Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 28
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
An Cát đã quen với tất cả các loại tin đồn và bài viết bịa đặt trên các phương tiện truyền thông, cũng như dư luận của mọi người về bản thân và cuộc hôn nhân của cô.
Chỉ cần phớt lờ họ đi, càng tranh luận với họ, thì hình như họ ngày càng hăng hái hơn.
An Cát rất rõ ràng rằng cuộc hôn nhân của cô ấy đã nháy đỏ hay chưa, việc Du Diệp Quân có phải là tiểu tam chen chân hay không An Cát cũng rất rõ ràng.
Còn về chuyện phim giả tình thật, đến giờ An Cát vẫn muốn lên tiếng phủ nhận.
Điều cô ấy không thể phủ nhận là cô nhập diễn, nhưng cô ấy thỉnh thoảng nhìn Du Diệp Quân sau khi kết thúc cảnh quay, chỉ thỉnh thoảng cô có chút hoảng hốt mà thôi.
Hơn nữa, trong phim cô vốn dĩ phải phối hợp với Du Diệp Quân để diễn, dường như đã trở thành một thói quen, dù ở trong hay ngoài cảnh quay, cô đều sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng của cô ấy và quan tâm đến cô ấy.
Nếu giới truyền thông muốn nói phim giả tình thật, cô ấy thực sự không có cách nào phủ nhận, bởi vì cô ấy dành hết cảm xúc cho vai diễn này.
Cô luôn cảm thấy, một tác phẩm hoàn hảo, dù có sử dụng phần mềm kỹ xảo gia tăng kỹ năng diễn xuất thì chắc chắn sẽ không thể lay động lòng người nếu không bỏ vào đó cảm xúc thật.
Niềm tin vào vai diễn, đây là một cái mà An Cát rất tin tưởng, cho nên lúc vừa mới gia nhập đoàn làm phim, Du Diệp Quân nói hình như cô ấy đã đánh mất niềm tin vào vai diễn, làm cho An Cát rất kinh ngạc.
Và bạn diễn Du Diệp Quân là người cùng giới. Cho dù ngoại hình và hành động trong cảnh quay có chân thực đến đâu, thì cũng rất khó mà so sánh với người đàn ông thực thụ, sau mỗi cảnh quay cô ấy vẫn là một người con gái, có tính cách mềm mại đáng yêu, ăn nói khéo léo, ngọt ngào, đầy hơi thở sức sống trẻ, là chính bản thân cô bất giác muốn đến gần, cho nên cô phân biệt được rõ ràng.
Mặc dù trong thâm tâm, cô rất ngưỡng mộ nhân cách của Du Diệp Quân, đôi khi cô cũng đau lòng cho cô gái này, nhưng mà cô cảm thấy những bài báo đưa tin vẫn vô căn cứ.
Đối với một người con gái, còn có thể có ý tưởng gì chứ?
Du Diệp Quân thì sao? Cô ấy nên biết sự khác biệt, phải không? Sau tất cả, cô ấy là một nữ diễn viên xuất sắc đã giành được nhiều giải thưởng và có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời.
Liệu có ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô ấy và bạn trai không.
Chắc không đâu? An Cát suy nghĩ trong lòng.
Du Diệp Quân không biết mình đã thức dậy từ lúc nào, nhìn An Cát đang chìm sâu trong suy nghĩ với đôi mắt mở to và im lặng.
Dáng vẻ của An Cát rất trầm lặng, tựa như một bức tranh vẽ, khuôn mặt cân đối, lông mi cong vút, sống mũi cao và thẳng, đôi môi đỏ mọng đủ để tao ra một vẻ đẹp gợi cảm.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm, An Cát quay đầu nhìn về phương hướng trong tầm mắt, đối diện với ánh mắt ôn nhu chăm chú của Du Diệp Quân, đôi mắt trong veo sáng ngời ấy, bất giác tim An Cát đập dữ dội, cô biết trái tim cô hình như không theo nhịp bình thường nữa rồi.
An Cát có chút sững sờ, ánh mắt giao nhau, Du Diệp Quân câu lên khóe môi, nhếch miệng cười ngây ngô, ngây thơ vô số tội.
“Dậy rồi à?”
“Tới rồi sao?”
Cả hai cùng lúc mở miệng và đồng thời ngậm miệng lại.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, cả hai đều bật cười.
“Tại sao chị lại đến đây?” Du Diệp Quân rất tò mò, lẽ ra cô ấy phải ở cùng chồng và con trai chứ, nhưng cô lại xuất hiện ở đây một mình vào lúc này.
“Tiễn đi rồi, chỉ đến thăm chút thôi.” An Cát nói nhỏ.
“Đi nhanh vậy? Nam Thành đẹp thế này, sao không ở lại chơi thêm vài ngày?” Du Diệp Quân càng thêm khó hiểu.
An Cát dừng cười, nhẹ nói: “Trở về có việc phải làm.”
Du Diệp Quân nhìn nụ cười của An Cát đột nhiên bị dập tắt, không lên tiếng, cô cảm thấy trong lòng An Cát có tâm sự, nhưng đối phương rõ ràng không muốn nói, chuyện này có lẽ liên quan đến chuyện riêng tư.
“Hai ngày qua cô cảm thấy thế nào?” An Cát kịp thời chuyển chủ đề sang vết thương của Du Diệp Quân.
“Tôi không sao. Đã cắt chỉ vào sáng nay. Bác sĩ nói rằng bớt vận động. Sẽ mất hơn 10 ngày nửa tháng để hồi phục.” Du Diệp Quân nói một thực nhẹ nhàng.
“Vậy thì cô nên nghe lời, bớt vận động đi!” An Cát cười nói.
“Đoàn làm phim bên kia thế nào rồi?” Du Diệp Quân cau mày, giọng cô nghiêm túc.
“Tiến độ của đoàn phim khá bình thường. Các cảnh quay trong nhà gần kết thúc. Tuần sau, phải ra ngoài quay, sau đó quay lại để quay phần còn lại sau khi cô đã hoàn toàn bình phục.” An Cát nói đúng sự thật về tình trạng quay phim.
“Tôi sẽ sớm khỏe lại. Tôi đã trì hoãn tiến độ quay của mọi người, tôi…” Đôi mắt sáng của Du Diệp Quân tối sầm lại.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cô đã làm rất tốt, tôi tự hào về cô.” An Cát nhìn Du Diệp Quân với vẻ khích lệ và ngưỡng mộ. “Cũng may là cô không có nhiều cảnh ngoại cảnh nên không có ảnh hưởng nhiều đến tiến độ quay.”
Du Diệp Quân dường như được an ủi, và nụ cười trở lại trên khuôn mặt.
“An lão sư, chị đến sớm vậy?”
Nghe thấy giọng nói, An Cát và Du Diệp Quân đều quay đầu lại nhìn nguồn phát ra giọng nói, Ngải Lâm lững thững bước vào.
An Cát mỉm cười: “Tôi mới tới đây không lâu.”
“Quân Quân, trông khí sắc cậu khá hơn rồi đó.” Ngải Lâm bước tới và nhìn Du Diệp Quân một lúc.
“Cảm ơn cậu, đã cắt chỉ rồi, sẽ sớm xuất viện thôi.” Du Diệp Quân cười đáp.
“Sớm khỏe lại đi, tuần sau chúng tôi sẽ ra ngoài quay, chỉ đợi cậu thôi.” Ngải Lâm nháy mắt.
“Ừ! Sẽ sớm thôi.” Du Diệp Quân gật đầu khẳng định.
“Thật tiếc là cậu không được nhìn thấy được, một tuần nay không có cậu diễn, An lão sư biến thành nữ hiệp khí thế anh hùng thế nào đâu, khiến bao nhiêu người mê đảo a.”
“Thật sao?” Du Diệp Quân quay đầu lại và liếc nhìn An Cát, đôi mắt cô thật vô phúc khi không thể nhìn thấy bộ dáng khí thế anh hùng của An Cát.
Lúc cô ấy diễn tập với cô, thậm chí là lúc đang quay diễn, thì An Cát vẫn bày ra dáng vẻ ôn nhu như nước.
“Chẳng phải là đi đánh trận sao, cô cũng đâu có khác gì.” An Cát cười nói xéo Ngải Lâm.
“Nhưng sự tương phản thực sự lớn.”
“Đó là do An lão sư diễn tốt, phải không?” Du Diệp Quân trêu chọc An Cát khi nhìn vào bộ dạng xấu hổ của An Cát.
“Đương nhiên rồi.” Ngải Lâm trả lời đúng lúc.
An Cát nghe Ngải Lâm nói gì lúc này, một lúc sau mới hiểu ra. Những lần có Du Diệp Quân ở đó, cô ấy luôn cảm thấy mình là nương tử của cô ấy, cho nên cô muốn trở nên nữ tính hơn, vì vậy rất nhiều hành động và cách cư xử đã được thể hiện một cách vô thức.
Nếu không có Du Diệp Quân, có vẻ như cô không còn những lo lắng đó nữa, dựa theo cốt truyện và kinh nghiệm vốn có, cô sẽ diễn theo những gì cô từng diễn.
Ngải Lâm nói xong liền quay đầu lại nhìn chằm chằm An Cát một cái, sau đó nói: “An lão sư, trông sắc mặt hôm nay của cô không được tốt lắm, cô không thoải mái sao?
Nghe Ngải Lâm nói, Du Diệp Quân khẽ nhíu mày, lập tức quay lại nhìn An Cát, cô ấy dường như không nhận ra sắc mặt An Cát không tốt, có phải do ngược sáng không?
“Tôi?” An Cát vỗ nhẹ vào má cô và hỏi.
“Đúng vậy. Sắc mặt cô không được hồng hào như mọi khi, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi.” Ngải Lâm nghiêm túc nói, đột nhiên cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, cô ấy nói đùa: “Đêm qua, một đêm không ngủ đúng không? Có phải mệt lắm không?”
Nghe vậy, Du Diệp Quân nhìn An Cát với vẻ mặt không rõ biểu cảm lắm.
Là một người phụ nữ trưởng thành, một số chủ đề sẽ dễ hiểu ngay khi bạn nghe thấy, mặc dù mờ ám nhưng dường như mọi người đều hiểu được.
An Cát dừng lại, liếc nhìn Du Diệp Quân rồi nói: “Cô nghĩ nhiều rồi. Cơ thể tôi thực sự không thoải mái, có lẽ là hội chứng sắp tới ngày.”
“Phải không, nếu vậy thì sẽ hơi mệt mỏi, mấy ngày nay cô phải chú ý hơn.” Ngải Lâm nói.
“Đúng rồi, đừng để bản thân mệt mỏi, đừng chạm vào nước lạnh, thường xuyên uống nhiều nước nóng hơn, ăn nhiều thực phẩm chứa canxi và đừng vận động mạnh.” Du Diệp Quân nói thêm một cách nghiêm túc, giống như cô ấy là bác sĩ và đưa ra lời dặn dò.
Đôi má của An Cát nóng lên khi cô ấy nhìn hai người kẻ hát người xướng và nghiêm túc thảo luận về vấn đề này.
Nhưng họ nói đúng, những ngày này họ thực sự cần phải chú ý.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Theo tiến độ của đoàn làm phim, đã mười ngày kể từ khi quay bên ngoài, vết thương của Du Diệp Quân về cơ bản đã bình phục, ngoại trừ một vết sẹo.
Bác sĩ nói cô ấy có thể vận động bình thường nhưng em chỉ cần chú ý đừng cử động eo và bụng nhiều quá thì sẽ không sao.
Du Diệp Quân không thể chịu đựng thêm được nữa, trong hơn 20 ngày nằm viện, cô cảm thấy mình quá nhàm chán, thật may là ngày nào An Cát cũng gọi điện kể cho cô nghe về những điều thú vị khi đóng phim và tiến độ quay phim khiến cô nhẫn nhịn, thành thật nằm viện chờ bác sĩ nói có thể xuất viện rồi mới hành động.
Ngay khi vừa xuất viện, Du Diệp Quân đã nóng lòng chạy đến địa điểm đoàn đang quay.
Hôm trước Ngải Lâm có việc phải về thành phố nên hai người tình cờ đi cùng nhau vào buổi sáng.
Trời đổ mưa phùn, thời tiết u ám khiến người ta có chút hụt hẫng, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng phấn khích của Du Diệp Quân, cuối cùng cô ấy cũng có thể quay trở lại đoàn phim, không làm chậm trễ mọi người nữa, cho nên dọc đường đi cô rất hưng phấn.
Ngải Lâm cũng là một người rộng rãi và vui vẻ, cả hai không hề cảm thấy nhàm chán khi náo cả dọc đường.
Đường núi vốn đã khó đi, lại thêm trời mưa, tài xế lái xe giảm tốc độ, đoạn đường chỉ cần đi ba tiếng đồng hồ, nhưng mà đã ba tiếng trôi qua chỉ mới đi được nửa đoạn đường.
An Cát nhận được tin hôm nay Du Diệp Quân sẽ trở lại đoàn phim, cô bắt đầu mong chờ từ sáng sớm, nghĩ rằng chắc chắn sẽ có mặt ở đó muộn nhất là vào buổi trưa, có thể ăn trưa cùng nhau vào lúc đó.
Dù ngày nào cũng gọi điện nhưng mà cô vẫn thấy như lâu rồi không gặp, có chút nhớ.
Nhưng mãi đến khi ăn trưa xong Ngải Lâm và Du Diệp Quân vẫn đến đoàn phim, khi hỏi bộ phận hậu cần của đoàn làm phim, họ nói rằng họ đang trên đường đến đây, An Cát mới bình tĩnh lại.
eyJpdiI6IkI0V2Fkbld5bEhtV2pYNEs3K1wvRkdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJnR0JzcHltVXRzUWdiR1dWZ1wvMjh2SlJDbkd5RURmemFLUzFwV2RaOWZoUDlpSlVmTEtYRktiY1BPS3NLM2JzIiwibWFjIjoiZjgxZDRkMzc5ZTliNGQxM2QzMGJmNmYzNDY5ZDI5ZjY5OWRhZGVmNTBmYzFkMjUzOTU4YjcyNDcyMGRlNDc0NCJ9eyJpdiI6IjA5a1ZGalYrSyt5STF1XC9WZVlpaUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJ4SzVOZUFCd2tRS0h1bDV0WWc4VVJMck9CcDd6dUlkeGtsOWRGcVFDaE8rOHQyTE54SktiUkxnN0todWJVanVnU01pSng3M0ZWS1RSZnFZTVVlYTFKWHcyXC9PR0tlY2hNTEh5RWFYXC9aQVV1N3lUeFFodExiZEV3cTkxVWpNeldiOUoyMmpWWnFlS2xhcEtuRkRTZ0pmZXp6NzBDcllDbGp4R2xwNFRueWxNRkdhTWxLN0lTNWdcLzJheDVGRW9kQVNEUlBBb3JhR0VIaVRkMGRROWNlaXhQWG10SE1iVXRvN05Qd1Ntd0Q2RzF3NTlUUk44MFhVRjNRaHFcL1A1MStsIiwibWFjIjoiOTUyZmY3YzUwOGNjOTllMjNlMTRhZWQyYTQ3Y2JkZDRkZjU4ZDgzMGNjNmZkMGE2MWNjZTg4MzRiYmZmOTNiYyJ9eyJpdiI6IlFEV0tFSVZBZzFoV09iR285VmlBSUE9PSIsInZhbHVlIjoibUZ1c3ZlY1YzR244V0xsUzdcLzE5RmpaWWZKcGVnWEVhOVYwdERZNTBOQVZBVmZiMEhUZnNLQ1VURmlmXC94RlJTIiwibWFjIjoiMTE1NDNmMzdjOTA4OThkZWI5Y2JjZTNiODliOWUyNzNkNWMxYmUwYjI2MGVhYmZmN2JhYTQ4NjliNTZkN2YyNyJ9eyJpdiI6IkV6R3FZQXMzWWJSWW9XVlNWcmxsOWc9PSIsInZhbHVlIjoiOFhKMDEzTDd0Z2YwVEtRSTAyN2RyN2I5akpYRWtNSUVSRW4xUmtvblVUVWd0VHNwQWliUkZWNWxFaEtZWThXSUU4Y2o3a1RaWCtkNitUcXhpcWRkWTNmbjFjNFU2UVVcL0orUjNrSjZCQWJ4c2M4ZjlhSThpRW9jUXJsN0hcL3d3ZUdwOWJQaGVFcVloMldBXC9iMkRJUGVIVnprOTd1bEJYZ0x2Z241dk9XUnZ1YXRQT1VVRHprb3Bid1M0RzZmM05QSWRzZitzM0dBbFdLNHlcL1dcLzhpVFVnSWNUMXJSXC9lVlpzOWJOQ1lzZysrTk92TmxNazJ4cUZoWXE5VlE4WjRPWXcyc0RsbFBqbUg2RFU5VEMyMkcwN29ndzE3TUNxeUduakJrK1wvXC81YUtIST0iLCJtYWMiOiJiMTUyMDEzMGYzMGZjNDA1YTFiZTkxNzQ5MTNkOGQzODgwYTgxMWRkNDFjZDE0N2UxYzBlZDVkNjczNTRhZTlkIn0=eyJpdiI6IndwZUloV2V0SER4SmVyM2xBV3haMnc9PSIsInZhbHVlIjoiUlJ5ZG1CQ3lMQWk1aUJmb0hScmhISGs1RXJ6enlxcmZQNW43dWpaYU01bTR1NkFUSStuNCt0bit1d1gyYW93QiIsIm1hYyI6IjcwYTlkYTBiMWQ2M2I3ZTBlMGUyMTgzNzlmYmYyYzNmNjdhYTdkZjdlODk5ZGMyZTljZDRjYTVkYTI3MzllMDYifQ==eyJpdiI6IjdzU1JtVGdqY2luclFRTjdKSzR6MlE9PSIsInZhbHVlIjoidldpOWdmZEdNdllkbUJ2VUlTWmpaYlwvbmFqYmpsWlR0M2hcL3FTZEtzRmtXYnVSRnlrT0Z4dG9JOVliYWhmU0o1RDZhVEV1MTJSQlNISmhSRWkrR05LTUVVb09MRjFvbmhXXC9kbjR1QkxzbGZXbnh3S1BwT2FReDBOZjVTT0psR01UNGZlVE1kTXlvTEozKzdCemlmWFwvaFN6RGZnUDdmOTNMblVEbjNMRkt6cWlZZEVKQkhvUWNpdXM2ck95dHdCMzdzRDEyZFdsaXhnbnp4dVBaamZtZ1FMaU5KK2VLVmhaRVFNSGpcL3graFJhd3NWc2FwOVQ0SEZnS2kzT241d0NkTDdENnIyY04yekpvdHVMNlNQZVo3QUx1Vm91eURBTFNGM0wwcnVuTWdwcz0iLCJtYWMiOiI2ODUxNjMzOTAwMDg5NjIxYWQzNTg3N2ZlOGI1NDFlMTliNWM2YjEzYTkzMzdiYzg4ZGFiMmIxYzYyNWM1YmIxIn0=eyJpdiI6IkhHdm5vYVdcL0YrM3RGQldVSXRDOFhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1DR1AxUXRld29NN1wvSVg2cm9FeXVaazh0U1wveDhsSGZIOGNvNkJtMWxRVTNKTHlPV2VtZktrOUt2d0xlNUNpTiIsIm1hYyI6ImVlYTAyY2U2ODM4ODJmMmE3NjkxMzg2NjIxZGY0MjE2OThmOTA4ZGMyYzhhZjdiMzkwYzYyZjM0NWExMmJjYmIifQ==eyJpdiI6Im5UNU05WnUzY0Yrcm9FYmFadDlKY0E9PSIsInZhbHVlIjoiSkppT1pOclBBUzR3c2w2SlB1ZHBuTndWWVJiTXE0TktJY05GWG1NRDczXC9DOWN3VmRIRTR1UmlRZ3hBVWNDT2JvR3BpeFpzMVhXQ0hCb2Z0anhnYTdBPT0iLCJtYWMiOiJhN2I3ZjA4MWY3MGFlN2EwZDM5NDBhMzE3M2ExNmVkNmM1YTkxYjU5OTllNmIzZmFiNjAxM2MzNTkwMGVhZjJhIn0=eyJpdiI6IlhQSUFSNkN3a212SXB5Ymt6MGFGaXc9PSIsInZhbHVlIjoiTHFzWnVhS2pyaXNJTTlKXC9VeFZXSktEMVFTWERqenhLaEM0MEQxcVwvbXI5M0hicm5GOEdpeElCdjFCZ1Y5cTRrIiwibWFjIjoiM2YzMGIwOTdmOTk5NzE0Mjc1ZDk0ODY1N2RhMTY2ZmVkMzdhNTA3Njk4ZTAzNDA2MTEyOTMwZDBkYzI2MWFmYiJ9eyJpdiI6IjFqb09oVmZYN2hcL3Naa2tkTTBtNnF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IitaekR0SGczV2dXVlpFZ29sMEFjeVwvSmNWVXJrU0JOWnRvNkJ3RXRCS0w5U1JiQlwvUWFRSTZWQjFseEFzV0tRNko1NXhWQlU0Z0lpeUhFVlppdjFYQ3JjXC9TV2w0b3FVbzhiXC8wcGFNdmdZMnhNV0pYQVVUT0lHb2FFNjI1QlFLM1NYN0pTRUF3Mk1acmhxMXBJa1dCQWFrOERGRHRDYlRJcFBIaVpjRExkdWs9IiwibWFjIjoiZTFlZGI0NGYwOTUyYzI3N2UyMWU3YzRiYTA1MjhlNzViOTU0MjFlNDQ4ZWRlZTQ5MjMzYzEzMTU4YTI4MzY3MiJ9eyJpdiI6InVMSjdDV1p5aUM2Q1BTeUtnRjZ2RFE9PSIsInZhbHVlIjoiNW1hUG85TkYxQWdkZ1BjSnJiejFyYXZCb2poT0h6eFJMSnd5M2tiSnRRZ0QrRHlcL0lnWmRJQ09tY1wvMHNnXC9NMyIsIm1hYyI6IjJhYzhlNjNmMjM4ZTM1YjAwMDJmOGI1ZmU4NGZjODkyODM5YWY2MjYyMjEwY2ZkNzA0OTlhZWMwYjg4OTg4ZTgifQ==eyJpdiI6InVUelwvSHVMOU56MlZWNU5XUWxwT2V3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InZKR1Ruekg2ak5Ndkk0eFlzUlp5SnppZCszN2tcLzlGcDFYbmhsZTNST0EwcmJKbEtRWnZGMkhMQjhNc3ZPNUhBOTN6eW9tMFcxR1dMSjZlVVM0MWFLT3AyclZ5ZEJRY3crU1wvb0d4VThJZWkzWFBZc3c4eWVTbkpYOFl1NTdTbkRYTEwzOEZzMklONW14TFdWdUV2U0lBPT0iLCJtYWMiOiJjYWM1ODFlMzE3N2Q4YzhhMTgzZjZkMzZiOTA0NzliYTg3ZjYwYzgwMDBlYTk2ODZlZGQxYTEzN2UwYTU0YmQ5In0=