Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 26
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 26 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 26 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cảnh sát cũng không vì các cô là người nổi tiếng mà có chiếu cố đặc biệt nào, mọi thứ diễn ra theo quy trình bình thường.
Dứt khoát nhanh gọn lẹ.
Nhiều người không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ là lúc cảnh sát rời đi, An Cát cố ý tiễn cảnh sát ra ngoài, sẵn tán gẫu một chút.
Theo những lời mà cảnh sát tiết lộ, Du Diệp Quân đã giải cứu một cô gái sắp bị cưỡng hiếp bởi một tài xế taxi mạo danh, người tài xế mạo danh này là một kẻ phạm tội tái phạm, và là thủ lĩnh của một băng nhóm nhỏ mà cảnh sát đang truy lùng rất lâu rồi. Điều đó có nghĩa là, tình cờ Du Diệp Quân đã hỗ trợ cảnh sát giải quyết một vụ án không hề nhỏ, cần được bảo vệ và được khen thưởng.
Trái tim lơ lửng của An Cát đã nhẹ nhõm hơn.
Cô chợt nhớ tới lần Du Diệp Quân bị ốm và sốt trong bệnh viện, nửa đêm mơ màng vô lực và hoảng sợ, mặc dù không biết cô ấy đã trải qua những gì nhưng cô ấy vẫn giữ một trái tim nhân hậu, trong sạch và tâm hồn trong sáng. Điều này là đủ để được tôn trọng và quý mến.
Khi nhìn thấy Du Diệp Quân, An Cát không thể che giấu được sự ngưỡng mộ và khen ngợi trong mắt.
Gần đây hai người cọ xát cả ngày lẫn đêm gần đây, sự thay đổi trong mắt An Cát, Du Diệp Quân dùng một giây cũng đã hiểu được, cô ấy mỉm cười đáp lại với nụ cười, có thể an tâm dưỡng thương.
Chấn thương của Du Diệp Quân khiến đoàn làm phim phải điều chỉnh kế hoạch quay phim, đầu tiên là quay cảnh của người khác trong nhà, sau đó quay cảnh bên ngoài của người khác. Tất cả các cảnh quay đơn độc của Du Diệp Quân và bạn diễn đều bị hoãn vô thời hạn.
An Cát vào ban ngày quay phim, buổi tối sau khi quay phim xong, cô sẽ đến bệnh viện để thăm người bệnh.
Lăng Sở Sở trở thành nhân viên điều dưỡng, canh giữ Du Diệp Quân cả ngày lẫn đêm, có khuyên về cũng không chịu về. Theo lời cô ấy nói, hiện tại cô ấy không có việc gì làm. Bạn tốt của cô ấy bị thương rất nặng, còn bạn trai của cô ấy thì không thể không chăm sóc cho cô ấy, vì vậy cô ấy đến chăm sóc không được sao?
Có đủ lý do, không thể bác bỏ, Du Diệp Quân không thèm nói nữa.
Thoáng chốc đã một tuần trôi qua.
Vào chiều thứ sáu, trường quay đã chào đón một người đàn ông mà mọi người đều tò mò, chồng của An Cát, Mạch Kiếm Hoa.
Nhiều người chỉ chú ý đến nhân vật trong phim truyền hình mà không để ý tới chuyện phiếm đều tò mò trong lòng, An Cát như hoa như ngọc, dịu dàng như nước, có thể ra phòng khách, vào bếp, sự nghiệp xuất sắc. Một người phụ nữ gần như hoàn hảo như vậy, nửa kia của cô ấy sẽ là kiểu như thế nào có thể hưởng thụ được viên ngọc kia.
Sự xuất hiện của Mạch Kiếm Hoa đã thỏa mãn trí tò mò của một bộ phận lớn nhân viên trên phim trường, giới truyền thông giải trí ngồi xổm gần đoàn phim rốt cuộc cũng có thêm tư liệu mới.
Hóa ra chồng của An Cát cũng là một diễn viên giống như An Cát, nhưng độ nổi tiếng lại khác nhau nên hầu hết đều chưa từng nghe đến.
Ngoại hình cao ráo, rắn rỏi, nhìn ai cũng tươi cười.
Mạch Kiếm Hoa đưa cậu con trai nhỏ đi thăm phim trường, lẽ ra đây là điều đáng để An Cát vui mừng theo lẽ thường, nhưng An Cát lại lo lắng vì điều này.
Vì cô ấy đã nhận ra điều gì đó không ổn với bản thân.
Sau cảnh quay tối thứ sáu, cả gia đình ba người cùng nhau trở về khách sạn, An Cát ôm lấy đứa con trai xa cách bấy lâu nay của mình và hôn, không nỡ buông tay, cho đến khi con trai ngủ sâu, An Cát mới cất lại niềm vui và tình thương yêu, mang theo sự mệt mỏi đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô đi ra, Mạch Kiếm Hoa đang ngồi ở đầu giường yên lặng xem TV, khi nhìn thấy An Cát mặc quần áo ẩm ướt đi tới, hai mắt anh ta chợt lóe sáng.
“Con trai ngủ rồi à?” Mạch Kiếm Hoa hỏi, có chút khàn giọng.
“Ừ! Em đã dỗ thằng bé ngủ rồi. Chắc hôm nay thằng bé mới đến chỗ này. Có chút tò mò và chơi nhiều nên mệt. Nằm xuống thì đã ngủ rồi.” An Cát vừa đáp vừa lau tóc.
“Em sẽ quay bộ phim này trong bao lâu?” Mắt Mạch Kiếm Hoa dán vào An Cát.
“Theo ước tính hiện tại nó sẽ vượt quá mong đợi. Du lão sư vẫn đang ở trong bệnh viện và sẽ không thể quay phim trong một thời gian, điều này đã làm trì hoãn rất nhiều tiến độ.” An Cát nói thật.
“Du Diệp Quân bây giờ thế nào? Lúc đó xảy ra chuyện gì vậy?” Mạch Kiếm Hoa nghĩ đến vụ lùm xùm giải trí giữa An Cát và Du Diệp Quân mà anh đã thấy trên báo, anh ta vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của An Cát.
An Cát trả lời như thường lệ: “Em không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, cô ấy không nói, lúc đó cảnh sát cũng đã thu dọn hiện trường, chỉ có điều cô ấy bị xã hội đen đâm vào thắt lưng và phải khâu vài mũi, nhưng vết thương mà sắp lành, chắc sẽ sớm được xuất viện. “
“Tốt rồi, một cô gái, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc cũng bị doạ.” Mạch Kiếm Hoa thấy An Cát nhắc tới Du Diệp Quân không có phản ứng gì đặc biệt, nhất thời tự đắc, nói chuyện nhẹ nhàng hơn
An Cát mỉm cười không trả lời, trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc kêu inh ỏi.
Ánh mắt Mạch Kiếm Hoa vẫn luôn ở trên người An Cát, ánh mắt tối sầm lại, hơn 20 ngày nay anh ta không được vào người phụ nữ của anh ta, là một người đàn ông đang ở thời kỳ sung mãn, không có vấn đề trong chuyện chăn gối, dần dần có sự nôn nóng, ánh mắt từ từ chuyển sang màu đỏ.
Khi mái tóc dài của An Cát sắp khô, Mạch Kiếm Hoa cũng không đợi được nữa, đứng dậy đi vài bước, đến bên cạnh An Cát, giơ tay ôm lấy thân hình tha thiết mơ ước kia.
Mềm và thơm như mọi khi.
An Cát mất cảnh giác sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng đẩy người đang ôm mình ra, lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn người đang tới gần.
“Là anh, A Cát.” Mạch Kiếm Hoa bị đẩy ra, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi không thể tin được của An Cát, yếu ớt nói.
An Cát ổn định tâm lý, nhìn vào đôi mắt háo hức và có chút đau lòng của Mạch Kiếm Hoa, cô hoảng sợ không rõ nguyên do.
“Em xin lỗi. Em…” An Cát nuốt nước miếng, không biết nên nói gì, cô cũng không biết giải thích phản ứng của mình lúc này như thế nào, rõ ràng là lúc chiều Mạch Kiếm Hoa đã đến đây, cô nên thích ứng đi chứ.
“Không sao đâu, là do anh sốt ruột làm em sợ.” Thấy An Cát mềm lòng, Mạch Kiếm Hoa bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo An Cát.
An Cát không nhúc nhích nữa, để cho Mạch Kiếm Hoa ôm lấy cô, cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, không ngờ lại sinh ra cảm giác kỳ quái.
Một vòng tay mảnh mai khác chợt lóe lên trong tâm trí cô, ấm áp, dịu dàng, êm ái, khiến người ta không khỏi muốn chìm vào trong đó, không khỏi muốn ôm lại.
Mà vòng tay trước mặt chính là cô đã dựa vào bao nhiêu năm, quen thuộc có thể không còn quen thuộc hơn được nữa, nhưng bây giờ lại là xa lạ.
An Cát mở to mắt, trong lòng cuồn cuộn sóng.
Sự kỳ lạ này đánh vào dây thần kinh của An Cát, sự khác biệt nằm ở đâu? Là bởi vì cái ôm này luôn không kiên nhẫn cùng dục vọng?
Cảm nhận được sự nhu mì của An Cát, Mạch Kiếm Hoa cúi đầu chạm nhẹ vào má An Cát, không có phản ứng hay phản kháng gì, liền vòng tay ôm An Cát rồi đi về phía giường.
An Cát còn đang bế tắc trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên hai chân lơ lửng, cô lo lắng vươn tay nắm lấy cánh tay Mạch Kiếm Hoa, đầu óc trống rỗng để Mạch Kiếm Hoa đặt mình xuống giường mềm mại.
Ngay khi lưng đặt xuống giường, dường như có một lực ngăn cản, đầu An Cát từ từ lộ ra, cô liếc nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào tai bên cạnh cô, sợi râu cứng ngắc dính trên da cô, có chút đau, mà hơi thở dồn dập khiến An Cát rùng mình.
Cô hơi nghiêng đầu, cau mày, giơ tay đẩy Mạch Kiếm Hoa đang nằm trên người cô ra, “Em vừa mới tới tháng, thật không tiện.”
Người đang nằm trên người An Cát sững người khi nghe thấy lời nói đó, anh không đứng dậy mà dừng việc đang làm, anh ta đưa tay ra, từ từ trượt xuống dọc theo vòng eo của An Cát.
An Cát vội vàng vươn tay ngăn không cho tay xuống dưới, kéo ra khỏi đó, bất lực nói: “Hai ngày này hẳn là không được, anh đứng dậy trước đi.”
Mạch Kiếm Hoa bình tĩnh lại một lúc rồi mới chậm rãi chống tay lên, đối mặt với khuôn mặt ửng hồng và đôi tai của An Cát, “Ngày em tới tháng đâu phải là ngày này, đúng không?”
An Cát:…
Cô nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của Mạch Kiếm Hoa, dừng lại: “Có lẽ là do gần đây đóng phim, làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, có chút rối loạn nội tiết…”
Nghe vậy, Mạch Kiếm Hoa hít sâu một hơi, trở mình nằm ở bên giường, nhắm mắt lại, đưa tay lên trán xoa, bình ổn hơi thở còn có phần rối loạn.
An Cát như được giải thoát, chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng đi tới trước gương trang điểm, cầm sản phẩm dưỡng da lên rồi thoa lên.
Khi nhìn Mạch Kiếm Hoa đang nằm trên giường qua gương, sự nghi ngờ của anh càng tăng lên.
Tình huống này là sao đây?
An Cát đã rất ngạc nhiên trước phản ứng và cảm xúc của chính mình.
Cô là vợ của anh ta, hơn 20 ngày không gặp nhau, tiểu biệt thắng tân hôn không phải là chuyện bình thường sao? Vợ chồng ân ái với nhau đâu phải là chuyện kinh thiên động địa
Tại sao hôm nay cô lại không có ham muốn với người đàn ông này?
Rốt cuộc là sao thế này?
An Cát lắc đầu khó hiểu, giơ tay nhéo nhéo lông mày, yếu ớt nói: “Thực xin lỗi.”
“Ừ! Đi ngủ sớm đi.” Mạch Kiếm Hoa ngượng ngùng đáp lại, cảm xúc bất mãn khi không được thoả mãn thể hiện rõ ràng.
An Cát dừng lại, lông mày cụp xuống, cô mê mang một lúc mới đứng dậy và chuẩn bị đi ngủ.
Lúc cô nằm xuống, Mạch Kiếm Hoa đã ngủ rồi, tiếng ngáy quen thuộc lần lượt truyền đến, âm thanh không lớn nhưng lại rất rõ.
Trong căn phòng yên tĩnh, An Cát mất ngủ, không phải vì tiếng ngáy vốn dĩ quen thuộc mà giờ đây lại như xa lạ, mà còn vì tâm trạng thay đổi.
Không phải đã hơn 20 ngày không gặp Mạch Kiếm Hoa sao? Trước kia cũng có những đoạn thời gian thế này, nhưng lần này bỗng khác hẳn.
Cảm giác này bắt đầu từ đâu? An Cát cân nhắc đi nghĩ lại rất lâu, nhưng không có manh mối.
Đây có phải là “Thất Niên Chi Dương” huyền thoại? An Cát không rõ, bởi vì cuộc hôn nhân này cô chưa từng có giây phút cuồng nhiệt như vậy, từ đầu đến giờ đều bình lặng như nước ấm, không có thăng trầm, cô luôn cho rằng đây là bởi vì tính cách của cô ấy. Dù có yên bình thì cô ấy cũng hài lòng, ít nhất là thoải mái hơn nhiều so với cuộc hôn nhân đầu tiên.
*Thất niên chi dương: ngưỡng tình cảm 7 năm, nếu vượt qua nó thì coi như cả hai sẽ bên nhau trọn đời.
Là bản thân cô đã qua đi những ngày tháng sống xúc động, tình cảm mãnh liệt rồi sao? Nhưng mà không phải thế, cô vẫn luôn yêu thích đóng phim, vẫn yêu đời, yêu con cái, và vẫn mong chờ cái ngày tháng như thơ mà cô hằng mong ước.
Mãi đến nửa đêm, An Cát mới chìm vào giấc ngủ ngon.
eyJpdiI6IlN1RGF0MjhhYmNJS3JPYitoNDRydmc9PSIsInZhbHVlIjoiQWd5cEdQNHRodEwwR1F2OUJuXC8rXC9zYWhhZ1JuTGh4SGdJSFhkSWFRK1h4U2pDOTBMakF0RUxkZ011c3lOT3k5IiwibWFjIjoiMTFlNTQ4ZGRmNDIxNmVmYzJlZTM1N2M5MjdjMzA4NGNkODBhM2Y0NzAyYjc2OTc1ZmUzOGJkNjhiOTRjNmExMSJ9eyJpdiI6IlFnYng1U2xwd3lGZTJjZlRUSjhcL1FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFXTGpUUWtVQXhLVjE2cU5ZcWxGcUg5R0lIcUlHeFVSWEoxYkRTXC9HcnpVK3ludE05UG80NkpFRjRBZWJGMzVcL1pIdU5mUUFEdDhUQW5iczFNUUVWdkhyTU1jQUFaUFhFN2dGNkJ0OFdLc1NoS1RXczEzcE5vSHFTbU10bjlqODgwXC9LeDhZWnBcLzZiTk1rWlRkdFpQdCtZaVlFaWJOM2VOdkFoVnFUSHVaVDBMRjQwMGhpZXZuMjBPcXB0Z1pMaHV6VkhwdDQ2dkpuWlREeStVTVN4RTZ5WVZJQXk0QmxZcW5KMVwvdlphdWozRE4wcms4TG5tZzFhXC9oTnY3TUw0dEhxaEFtNGJqb1NaQjRxRDcxUlZ1T05jTTFYcm9CUVJLMW9sUmhyMm5VK3REc0hBb3hlZ2pMeVlcLzNIMU9hK2JnVElWemFQWkU0YU5IYzJPaHR4SmphQlNENWNGQXhsZXNjZEJwRWJXUDlcL1hQUktkSFJDTElHTmMyTTM0UmxKY2xYNFRCRjN3ak1Hb092TlR4K2xnY2ZOTnpsR2RSVWxERG84NVhkRHF6S3VhTT0iLCJtYWMiOiI2NWM2ODI0ODkyYzEzZTFjYzBhZTgyNWY0ZWNiMjhhNzdlMDg1MWQyYThhZjJlNDc0Y2ZhMGRkYTIzZThmZTE2In0=eyJpdiI6IktPbGw1N0JHaHZcLzhQWDZ5OUkyM0JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imlla040WkJkWFNXajlrSEl3YzJSUFYwdWJ5YW9GQzg1STdnaHpWTWpQVkozWFNZbDZ0VGJiVXBjeGFzbjVrRUwiLCJtYWMiOiIyNzRkYzEyZjg3M2ExMDk0YTgyMmUyOTJiYWRjMzJhMTE1MTdmNWM4YTlhMWYwMjdmOTgzMTViMTI3Njg5ZDJmIn0=eyJpdiI6ImVBb1k4MlU5T01xNGJoY0gyeVhEbXc9PSIsInZhbHVlIjoibk1Oa3V5c0R3NWFMRHI5eDVWcittU3VhOFV2V2dGTzJBaDd4bGRhVW9yblk3UEo5Nmt4Yk55S2hvMWYxelpMMCIsIm1hYyI6IjAwN2NmNWE1MThjNDFiZWMxNjdiOGU0YzRjYTk4YjNjM2QwNzhjMTljYTNkNDlmOGI5ZDc4OWI4MTRmYjM4MmMifQ==eyJpdiI6IlRqamdkV3BDdFByYXoyUWlVSmJFNHc9PSIsInZhbHVlIjoiNG1Wakg3OW1Qck1WVXE4clwvaGRGNW5wTldoRzNhMElHU2xWTkxtZGZ3V00rVlVsWVZZVlRPSEJaZVJBY0RNRlAiLCJtYWMiOiJkZjUzZTEzMjcyNDZiNGZkNjEzYmUyM2Q4OGFhNzJmZTkyNWI1ODIyZDFmYTUxYmE2NDc5YWQ4YzBhMGY0M2Y4In0=eyJpdiI6InlUVm9JODY2Qlpya0M0dkNVN1dQUGc9PSIsInZhbHVlIjoiM0J0YXFHYWpnWEhHVWJZdkVvVUorU2JrVGVVSTE3bFpoVXpXQVZRSFVJYzBqTlwvKytHb1BwTHFxMDR2dHcwcFlKSitVT1VnZUE1encraDFpXC8xTEJKNmdDS29CU1F6d2hXRFNHWVwvcW5nMTg9IiwibWFjIjoiZDAyNGMxYjQ0NDY2MDFlYTc4YTFjMzBiNjQ1YWI2MzgzMjM1ZTA2OGVkNDQ1NDA2M2U3MzA0MTIxNDNmNGI5OCJ9eyJpdiI6Ik40cFYyZEZzOG56QjhYOFVlcVZzMGc9PSIsInZhbHVlIjoiVERDaVhrSUl4d05TKzkwcW5HcFE1NmdqSW5xRmU5cEU3eHluMlpwZnZieTdQTTN3V1FOaXBOVWRmaHhPZU1FYiIsIm1hYyI6ImJiZWRjODVjNGU1MWYzODJhYzkyNzVlODE1Njc1OGE3ZjExNWExYTJmMjY2ZTRmNDg5NjlmMDM4YmE2OGU3YTQifQ==eyJpdiI6IjBQUjhJQjE3SlN6SjdBMFl0WTFyVVE9PSIsInZhbHVlIjoiT2RYVzZxanR0TTM4SmNsWTh3Sk42RzJGVEpPSFVEMjIrWUE1SE1IVXZ3Ymg0K0NibFRZY2xkVGFtenl3Vk4rWkhlOXZITjRReDBtcFAyYTU0d1FnbTVCNEZjXC9nSTNOTml2TVZubDFScFFhRmg2NmxFNE5ORDhvaWRJbWtFMnVJTkhsS3lodHJOdzFWdHlMdXppbnJMdTBUZTE3WFwvYUJKcVZZaTgzazAya0k9IiwibWFjIjoiMmIxYmEzNDFjNDMxM2FlYWVjZTQ2M2NjMmMyYjZiODgxZjM0MzVmMzc4MTE5OTE0ZjM5OGQwYTI0ZjdkMzcyYiJ9eyJpdiI6IlQ3dmUrYm5vVUFGNnM5aDQyYUU5MHc9PSIsInZhbHVlIjoiQUF6c1U5eGpMQXZlNGJsYU4rUWE1T1pqMWR0ckozVUNnSTVaVUJXYXpaaFExdkJSV1l5R0I1RFhta1ZhcXV6USIsIm1hYyI6IjNjN2Y5YzdmZjdiMzVjNWYzM2FmODQ1NzE2MDNjMTAyZTRmNzFlMjJjZDk1NjYwMTk4NjA2NmY5MDYwZTk2OWYifQ==eyJpdiI6InlnaFBIeVh0VFJOUHZjTEhpSDNPUmc9PSIsInZhbHVlIjoiMHFhaTlwVmZIMXdOVmNiWlVOeGw5ZjB3WEF0SXNON2dHQVlLVnFhOTF6Yjh6cHJHOGxnTEp3QjhuYnBnQXpkTlppU3Ntc2F5cVI0WUEra3pRRTUxaElYUzBhWCtBNjlEK3g4Z2tMbWd4QW1FdDNxc08zUzdhczE2TTBGVWs5XC9IVWpRZzdkeHYzZWJodW5ObFZRYm1SaGtXSm43N2FXOTVzN1NcLzVrbEJqXC9UNWs5XC9KbHRQZGRoUnVnYWJQVVY0ZiIsIm1hYyI6IjU3YmQxNzUyNDk3MzlmMmViMTBlNWYzNGIyZTY3ZTc0NGZiNGFmMzc5OGE4MjQxMjYwMmI1ZWFkM2NiMjIxMTgifQ==eyJpdiI6InJRaWNmMGR5OVlDUWhGTXlpRTNWVWc9PSIsInZhbHVlIjoicTduRERZaklCaVQwalpadTRlWXY2c21reGlBMndWUUhuZW43NStoV0tER3AxanozdFpoN1U3cyszNElEU3JzbiIsIm1hYyI6IjdlNTU3NWY1NGNiMjFhNzdjOWMyYWE4ZTkxYTZjMTY3MmM0NDMyZTAxMDBmNWJlYTA5OTg2MmU2YmNjNzMxYTYifQ==eyJpdiI6Ik0wbE9DNk9yVStrdWxTSmRoeHc2bUE9PSIsInZhbHVlIjoiVWpiK0ttTVljOFIzRFBFaE0zT0VlZTFpcnk4aXl5SHA5THpsTXZSZFI0QXE4TGxmNWtOMkxMTFd2MjJPRzl2OXdOMlhwXC9samxKMWliajdFYWZNNmpRPT0iLCJtYWMiOiJmZjhkMDQxYzQ2YTRkZDc1MTAxMTZiM2JmMTQ3YWYzOWM4NDk0ZDdlYjczNDIxOTJmODMyNWU1Yzg1N2IzZTgwIn0=