Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 38
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 38 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 38 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Thưa quý khách: Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Giang Thành và máy bay đang di chuyển trên đường băng. Vì sự an toàn của bạn và những người khác, vui lòng không đứng lên hoặc mở khoan hành lý. Sau khi máy bay dừng hẳn, xin vui lòng cởi bỏ dây an toàn, kiểm tra hành lý tư trang trước khi xuống máy bay. Khi lấy đồ từ khoan hành lý, xin quý khách chú ý an toàn… “
Giọng nói trong trẻo của nữ tiếp viên hàng không vang lên, Du Quân Diệp mới sực tỉnh, lúc đó tâm trạng thờ ơ ở chùa Từ An cũng không làm nội tâm Du Quân Diệp dậy sóng, dù sao thời gian cũng đã qua lâu rồi, chưa kể hạnh phúc sau này với An Cát quá nhiều, bao nhiêu trắc trở đó cũng chỉ là như muối bỏ vào biển.
Cuối cùng cũng tạm biệt Nam Thành đến với Giang Thành.
Thành phố Giang Thành đã thay đổi rất nhiều, có thể nói là nghiêng trời lệch đất, giống như hoàn cảnh hiện tại của Du Quân Diệp và An Cát.
Nếu nói Nam Thành là nơi các cô động tâm khi bộ phim “Duyên Nợ”, tuy là như thế nhưng các cô vẫn còn lý trí, khi quay bộ phim “Tình Kiếp” ở Giang Thành, thì nơi đó chính là nơi các cô động tình, nghe theo lời trái tim mà làm càn.
Giang Thành đối với Du Quân Diệp mà nói, là nơi khắc sâu vào trái tim cô, cả đời này không quên được, bởi vì ở đây, cô và An Cát không còn những lo lắng của quá khứ, họ đã sống cuộc sống của riêng mình, và họ cũng đã bắt đầu sống cuộc sống mà họ muốn.
Ở thành phố ấm áp này, đã không còn sự đồng hành của An Cát, bổng cảm thấy thật xa lạ.
Một mình lang thang trên con phố từng quen thuộc nhưng giờ đây xa lạ, cảnh còn mà người mất, Du Quân Diệp thở dài, dù quá khứ có tươi đẹp đến đâu, dù những con phố phồn hoa sẽ được thay thế bằng những con đường mới, những kỉ niệm chỉ còn lại trong tâm trí. Những kỉ niệm mới chân chính thuộc về cô.
Hiện tại, những liên quan tới An Cát chỉ còn lại trong hồi ức, ngoại trừ hồi ức, thì còn cái gì nữa? Đã từng hạnh phúc sao?
Đúng vậy, lúc đó hạnh phúc biết bao, mãi mãi không có gì thay thế được, cho dù thời gian có trôi qua đi, những thứ đã từng có được vẫn mãi hiện hữu.
Đó là năm thứ ba sau kết thúc quay phim “Duyên Nợ”. Năm đó, Du Quân Diệp 26 tuổi và An Cát 33 tuổi.
Sau khi quay xong “Duyên Nợ”, cả hai không còn liên lạc nữa, một lần nữa họ gặp ở tại Giang Thành.
Sự bùng nổ của “Duyên Nợ” đã khiến An Cát và Du Quân Diệp trở nên nổi tiếng trong nước, sự nên duyên của cả hai trên màn ảnh được cả khán giả ủng hộ và công nhận đến mức các nhà sản xuất phim muốn bọn họ hợp tác lần nữa, nhưng đều bị từ chối.
Không vì điều gì khác, chỉ là không muốn thêm phiền phức cho nhau, ở đời thà bớt đi một việc sẽ đỡ phiền hơn nhiều, nhất là người mà mình muốn bảo vệ triệt để.
“Tiểu Du, tôi muốn tìm cô hợp tác lần nữa.” Hàn Đức Ngọc nói thẳng vào vấn đề của Du Quân Diệp.
“Gần đây lịch trình tương đối dày, tôi e rằng không có thời gian đâu, giám chế Hàn.” Du Quân Diệp từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Tôi không phải chỉ tìm cô hợp tác, còn muốn tìm An Cát hợp tác với cô lần nữa. Mượn chút lửa của <<Duyên Nợ>>, đổ thêm một chút dầu sẽ rất tốt cho sự nghiệp của các cô.” Hàn Đức Ngọc tung ra đòn sát thủ, anh ta biết độ ăn ý khi diễn của hai người, và cả hai đều tán thưởng đối phương.
Du Quân Diệp nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhưng vẫn lịch sự từ chối, “Anh không biết chúng ta bất hoà sao, một hai phải kéo chung với nhau làm gì, làm cho cả hai không thoải mái à?”
“Cô đừng có lừa tôi nữa, có bất hoà hay không, tôi đây không phải là người hiểu rõ nhất sao?” Hàn Đức Ngọc làm vẻ như anh biết hết đấy.
“Báo chí đã đưa tin như thế, anh còn dám mời, không sợ bị ném gạch à?” Du Quân Diệp cười nhẹ.
“Đều là người trong cuộc, nên cô đừng dùng những thứ đó để nói qua loa lấy lệ với tôi.” Hàn Đức Ngọc bất mãn.
“Thế này đi, anh đi thuyết phục An lão sư đi rồi nói tiếp.” Du Quân Diệp thấy Hàn Đức Ngọc không chịu từ bỏ, liền nói thêm một câu, “Cho dù tôi có nhận vai hay không, anh đừng có mơ mà đi tìm Quách Niên Hồng đi thuyết phục tôi, tôi không có ưng bộ dạng đó của anh ta đâu.”
Hàn Đức Ngọc sững sờ một lúc rồi bất lực gật đầu, anh ta cho rằng mình vẫn còn con bài tẩy. Nào ngờ đã bị lật bài trước.
Du Quân Diệp thực sự không ưng bộ dạng của Quách Niên Hồng vào lúc này, dù sao thì cả hai về cơ bản đã chia tay rồi, ít nhất là đối với Du Quân Diệp.
Khi Hàn Đức Ngọc tìm gặp An Cát, cô ấy cũng từ chối.
“Rất cám ơn giám chế Hàn đã quan tâm và đề cử, nhưng mà mấy bộ phim tôi quay lúc trước còn chưa chiếu, với lại gần đây tôi không định nhận phim mới, bây giờ muốn tập trung cho người trong nhà.” An Cát lịch sự đáp.
“Bạn diễn vẫn là Tiểu Du. Hai người diễn với nhau rất ăn ý.” Hàn Đức Ngọc nhìn An Cát nói.
An Cát sửng sốt một chút, trong lòng cũng rõ ràng, bản thân cô cảm thấy Du Quân Diệp sẽ không đồng ý, tuy rằng sau khi quay <<Duyên Nợ>> xong, sau này hai người cũng không có liên lạc với nhau, nhưng trực giác cho cô biết là như thế này.
Nói hai người hợp tác ăn ý với nhau cũng chỉ là một cách nói, quan trọng hơn họ đều là phụ nữ. Cho nên có đôi lúc có chung một nhận định, cũng dễ dàng thân mật, cho nên không cần câu nệ, lấy từ suy nghĩ của bản thân ra nghĩ cho người kia thì đúng là không cần nói cũng hiểu.
Đây cũng là điều khiến An Cát cảm thấy thoải mái nhất, bạn diễn ăn ý chính là thấu hiểu suy nghĩ của nhau.
An Cát khẽ cười, “Du lão sư xuất sắc như vậy, tuỳ tiện tìm một bạn diễn khác hợp tác cùng chắc chắn có thể tạo thành một bộ phim đặc sắc, cho nên anh thử xem xét các diễn viên khác đi?”
Hàn Đức Ngọc khá bất lực, không biết hai vị tổ tông này đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả bạn diễn cùng tầm cỡ với nhau thế mà lại từ chối, nhưng mà để cho hai người hợp tác với nhau, hiệu quả thì khỏi phải bàn, thật sự quá mê người.
Vì vậy, trong lúc tuyệt vọng, Hàn Đức Ngọc đã tìm gặp Mạch Kiếm Hoa.
Mạch Kiếm Hoa suy nghĩ hồi lâu, nhưng do dự không chịu đồng ý, Hàn Đức Ngọc đành tăng thêm lợi ích, tăng tiền, thêm ngày nghỉ, rút ngắn thời gian quay, v.v… Cuối cùng, Mạch Kiếm Hoa chỉ đáp, để thử đi thuyết phục, nhưng không dám đảm bảo rằng An Cát sẽ đồng ý.
Nếu như trước kia Mạch Kiếm Hoa vẫn có thể là can dự vào công việc của An Cát, thì bây giờ anh hoàn toàn không đủ tư cách, bởi vì hai người hiện tại đã ly hôn, cũng vừa ly hôn xong, nhưng vẫn chưa công khai.
Bây giờ, anh ta còn có thể dây dưa với An Cát là vì còn con trai Mạch Trí Hiên, một khi tin tức ly hôn bùng nổ. Mặc dù tin này không tốt cho anh ta, nhưng nó luôn là một lá bài mà anh ta có thể sử dụng khi cần.
Vì vậy, Mạch Kiếm Hoa đã công khai gặp An Cát với lý do muốn gặp con trai.
Anh ta do dự hồi lâu dò thử thái độ của An Cát, anh ta biết thái độ kiên quyết từ chối của An Cát, trong lòng anh ta thoáng có chút thất vọng, nhưng sau đó cau mày hạ quyết tâm, anh lén lút nhìn An Cát sau đó hạ quyết tâm.
“Tiểu Du, An Cát nghe nói bạn diễn là cô, nên đã đồng ý nhận bộ phim này.” Hàn Đức Ngọc nói với Du Quân Diệp một cách vui vẻ.
Du Quân Diệp sững sờ hồi lâu không tin, không nói nên lời, cô không tin An Cát sẽ đồng ý tiếp tục hợp tác, gia đình của cô ấy, trách nhiệm của cô ấy, cô ấy đã từng nói với cô sau này sẽ không quấy rầy nhau, việc gì cần làm sẽ làm, An Cát chắc chắn sẽ từ chối hợp tác.
“Vậy thì xin chúc mừng giám chế Hàn. Tôi thực sự không thể sắp xếp lịch trình. Tôi đã nhận được hai kịch bản rồi. Anh biết rõ tôi sẽ không bao giờ nói hai lời, bỏ vai diễn.” Du Quân Diệp vẫn lịch sự từ chối, bất kể vì lý do gì, không hợp tác là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai người họ.
“Bên chúng tôi vẫn còn thể chờ cô. Gần đây bên An Cát không có ý định nhận diễn thêm, cho nên thời gian khá tự do.” Hàn Đức Ngọc tận lực phối hợp với Du Quân Diệp, để Du Quân Diệp không dùng lý do không có thời gian nữa.
“Giám chế Hàn, anh nhất định phải cố chấp thế à?” Du Quân Diệp cười khúc khích.
“Ừ, tôi rất xem trọng cô, cô coi như giúp ông anh già này đi. Tôi đã khoe khoang trước mặt mọi người rồi. Còn chắc chắn là cô và An Cát sẽ diễn, hơn nữa bộ phim này chắc chắn sẽ hot hơn ” Duyên Nợ “. Hàn Đức Ngọc hạ thấp mình, gần như là thỉnh cầu.
“Vậy thì anh đợi một lát, tôi sẽ kiểm tra lịch trình và nói chuyện sau.” Du Quân Diệp bất lực thở dài, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở phía An Cát.
Do dự hồi lâu, cô vẫn lấy điện thoại ra và lật đến tên của An Cát trong danh bạ. Cái tên này đã ba năm lặng lẽ ở trong điện thoại mà không hề chạm vào.
“Xin chào.” Giọng nói nhẹ nhàng của An Cát vang lên, mang theo chút không tin tưởng và lo lắng.
“Là tôi. Du…” Du Quân Diệp bị cắt ngang trước khi cô ấy có thể nói hết lời.
“Tôi biết.” An Cát nói một cách chắc chắn.
Du Quân Diệp đột nhiên bế tắc không biết nói gì, rốt cuộc là đã ba năm không liên lạc, cảm xúc lạ đột nhiên ập đến, đầu óc Du Quân Diệp trở nên trống rỗng.
An Cát cũng dừng lại, yên lặng nghe động tĩnh bên kia, cuối cùng phá sự im lặng, “Có chuyện gì sao?”
“À.” Du Quân Diệp thức thần và hỏi, “Chị nhận kịch bản mới từ giám chế Hàn à?”
“Tôi đã từ chối.” An Cát nói một cách bình tĩnh.
“Nhưng anh ấy nói chị đã đồng ý diễn rồi, xem ra không phải là giả.”
“Chẳng lẽ, tôi có nhận vai hay không bản thân tôi không biết rõ sao? Em…” An Cát đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, và nuốt những lời sắp nói.
Ngập ngừng một lúc, cô ấy nói nhanh, “Chờ một chút, tôi đi hỏi chuyện rồi gọi lại cho em.”
“Được.” Du Quân Diệp nghi ngờ cúp điện thoại.
An Cát lập tức gọi cho Mạch Kiếm Hoa.
“Có phải anh đi gặp Hàn Đức Ngọc không?” An Cát hỏi thẳng vào vấn đề.
“Ừm, đã gặp.” Mạch Kiếm Hoa bình tĩnh đáp, anh ta biết An Cát sẽ sớm liên lạc với anh ta.
“Anh thay tôi nhận kịch bản?” Hiếm khi nghe thấy được giọng điệu nặng nề của An Cát, còn mang theo sự đè nén tức giận.
eyJpdiI6InlvYk4wYlRZMUxzU2xwMVdVS3pTZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiUFFtVE5jZUZvajlwZGxGcVRVWm8rc2pSRVBaYXd6TXRzcm1UeTdOQU5aWDgrbEIxTWtWaEthclBHTFk3UjFycyIsIm1hYyI6ImM0ZDkyZDVkNDIzNTc0NmExZWU0NTUyZDRhZWFjMmI0MWM5MjJiZjdjNzVlNzJhMmNjYzUwNjQ5OTQyODhiNDEifQ==eyJpdiI6IkVNTnJ2bW1MeHFqV3R3MWtuXC9laGtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImUyaXhjbXVBbElQZlwvMEhjd2ViZkpUS0kzQVlNZjhteFJKUHlyZ05USHdTN2Q1M2ZxTThhNzc1MEwwanlQelNWblpBTlNzSmpvQlNqMGxmcUJtVVwvVHYwNkJjSG82N1pxSURWdjlEb3FRYldiXC9xVmtnMVpcL0pNNEdpOG9SSmlVZWpMVDdCVG1BTEJRcXV6aElDRTcySXdJUjhqMjI2Sk9zVnRFZFBiWkNWVTVxTSt3cHVPVE5kYlJKb0hRWjZRVmJcL3JYYWtmd25UN2pmdVVJU3RLUHBteEhwWHhERDFrQlRqUDBleUNEXC9HeURIUWdzYVhLNUQreHA2OVFTckwxdGhOc2xZSGN4dlM0RXgrOEpESmNwRCt2MGZqKzJqNHJsTmJcL1dNbnB3cUdGT2JicDhNMFVpT1RBZ0VzRmRWdlJBa0JvbnFobisxQ3NvUk1WNTlcLzlPNHJIM3NndUpoek5hWGgzSXEwRXBlaEtYNFQrNVg0NzI3cDlrK21ZNXp6QVM1ZENGbUp5cGxsYjFydTNTTUJnQ3VRQT09IiwibWFjIjoiNTFlZGEyYTdmYzVmYTc3NmJlNzczZDIxNTJhZjYwNGUwYmUwNjI4M2Y3ZDNiMTY5OGNkMjBjNmYzNjcwNzY3ZCJ9eyJpdiI6ImVFTFwvUDlkWEFDVWNoUmxlK0ZET1NBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1kbGczZ09Ibkw0UzcrV2Q2dUFyd2xqWHNoQllQVkhERExlaXpyQWJidldsXC9haFlsU1l0c3FMWTFXMFVCaHU0IiwibWFjIjoiOWQwNWFhNWJjYTRjZGQ4YzcyZjJkZTU4ZmUyZDc3MGRmN2Y0OGIyYTMwNWQ0YmQ1YzA1OTBmZGY1ZjAyZjVjNCJ9eyJpdiI6ImJ6ZXRvZjZRRCtDendLK09aM3lvc0E9PSIsInZhbHVlIjoiSkZwRnRNOGpBMkxodDA0NmZJQ1IzUUtWQ3o1Nmp4V2hKUlY0UDBWbnRUMnRcL01MVXBBVFwvTDdaNm5WY05TNlJ5c0pyZGdFd0w4a3YxN1dXaVV0ZWVxa0JkOU5Wek03enZKMGZmQ3h5WkpmRVhJS3RPSTl3eFJPeUk0T285RUpxUWUxdjRPbzJ3OXpnWEhpZUw0N01DRWFseE9xUndNWHc0QW40aG40bGRUR0o5akNFUDU0ZEpLeDhYeHNkeW5hU1dxV0NXdE5MNjlhMHlPcDYxa2szQVk0Rk5Kak1NRzd2VGQwWTJOXC9TNFByYUEwcEpacEh3NHo1K2JMVHQ1MXJcLzE3NVVCTDQxSXB6R2ZnYnV4ZXdhUUU5Q2k4NVltb1VySDFsUFhYa1pybE53dVZlVjh5M2w2bm1VNXFFR0c5bVJDb05oOFZpM0w1Z0VGV1o1dW5nWStuNFZxTno3bzNsUXNEd0pDSjBRVXR3eDJPenlcL1BldCtjNU0yMGlYTGJ5NVQ3anpTOTBvSTA1TVNMVzlUdU1XMmh6dldOeHU4aFNQUE9KaXdqdWZKNm9jNVYwK0FBT1pFTng2VFB0Z01Zdm94ZzBiYVBYN21ZeEc4NVVtWDJ4TnZcL1pZVFpla1RaYitqMGxhQUI0b3lXRmc9IiwibWFjIjoiOWI3YzQ1ZTc4MjdiYWNiMTE3ODI4NjhmOTA1NjFkMzUxZmUyNTkzMDBmY2RiNjdkYTIxYzI0MjNkODIxZTZlZCJ9eyJpdiI6Ild1MXZLUnRcL3BXVjJqa3hDbHpnZ3p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im56Y2ZySUcrbmZGbGZSeXFsVllGNlwvcEtLQWw3VnNVMEJlTWlhUWNnekdqS0dPODVJYzZzYzdvWG1yUnhsdkVwIiwibWFjIjoiYjA5YjRjNmIzZDVkM2U0ODkwNTk4NGYwMjQxYWMzMmQ2NDlmYTQ0ZGU2Y2RlNWU5MTE3MmJmNWRhZDE0MTUyMSJ9eyJpdiI6ImhDTkxVTnJubWlmRTM0d0Z6c1FCK2c9PSIsInZhbHVlIjoiTldtXC8zRjlEb1hVbEV0aTI4UXBcL0M4UlwvSVFrRUx6MjE5dmR6OVhVdDMzM21QWXI4KzJGWUV4MXVlKzJwak8ydzlPdFM4bUxmTHk1UzVvMzJhSzFXaEJROGVEMGtFczRncUxxN3R6WEQrQURKSUVZZVpickhtXC9xdklMa3B2d25kZnp5YU01dFNnR0tuMEtFbkx4NStVKzhKVlBBQW94bEZKRThnUlZPaXFmcGQzd2x2a1FNS1ViSGFPSUFES2VZc3FWcGJZbldYZzlCZG16TUpMdTN0eGFUSjN5bGVnUUhcL0cwNVFKNkczaUZzZlwvTE9nVFhiR2R2Y2xPd1NSNXJia0lMTGtcLzROclB1UitoaGhuWlwvR2M2QUQ3Rng2NHFKWDZnMjNVdU03dTlsUDRGcFFcL3M2MFRUalU2SG5aeEx4SnFZWVhETTdER0EzbEZwRmlwSXZza2p3PT0iLCJtYWMiOiIzMDRlOTUyYTNhYWNlMzQyMDMxMTM4ZjcyNzE0ZTg2ZmUzMjM3NjZlZDg4ZDJkMmQ1MGI0Y2UzN2FmOTJmMjJjIn0=eyJpdiI6IklyemJDek5nbDR1NWhtdjNOOEgzK0E9PSIsInZhbHVlIjoiM1BsbkZrUWFZQ056WU9lakZnN0dlSXV0ZUFiSEIxeWhpbTJUbnZIZ3I3b0lTUUpVdFNlOVZ1dVVNWCtFRDRBcCIsIm1hYyI6ImZkMzY4OWIyODc3YzUzMGE3NzcwYTMzMjM2Yjk2YjFiMjc3NzM2ZTRkZDdlMWI5MTE0NGMwOWNkN2IxMjMxZjIifQ==eyJpdiI6IllERWhcL2ZuVUFpUVd3UVg4ejdwRmpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVVZDFlV0daeVJyekx2cmYrdmNyUEFuZmMybFRZb1RIVFgyTmlkNTNtVjI2aTc2cTZiNVwvXC9sV0N0WFp2ZHI0a0FUbms4cUowc0dZNzBWZTNSeDZDRUErWElZWFVEdWExeEo1RjhqT3M3UVY2MHF5ZTM2cnI5UnRMNWdCVnE1c203K0FndDB2UjRqK1lURU9WaVEzNDZSSmN4bHVWSE5sZU1MUENMVTM3azdvRVVUVnAxRXBVYkN3aVNmdnBkQWR6VWdhZXhUZlg4cnU5TlMrYXR3YUFQdUFNTVE1M3BCcjE1UG9HczdZMk5yMldaRU5BUk13aDBKQ29aZXM1ZXUyd3A5dGJ1WVRMNjJPT3VGZ2pwZ3AxdG9pSTdPV0RQanJubHgyTGdOQVJlaWg5Vm1RTXZ0alwvc01naDd6QkZJbEs5bDJUcGVPZXVhRjlrMGVtM3ljemxEUXE2MGNDTHYyTEtUNnBITkp1OG1CUT0iLCJtYWMiOiIyNWFhZjA0MjEyODA1ZmYyMDBjYzUxMDU5Y2I1MGY3MjkxZjMyN2QyOTA1ZTEzMjljZjYwYzE0OWE4ZTlhMTNkIn0=eyJpdiI6IlA5SE0yczZHeDFSUjlrS054RkNLa2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC84T1c1WFFoSWJwTllRNUJUR1wvZkRzRkY0ZWhxanhZazlpaUtvZzVkZWQ4cmxTWVlXVXRhMU8xc2hyQXBrN1Y3IiwibWFjIjoiN2ZkMzQ2N2FlNmVkZTYzOGE5OGU3ZjZkN2NkODQ1ODE5MDFjMTY5NWFkMGU4Njg5NDBiYzdjNDU4MjA3NGYwYiJ9eyJpdiI6IkRKRGJ6YVwvRGtSUmJnN2RvMHFOSUdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1zNXdoTWhER1k5WG1mM3JqeGdETmQ2OElORXlmSVJzT25aY29aV0xrK0NGaWZRQ041M0M3Q1R0eUpwbWhuamZkWmMyb0ZxbHdkbTdTQmQ4UVFsZHJHVlwvOWdPTWJqWFVmaUp4MFwvQUJDQVdDTzlYZFA4XC9sM09uVkVCclJSV1JYVXlWRVhhTkx4UFpGMm1ocW9RTmJQZkw0QWJVNldubjc1UFlZeDVVQW0yeXlrZWF6VmVVU2dnd3pSbFMzVXFlUmRTZWxTTVF5dVBpUjVmZ1NIU3BuZkY0REg1ZTcyam4zWmU1a2FseHc5VEp3eFloVFZITmptcXpjMHM1NlFpXC94NXNTeHA0ekd2ZzhESmxpZGNlZFpmYlVlZExsZklrdEw5eU95SGs3eTRyRWRcL2d5NDVKanpJekZ1MEwweDlxcFJSY1V2WXBTQUE5V0lBMm02V2pTb005TTlIdllDd1NRb3NEMnFrRUxwVXllbXhneVNHKzdUaThwcnJISVlEUEVDNVUrTDNNVW1IWEpYVFwvRmpEVmd6aURzczRpTTBLMFMrbTJreFB2ck5BMVwvZFEyczg5aFpqNzBHVjRUV0EyNFwvT3Nhb0RCNEtYS21RMzExQW5MYVBMUEk1WlhlOWx4WWYrUW5DSGJBMkxsXC9qcVhLaEh1U2R1M253WEZ4WHdodks3V1dSQVVoNW9aWE15YUcxQ1lxZDJzYjQ3aGloTnR0SkJEb09oMGlla05kTGdNWDRyVGNhZkpBcDJibXRjOXp6M1ZMN2ZrRzE1Y1pBc3ljbDNoWStFbDdkRysyT1VRcWYzN1BwUnFybGlVUUFJR3phYzl4enA0VVduUzRHZkJIQzlxNDI5M1dqeVhzZldjbllPb0Y3c21TNDJVXC9KZHllXC82dDBYcW5CY1FJVUxNa25wVjFYc3c3MnB4RTUxTGd5dEpyS0dGa2IxMlJEbTRFTEpma2hMb2MzMVpZUlFnS0dqeERmcGE4UlNFaGdPQVcyNnRvWmFnUEIxc3hRekNtWVZab3hDSlo1aG12XC9MWlV3dERYY29hYnRjMFF4ZVhmQ3plS0EwWUlEb2dibUpCN2lcL2d1Z0lFZ0M0dkRmRDE1Tjh3SjIzZklvaTR0aXZONitjZ2dCSWY5dzRsSnlKRUZJK0FsU1V4eTlNYTdEOWhuNmdkSER3aUlQQTFUSFBwbVp1dyIsIm1hYyI6ImNlMTE4M2U2MTg2MDNjNzMyMmIxOTc2OTk4NWMyNjIyMzA1MWIxY2YwYjQ2NTAzMTAwNzFlN2EwMjJkY2FhYjEifQ==eyJpdiI6IkljdTREVHoxcFMxMlorRjFjT0xDQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiclpGbU5aU1JyV2Y5bXVEMm81U0ZcL0NwU2E0UExBWjZUK2ZwU3AyT3I3RnlubnlUNjhYaWNEdjluWjJlZFBmNEMiLCJtYWMiOiI4NTNjYWU1ZWZhOWIyOThmZTViNzZjZjg2ZGNmNTkwNzA5ZjE3YTgzZjdmNWQ2MDZjNWRkZjgzNDM5ZDcwY2Y4In0=eyJpdiI6IkErRXFneTFhNmdjbnQzcEtSMUU3QXc9PSIsInZhbHVlIjoibHlvUzY0Rjl3QTJZTW9QTFZGSmpLMmdRc1BoU2ZoQ0pPMGM5TkxqeG04amQ0VmR3S3p2ZE9aXC9EbGZ6bWtWa0JPV1wveDBGcFhxcWg4R3FBVG9kV3JGZ0lpRU5SMEdQVmR0MnNQXC81Yll1WWI4WktVY0JVTm9pb3d3UDNET01VSVwvSm5vSUtTUkllY3k0RUVhRDZPRVFcL21yM3JRNVhHY0djZ1c2OTJjSEFqY1hJbjRzRU92ZVdIWnNrQUowdk50bFZNUG80UmwwcndLcFV4aGZDSXdaTFB3PT0iLCJtYWMiOiJhYjMwOTU4N2JlZjg3N2M2YzM4MWNmODI3Mzk0ZDBmODk4ODQzOTBiOWFkMmUwMzJiY2YxZDU2MmYxNTVlYTcxIn0=