩy người đang nằm trên vai mình ra, nhưng lại nghe thấy tiếng sụt sịt và một tiếng nức nở nhẹ.
“Em sao vậy? Chị nói sai sao?” An Cát vội vàng đẩy Du Quân Diệp ra, nhìn thấy mỹ nhân đang rơi lệ, đang khóc thương tâm, giơ tay lau giọt nước mắt đọng trên mặt Du Quân Diệp.
“Chị làm ơn đừng tốt với em nữa được không, em sợ… em sẽ không thể rời xa chị được sau khi kết thúc bộ phim này, nhịn không được lại đến làm phiền cuộc sống của chị.” Du Quân Diệp nhìn An Cát bối rối, vừa nghẹn ngào vừa nói ra những lời sâu thẳm trong trái tim, lúc nói ra cô đau đến mức gần như nghẹt thở, có quỷ mới biết cô lấy đâu ra dũng khí để nói ra những lời này.
An Cát hiểu ngay rằng Du Quân Diệp vẫn sợ phá hủy hôn nhân của cô và gia đình cô.
Trái tim cô dịu lại ngay lập tức, vừa lau nước mắt trên má Du Quân Diệp, vừa nhẹ nhàng nói, “Vậy em cứ đến làm phiền đi, sau này cuộc sống của chị là của em, nếu như em đồng ý.”
Nghe đến đây, Du Quân Diệp không khỏi nức nở, cô nhìn An Cát với vẻ mặt không thể tin, còn An Cát vẫn đang kiên nhẫn lau nước mắt cho cô.
An Cát dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Du Quân Diệp, cười và giải thích, “Chị đã ly hôn, và bây giờ chị tự do.”
Du Quân Diệp sững sờ, một hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tin thần.
An Cát nhìn người đang ngây ngốc trước mặt có chút thích thú, đưa tay lên vuốt má Du Quân Diệp, dùng ngón tay cái lướt nhẹ lên môi Du Quân Diệp, khẽ nói: “Vậy, tương lai về sau của chị, em có muốn đến làm phiền không?”
Du Quân Diệp vẫn không phản ứng gì. Nỗi buồn và niềm vui đến quá nhanh, quá bất ngờ và quá phấn khích. Cô cần thời gian để tiêu hóa cú sốc tột độ này và xác nhận xem trước mắt mình là thật hay là ảo ảnh, vì vậy cô ấy có thể chỉ biết ngồi ngây ngốc.
An Cát đợi một lúc thấy Du Quân Diệp vẫn còn nguyên trạng thái ngây ngốc, chỉ nghĩ đứa nhỏ này thật đáng yêu nên không khỏi chồm tới, hôn nhẹ lên má Du Quân Diệp rồi cọ cọ vào mũi của cô ấy.
Khi sự đụng chạm ấm áp và hơi thở của riêng An Cát vuốt ve hai má Du Quân Diệp, tâm trí hỗn loạn của cô cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh táo hơn, cô nhanh chóng đưa tay lên che nơi An Cát vừa hôn, rồi xoa mạnh, để phán đoán sự thật của sự việc.
An Cát cau mày khó hiểu, hành động này của Du Quân Diệp là đang ghét bỏ cô sao? Chính cô chủ động hôn cô ấy, phản ứng này của cô ấy như thế nào đây?
Trong lòng cảm thấy khó chịu, nước mắt liền trào ra, khó khăn hỏi: “Em ghét bỏ chị sao?”
An Cát cũng hơi ngạc nhiên, từ khi nào mà cô lại yếu đuối thế này, vừa nói thì nước mắt đã chảy ra, giống như không thể chịu nổi uỷ khuất, trước kia có biết bao nhiêu sóng gió ập đến, cô đều nhịn cho qua, bây giờ lại yếu đuối thành như vậy.
Có phải tất cả những người đang yêu như thế này không?
Chắc là như vậy, nếu không thì không có cách nào giải thích được hành vi bất thường của cô, An Cát nghĩ.
Ngay khi Du Quân Diệp nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của An Cát, cô ấy lập tức hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Em ghét bỏ cái gì?” Có vẻ như cô ấy vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, chỉ theo bản năng không muốn thấy An Cát thương tâm.
“Có phải em ghét chị không còn trong sạch, người dính đầy bùn không?” An Cát lo lắng hỏi.
Du Quân Diệp lúc này mới lấy lại được sự tỉnh táo đã mất, sau khi nghe An Cát nói xong, cô lập tức hiểu tại sao cô ấy nói cô ghét bỏ cô ấy.
Trong lòng nhói đau, cô duỗi cánh tay dài ra, kéo An Cát vào lòng, để cô dựa vào vai mình, một tay khác dịu dàng lau gương mặt ngọc ngà của An Cát, “Mỗi người trong chúng ta vừa sinh ra đã dính đầy bụi trần. Có ai mà không tì vết, không nhiễm một hạt bụi chứ? Chỉ cần trái tim chúng ta luôn trong sáng, tự nhiên sẽ cao quý, trong sạch. Chị và em đều giống nhau, đâu mà ghét bỏ chứ?”
An Cát lặng lẽ dựa vào vòng tay mảnh khảnh, lắng nghe Du Quân Diệp nói, hơi ấm tràn ra khắp cơ thể, sở dĩ cô có thể yêu con người này có lẽ là bởi vì cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của chính cô, nhìn thấu tâm can của cô, nhìn thấy được cuộc sống của cô, nhìn thấy được cách đối nhân xử thế, có thể bước đi trong thế giới trong sạch và xoa dịu tâm hồn khô khan.
Nghĩ đến đó nước mắt vẫn tuôn rơi lúc nào không biết.
Gặp được em, sao lại muộn thế này, khiến tôi cô đơn lẻ bóng bước đi trên thế gian lâu như vậy.
eyJpdiI6Inl1ZWlxTUZpc0ZYRjI5ZVdIWlBYaGc9PSIsInZhbHVlIjoiSkdmUk9ObE96am9wNlhqd1lYejNOMmdIaDVUZnZReHViR0tcL1B3TTlFdElLb3NHNWhYNGE2WU9iUXMzWXZSMWQiLCJtYWMiOiIxN2FlZDQxNDgwZWZkMTk0MGRjZmFlMWU3YzdjMjc5N2FhZTQ2MjdiMzkxODNjZGQwNjQ5NTI3ODMxOTFhYTM0In0=eyJpdiI6Ik15bEtUaDlJTW84ZGJ6ME9NeUJFZmc9PSIsInZhbHVlIjoiMWZxRXB4SHNvRkxtbzgrQ1pTeTArdjZ1WUo1NHoybGlpNDFES0kwUUE1V3poUkQ5c1prZkxLMmtBN1YrcXV4UnJya21SQ1UxTkZlT25YTUhHbW10WUF4cjcyRkZ2b1lTNDBOMXlLSE5ITkJ0YVoydmd0OTl6MWNWR2RMdlpOamdtRCsxU0p2aWc4cU9FdFR5Y2diNkU4SnpYZ1pjZ3J1Nk9mVmdJN1MzTUMrVWxNQ0ZTSE9hZ0lUbG8xTHlreElLSzErUklTYTBzTlY0RWlobUEyZzcxU0xkd2FCcGs2RTF3aVkyK0xIWTd6QitudjJuN0hoWEtVYlZnOEpMeTNaRmlcL0NRekpQRjE2MktUWHNUQXQzNlpnPT0iLCJtYWMiOiJlMTYxZWE0OTI1OGFlYTRkMWU0NDg3MjhkNjE3YzAyZmVlODA1Y2Y1MmNkMzBjN2YxYjBhMjAwYWJmYTdmODkwIn0=eyJpdiI6InNxWXdEU1M3UFBUUG1scEc0T1l5OXc9PSIsInZhbHVlIjoiUU1JajdKQjBwdWJlbkxIWnM4amZPbXVrTEpHVTVrQm5RVkFGS2RPRmg5bEM5SStESzBHZ0NLZzBlNUl0RmhlcSIsIm1hYyI6ImZiOTIwOWZmMmMxMWEzNTVlYzRmZDQ3MzZmN2IwNWRhZTg3YmU5MWYyMGE3NzJjY2QzZTg5MmNlMmRkM2M3MjAifQ==eyJpdiI6IlpWZGNGV2NHRisxcTVlRzYxa2Zza1E9PSIsInZhbHVlIjoiNDRSaTJUWWJYelhzTWc1Uk9SREp6K1FNbGZCeU1cL3B0S1dkTVwvK3k5cFZwVzhkTWFrZHlxSHRJTVJHT3VSWTRsYVZYY1RseVNxck0yQnMzVXVvQWM3U21CeHg4d0ZFNjFxVGI3cDhaOEwrcGZFaFBuWUxSZWlIRyswcEFpTUhDUUxcLzAxT2IxcVZLdnA3c3IwbEFqdHU0TGFyU3RKaFU1eGhrVWUrYWZXaVJlQmQ0NXJQZDEwanoxbWE4UlBOYTkwSWZkN3RKa0k3YnQ0cmdPSU5TcHVaeDZuR2VObDBDR3JiQWVHYkJIdHBucFwvY2hTc2E1NXZ1QkdFWjloREhaM2FmUnpvM24waE9wdk54M2s2NmlYek9RPT0iLCJtYWMiOiJjMTc1MjM5OTk4NzhhMzM2Y2ZkYTc2ZTQ2NTk3NThhM2RjMDdjZWEzOWNkZWEyMDExMGI3NjgyMGYxMjU4MWNmIn0=eyJpdiI6ImVvcjhzQVZvQ1JLVlNMbk1oVDVZWWc9PSIsInZhbHVlIjoiWnYwNjloRU16RVE0bjF2d215UkNFNHZkaVYxSWNVUG14VCtZSUJOak5iMU9NM1BNRkszeDRPV0VYQ2RlblVnYiIsIm1hYyI6ImM1OGNiNTMyNjhlYmY0MThmNTViODZkY2NkMGI1YmE0N2QyMzNhYjYyZjdhNzIyNmY4ZDljOGNiMWJiMWIxZjYifQ==eyJpdiI6InB6RW14WkRhNjllYmJmaEh1V1oxUmc9PSIsInZhbHVlIjoiQmRDMFp1WHJwYzBUQnRnaWNCQjJRZ3FnWkVBRzBRTW0zUHFTR0xTaUZHN3Y0bTEzdERIUGdYZlAwdFM1aFlweVFsc0hiMDBnVWI4SngrUTlOYW9tSFVMVWtSSERGUVF0cHFGT0drRTdKOG9KXC9xNlROaWxcL1NhOUt4ZWFvUWl3YXBiT245ZEtaa0VRQnE4cXJQQWhIZ2s3VzhUU1RjcHJpZEg4bzQ3b0NSWG05RXFIUTFGMGZLanhNbkdcL1VzZlgyIiwibWFjIjoiZGYwYzlkMjgyNTExYjQ5MThmMTcwOTJhZjhjZDNjMzFkOGY3NDVjMDhhNjY1NzYyYmFlMGI0YTRjMDYyNzFjZSJ9eyJpdiI6IkFDNnZ6STBQZms0OTNhU3plNHNaWnc9PSIsInZhbHVlIjoiVkJITWVEakpcL1wvdjd1VEl5T1wvMlpDbTJEYVRTUEVFNmY0UXpxUmk2Vmh3ZEcwQklFM2N6aU1HZGI4RlJKRVd5XC8iLCJtYWMiOiIwZjY4OWJiNzY3NjBkMzMzZjFmNzk2MGMxMDE4YTVhZGNhNWVlMDIyNTZlZDUzZmYxOTYxZWU4NzllZTY3YzYxIn0=eyJpdiI6IjlSbGI2S1dLTEY2K2NQRzJ2VXE3cXc9PSIsInZhbHVlIjoiZXdNNFlNV284R09RYnBPT3pjWkhRRXlCanZ4UEU0OXl6VWtJWWlXRFwvQjczemJYRWwrTXozNFNNYWNmOGlMVFRuTDdXcDhQeE9QUGhqNWxXdGJ4eDd4NzM4MFROQlEyM1FCcXl0MjVEaE9WTDVBczVvQzdhang5R0pFVW9Ecis5eHF4dmd5TXRTd2RlUDgxdTdFUTh3dz09IiwibWFjIjoiNjJkODI3MGZmNzExMjMyYTdjMDVkZWY3YWFhOGM2ZDY5MDRiNWNkOTIyYzc4YmVjZTM2Y2Y2NTc2OWViYzc4ZCJ9eyJpdiI6InpHSDhlMDBcL1pibURicU5FbDMwMFp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRhNDVDTk1YTnhuVll1UGJXK2d6Y0tzVzlkZWUzSE5lb0JnK1Z0eHJpWWZFaWFJYktlZCtIT2kybnpBSHNsVXMiLCJtYWMiOiIyOWU3OThhMDQwYzViZDBjYjM5ZmI0YjlmNDg5ZDY2MzZkNGQwZGVmNDU5MTU2YjlkODc2MDBlOTBkNDkyNWNmIn0=eyJpdiI6IkVvM255WnNHa2taQkdZT1E3c05Pb3c9PSIsInZhbHVlIjoiVElheXZxTm0wRnZubDFWakdaUFFhSkFXOFpjYmY1ckZoZ0EyOXZpaEc0bFlwams4QklwTU5YT3AyXC9mRjlIYzk0KytRXC9CQnJKUUUyMHZnMTFLdG9GbHVwaVZ4cCtYZVJxOHhaa1wvbm5rUUk2dHplQ1MzXC9SakYwZHZRNzlCM1hBdjJFb0dLTzdyKytsdTM0cG1VNkhJd2prRW9rUDQxZm5adlFsYkRlRjAzZHNMMVpDOWp3Wm0wMVZaRmE3b1NWK0xSM1wvYktrR3o1SnJLZUxZNHNuWWhBPT0iLCJtYWMiOiJmYzk0ZTYyMTUxNzU5OWE1OTU4ZGUyODliN2I3NTRhNDQwNmYzZmZhM2Q4ZTA1MGQxODVmNjczNTQzNzNiZWU1In0=eyJpdiI6IlJ0VXI0Uml4ZW1meFZPMHIxV3BIRGc9PSIsInZhbHVlIjoicGtKRUxaM3FCbTNqOHhqMEpcL2kwbFZNeFwvdmlxME1xNTJOK1BMcmk0R2VlZ2xNTlBQZE95M2RYUThcL0U4UEVzbyIsIm1hYyI6ImE4NGJjODEyMTI3MjY0NjM2NTg3MmZkZjcyZGM5ODQxY2NmYmUyMGY1NjQxZjAzNmQ2NDdmMjQyZWI5N2E2NzkifQ==eyJpdiI6IlFmMDhuSUFqWXFlNXBjOFlMdGtMQ1E9PSIsInZhbHVlIjoieTFMTWR4d0xqWERuYTRsb0xKWXV6VTRQODh6UkZyQ3RoamdtbzJMTFEzdFpVcDhPOFdQOWhUdmRwemNNYnMrXC95a2FvOGplQXJTMk9xK0lzYkdJbUZHQm43eE9yYTFDWGp0bHNNTkFXWHd3VjhIekxIUmlYeHBDRXZCZnBxN3p0ZVVNbEFrcnVKOUZOM0x1bUU1bnNRcTZmQjJwczdxQmNwRE4zM2d3aEZJRnNvSEhMd0VVeStScWZTZzdQSUUwTyIsIm1hYyI6IjI1YjdkNjM3ZDVmZWMwMTMxZTdkODFhOTIyNGQ2MTg4YjI3Zjg0NDgwYTE4ZDljMjc0Y2IwMDdmMTdjOWYyYmUifQ==