Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 41
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 41 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 41 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Hai tháng sớm chiều chung đụng với nhau, cộng với trái tim vốn đã xao xuyến nay lại còn thêm chất xúc tác khi dồn hết tình cảm vào vai diễn, cố gắng đè nén xúc cảm vào sâu tận đáy lòng, điều này mang lại cho họ không biết bao nhiêu dày vò, ánh mắt nhìn đối phương ngày càng phong phú, bên bờ vực sắp rơi vào trạng thái mất khống chế, kèm theo sự bất lực, họ chỉ có thể giương mắt nhìn nhau đau lòng, làm cho bản thân thanh tỉnh.
Nhưng không ai muốn bản thân mất lý trí kéo đối phương về phía mình, kéo đối phương đi thoát khỏi con đường bình thường.
Ít nhất Du Quân Diệp cảm thấy cô thích An Cát có thể là chuyện của riêng cô ấy, An Cát tự do, tình yêu của cô chẳng liên quan gì đến trăng gió, chỉ mong đối phương có thể sống tốt, cho dù sau này cả không liên quan gì đến nhau.
Vì vậy, đau khổ dày vò chỉ đành chống đỡ, thậm chí mong đợi nhanh đến cảnh quay cuối, thì có thể thoát khỏi tất cả những điều này.
Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng dễ dàng như người ta mong muốn.
Du Quân Diệp nhớ rất rõ ngày hôm đó trời rất nắng, sau khi quay xong một cảnh cãi vả kịch liệt, rồi đến cảnh quay hoà hảo với nhau, lúc ấy tình cảm hai người đều bùng nổ, cho nên cảnh quay đó thật sự đầy niềm vui.
Thế nên sau khi kết thúc cảnh quay, hình như còn chưa đã thèm.
Nhưng họ rất thận trọng và tuân thủ các nguyên tắc.
Tâm trạng của Du Quân Diệp rất phức tạp, ngọt ngào xen lẫn buồn bã, sau cảnh quay, cô sợ chạm mặt An Cát, sợ những suy nghĩ ẩn giấu của mình bị phát hiện nên đã trở về phòng sớm.
Đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, mong chờ dòng nước ấm dưới cái thời tiết lạnh từ trên đỉnh đầu phun ra để xoa dịu trái tim đang xao động của mình.
Nhưng kết quả không thay đổi được gì.
Ngẫu nhiên mặc một chiếc áo tắm vào, mái tóc ướt đẫm, cô liếc nhìn một cái rồi đóng cửa lại, kéo rèm cửa, lấy một chai rượu gần đây cô hay uống, uống lên mấy ngụm, từ từ tiêu tán đi những khi nghĩ trong lòng.
Ngồi trên sàn nhà dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bóng đèn dây tóc đang phát ra ánh sáng nhu hoà, cảm nhận hương thơm êm dịu của rượu vang đỏ trong miệng, thế nhưng cảm thấy có chút say, hình bóng An Cát trước mặt ngày càng gần, càng quyến rũ hơn.
“Gõ cửa hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, hóa ra em ở đây uống rượu một mình?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, dùng sức mạnh mẽ giật lấy chai rượu trên tay Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp mơ hồ mở mắt ra, hóa ra không phải cô say, mà là An Cát đứng trước mặt cô với vẻ tức giận trên mặt.
“Có phải em chưa ăn tối đúng không? Để bụng đói cứ thế uống rượu sao?” An Cát hoài nghi hỏi.
Du Quân Diệp chớp chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn An Cát như vậy, nhưng không trả lời.
“Hỏi em đó? Say rồi à?” An Cát bị ánh mắt của cô làm cho mềm lòng, lời nói cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn.
“Tôi không say, tôi chỉ uống vài ngụm.” Du Quân Diệp ngoan ngoãn đáp.
“Nếu tôi không đến, chắc là sẽ có vài chai, phải không?” An Cát tức giận đưa tay lên vỗ vào trán Du Quân Diệp.
“Rượu không nhiều như vậy, ở đây chỉ còn một chai.”
“Chậc chậc, em còn ở đó ba hoa! Sao em lại bướng bỉnh như vậy?” An Cát cảm thấy thích thú trước giọng điệu và phong thái của Du Quân Diệp khi cô ấy nói.
Cô đặt chai rượu vừa giật được từ tay Du Quân Diệp vào tủ rượu, quay lại nói: “Tôi gọi một ít cháo mang lên. Em uống rượu lúc đói, sẽ đau bao tử.”
“Vâng.” Du Quân Diệp ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, bất cứ điều gì An Cát nói đều tốt.
“Sấy khô tóc trước để không bị cảm lạnh.” An Cát vừa nói vừa kéo Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp ngồi im, bĩu môi nhìn An Cát, cô chớp chớp mắt, An Cát đột nhiên cảm thấy trong mắt Du Quân Diệp có hàng vạn ngân hà.
Nhìn thấy bộ dạng của Du Quân Diệp, có vẻ không muốn động đậy nên miễn cưỡng đi lấy máy sấy tóc.
“Em có thể đi qua đây được không? Dây điện ngắn lắm, kéo không tới.” Sau khi cắm dây điện vào, An Cát ra hiệu với Du Quân Diệp trong khi giật giật dây điện.
“Vâng.” Cuối cùng Du Quân Diệp cũng ngoan ngoãn di chuyển đến gần máy sấy tóc và chớp mắt với An Cát một lần nữa.
An Cát không thể chịu được khi nhìn thấy ánh mắt thế này, trái tim cô mềm mại, tự giác mở máy sấy lên.
Tóc của Du Quân Diệp được dưỡng rất tốt, đen và dài. An Cát một tay cầm máy sấy tóc, tay kia lướt qua từng lớp tóc trên mái tóc đen.
Máy sấy tóc kêu “vo vo”, từng đợt gió ấm phả vào da đầu, lâu lâu lại bị bàn tay mát lạnh của An Cát nhẹ nhàng vuốt ve, tạo nên những đợt tê tái không rõ nguyên nhân.
Du Quân Diệp nhắm mắt lại, thưởng thức, mê đắm trong đó, trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch.
“Chị đến đây có chuyện gì sao?” Du Quân Diệp sợ mình đắm chìm vào cảm giác này, chỉ sợ một lát nữa không khống chế được lại làm ra chuyện thất sách, cho nên chủ động dời lực chú ý.
“Tôi…” An Cát đột nhiên bị mắc kẹt, cô nên nói gì đây, nói rằng “Tôi chỉ muốn gặp em” sao?”
“Chị nói gì vậy?” Du Quân Diệp không nghe thấy được lời nói kế tiếp của An Cát, cho nên lớn giọng hỏi.
“Tôi đến đây để hỏi em, có muốn diễn tập không? Đúng rồi, tối nay còn diễn tập không?” An Cát dường như đã tìm ra lý do hợp lý nhất.
“Ồ ~, nếu chị muốn thì nói, không thì thôi.” Du Quân Diệp nói rất chậm, cô do dự. Kể từ sau khi đóng phim <<Tình Kiếp>>, hai người chỉ thỉnh thoảng gặp nhau, không giống như khi đóng phim <<Duyên Nợ>>, họ sẽ diễn tập với nhau cho đến khuya.
Rõ ràng là hai người có chút cố ý duy trì cảm giác xa cách, nên khi Du Quân Diệp nghe An Cát hỏi về chuyện diễn tập, Du Quân Diệp vừa háo hức vừa có chút ngại ngùng, nhưng cô không thể từ chối.
“Được rồi, cơ bản là khô rồi.” Khi Du Quân Diệp còn đang loay hoay, giọng nói dịu dàng của An Cát đã truyền đến.
“Vâng. Cảm ơn chị.”
“Lúc này còn biết khách sao sao?” An Cát cười trêu chọc, “Trả tiền cho chị đi, tiền phí dịch vụ.”
“Ồ, vẫn phải trả phí, vậy thì tôi phải kiểm tra tay nghề của chị nha.” Du Quân Diệp đứng dậy đi tới trước gương, thực sự nhìn cũng rất này nọ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Du Quân Diệp quay đầu nhìn về hướng cửa, vò đầu bứt tóc, định đi tới mở cửa nhưng An Cát đã ngăn cô lại.
“Để tôi đi mở, em còn đang mặc áo choàng tắm!” An Cát nhìn Du Quân Diệp đang mặc gì mà nhắc nhở, “Có lẽ là người ta tới đưa cơm.”
Du Quân Diệp nhìn xuống áo choàng tắm của cô, chỗ nào cũng kín mít, có gì không thể gặp người ngoài chứ? Cô bĩu môi, không nói gì và để An Cát ra mở cửa.
Đẩy xe vào, An Cát với đôi mắt sắc bén nhìn thấy lưng và vai áo choàng tắm của Du Quân Diệp ướt đẫm, có lẽ là do tóc ướt dính vào áo choàng tắm đã lâu.
“Áo choàng tắm của em ướt nhiều rồi, em đi thay áo trước đi.” An Cát đặt xe ăn xuống, đi tới xem kỹ chỗ ướt.
“Ướt rất nhiều sao?” Du Quân Diệp đưa tay lên nắm lấy lớp vải trên vai kéo xuống.
“Em không tự cảm nhận được sao? Mau thay đồ đi, để không bị cảm lạnh.” An Cát kéo Du Quân Diệp đi về phía nhà tắm.
Du Quân Diệp đột nhiên trở nên nghịch ngợm, giơ tay giật mạnh dây áo choàng tắm, chiếc dây buộc thành nơ ngay lập tức được tháo ra, vạt áo hai bên sắp bị tách ra trong tích tắc.
An Cát vừa nhìn thấy cô giơ tay kéo dây áo, chưa kịp dừng lại thì đã thấy hai vạt áo sắp bị tách ra, cô lập tức che mắt quay đầu lại, hơi nóng xông lên mặt cô.
Đứa nhóc này thật quá nghịch ngợm.
Du Quân Diệp nhìn phản ứng của An Cát, vui vẻ, cười toe toét, rồi mới chịu đi thay áo choàng tắm khác.
Chị ấy quá đáng yêu, Du Quân Diệp nghĩ.
Đã từng có người nói rất hợp tình hợp lý “Lại không phải chưa thấy qua, cô có cái gì thì tôi có cái đó.” Ấy thế mà giờ đây người này lại mất khí thế hùng hồn lúc đó, còn e thẹn nữa chứ?
Du Quân Diệp không có nghiên cứu kỹ, dù sao có nghiên cứu kỹ thì cũng vô nghĩa, quay phim xong rồi chẳng phải hai người lại xa trời cách đất sao? Chỉ là bây giờ bản thân có thể tạm thời tận hưởng, tạm thời đi.
“Chị chỉ gọi một phần thôi à?” Đổi xong cái áo khác, Du Quân Diệp đi ra mới nhìn thấy trên chiếc xe đẩy chỉ có một phần ăn.
“Tôi ăn rồi.” Nhìn thấy Du Quân Diệp đi ra, An Cát giúp mở nắp đĩa, mùi thơm của cháo lập tức tỏa ra.
Du Quân Diệp kịp thời nuốt nước bọt.
Nhưng mà An Cát lại dịu dàng và cẩn thận, khiến cho trái tim Du Quân Diệp đột nhiên nổi lên chơi tâm tư.
“Tay tôi đau quá ~” Du Quân Diệp đột nhiên lắc lắc cánh tay, kéo dài giọng nói, bật chế độ làm nũng.
An Cát khẽ nhướng mày khi nghe thấy lời nói đó, cô nhìn Du Quân Diệp đầy nghi hoặc, một bàn tay đang đỡ cánh tay kia, nhẹ nhàng mà lắc.
“Sao vậy? Sao bỗng nhiên tay lại đau.” An Cát quan tâm hỏi.
“Tôi không biết nữa, sáng nay thức dậy tôi thấy hơi đau nhức.” Du Quân Diệp bĩu môi và nói với giọng thút thít.
Có quan tâm sẽ có lo lắng, An Cát không nghi ngờ Du Quân Diệp. Cô đi đến đỡ Du Quân Diệp đến mép giường, “Vậy em đừng cử động, ngồi trên giường ăn đi, lát nữa ăn cháo xong thì đi ngủ sớm, nghỉ ngơi sớm, nếu ngày mai còn đau thì đến bệnh viện khám.
“Vâng!” Du Quân Diệp đột nhiên yếu ớt, để An Cát đỡ cô đi đến giường. Trong lòng cô muốn cười, tay đau là phải lên giường nằm sao? Sao An Cát lại thế này, không có chút nghi ngờ nào khác?
“Chị đút cho tôi ăn sao?” Du Quân Diệp thận trọng hỏi.
Động tác của An Cát dừng lại, cũng đúng, tay cô ấy đau, cũng cần đút cho ăn chứ?
Một câu hỏi dường như khiến An Cát tỉnh táo đôi chút, cô chỉ muốn nhìn Du Quân Diệp một cái.
Không chỉ thổi tóc, mà còn đút ăn…
Đút ăn, tưởng chừng rất đơn giản nhưng làm như vậy có ái muội quá không? Nhưng nếu nói không đút, có phải vô tình quá không? Tay cô ấy đau chắc ăn không có tiện lắm.
Cô chợt nhớ rằng khi Du Quân Diệp đang quay phim <<Duyên Nợ>>, lần đó Du Quân Diệp bị ốm và sốt trong bệnh viện, chính cô đã đề nghị đút cho Du Quân Diệp ăn, nhưng Du Quân Diệp đã từ chối.
Là bởi vì tâm tư cô thay đổi, cho nên mới có nhiều phân vân thế à?
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều làm gì, chẳng qua chỉ là đút cháo thôi mà.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, An Cát dứt khoát bưng chén cháo lên, ngồi ở bên giường, vừa nói vừa khuấy cháo, “Này! Nếu không đút cho em chẳng phải sẽ bị bỏ đói sao?”
“Chị thật tốt!” Du Quân Diệp cười nhìn An Cát, trong mắt sáng lấp lánh.
An Cát bị ánh sáng yếu ớt như vậy đập vào mắt, tay cầm chén run lên, đứa nhỏ này quá dễ khiến người ta mềm lòng.
“Mở miệng ra.” An Cát không còn dám cố ý nhìn vào mắt Du Quân Diệp, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chén cháo và đôi môi đỏ mọng của Du Quân Diệp, nhưng đôi môi đỏ mọng, mềm mại, thật hấp dẫn. Tức khắc An Cát không biết nên nhìn vào đâu cho tốt, cả người không được thoải mái.
eyJpdiI6IlwvWlZIWEM3bGdVQ1hCT3lsbHNXeVRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImI4MHdxYzJ5dEhCdkgxYVI4NXBzOEo5TndycXFHVGtrSDhyYnIxVnZGeTlkcVRyOW5uUWhNdUU0Qm12alVmeDMiLCJtYWMiOiI4MjRmYjQ4MjY1OGU4Y2VkZmQ2ZmJmYmY0NWNlMDExN2QxYjdhYTMxZGFmOGIyY2YzMDE1ODg5NjM2ZGM4MjRjIn0=eyJpdiI6IkltTHQ4eVwvWm40U1piRUFqQTgzNHZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5oS3dOV2pxZEZkRE1LaTRuTXBucnpLOE5TVDlWOHkrQ2xGMm9oc1dleUNZZzdVcVJqbVNmRkgxc0c2M05ZOWxsWWMyQU12V3V4RVBJN1llNlJUeVEyd1U1cFZibFwvWFhxQ3Z2cWVcL0hONnRoNXFmaWJNc3RkQWptb285NGc5RjJcL1FIRDlEZ1AwWHMrYkc5enJFVTlnRGdtRmE4TGNQM0h5UGxhd0JvS2RMQT0iLCJtYWMiOiJhZjAyNDFiMDNhNjg3NTdlNjA5ZTBhZDdkODQzMTA4ZTRlMTljZmZiNjY0ZTBiYjg0MDIyZjM0OWI4ZGVkZDFiIn0=eyJpdiI6Ilg2aCtBR1JaUElaSElVaXlCWHBxU0E9PSIsInZhbHVlIjoiNFcrOU5teWI0dVhsdFhiSUxtVm1TaElOYVRhM3NjMVhodVwvZjI2bWlkMEczXC9MSmp1K0V5OWVkS0FaRDIzK3lYIiwibWFjIjoiOTVmZjQyMTA1ZGFkYWEwZWZjZTExNmMzZmQ0ODZmMDM5NzBiNTYzNWU2ZGExNjkxNTAxODNlYTNmNDQ5NDA0MSJ9eyJpdiI6IkxvVVVrMGNYOWpETzFmRHJMXC8xR1BnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik8rQ1A2dDdlVmQyTUpjZmNWOEhCeWVxdnIxaDVLQVdMcnVwSk5pcG5lSUF0VFwvR2ROXC9SUlwvXC9DQmJOdWJyS1hKRDFiWVpralQ4aUdob3NEc1E4RHFYeTk5cXR4cnQ0ajllb0lVRmxGQ29iZ084N2sydCtCQzR6bjB3NkZLdWpuWmtKRExcL2lxOXdXYmFOXC9SNDNUMHl6bGtoaTlydE9XWVhmZDZwdVQxZW1RSm5uQ1BVMTM5WXhiZ0xZcERhWUxYOXd1ZDlxTGx0aDNoYW5pQjdjR0Z5M213MDdcLzVQS3ZjaGRhUnNaTm9UZmtjPSIsIm1hYyI6ImU4MDBhOTE2ZGMzZjk5ZTkwZjFlM2ZlYTc2YzliZjg3ZDBjMjcyZTljZjc3NzdlMjU2NGMzNjI3MDdmNWY0N2QifQ==eyJpdiI6IldvUUdWTkd2TzRNXC8wQmVyNWY3akd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRxeFEzNE50TlNxNWlTZmx0ZlZQWjVnV0crY1lJd29wekY2WkVZRHEycW9VKzVFMnQ2MGxcL3FYRFhhVlZxS3BVIiwibWFjIjoiNTU4OTg2YzZmOTRlNmRhYzc3MTY0OWVkNjA0NGViZTc0Nzc5MGMxYzY5N2UwOTE5NDQ1ZDFjODI0YWM2MDExMSJ9eyJpdiI6InJSUDljNlcxQmRCUCtYRU02VkdKbmc9PSIsInZhbHVlIjoiSXBYK05NMU41Q2ZyN00xNGsrTDVkR1RYeEh4SzRUaktacFJxdFdrZmRxek5cL2hJZFlBWkxEQ1VOWFUxdEJoZk16Q1F6aHJodWR0TDFwR2dzUzV2clwvb3dwelUyUmpcL3dRd3VSQnFWSDlIb0VpcVpDMEVWaStzemdhdDZQczJFdlBHM0xaMVVXYWlvOCt1WmtwaGRqRG12dlczUEljcHFxTlBIaXlxdTJOcFZuSEtxb0JJZ0JEQXludUx6SjdpYitWQ2w3OGppcitVVDUyUVI2ZzM0XC9jSmpMR2dXYTlhaWdyeUZ2Q0NNbUhrb3M9IiwibWFjIjoiZDhlZGFmYWIzZDQ0OWRmOWViMDk1NzYxMzg1NzZjZDM3MDkxZjNjYWFmNDQxODBhMzQxNzNiYmZjZThhNzBkYiJ9eyJpdiI6InJ2cVByXC8xTzhHMnQxcTFCTnJLUEt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZBaXBzM3hKRHc1WHcwaTFrK250a01jK1FYNVBhRW13WFdqa0FCcEdTbTJUWG5uM3NjN0pXMUVXSkRPRWZObTIiLCJtYWMiOiI5YjNjYmQwYTQ1NDFlOTFmYzgwOTc2OWIxNWU3YTEyMTYyYzlkMjFkNjRiZmExNTVlMWVmODc1NTFjMDA0YWNjIn0=eyJpdiI6Ind1SjdZTklKR2VjTXhucHVaTlFnakE9PSIsInZhbHVlIjoiSGNRd3RoVjRQcWZTayt5SmgyV1pOR0VhS2J2VUNXanZJSG40clliOTJjek44bWVGelk5TVZwODVwc3o0Y2pGWU9RQlBNdHVoaG5DT1dxNTNNbjRDRVFEdDY1eXJ4VnBEeWo1aEVCM1wvZEFKSGRPVm13ek9GVzM5ZUpUTFZodzJCSmRpOHdiWkY2M0hDSnNueWJ1VHNTQT09IiwibWFjIjoiMjllMTMwNjYxYjkyYzlkMDc4Mjg5ZmYzZDc2YzAzMmFhYzJjNGFhMTdhYTk5ODZhN2NkNDJhNjZhYzcyNDI2NyJ9eyJpdiI6IldibGxJVStpeisra3BPNHRDWk9zcnc9PSIsInZhbHVlIjoiMmgzWjJuQUJ5K3BlcCtEYzEySnZ1bWROY1pCV09mcStRcUhiZWlWQURHNTU2RXFYbGp1NXNacmVQNzdVSFwvUVYiLCJtYWMiOiIzZTJjYjQxNjQzZjU0ZmYxY2I4MjRkYjhjNjI1YmU3MTgwMzA0MWEzYmQxOWJkMDcwMjFiNjM1NmM4YWI4Y2E4In0=eyJpdiI6InpZTVhMMFFHcEt4ekkwVUxSOUdUZVE9PSIsInZhbHVlIjoicFNxRW9FSEVZMlFBeDZlQ3lvMjlWR0ZBRWloXC9ZSzAzaGIxbzE3UWpUZWNnMWc0R3Z6bUNBbXUxZDVjdEpZUWhVU08ycEVFWTdhYmZYbnpXWGVJNlpmUGVvYUdkVTg5dVUwSEQ4cmNwQlpObHZsUU9uZGg3bkdcL0ZhK1RpWGF6K1BxSnI3Z3FLUlNKMHF6S0x3cHRpT1VMRU5NVWdsQTZPXC9PYXdXeFE0cXpHdEhmazhoT2N4empCM0hhTWdSZjh5TWFlWmJpUlwvRDl1bXJnK2drOVUySExwbnJEUWwwZjJtbnptcFVsbDFFYWlxdW5VTENxdjJQdUNZY0ZreTRMTlEiLCJtYWMiOiJiMjM0MmMzNTEyMjNjZWNkOTA5NWY2NmY2ZDQ4NTVlMjczOTE3MjlmMTgyOGYzNWJmOTFiYjFhN2RkZGZmZjIyIn0=eyJpdiI6IkJRV0tcL2crR052NjBcL3Nid21kcklkQT09IiwidmFsdWUiOiJJeTJ5SGNcL0xnMWxCOEQzTUtOMnVDRXJCVUR5dzVhNmpwT3FKOWVoRkFcLzZpeXo0cEJWNUtaVUpcL2tJdlpXZW4xIiwibWFjIjoiNGM1MTQ3MjBhMGU2ZjUyNTM2Y2YzYTRhNTAxYmQzNWJiMzA4NDliOTgzYTI5NDAzZTE5NDU4NDFkYjgwNWE0NSJ9eyJpdiI6IjUxcm92QzkrSjdPMzVzU3pUTDcrUXc9PSIsInZhbHVlIjoicVpXcEtmUWxseE5NUU5xdzZwOFE5YnR2dEpUMmdGK25RU1VZcmp3SHF3RlV0dE9lcEZiZ1JlRmNUWFdoWWpCeG1BN2x0eXhNNjN2Y2k1eUxJdDZtOHcrOUZUdHZQb3JNVU1tV29XbnBnWU93dmtZMFlZY0pPeDJnOWRyem1UN3RoalowMWlXUzlMMFRPVDhKdG9lRzJLc3Z5Y0ZwNzdXMGVVRG9mcnZaeWI5QkxmZ3FKcm1XWGQ1RlBkWGdRWEE2IiwibWFjIjoiMWFiN2FkZTY1ZmY2YjQ1MThlMmMwMjU4MzcwYjZiYjg0NzkwNDE3N2UyY2JiZjgyZDZlNGJjZTk5YzU3ZWNjMyJ9