Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 40
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 40 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 40 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Sau khi làm chuyện ngu xuẩn này, Du Quân Diệp quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trời đã tối, cô xoa xoa má, ngồi một lúc, mở hành lý, lấy đồ ngủ ra rồi đi đến nhà tắm.
Sau bữa tối, An Cát chán nản ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, buổi chiều mới trở lại Long Thành, nơi quen thuộc không thể quen thuộc nữa, nhưng trong lòng thì lại trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó.
Ba năm không gặp được Du Quân Diệp, chỉ biết cõng thời gian trên vai cho qua, nhưng ở bên nhau vài ngày, trái tim của cô đã sống lại, nhưng sau đó vừa rời khỏi tên oan gia kia, lại cảm thấy một cảm giác trống rỗng vô tận.
Cánh tay gác lên trán, đầu óc hỗn loạn.
Tham gia buổi hội tụ lần này, cô cũng đã bày tỏ thái độ cũng có ám chỉ với tên oan gia kia rồi, giờ phải đành ngồi yên chờ Du Quân Diệp phản ứng sao?
Rõ ràng tình yêu của Du Quân Diệp dành cho cô vẫn còn đó, nhưng song song đó tấm lá chắn bảo vệ kia vẫn còn tồn tại, và nó ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn theo từng ngày.
Liệu cô ấy có hiểu ý cô không? Liệu cô ấy có đến với cô lần nữa không? Hoặc nếu cô chủ động tiếp cận cô ấy, liệu cô ấy có bài xích không?
Du Quân Diệp, giờ này đang làm gì bây giờ? Nếu không quay lại Long Thành, cô ấy sẽ đi đâu?
Có quá nhiều câu hỏi xoáy vào tâm trí An Cát.
Tình yêu hồng trần, nỗi đau khắc cốt ghi tâm vào ai đây?
Nghĩ đến những điều này khiến đầu cô đau đầu, An Cát nhẹ nhàng lắc đầu, mở mắt ra, cô phải tìm việc gì đó làm để không rơi vào vòng luẩn quẩn vô nghĩa này.
Vì vậy, cô lấy điện thoại di động ra và theo thói quen mở WeChat trước, Du Quân Diệp đang nằm yên lặng trong danh sách bạn bè, vẫn ở vị trí đầu tiên, thật sự rất muốn trò chuyện với Du Quân Diệp, nhưng…
Lưỡng lự một hồi vẫn không thấy cách nào bắt tay vào thực hiện, mọi việc không thể vội vàng được đúng không?
Cô cảm thấy bây giờ bản thân giống như một thiếu nữ sa vào lưới tình yêu, hoảng sợ và thất thần.
Sau khi nghĩ lại, cô ấy vẫn click vào trang cá nhân của Du Quân Diệp, nhưng đó chỉ là quán tính thôi, vì cô ấy biết trang cá nhân của Du Quân Diệp một năm chỉ đăng được có mấy bài.
Lúc đầu cô không hy vọng gì, nhưng khi cô thấy một bản cập nhật mới cách đây vài phút, cho thấy địa chỉ là Giang Thành, không có một chữ nào, chỉ có ba tấm hình.
Khung bên ngoài của khách sạn, số phòng và giường đôi.
Tim An Cát đột nhiên đập loạn xạ như bị kích thích, cô vội vàng đứng dậy xác nhận mình không nhầm, hóa ra cô ấy đã đến Giang Thành, một thành phố đã từng khiến họ say như điếu đổ.
Tay run run, An Cát bấm vào những tấm hình, phóng to và xem kỹ, mọi thứ đã thay đổi, vẻ ngoài của khách sạn, những chữ số mạ vàng, cánh cửa, chiếc giường lớn, thứ duy nhất còn xót lại chính số phòng và tên của khách sạn.
Nước mắt đột nhiên tuôn ra không kiểm soát được, cô ấy nói sẽ không về Long Thành, còn có chuyện khác, thật sự là có chuyện khác, cô ấy đến đây cũng không thèm nói với cô sao? Cô ấy đang sợ hãi điều gì? Tấm lá chắn phòng bị với cô lớn như vậy sao?
An Cát che miệng và cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh, nhưng cô không thể kìm được nước mắt.
Cô đặt điện thoại xuống, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, những vì sao xa xa chập chờn, nhấp nháy như ánh mắt của ai đó.
Dần dần bình tĩnh lại, An Cát cảm thấy mình phải làm gì đó để Du Quân Diệp biết rằng cô đã nhìn thấy bài đăng này.
Đăng cái gì giờ?
An Cát mở cái bài đăng kia của Du Quân Diệp, Nam Thành, khách sạn, số phòng, giường…
An Cát khịt mũi, lấy khăn giấy lau nước mắt và đặt điện thoại ở chế độ máy ảnh.
Môi đỏ, ngón tay đan vào nhau, bàn tay trơn, kiểm tra bức ảnh, chỉ Du Quân Diệp mới có thể nhìn thấy nó, đăng lên.
Sau khi kết thúc một loạt hành động này, An Cát ngồi xuống sô pha, và từ từ hồi tưởng lại, bất giác gò má cô ấy nóng lên.
Trong trận trò chơi tình yêu này, hóa ra thật sự không phân biệt tuổi tác, dù đã qua giai đoạn “đoán già đoán non”, “đọc hiểu” thì cô vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, miệt mài theo đuổi, thăm dò, phóng túng.
Cô ấy không thể tưởng tượng được phản ứng của Du Quân Diệp khi nhìn thấy bài đăng này của cô, nhưng mà xác thật cô đã làm điều đó.
Đặt điện thoại xuống, hai tay An Cát ôm lấy gò má nóng rực, từ từ xoa dịu nỗi trái tim rung động.
Bây giờ, cô chẳng thèm quan tâm bản thân cô có còn là con người trước kia không, chỉ cần Du Quân Diệp vẫn là Du Quân Diệp là được.
Cô hy vọng Du Quân Diệp có thể hiểu được trái tim của cô, cho dù cuộc gặp gỡ vài ngày trước hay bây giờ, và thậm chí là trong tương lai.
Trong lòng cô tràn ngập vui mừng, không thể ở đây ăn không ngồi rồi chờ bị phán xét được, chờ đợi thật quá khó khăn, cô cần phải tìm cái gì đó làm để giải tỏa nội tâm kích động cùng bồn chồn.
Đi tập thể dục thôi, vận động có thể làm cô tạm quên những gì cô vừa làm, quên đi bản thân vừa rồi làm hành động chẳng hợp với lứa tuổi và tính cách của cô.
Đã nửa tiếng sau khi Du Quân Diệp ra khỏi nhà tắm, ở trong nhà tắm cô suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ về phản ứng của An Cát khi thấy bài đăng của cô.
Nghĩ đến ánh mắt và nụ cười quyến rũ của An Cát, Du Quân Diệp, người vừa mới tắm xong, vẫn cảm thấy hơi nóng không thể giải thích được.
Trong ba năm qua, cô vẫn luôn nhớ An Cát, nhớ đủ thể loại, nhưng mà không có mãnh liệt như lúc này, chắc có lẽ là do không gian ở đây khiến cảm xúc cô thành như vậy, Du Quân Diệp nghĩ thầm.
Cô còn nghĩ xem làm như vậy có sai không? Mặc dù những ngày qua An Cát luôn tỏ ra thân mật với cô nhưng liệu An Cát có suy nghĩ muốn quay lại với cô không? Liệu cô có còn dám đi thêm bước nữa không?
Rốt cuộc cô cũng không còn trẻ nữa, còn có thể chịu được một hồi múa trống khua chiêng thế sao?
Nhưng An Cát cũng giống như cây thuốc phiện, một khi đã dùng rồi thì sẽ bị nghiện, hơn nữa không có thuốc chữa.
Chỉ cần An Cát đối xử tốt với bản thân cô ấy tốt là được, chỉ cần cô ấy mỉm cười, nháy mắt ra hiệu với cô, thì chẳng lý do gì mà đôi chân mềm nhũn của cô lùi về sau nửa bước.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, Du Quân Diệp cảm thấy những gì cô ấy làm vừa rồi quá kích động, vừa rồi tâm huyết dâng trào mới làm thế, và giờ cô ấy muốn lùi lại. Cô lấy điện thoại di động ra, cầu mong An Cát không thấy, đang do dự không biết có nên xóa bài đăng đó đi không, nhưng lại thấy trang cá nhân của An Cát vừa mới cập nhật trạng thái cách đây không lâu.
Mặc dù trang cá nhân của An Cát đăng bài không có gì lạ, nhưng trái tim của Du Quân Diệp vẫn thắt lại, chắc hẳn An Cát đã nhìn thấy bài đăng của cô.
Cô run rẩy bấm vào bài đăng mới của An Cát, và sững sờ tại chỗ.
Cái bài đăng này y chang của cô vậy, không có một chữ nào, chỉ có ba tấm hình.
Đôi môi đỏ mọng, những ngón tay đan vào nhau và một bàn tay đơn thuần.
Các ngón tay thanh mảnh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng mượt mà. Lúc quay chương trình cùng nhau, cô có thấy An Cát làm móng tay, nhưng lúc này đã tẩy sạch.
Hai má của Du Quân Diệp lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng dần dần bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Sao tự nhiên cô ấy lại lộ liễu như thế, cái ma nhân tiểu yêu tinh này.
Bây giờ, Du Quân Diệp hoàn toàn hối hận khi đăng bài mà chỉ An Cát có thể nhìn thấy.
Thì ra, nữ thần vốn luôn dè dặt, đoan trang, một khi ra tay quả thật làm cho người ta đỡ không kịp.
Đây có còn là người chạm vào một cái sẽ đỏ mặt, thẹn thùng sao?
Hình tượng nữ thần An Cát trong sáng cứ thế mà sụp đổ à?
Nhưng trái tim cô lại đang ngứa ngáy, rất thích làm sao bây giờ? Rất muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, nghe cô ấy thở hổn hển, nghe cô ấy thì thầm bên tai, nghe cô ấy yếu ớt gọi tên cô, và lắng nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của cô ấy.
Cả người lâng lâng.
Du Quân Diệp cảm thấy trình độ tưởng tượng của cô vô hạn, mặc dù tiểu yêu tinh này không ở trước mặt cô, thế nhưng chỉ dựa vào ba bức ảnh bình thường đã dụ dỗ cô sa vào lưới.
May mắn thay, An Cát không có sử dụng con át chủ bài của cô ấy, chứ nếu không Du Quân Diệp cảm thấy bản thân phải tự xử trong căn phòng này rồi thăng thiên tại chỗ.
Đã ba năm rồi đó, hơn ba năm rồi cô không chạm vào xuân thuỷ nhu tình của An Cát, cho nên mới dễ bị trêu ghẹo vậy à?
Làm sao bây giờ? Du Quân Diệp lúc này thật sự muốn chặt tay, tại sao đăng bài lên trang cá nhân làm gì không biết, giờ thì hay rồi chẳng biết phải kết thúc ra sao.
Phương án cuối cùng, đi vào nhà tắm một lần nữa.
Sau khi tắm hai lần liên tiếp, tâm trí nhộn nhạo của Du Quân Diệp hoàn toàn bình tĩnh trở lại, và cô cảm thấy mình có thể trở thành tiên nữ.
Không có điều gì kiêng kỵ giữa các cặp đôi trưởng thành, dù lời nói hay hành động có làm càn cũng là lẽ tự nhiên, vì đó là tình yêu mà đến và nó đến một cách tự nhiên.
Về phần ân ái, mấy năm ở chung với nhau cũng quen cửa quen nẻo, vô cùng ăn ý, nhưng Du Quân Diệp vẫn nhớ rõ lần đầu tiên.
Nó xảy ra ở Giang Thành, trong cái khách sạn này, trong căn căn phòng này, thậm chí ngay tại vị trí của chiếc giường kia
Tình hình lúc đó như thế nào nhỉ?
Du Quân Diệp cong khóe môi, lông mày và ánh mắt hiện lên vẻ đa tình, đi tới tủ rượu khui một chai rượu đỏ, ngồi trên sô pha nếm thử.
Thời điểm đó, <<Tình Kiếp>> đã quay được hai tháng, tiến độ quay đã gần xong nửa chặng đường.
Bởi vì từng hợp tác trong bộ phim <<Duyên Nợ>>, hai người đã biết rất rõ trạng thái diễn xuất của nhau, cho nên ngay từ đầu không cần cố ý thích ứng, bất kể trước khi quay hai người có suy nghĩ khác biệt gì, một khi đã nhập vai đứng trứng ống kính máy quay, chỉ cần một giây đã nhập diễn.
Làm việc cùng nhau lần nữa, mặc dù đã ba năm, nhưng sự dịu dàng của An Cát vẫn như trước, thậm chí còn hơn trước, ánh mắt nhìn Du Quân Diệp cũng trở nên trìu mến hơn một chút, khiến trái tim Du Quân Diệp đập rộn ràng vô hạn.
Ngày thường trên phim trường, Du Quân Diệp như người bị trúng độc, một khắc không thấy người, ánh mắt như rada, sẽ tự động tìm kiếm bóng dáng của An Cát ở khắp mọi nơi, như thể đó là một liều thuốc tốt để giải độc.
eyJpdiI6ImRDY3pOc3pydjZ1V2FtWEVZOTg5eGc9PSIsInZhbHVlIjoidnZJbkJMUFwvQWwxdTMrbHNwMjZIR1poTURXVmhNRmpwXC93akVlMGhTMm5HTXRmcW9neVY0N0RvaG9TcWxicWJrIiwibWFjIjoiOGVmODYxODM0MzAxYWExZjE4NGI1YjlkNWZjYjUzOGE1NWMxMGU3NDU0NzZhODM5MTNmN2EwNjdhNGI3NjNiYSJ9eyJpdiI6ImpQaWdCeE00Q1JOM0NaMmExNUJhMGc9PSIsInZhbHVlIjoiUUt6cTBRMkJEeHF4d29zSzI2cys0OHFzTHRHSWloV1d4YWdvRUh2R1VxWHBSc0hCaGpxRGZFcWM4RWdlSmFyNnlnajVsc0o2YzVXRVhQNkJYc29XZCtZQ2JHcnRVK0FrcWYzNFwvNFlvQ1NFRUFQSDdPdEp6ZHpwRE53djdvakJLbEw1SWN4b0oyZmNoQU5BN2U1MWVjRlhCMHJMdG56VXdlemhCcTVmYXd6WGVCZGdoM2RENzRaamRmNWtsN0laNWk1NUtBa2xiZG9zUGRsQ0FMZ1wvRXZiUjEyWU12WXRoTHVGSDc4ZG9QdXI5U3p2THRIcGwwUkxKXC81OHo0XC8weGZyN0xORFFIMlpBalJEUWFiQWd6QjFZQ1k5cUJXaGUzTUlhYW9CVmdQY1BZcnFjbnRrN0s2dE8wZXRGb2hlQTJvSzdzSTJKdWxHNUlBUXpiYmZjOWs3Unh1YXdkNzN6dFNFK2xpXC9OVURtR3FnOXF5TmNDUjNoSlVXc1lYYlZmNzF3RjRtM3NSeVk4UkNqM3phYUI4U2dRPT0iLCJtYWMiOiI0ZTgxOTk2MzZkNmQ2M2EwOWY3Zjc5MWYzODBkNDJhM2EyNmVhZGY0N2RlOTIwODFhOWQ1MDU5NTIxYTRkNjZmIn0=eyJpdiI6Im5QZ1lxaWh5WFhCXC9oaUNRc1N2WVZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklTaUFVUU1nMGNGZWFtV1VLN2ZsVjFPTnJ2YldHKytLaHIyT3FcL2IzU2tlRThMTjdiS3ZXdXhCdEdVSWxsQ1BIIiwibWFjIjoiYWYyNDdhNDQxNmNkMjg1NDdmNGRjZDFjY2ZhYzhjY2YwOWM0NDcwYTU4YWU3NGI2M2QwM2ZhZDU0Njg4M2YzNSJ9eyJpdiI6IkR0Y2ZCdHpCOXlEMHcrRVVSbDgxTUE9PSIsInZhbHVlIjoiZEFGQmtzVlB4dkNHTFgraGhNXC9IYjdsZWV1UW1ETFZcLzd5REVXdHBuWjlGSHY5cTlyUGlrbVZ0ZERtYlVwVTZuWFp5ZDZZaXJVQisyZTZDUmp5OFQ0NytGT2c3bURcL0tEa05hV0JBT1wvWHB1NUFsYmZmV3BlME5BOVo3NGYzelJiWTdKXC91bkg4Yis4NnVuUHRNOEkySDFNVXJsa0Q3ZnUzZFFkWW9NWkhtS0p5eG1hOTRucXlGVE5NNXVWcm9leDNUQkg1YW9NWkxZVHYrRmhoSWhhUUtCQ3ZIY2xKOExtamxmUmV2U295TFI1dnh5ZGxENjQwTldsOWFRK3JcL3dKZW54YlFWeFpXZ1RtZmlUelpOblowdGg0NjE3NjlsVmZ1UTA1cXhNTzUxdUdzXC9uYUlES1Zpa2tJcXJSazlWdTdDOWRiZGlVQmxQeTF5T1BSQ2ZHemhDa1RVcG93MUJiRFloY3pZNjFoaGNzOStrUGxOdHJhVHVOcnh2bkFhSDZ6Q05nT3lxM0FxNDF5RHlEVDlqSGZsR1pXSkg2YmdFeTBRd2I4SVo5ZHJ5ZHkwK3N2V3ZFK256TWo0TzhDMUZlNEIiLCJtYWMiOiJhMmMyYmRiNWQ5YzU3N2M2ZDBjZTljNGM3MTJmMDNiZjZlMDUzNmY0MDM3ZDIzNDE1MjBiODY4MmYxNjg0ODI4In0=eyJpdiI6InFjOEo5TkI1RU9xTlkxMnU5Y3hTOHc9PSIsInZhbHVlIjoiU0pDdTFtb3FTeVRoQ2EraklvbWhXRk5hcUJJVjF0YW9sMmpjUjhCYWZqOEQ0RVhCSWYrNVkxU1VTQmZWRDhEdiIsIm1hYyI6ImJmMGEyZGU4NDhkZGJjNDcxYzk5MDczOWE3MTE3ZGFjNzkwZDVkZDYwZjMxM2YxMmVmNGYzZjU1ZTQxMjFhZGQifQ==eyJpdiI6IjBsVlMwNU50KzdRQnREMUdEb2d6Unc9PSIsInZhbHVlIjoiU3E2T3ZXT3RTeHlnNWZ4c2IzUnlqdFpTMFJYOFo4NDVEZHRIU2huZWVxVmUySnJaR0lEN3FnS2xEMnBIakdyeUdMamRpRFwvQk85Ym5odmltdm1FU0MrenhZeE56Q2RESzBvSjJDSjFjV01rR3lFSERXSER3V0U4VXNyelo2dWtjVGpaWDhpQVdBd0pIK1Z6aUExOVBJRFhNdVlGZzVyTlwvNVg1K1JUeXBQbXZyM3pMbjhVK204MlAxcXN1R1lqYmNFeTl5WDJGTTJGVVMwb3pITnRVczZxSEc2MnlKd0FJZlB1cHFFXC9YMTA1aERENDM3SGNwaUUwcTAxSkh5Q3RhWFpkYkFcLzJUeHYrMFNKTTZSTm9lZkRYeUk5M0ZlTFA5Y0x3MU9lTTBqZkQ2VEtiUElmXC9GR2ltZEhONEt4bFJUeG42UCsxRW9IQlYxNUZXYVd6cE5xNGNoMldQXC93NDFrd1BcL2JwK2grMmpLZ0JoMk9oNkI3NzJIQVdnTlJkQ0xXamM2TlYwNU1TSXB6ck1OMlFmanRJMk1XZFNCQWVyeGFzcUVaVjlLbmo1Q09DK0hKMFBubmhHYXhmSU5SWmdvRzlNbEdtMzRtbzhZVEpjWXFqc205U0RBPT0iLCJtYWMiOiJjNjQ5ZDZiOWY4YmVlYTU0Nzg5OTBhMjBkYzUzNWFlOGMzM2EyMDFlMzY4Y2QyODYwYzUzNWE5OGU2ZjVhNjkwIn0=eyJpdiI6ImoyaDROWjBjbFNJVHlvOFVlTGdCbVE9PSIsInZhbHVlIjoiUTJQT29YSU50blZwRkRNbDN0RTl6VFNvcEpWMWxcLzRRSEpYTUphSlAzRGo0cG1XVVwvaEltbUFuZGJFaFh1SWM0IiwibWFjIjoiYTlkZDBjODdlZGZmMWRiZjcxMDhjYzgxZjliZGU4YTE4NjE1OGUxOTEwZDM5MTI5NmNkNGYyMzJlYTY4MjYwZCJ9eyJpdiI6IlBDUFFpK2Z1K1FiREdOaUF4R09lcGc9PSIsInZhbHVlIjoidng5VEFQbXdramFnNmdudnh6ZlBEazUyWGRlSnlOcFVTUFZrcCtGV0w2MlBsTFR1ZDNGaW9tXC9ocktBRGIrQ2VhRld1c1I5U3Vkd1ZuVWs3QUZXdW8rb2o4K09tSmx0NXJSdUFwTkJDOVwvUlQxcUxqZThwREVtUll4dlFZaVl2andnd0RRSzBHSmJ1WjIzOTRoeFFrNmJmUU80eHZZNE0wTCtwMUJKQVZnNGZqcnYxc2cwbmQzcU05a3VwVVhIZ0MiLCJtYWMiOiI0MTA0MmRlYWQwNGNlY2QyNTVlMWJiMDM3MmI5YWQ4NjFkZTY1ZGJmM2RhOWY5Y2U0OWMxN2E0NmE0MWE3NDFlIn0=eyJpdiI6IlZ1a0NrYzNzQUN4T1NITDl2ZSs3eUE9PSIsInZhbHVlIjoiQ2VVbGRJZXBwTlM2b0EyUHdweFBrZHNLZjlqWWViUms5VjhTSFZqenVTck1HbTdFOTJhZHlOSnNiVmlFdWFkRSIsIm1hYyI6IjNlNTcyNWQxNTI1YjBjMDA3NjdiOWNmOWZkNzdiMjY3NTEyZTU0NTMzNzE3MWEyZjg1OTVjNDFhNTJlZjljZTgifQ==eyJpdiI6IlZRQlczM1VnbmpIczJ6a0hKQnJjaVE9PSIsInZhbHVlIjoiZjNnQkQ4SDUxbXdUU2wyT3p3YUVMYUNLT1NkQVBiRk1HcDYwOUVEXC9KZ3RKXC8xWGx1VE9xcnJWTjhFNXhlbXRneklBMlZWUWl5SldUNHNFUm4ycnB4MElZTGFCUFprTWRrcFwvSHdrandTenlvUTd0U1F0NTFiREpNK1YrRU9MMGRtM05DNzhjQk9QcFhHdTduakY2ZVlvSVgwdVNsZ2FDUFdEXC9ndGhHQ2VnM0M1bHNkd3JFdUFtMWtuVFRyOXo3R3BqWTRPU2VlXC9mUmY3N3NFRWxxMDA3aTNvaHVPcGFXdFd6a0xBaVpPczdcL3g3SGpBZXpEY0hrVFwveFU4cUpNZlRRY0F6dDZmMnp0Z21hSVwvS2wwXC9HNHVSY0JSZVFOU1U5TWlaU3ZTQ3JKMWttVVBJbHNmcGZ0NlBiYTlLU3gzSmwiLCJtYWMiOiIxOGFmZDUyMzM0YzJiZDg0ZTcwNTAxOGUwMzY0ZTZiZTY3YWExMTQyMGY2NWQ3ZGQ1Y2NmOGEyOTBmNzVlNjRjIn0=eyJpdiI6InYrXC9QbzJSclJzNnA5QlNOK2ZXV3FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBGT1Jyc01JZzlEVGxiU3BNdUNFTmVvOWQrU1BydzVLVVFXTGFvczVlRzRcL3lKWkZBZng2VHB2NWVYQnFKcHJtIiwibWFjIjoiZmNkNWI2NTE5YmY1Zjg3OTc1MzNjNTlmOTAyZjU3NWI3OWNmNGY4NThlOGU4ZWZhYmE0OGIyMWViZjA4MWNkNiJ9eyJpdiI6Ilh6TjFtMnAzNzdWOFlMR3hTa2lxblE9PSIsInZhbHVlIjoiU0JFekJWbDFQK1dzOWc5elJDY0ROeTd0QUl6TUNsMEJMMHpIN1RWQnVoYWxWbnNxck5wTDNGXC9WdllCZWxiMXhxNndFNk1cL2c5ZmpGODVjdHJwV1wvaERZQTZuYjFlZWdDbGdQNWlLZTZESXlSa090NVZrcU5DdEZaQ0plNGJmT0tBTTJmOHduU2JQdFJEXC9XU2FkMTRZQWxwQmdvZjlkWm9YSG14elp5VHlmcmtLRWZzMGQ5UXprMVRKSkZSZWFiWmcyVEo2UEs0VlVWY09iclwvdFQxUUo4NFNrb2NvSUNxWDlhREFNZUkrQkFsK2NBRGZ5K1orcElObEUrVGpBUXdtNENnQTB3ckNvdU5VZ1NZWFNROVFCQnRla01VTG5IUVhpRU5IOFFMOWdsQWhLYjRkWnQySGhUcjFjQTZoNVA4UCIsIm1hYyI6IjI1M2RkYjFkYWU5NzIzODc0Y2M3ZGJhMDM3M2QxMWY2YjEzNjY5ZmUxNTM1NTY0NmI0ZWMyOTllNzg0NmVlMjkifQ==