Phải lòng ảnh hậu đã có chồng - Chương 15
Đọc truyện Phải lòng ảnh hậu đã có chồng Chương 15 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – Chương 15 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phải Lòng Ảnh Hậu “Đã Có Chồng” – An Cát và Du Quân Diệp mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Mắt thấy An Cát sắp ra khỏi phòng nghỉ, Du Diệp Quân lập tức thu lại tâm tư đùa giỡn, cầm kịch bản lên xem lần nữa.
An Cát đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn thấy diễn viên phụ vẫn còn đang quay, lúc chuẩn bị lấy kịch bản ra xem, mới phát hiện trong tay không có kịch bản, chắc là vừa rồi để trong phòng nghỉ.
Đến lúc An Cát quay trở lại phòng nghỉ, phát hiện ra Du Diệp Quân khác thường, cô ấy lại yên lặng xuất thần, nói đúng hơn là tự tưởng tượng, nhưng mà lúc này lại khác xa so với những lần khác, toàn bộ linh hồn Du Diệp Quân như bước vào một không gian khác, ngay cả An Cát đi vào trong lấy kịch bản cũng không làm ảnh hướng đến cô ấy.
Đây là lại đi vào không gian tưởng tượng sao? An Cát nghĩ thầm.
Cho đến khi một lần nữa đứng trước ống kính, suy nghĩ của An Cát đã được nghiệm chứng.
Sức tưởng tượng của Du Diệp Quân thật sự quá phong phú, chỉ cần tìm được vấn đề mấu chốt, không cần luyện tập, một giây cũng có thể giải quyết được vấn đề.
Vào lúc, tân lang nâng cái khăn trùm đầu lên, An Cát biểu hiện thẹn thùng, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Du Diệp Quân đã thay đổi rất nhiều.
Là cảm xúc yêu thương, hạnh phúc và ngạc nhiên, đi kèm là sự ngưỡng mộ, mong chờ khi nâng tấm khăn đỏ lên, tất cả đều được truyền tải qua đôi mắt.
Đối diện với ánh mắt đó, trong lòng An Cát bối rối, nó quá chân thật.
Cô hơi rũ mí mắt, không dám nhìn thẳng vào tình cảm nồng nhiệt kia, gãi đúng chỗ ngứa, làm một tân nương thẹn thùng.
Bên ngoài, có tiếng nhân viên nói nhỏ, còn cố tình đè nén tiếng cười, nhưng mà giờ đây Du Diệp Quân không còn cảm giác buồn cười, phảng phất như đây chính là thê tử của cô.
Trên cảnh quay dài, trên cơ bản An Cát không bị quay tới, tất cả biểu cảm cùng với cử chỉ của Du Diệp Quân đều lọt vào trong ống kính, từ lúc vào đến lúc ra, chỉ quay một lần.
Đạo diễn Doãn ngồi trước màn hình, xem lại cảnh quay rất hài lòng, khoé miệng không ngừng cong lên, hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Du Diệp Quân.
“Tiểu Du cố gắng duy trì trạng thái này cho cảnh tiếp theo.”
“Vâng! Tôi biết rồi.” Du Diệp Quân cười nhẹ.
“Chuẩn bị cảnh tiếp theo, động phòng.” Đạo diễn Doãn hô to một tiếng, các nhân viên ngay lập tức di chuyển camera, đèn và các thiết bị khác đến phòng tân hôn.
Các nhân viên có mặt ở đây tỏ ra vô cùng háo hức, mong chờ được xem nhưng hình ảnh đẹp về cảnh động phòng, cho nên làm việc rất cật lực, nhanh chóng di chuyển.
Mặc dù nó chỉ là một nói chuyện đơn thuần, một cái ôm ngắn và một nụ hôn trên trán, nhưng cũng đủ để cho bọn họ háo hức.
Suy cho cùng, đó là vào đầu những năm 2000, Internet chỉ vừa xuất hiện, rất ít người có máy tính, cho nên tin tức giải trí cũng rất ít, giới trẻ thường hay lên diễn đàn Tieba là chính, giao lưu trò chuyện, mà lúc ấy phim truyền hình và phim điện ảnh thống trị toàn bộ cuộc sống giải trí của hầu hết mọi người. Những thân mật của người cùng giới chỉ giới hạn trong nắm tay, khoác tay nhau, hay ôm bả vai, chưa có ai được nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp ôm hôn nhau như kiểu vợ chồng.
Nhưng cũng may thời đó tư tưởng vẫn chưa được phổ cập, chứ nếu không quay kiểu ôm hôn, có khả năng An Cát sẽ từ chối bộ phim này.
Nhìn thấy mấy đôi mắt như sói của nhân viên, An Cát đỡ trán.
Loại hình nghệ thuật thế vai đã có từ sớm, cho nên hai người các cô cũng không phải là tiền lệ duy nhất, là diễn viên, các cô tự hiểu và bĩnh tĩnh nhận lấy, dù chuyện con gái ôm nhau, dựa vào nhau cũng rất bình thường, nhưng mà cũng khó lòng thoải mái khi có nhiều đôi mắt rực lửa đang theo dõi.
Từ nhỏ, An Cát đã chịu sự giáo dục truyền thống, cho nên vẫn có chút xấu hổ.
Cô liếc nhìn Du Diệp Quân, không ngoài dự kiến, người kia lại xuất thuần, muốn diễn.
Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều làm chi không biết, trọng tâm của cảnh quay này vẫn là Du Diệp Quân, cô chỉ cần phối hợp tốt là được.
Với trạng thái của Du Diệp Quân bây giờ, có lẽ cảm xúc của cô ấy không có vấn đề gì.
An Cát thả lỏng tâm tình, trong lòng cô khá thoải mái, bởi vì cô tin tưởng Du Diệp Quân, không có lý do gì hết, chỉ là tin tưởng mà thôi.
“Sẵn sàng chưa? Có cần nghỉ một lát không?” Đạo điễn Doãn hét vào bên trong set quay.
An Cát không trả lời, cô nhìn Du Diệp Quân.
Du Diệp Quân vừa hay ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, trái tim An Cát không biết vì sao lại đập nhanh.
Không phải chỉ là một cảnh quay thôi sao? Trước kia quay rất nhiều cảnh, cũng không biết hôn bạn diễn bao nhiêu lần, sao lần này lại khẩn trương giống như nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh vậy, thật là không có tiền đồ, An Cát thầm mắng bản thân.
Ngay lập tức, cô điều chỉnh lại cảm xác, khoé miệng cong lên cười khích lệ.
Du Diệp Quân hiểu ra và gật đầu, “Không cần, bắt đầu quay đi.”
Đèn thuỷ ngân sáng lên, bước chân thư sinh trong bóng đêm vững chắc, nhìn thoáng qua tân nương, trong lòng khẽ lay động, người kia tựa như một đoá hoa hồng, xinh đẹp và mỏng manh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đó chỉ còn lại hạnh phúc.
An Cát nắm chặt góc áo, chờ đợi thư sinh đến trước mặt cô.
Thư sinh nho nhã lễ độ nắm lấy tay nương tử, ngồi xuống bàn, uống rượu giao bôi, trò chuyện về cuộc sống và lí tưởng. Chờ đến khi tân nương thả lỏng, thư sinh đứng dậy, kéo người hơi say, nửa ôm người đi về phía giường, “Nương tử, đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!”
Tân nương ngước mắt lên, thẹn thùng nhìn thoáng qua thư sinh, theo bước chân thư sinh đi về giường.
Một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, khoé mắt tràn đầy lưu luyến.
Cơ thể cận kề, có thể nghe được hơi thở của nhau.
An Cát có thể nghe thấy rõ nhịp tim của chính mình, giống như một hồi trống, tiếng tim đập của Du Diệp Quân cũng không thua chút nào, ngay cả cánh tay đang ôm An Cát cũng khẽ run.
Trước mặt tối sầm, có chút ấm áp trên trán, xúc cảm mềm mại, mang theo mùi hương.
An Cát cảm giác rõ ràng hơi ấm kia cũng mang theo chút run rẩy, cùng với sự đè nén hơi thở.
Chỉ là sự mềm mại này quá khác biệt so với đàn ông, có nét dịu dàng và thuần khiết của một đứa trẻ, không mang theo bất cứ dục vọng nào, rất dễ chạm vào.
Cảm giác xa lạ đột nhiên ngày càng rõ ràng hơn, An Cát cảm giác nơi vừa bị một mảnh mềm mại kia chạm vào dần dần nóng lên.
Sự mềm mại của cái chạm này, trong nháy mắt làm cho tim đập nhanh dị thường, An Cát cảm thấy cơ thể muốn bùng cháy.
“Dừng.”
Du Diệp Quân thả An Cát ra, thở dài, lập tức thả lòng người, muốn ngã xuống.
An Cát cũng thở dài một hơi, cổ họng khô, chuẩn bị đứng dậy uống miếng nước, mới phát hiện chân có chút mềm.
Cô yếu ớt đứng dậy, nhìn khắp nơi, mấy nhân viên còn đang há hốc mồm, còn có nhân viên thì hưng phấn mắt muốn phát sáng.
“Diễn tốt thật. Bao nhiêu sự nồng nhiệt của đêm tân hôn đều được biểu hiện ra hết, tuyệt vời.” Ngải Lâm nhảy nhót đến bên người Du Diệp Quân, chọc vào sau lưng cô.
“Quần áo cậu ướt hết rồi!” Ngải Lâm luống cuống quay sang nói với Du Diệp Quân.
“Nóng.” Du Diệp Quân buông một câu rồi đi về phía đạo diễn.
Đạo diễn Doãn đang xem lại cảnh quay vừa rồi, Du Diệp Quân cũng nghiêng người thò vào xem, lọt vào tầm mắt là cái dáng vẻ e lệ như hoa như ngọc của An Cát. Vừa rồi cô không dám nhìn thẳng, lúc này xem lại quả thực kích động, cô nuốt nước miệng, cảm giác vừa rồi hôn nhẹ lên trán An Cát vẫn còn lưu lại trên môi.
Làn da mịn màng và thơm, cảm giác so với đàn ông thật sự khác xa, đặc biệt là xúc cảm hoàn toàn khác.
Trong đầu Du Diệp Quân bỗng nhiên có một số hình ảnh nhan sắc nào đó, cô đang tưởng tượng đến việc chạm vào những nơi khác của gương mặt, ví dụ như môi hay nói bên tai.
“Quay lại lần nữa.” Một câu nói của đạo diễn Doãn khiến Du Diệp Quân phải rút lại suy nghĩ của bản thân.
Khụ, trí tưởng tượng này của cô thật phong phú quá đi thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình phát lại với sự hoài nghi.
“Có thể diễn tốt hơn nữa, tôi cảm thấy có chút thiếu sót.” Đạo diễn Doãn chỉ chỉ vào hình ảnh đôi môi đang mím lại của Du Diệp Quân, “Hời hợt quá.”
eyJpdiI6Ildxb21SZTh6Rm1JUGZaVm05NUxzUHc9PSIsInZhbHVlIjoiXC84aG5tK0FKZzAwSk5TRU5EbDZuS3VhTUh6cFJJZWwxVlZlWHBhV09neXNqWTJJSUhtUjhQU2VjNktLTWFDSTQiLCJtYWMiOiJhYzlhMDRlNzkyMGUxYmZjMTAyNDMzYThkNWFjNjY0MmQwMzZhNTk1YzMzZDllMWU1NTMwY2E0NTAwYjBiYWE1In0=eyJpdiI6IlFWSzRUV0NCKzI0Qk9CNERIMWNNMnc9PSIsInZhbHVlIjoiOHBYbDNZUFVBYnN2elRoOHVlUUJ6TmlVQ1V4QytjY2RWVUJya1VZRjM4aWlRVFZTcmxBaGpscmN2aDh1d3lZeU1Pd2g0OG9PSDdpeUlWRkIycUphUWc9PSIsIm1hYyI6ImQxNGNmNjAxMzZlMzJkMmNmZmNjYjE4NGU0Yjc2OGFiZjQyNWJjZGRmY2YwMzdlMmQxY2MwNDQ5MzRkZjA3NjQifQ==eyJpdiI6IktIQXE4SWxlNEFxQkw5NmcrdlFmb1E9PSIsInZhbHVlIjoiR29FN1lVamRRdVEwYTJtazlYUmZDUUNPZDFqaEVaa2lJVE50Y3loTjRpSGx5U2JoYldWNnVKNUw0bGZGakxsayIsIm1hYyI6IjVkMzkyMzZlNDlkYmJmNzZlZWI3NzRhNGJiNWM2ZmIwMzI4ODVhOTgxNGIwYTViNWNlYzBjZTViYjY1MDIwZWEifQ==eyJpdiI6ImN6aXhCOGwwand3ckVDbXM2UEdIaFE9PSIsInZhbHVlIjoib3IwNmR6cnA1ZmZSbnFuWU1zMDdcL2dqdk5DdHRNSVdaWndzQzN1MEIxR2pDc3lObDJnd005RGtYQ0NoUzRuMXg4ZUxRUGNvQU93K1VacFpWY2xORjVMYnlhOEMxT25DQ204cXdFM0FrRHh5bmNvYlRwOVdyNm5tSmxQb1VQVFRjeVNFK0VxRW5Vd1lrRUthTGVxdjRcL2lTV2c1b3V0U0wxbk1cL2JMWWhvcTduTklwdTJLbVo1V1hURjkzdWFuRk5RUU9wMHM0S1BlV1ZYZENVMHdaUEVKZTl3RUtVZG1NSGM1aVwvM0FpMWlKVjJpMlwvYlN6aWVxSG1aMzJFcFRFWFhrZ0YwNDN1SXp6QkFSdFRTd1Jka0FQS3NQYlNFXC94VnRHbTU5NFwveTVydkxJRzFYTHNkSkJjV2xSaWlxMU5NTDJiTGR6SU9IQWZWSEVPWGl5bFEyczJoKzVhd1duZjFqMHlsbGYyaEdxWHFjU0htbnllb3NZaEt2VlwvY1NreVRkaVcyQ1JhV3FPaEhBSlpZNlwvdGlsUlN1MnZXUlJtK2RRWGQ4RDRjYlg0a1dsYjNMR1lGT0t4TTZZZkcydlF3dDM0WWZsdEU2YUdBQ3AxZ0ZqejM4MFhqdnBcL3RSdXZhZU5kbFhpTlROb05TNjVrPSIsIm1hYyI6IjQxNTlkMzA0YTNhOGEzNmI0ZTRkZmY3OWM4YTM5NDg5MTYyODE1YTVjNWYxZTA5MGIwZDJiOThjODkxZDc2ZWMifQ==eyJpdiI6InhYdXphWmtSaFYzRWxLRENoaGFqVHc9PSIsInZhbHVlIjoidlRPeHJKRHRJSkhCS1ZaMXJ5bzArY1QzREQrMHVxWHFHNWVZd0NTeXI4Vk50TzA0UmxzYWhKc0t0cmUyREZicSIsIm1hYyI6IjI1OTFjMzljOGVkOGE0ZTBkYjNjZjA4YjVmNmM1YjJlYjBiZjBmMGU1MzJiNmU0NTU2NzAyNDUwMTU0YTkyMzMifQ==eyJpdiI6IjFVSGx1VDM4cElLSkorSlVKYW1ialE9PSIsInZhbHVlIjoianBJSjhNWmlTN1FINFdyT0NqRllXdnhEVklENXJyTEpIZDlqQ0NuVEhcL1wvMUhPdkpaSWlpaXBGUG14aEhUXC8xTlFuTG9oUWloYWZ5N3JMNWU5alZrRUFcL1RjbnV3TmI0OWpOVGMzc1BtZFZ1U1BPVEJVdVIwbFJxWUtoUHBHbHc4XC9Ud21QbTNcL0pGTDBoV0pId0JIUHlGUklDdWNtb2pXbG5sZjlBWWJ5RlhseXROXC9hVTNFS2tzM3BnaVpBZjhHdlF3OHlvb3VRZ29HNm1PVnN4enRWbFYwNDJ3WmdtV0wrU1hNMEV0MTVUWjR2bXkxUFB5N25TQlZiTFZvcVRBc0VpUENcL3JMaTdIQ1BXaktyUG0yVGlYRGt5ZlJVMlBCSjFIZEFjTWhndEczYW1CMTJ1b3VtMkx1VEx3b0ZvR1V4Uk5XZTVpTGo4U2tzU3NEdUdybkg3RmZMM3ZEQk54YXRJclIyaFBMaWNUUTJON1ZFWFZEcjE2QXpuUVBPNnFEbHY1RUpoRjk0WWRvS1RxdWlQRjc5a0JzcmZFaTFtYmt3dURxOU1adm1WMU5DWDZ5U1wvZlNwNythSDlvbTB1MHFCTm9lUUt4VDMzeDZcL1Arc3RNSVhOdEswWXpOdHRybGVOWVdsbVJGWGVPUEI1dzB1U0J6bXZTeTYyNHhsRW5qdWZLTzhiUDFvXC9VRUFYcnhVWUNsdjc3UjFVaG9ENXlFUGxBUGFEQkIzQ0NHdkJCYU03VWxEV1ZEUXVQaVwvS0RQVUdRMHVSUzlNVmxLUnZUaTdUZWFwb2R6UT09IiwibWFjIjoiODJhYWIyMzA1ZTUyYWMzZTllOTM1YjMzMDg1OGRmMTdhMjRmNWY1YmZiZWRlZGM0NDkwYjJkNmQ3ZmFkOTc1NCJ9eyJpdiI6Ik03TUpjVThwUHVLdmo4RE5ncUlrK3c9PSIsInZhbHVlIjoiUDZaNjZxZjFkbHlJMlJhZ0FsaVdRYWZGS2QzS2ttQWxvZEtGbDFXVWE4Z1BLZmhuTGJFQXFuSldja3lrcEJNeiIsIm1hYyI6ImU4NzcwZDkxNTBlZWIyZjQyMDUzOWRlOTBiMTMxMDA1MmRmYzc2YTFmMDFhOGViNDZkM2EzOWMyOTg4MDJmNDYifQ==eyJpdiI6IndvMHRJam4zNVI1cWVrK1Nza3VQb3c9PSIsInZhbHVlIjoiaDVPZ2lEQmZ1UFFRWjl1VUZrVlkyTVR5TTZid1NXNU94TnBObk1VeUUrYnFuNlN1ck9iOWNGTmZPcFlIS2s0RFYwc3NpaCtnSEY3ZUNCOEY5MFR1T3pnS3hcL200VmxFTGhGVlQwWFZ4WHZWSURGV1lsdzFOcVRPVkQ5OU84TUhMWUk4dFFvZWhMQlJyUWRuY05NdkJDbFV4bklcL0pzZktlQzlhQ1RlZitlSCtqZHU0MnExcGMrcVRyVmp1OWo5SGoiLCJtYWMiOiIzNjQyMjM0OThhNDE3ODQwNWE3OTA4ZDNhNzc2MmY0ZTBmM2U5MzA5NWNlN2ZjMWE3YzMwNDBkMTJmMjg3M2IzIn0=eyJpdiI6Ims4TVRLaW9XdEtBOTJjMzRib1NYeVE9PSIsInZhbHVlIjoieEFOTVV5RVhVaDBTY3dMUkhDY0V6ZnhsZXpNcmtwTHVNSEpRd1VjdjBHTlBUMFB3Wk1IdkwxQTl4WEVrUUd2RSIsIm1hYyI6ImY1YzA3NzdhNTk4OTRjMDI5YjAzZDIyZWQ4OTU3ZTcxZjFkYzZjZGJlZWJiZTdkZWMzMmE0MGZjZDg1ZTg0ZTMifQ==eyJpdiI6ImRsMTBGVnhwcFEyUjBZb0VicVRTZ0E9PSIsInZhbHVlIjoicEdqbDRqUVp0SFNOckFvXC93bTlvNjQwVytobjVXYlR1V2hjQ1h0dnlBajhGZVYreUJ5bFZXakZ2UUN5OWdsWVdyVFJcLzBHWG5YRXpxZjZBT0NGdlZJdWp1UWdYSEw0anVnK2c0TXVHNE5SR2Vkd1F2Qk9SdkdnOXlnNXhocEdRVUlpVXpZVmQra0tFMHNKaDJLcWZ0a1lnVEROXC96NVhUbWZBR1BnWStDV2lFMEZsaUFaZlpRVWZRTEU4dGIxam41NlhZVERtZEpVdUNEbVwvSDNxd29qY28wWmNiTHJuNmF2TE9SemwxUmNsc0IzRm1oenBcL1Q2dU9nOFpscDNVSG84QWRXaHpuM3g3aEsxTVNUNlJkalFXRnhqTndRMjNXVndleWdwYXlETllvM0J3dFdwZ3c2MWd6YjNic2haSllSQSIsIm1hYyI6IjBlNTZkNWE3MDliN2Q5OTJlODk5NThiYWJmZDM1YzMyY2ZiODczMTk3NTI4ZjNlNDFjZjQxZjIzMjA5YjQ1YTUifQ==eyJpdiI6IjYxemliVGpsUlcwOXM0eHVXd3VxbUE9PSIsInZhbHVlIjoiUWRBeW5ZQ2FxYUsxRks4S0hxZlFNbllSM3RIVGp4UW1VRG9WZGtRdGVhZW5EcURkbXkzd0VWVEdraWtyNjRzRiIsIm1hYyI6IjA5MTg3MGE5NjE0YzQ0MDk1ZmI0MDczNzAxMzIxY2E4NDM2ZmRlMmM5Y2MyMTAxNTYwZTQxNjRlZThkY2IzZGQifQ==eyJpdiI6ImJUQ1ppU2lQbE9yRlhyZHFkb1R3MFE9PSIsInZhbHVlIjoid09JdkNQOG85WVJBWm53K0pCeGhONUFPY29UU2hsY1VJSjBGZVhPSnd4eDhCNCtSYlZ5WWFXYXo3OTR5dlFrU1JtT0lIenQ2RkZXQjlaRFA1azVlNnhndDRTWjU1QjVqeTVkRVRnZkxEQ0ZvZzNQUW1nSDYrcmhcL1pcL2p3Q3RHMEVYWWVrR1B1eTN1S0NzbUY4MDNhYXRHeVRoakNncUN1R3RjcGhsaUc5UjY0NFwvZUR5bVNpWDBoTnJwZmR5d1NhQVVYcG5PSDZrNXZienhzMXFzVXREdz09IiwibWFjIjoiMjA0NGMzZWE5OGUyZmZkNTU5MDg2MTMwYWZiZTk1MDQwYTEyYzVjMTQzNWJhMWJmMDIwMzdjNzc5YWE3M2M2MyJ9