Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 27
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 27 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 27 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Cậu nói xem đám báo chí giải trí này sao lại nói thế này? Mở miệng một cái là nói bậy nói bạ.” Lăng Sở Sở ngồi bên giường bệnh của Du Diệp Quân, cầm tờ báo trong ngày, phẫn nộ than thở, “Bây giờ, cậu không thể ra viện, còn bị sắp đặt một tuồng kịch thế này. “
“Không phải chính cậu nói cái này là giải trí à, không phải chỉ để thu hút sự chú ý của mọi người sao? Cậu có thể kiểm soát sự thật thì thế nào? Chỉ khi có chủ đề hấp dẫn, bọn họ mới có thể thu hút sự chú ý, như vậy tờ báo mới có doanh thu, nếu không họ sẽ uống gió tây bắc sống à? “Du Diệp Quân dựa vào đầu giường, không để bụng cho mấy.
“Chậc chậc, cậu còn nói thay họ, cứ như thể người liên quan không phải là cậu vậy.” Lăng Sở Sở nhìn Du Diệp Quân tức giận.
“Vậy thì mình có thể làm gì? Ra tòa và kiện những phương tiện truyền thông và báo chí này?” Du Diệp Quân mỉm cười hỏi
“Mình đồng ý. Những người này không biết phép tắt là gì, chỉ biết dựa vào miệng để tung tin đồn.” Lăng Sở Sở tỏ ra khá bất mãn.
“Sự thật cũng đâu phải thế, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Tại sao chúng ta phải sống dưới lời nói của bọn họ? Hơn nữa, người ta đọc báo chỉ để cho giải trí, còn chúng ta đâu có quen biết bọn họ. Không cần thiết tức giận làm gì.” Du Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nói tiếp:” Cứ sống ngay thẳng hồn nhiên, là chính mình là được, quản chi bọn họ, có rảnh thì kiếm chuyện có ích mà làm.”
“Vâng, vâng, vâng, quản chi bọn họ, có rảnh kiếm chuyện có ích mà làm. Cậu là người có lý nhất.” Lăng Sở Sở đặt tờ báo xuống, xoay người đi rửa trái cây.
Du Diệp Quân liếc nhìn tờ báo Lăng Sở Sở vừa đặt xuống, cầm lên, tiêu đề rất bắt mắt.
—— “An Cát và Du Diệp Quân phim giả tình thật, tiểu tam chen chân, nghi ngờ hôn nhân của An Cát và Mạch Kiếm Hoa là nháy đỏ.”
Một tờ báo khác đã có một tiêu đề phóng đại hơn.
—— “An Cát ngoại tình với bạn cùng giới Du Diệp Quân, chồng đến phim trường bắt gian.”
Những hình ảnh kèm theo đều là cảnh Mạch Kiếm Hoa nhìn chằm chằm An Cát trên phim trường khi quay phim, cũng như hình ảnh An Cát và Du Diệp Quân nhìn nhau, nắm tay nhau trong cuộc phỏng vấn cuối cùng.
Phóng to để khoanh tròn các điểm chính, với độ tương phản rõ nét.
Du Diệp Quân cảm thấy hơi choáng ngợp, lần trước để cứu An Cát, cô thuận miệng tìm được lý do, nhưng không ngờ nó lại trở thành chủ đề nóng trên các phương tiện truyền thông giải trí. Phần tiếp theo của bộ truyện đẫm máu này đã ra mắt.
Không biết nó sẽ mang đến cho An Cát bao nhiêu rắc rối.
Du Diệp Quân thở dài một hơi, từ từ chui vào chăn bông và nhắm mắt lại.
An Cát vẫn quay phim không ngừng nghỉ.
Như thường lệ, An Cát lặng lẽ ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi khi cô đang trang điểm và chuẩn bị cho buổi biểu diễn, ngay sau đó Mạch Kiếm Hoa đã dẫn cậu con trai út đến phim trường.
“Mẹ.” Cậu con trai Mạch Trí Hiên nhìn thấy An Cát từ xa liền kêu lên một tiếng.
“Suỵt…” An Cát bước tới và làm động tác im lặng.
Mai Trí Hiên rất nghe lời, thấy An Cát đang làm việc thì ngoan ngoãn che miệng lại, lộ ra một đôi mắt to tròn.
“Mẹ làm việc, nhóc con, ở bên cạnh đừng làm phiền!” An Cát xoa xoa đầu nhỏ của Mạch Trí Hiên.
“Vâng!” Đứa trẻ gật đầu lia lịa rồi ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Hầu hết các nhân viên đã nhìn thấy Mạch Kiếm Hoa ngày hôm qua, vì vậy họ đều mỉm cười và gật đầu như một lời chào.
An Cát tiến vào trạng thái quay phim, Mạch Kiếm Hoa đứng dậy quay đầu lại chán nản.
Có rất nhiều người trên phim trường, và ở một số nơi, các nhân viên tụ tập thành từng tốp ba người, nói chuyện phiếm bằng giọng nói trầm thấp, điều này truyền đến tai Mạch Kiếm Hoa một cách chính xác.
—— “Còn tưởng rằng nữ thần như An Cát sẽ tìm được một người chồng ít ra cũng kiểu như “Tứ Đại Thiên Vương”. Hay là một gia đình giàu có, phải không?”
—— “Tôi nhìn đi nhìn lại mãi không thấy xứng đôi vừa lứa, ấn tượng về chồng của cô ấy tan vào mây khói.”
—— “Chồng cô ấy không xứng với An Cát cả về sự nghiệp và ngoại hình, đúng không? Chẳng trách anh ta đóng phim nào cũng phải tạo scandal, mọi người có cảm thấy mệt dùm An Cát không?
—— “An Cát kết hôn rồi còn phải lo cơm ăn áo mặc, thật không biết chồng An Cát nghĩ thế nào nữa?”
—— “Nói thật chứ, ánh mắt chọn đàn ông của An Cát không dám khen.”
—— “Cô chưa từng nghe nói qua? Cải củ tốt thường bị lợn ôm.”
…
Mạch Kiếm Hoa sắc mặt có chút khó coi, tuy rằng đã nghe thấy những lời như vậy không ít lần, nhưng mỗi lần nghe thấy đều không tránh khỏi phiền muộn.
Anh ta liếc nhìn vài người đang cùng nhau tán gẫu, rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Vẫn còn một số nhân viên ở một nơi khác, dường như đang nghỉ ngơi, cầm báo và thảo luận không phân tâm.
—— “Thật là một nhân vật mang tính thời sự, đoàn của chúng ta lại lên báo, mỗi lần đều có An Cát.”
—— “Đọc thử coi nó có bao nhiêu khó nghe. An Cát có tình yêu mới, tiểu tam Du Diệp Quân chen chân vào. Mấy tờ báo này vậy mà cũng dám viết. Du Diệp Quân là phụ nữ, thế mà còn bị viết là tiểu tam.”
—— “Chồng cô ấy đến thăm vợ, mấy người có tin là chỉ đến thăm không?”
—— “Ta nghĩ đại đa số nguyên nhân đều là không yên tâm về cô vợ xinh đẹp này, suốt ngày phải trông chừng, nếu cô ấy bỏ chạy thì thật là tổn thất lớn, mất cả trì lẫn chài.”
—— “Hai người bọn họ chẳng xứng đôi. Nếu như có một người vợ như An Cát, đến đi làm tôi cũng chẳng đi, ngày nào cũng đi theo hầu hạ cô ấy.”
—-“Ôi nhìn tiền đồ của anh đi. Nghĩ cũng đừng nghĩ, không tới phiên anh đâu.”
—”Nhưng mà nói thật, sự nghiệp của người đàn ông chênh lệch quá lớn so với vợ. Liệu anh ta có cảm thấy mình kém cỏi không? Ở nhà có địa vị không nhỉ?”
—— “Nếu là một người đàn ông, thì đúng là lòng tự trọng không chịu nổi. Nhưng mà An Cát ôn nhu, chắc ở nhà cũng không áp bức người ta đâu, chỗ cần cho mặt thì vẫn cho mặt mũi thôi.
—— “Sự nghiệp của anh ta không tốt, chắc có lẽ chiếm được nữ thần như An Cát, đã tiêu hết vận may rồi.”
…
Tiếng nói chuyện phiếm lần lượt truyền đến, Mạch Kiếm Hoa cảm thấy hơi ngột ngạt, sắc mặt tối sầm lại, chẳng trách từ hôm qua đến nay đã có người nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng họ thực sự nói đúng, Mạch Kiếm Hoa thực sự sợ An Cát sẽ mất người yêu vì scandal. đam mỹ hài
Anh ta nhớ lúc theo đuổi An Cát, lúc đầu An Cát luôn kiên quyết từ chối, tỏ thái độ là đã kết hôn. Anh ta không còn cách nào khác, nhìn thấy bản tính đa nghi của chồng cũ An Cát cho nên đã cố tình tạo ra một vụ tai tiếng, sau đó anh ta bày hết thiện ý và thiện chí trước mặt người nhà và con trai lớn của An Cát, trước sức ép của tất cả các bên, An Cát không còn đường nào để đi, anh ta lại xuất hiện đúng lúc cầu cứu, cuối cùng dùng trò anh hùng cứu mỹ nhân mới ôm được mỹ nhân về nhà.
Khi đó, anh ta đâu có từng nghĩ sự nghiệp diễn xuất của anh ngày càng đi lùi, An Cát thì vẫn xuất sắc, đạt thành tựu với những bộ phim truyền hình, khoảng cách càng ngày càng rộng, An Cát tuy rằng không nói gì, nhưng cái tôi của người đàn ông của anh ta vẫn có.
Ở khía cạnh nào đó, giới truyền thông nói rằng anh ta là người thứ ba và họ nói không sai.
Nếu ai đó có cùng suy nghĩ với anh ta, chẳng phải sẽ có một cuộc lật xe giống trong quá khứ?
Vì vậy, những năm qua, chỉ cần An Cát dính phải một scandal, trái tim của Mạch Kiếm Hoa như treo lại.
Ngay cả khi tin đồn lần này là về scandal đồng tính, và mặc dù đối tượng trong scandal có một người bạn trai rất giàu có, thì anh ta cũng không thể thoải mái, bởi vì đối tượng tai tiếng lần này sự nghiệp diễn xuất không thua An Cát, thậm chí còn cao hơn.
Những mặc cảm vì sự nghiệp không như ý luôn bị mọi người soi mói trong mấy năm qua luôn khiến anh ta tự ti, mỗi lúc đều nhắc nhở tình cảnh của anh ta.
Cho dù không phải tất cả mọi người sẽ nhớ thương An Cát, nhưng trong lòng anh ta cảm thấy mọi người đều quan tâm đến An Cát, theo thời gian cỏ cây đều trở thành cổ thụ.
Trên phim trường, anh cảm thấy mình không thể ở lại được nữa, ngoài mặt thì mọi người trong đoàn rất thân thiện, nhưng Mạch Kiếm Hoa luôn cảm thấy sau lưng mọi người đang chĩa mũi dùi vào anh ta và nói ra nói vào.
Hơn nữa, An Cát mấy ngày nay thân thể bất tiện, ở lại đây chỉ thêm khổ mà thôi.
Vì vậy, khi An Cát kết thúc cảnh quay, Mạch Kiếm Hoa đã đề nghị về trước.
An Cát hơi ngạc nhiên, hai cha con mới đến đây được một ngày, ngày mai vẫn là chủ nhật, có thể cùng đoàn phim xin nghỉ phép đi ra ngoài chơi.
“Anh quyết định rồi à? Hôm nay về nhà có việc gì không? Ngày mai chúng ta hãy ra ngoài tham quan Nam Thành đi.” An Cát nói.
“Nên đi về. Ở đây sẽ làm trì hoãn việc quay phim của em.” Mạch Kiếm Hoa vô cảm nói.
“Trì hoãn chỗ nào? Như thế này không tốt sao.” An Cát khó hiểu.
Mạch Kiếm Hoa trầm mặc không nói.
“Là vì tin tức trên bài báo sao?” An Cát đến gần Mạch Kiếm Hoa ngồi xuống.
Mạch Kiếm Hoa liếc nhìn An Cát, “Không. Báo giải trí không đúng. Em đã có gia đình, sao có thể để ý một người phụ nữ được, đúng không?”
“Đúng vậy. Du lão sư là một cô gái, cũng không biết những phương tiện truyền thông giải trí này đang nói bậy gì nữa.” An Cát đồng tình nói.
Mạch Kiếm Hoa cảm thấy tốt hơn một chút khi nhìn thấy An Cát tán thành, nói: “Con trai lớn không phải còn ở nhà sao, anh về giám sát thằng nhóc, có kịch bản tìm anh, thứ hai anh sẽ đi thương lượng, nên về chuẩn bị cho tốt.”
“Có phim à? Kịch bản thế nào?” An Cát tò mò hỏi.
Mạch Kiếm Hoa ánh mắt né tránh một chút, cười nói: “Nghe nói là phim văn nghệ, công ty nước ngoài đầu tư, có thể sẽ chiếu trong và ngoài nước.”
“Thật tốt.” An Cát đáp lại một nụ cười khích lệ.
“Bây giờ anh sẽ thu dọn đồ đạc sau đó đưa con trai đến sân bay.” Mạch Kiếm Hoa nắm lấy tay An Cát.
“Em tiễn hai người.” An Cát nhẹ nhàng bắt tay anh, đứng dậy đi đến bên cạnh Mạch Trí Hiên, bế cậu nhóc ngoan lên.
An Cát rất miễn cưỡng phải xa con trai, mới đến đây chưa được một ngày, lại còn đang quay phim nên có rất ít thời gian đi cùng con trai.
Cô dịu dàng hôn lên má con trai, Mạch Trí Hiên bị trêu chọc cười khúc khích, cứ khoan khoái ôm An Cát vào lòng, hai tay ôm chặt An Cát.
“Đi thôi! Rất nhanh thôi sẽ gặp lại.” Mạch Kiếm Hoa nhìn thấy bộ dạng của An Cát thì cảm thấy được an ủi một chút. Một người phụ nữ như An Cát thực sự là một người bạn đời lý tưởng của đông đảo đàn ông, nhưng cô ấy giờ đã là của riêng anh ta, cho dù anh ta dùng cách nào để có được cô ấy, thì cũng không quan trọng nữa.
Điều quan trọng là phải giữ chắc cô ấy.
Anh ta không muốn An Cát bị chỉ trích thêm nữa.
Sau khi tiễn hai cha con đi, An Cát nghĩ chắc không có việc gì nên trực tiếp đến bệnh viện.
Du Diệp Quân đang ngủ yên trên giường bệnh, còn Lăng Sở Sở và Thạch Duệ Duệ đã không ở đó một lúc.
An Cát lặng lẽ bước đến chỗ Du Diệp Quân, đưa tay kéo chiếc chăn bông đang hé mở lại để che đi, khi nhìn lên thì thấy tờ báo trên bàn cạnh giường. Trang tin tức giải trí đang ngửa lên, mép tờ báo bị nhăn sâu. Có vẻ như bị dày vò rất lâu.
Tiêu đề được in đậm và bắt mắt.
—— “An Cát và Du Diệp Quân phim giả tình thật, tiểu tam chen chân, nghi ngờ hôn nhân của An Cát và Mạch Kiếm Hoa nháy đỏ.”
Chuyện vô nghĩa này, hôm nay An Cát vẫn chưa đọc, nhưng khi nhìn thấy tiêu đề, lông mày cô bất giác nhíu lại, quay đầu nhìn người đang ngủ.
Nó có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô ấy không?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Tử: Có nghe nói qua chưa? Củ cải trắng đều bị heo ôm
eyJpdiI6IkJTSDB4MVBobEJ2NVVcL0JLbUg5UzF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRUVXlsWm0zN2dGdmd4WnFaUnVnQnI0blB4T0I5NFJSNm81SERiU0x2MXR6YjdEZnh3VFdkVnJSdFFJWERWbzEiLCJtYWMiOiI1NjIzNTQ3YzIzNmJlYzI0ODc1YWVhODhmYmE0YTFjYjU4Y2MzOWFiMDQ2ZWNmOWY4Y2M0ZjYyNWFmYzEwNzRkIn0=eyJpdiI6IlJpaWdDRDlnRW9TTjJwRlpKTXJ6NEE9PSIsInZhbHVlIjoiVHZENTRsM21qcVhwMEc4aUltaUdFeERuVGZmQ1ZDMEtHd2dTRDI0d3VKa2dhYWdqZ2tcLytZVlNGUTBEZGpJQlZ6ckY4VjVJUUJLZER5M21pSThFMVRBPT0iLCJtYWMiOiI1NTVmYTRmYTZlZDJhMmM5M2M2NDU4ZjMxYmZhNDNhZGFjMWUyMzhkZDdkYjRmYmYyNTQwMWMyNTIyYTU3NmEyIn0=eyJpdiI6ImFPRlwvZm12Qld2bk5iUHZqNmFUK3lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJOZzhKK0pmM29Lb1wvUDQySVJYTWxrbDZpNjRXU04xYkZydFF1Y1ppdW53MGllcmYwNzdESXZsVGNcL1R6MVVYViIsIm1hYyI6ImVjYjY1ZThkZjU2MTlhYzBjMjg2YjMwOGU2N2EyZjJlOGI2NTg1MzhhOTljMzA5OTA3ZGFmY2ZkZmIzZjExY2MifQ==eyJpdiI6ImNnT2JtNHBjQlk2TTFUREZpa2pIbEE9PSIsInZhbHVlIjoidzFTQTNEOGVYbExNNXN4aWlzcXBybUVveGdWaExpa2lpTFN0bDM0NHNLUjR1aWlmQ3IxWDhBeWlSZGs3eFNUT3h0MTVVVis1cXlYbGlSVGxBTVlCNFdwTXBDRmNkN3ExV1lsbjluaTdwM0E9IiwibWFjIjoiOTUzYWE4ZTM3ZTVkM2M3MjUxZjI0ODEyNzhjZTE1ZDY4Yjg1MDJlM2ZmMzhlN2IyOGNjY2FlZGQzYmM0ZDIwZSJ9eyJpdiI6ImFWeGVVRVdadzd4cGxnWE4wR1RcL2p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InRMdFIyYkJDbWE5d05KbVpqWU1vY1Q1cHZWT3htQ09HV0pHOVRtWEtNRE12dWRmVGtmMDBrXC9GZTFRNVwvTFBMSCIsIm1hYyI6IjBjMmVlYjQ5OGMyNjUzNDMyYmEwNTg3Mjc5MmU5YTk4NmY0NDhkOGZhZDA2ZjFjNWZhZjJjZDEzMjNiZTliYWMifQ==eyJpdiI6InVTSEpaYTRicUlVUFBCTWdINXhBWlE9PSIsInZhbHVlIjoiTWQzXC85V1FOaXdzc0NaUElQT0laY2pLaTJuMkZRRjN0SnZiTkV3eTZFanI1Z3U1ZCt2ZUk4QVpUaVYrUUYxYTdjZW91K0J5emxjOCtxdnNHWWpTS25aam9pcXE1Y3NmcE5PTWU5U0h3YldiNnhrZzJ0TllPYk9tNTU5bVdcL1NFaVpiZ0VZVUl5aHhSdXFRT0ZsTEhETVE9PSIsIm1hYyI6ImMwNjhhYmFmNGNmMTA3MGIzMjE5NTQzYjc3YTFkOGUyOTNiZjQyMjY5ODA4ZTBkNWQwMWRjNGVhM2UyYmFiMjEifQ==eyJpdiI6IlJkZ0pGUXM4TU5QMnRCSnRHR0phaWc9PSIsInZhbHVlIjoiOHFtdmdlUFgzb1lCN0RTRlZsSkNcL0xiakMrXC9sTTN3R3VhK3NrMGhkbXBaalJyWm5tZnBcL3loWmZPMnd1d05iKyIsIm1hYyI6IjM4OWEzY2ZiN2ZiYWFmY2Q2ZDg3YzcxN2E5YTM0MDQ4NzNlMjQ4YWNkZWU2NmM0Y2NhMjAyNjQ3MjJlNzI0OGEifQ==eyJpdiI6InRjaVhEMmFFM0p5ZFY0K2d2OXZmZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiYWNjMWdnOHhVMjJuNU5oZ25iTGJqeEhKZWI2TStZSUxEV1NGWll3U0lqQ0RpTHJ1Z3BkQ1NJU1NCSStGTTkzYVB4cHZpMk85a25MK1ZvWXdUR2RHU1R3WDUxelhhRFphYzBaRlRrbUFhSEk9IiwibWFjIjoiNTNjNTA2MDliNzZmZWE2ZGZjNWYzN2NlYzNkMTQyYTRmNDlkN2E3ZTExMGM5Yzc0ZTcyN2EyZGM2ODI2NjMwOSJ9eyJpdiI6IkN3ZGU0bXpYYlFYOVZnTzJqTERjSnc9PSIsInZhbHVlIjoieFRkMnNsaTFiRlVTTUtkT05wZXM5V012SDkyMFd1a2VwZSs4d1dJUmd2aWZUN25kd0g1ckE5XC9OUlhrWXkrb3AiLCJtYWMiOiI0ODUzYTI2MWVkOGUyOWYwNGRlMDE3NzNkMzNlYWZhZjQ3ODk5ZmE5MjE3Y2U4NzI1NTkwMzE4ZDdmODNjZDJmIn0=eyJpdiI6IjFwQ21ObkF4Q2NwWEZXRGFNbzV2bkE9PSIsInZhbHVlIjoiNWwwU2lUbWdDa2lFeHlEc2tlTnFRbnFZRzlrNHUra2FWNnNFWDJpNU5mdWthY0E5dytVSElrMk9idE12eGoyUTZuMjhKM3dWTUs4cEV0NTdzTlRBQk55b0VuTkhlZENxeVwvSkVKZ0pWVmUwPSIsIm1hYyI6IjdjNzk0OGY4YzU2ZWNhM2I3OTc2MWU5ZWU0MWEwNTdiNTM4ZDdkOWM1ZWY3OTdlZmQ0ZGNiMWU3NjllZGIxM2EifQ==eyJpdiI6Ino0Zmt4ZmxwZGJMTW5WcFZhWXl3bGc9PSIsInZhbHVlIjoiWlwvNnpjRExKRFo5WXdibFczT0tSYkhjRTVJcGNxbzZJcFlHWG1lN2lXdWxMRlhlV3piRStXSTkrM09XVXBmOU8iLCJtYWMiOiJkNzU3ZDI1YmNjZjlhY2YzNDdmMGUwZmY5NTMyYTFhNDVkYmZmMTczMDExOTlkZmMzZGJjODU1MzI0OGY2MjM3In0=eyJpdiI6InpkQVF3TkpYOTBxbjh4WDBLcHA3Z3c9PSIsInZhbHVlIjoiODB2c0tmMmQzUUgyT1psdlRtUVcyNEllK0gyeExFWHJ0bGhidVZWdVhVM0RcL0FYWlhvQlJOY1FqRUhDOFwvdzFuYWVWbWY4N1J0cjRQeUhScU5xRmZsQT09IiwibWFjIjoiZjM2NTk3MjEzOGM1YjdiMTYxNjAxOTE1ZTg5YmNmMzNhYzc1NjZhMWM3NzljODQ4OTVlZjE4YTQ0YjdiZDdiMCJ9