Ông xã thần bí - Chương 199
Đọc truyện Ông xã thần bí Chương 199 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ông Xã Thần Bí Full – Chương 199 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 199: AI PHÁI CÁC NGƯỜI TỚI ĐÂY?
Buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt tới cục cảnh sát lấy lại tiền mặt.
Cô lại mượn cơ hội hỏi dò một lát, cảnh sát cứ nói mập mờ, cô càng khẳng định là Trần Minh Tân đã giúp cô.
Cô cúi đầu nhìn ví tiền, bên trong là số tiền mặt cô bị mất.
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì?
***
Mãi đến giờ tan làm, cô vẫn chưa nghĩ xong có nên chủ động tìm Trần Minh Tân nói chuyện này không nữa.
Vừa hay vẫn chưa xong việc, cô dứt khoát tăng ca thêm một tiếng nữa.
Đến khi cô ra khỏi tòa nhà công ty, trời đã tối đen, toàn bộ đèn đường đều được bật sáng lên.
Mùa đông, bầu trời tối sớm đến khác thường.
Tô Ánh Nguyệt kéo chặt áo đi ra ngoài, ngước mắt thì thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào xe hút thuốc.
Dưới ngọn đèn đường, cô thấy từng làn khói phả ra từ miệng anh, rồi tan biến mất.
Cô dừng bước, nhìn người đàn ông đã quấy nhiễu tâm trí cô cả một ngày.
Sao anh lại tới đây?
Hình như Trần Minh Tân cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh quay đầu, ánh mắt chuẩn xác rơi trên người Tô Ánh Nguyệt.
Một giây sau, điếu thuốc trong tay anh được dập tắt, anh sải bước về phía cô.
Anh vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ của mình xuống.
Đến tới trước mặt cô, anh quàng khăn lên cổ cô.
Chất vải mềm mại thoải mái, lại mang theo mùi hương đặc biệt trên người anh.
Cô bị hành động này của anh làm cho ngơ ngác một lúc, cũng hơi mềm lòng.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay sờ chiếc khăn một lát, bên ngoài khăn vẫn còn cảm giác lành lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, sau đó vẫn hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Sao anh lại tới đây?”
Vì chuyện trưa hôm nay, trong lòng cô bất giác mong đợi hơn ở Trần Minh Tân.
Là anh cố ý đến đón cô tan làm sao?
Không phải cô muốn nghĩ vậy mà vì cảm giác lạnh lẽo ở viền khăn đã chứng minh, anh đã đứng đây rất lâu rồi.
Trần Minh Tân trầm giọng nói: “Tối nay anh có một bữa tiệc, cần phải dẫn theo bạn gái.”
Anh nói với giọng đều đều, cả người lại đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Nỗi thất vọng trong lòng tràn ra.
“Vậy à?” Chỉ vì thiếu bạn nữ nên anh mới tới đây đón cô sao?
Trần Minh Tân cũng khẽ nhíu mày vì giọng điệu nhẹ nhàng của cô, nhưng anh vẫn không giải thích, thật ra bữa tiệc này là do Bùi Chính Thành làm chủ.
Vì biết anh ta sẽ gọi Cố Hàm Yên cùng tới đó nên anh mới muốn dẫn cô đi.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đáy lòng hụt hẫng, cô cúi đầu nhìn đất, không nói gì.
Trần Minh Tân cảm nhận được tâm trạng cô trầm xuống nhưng cũng chỉ lạnh nhạt nói: “Em lên xe đi.”
Anh quay người ngồi lên xe, mở cửa bên ghế lái phụ ra.
***
Xe chạy băng băng trên con đường rộng lớn, trong xe yên tĩnh đến mức hơi ngột ngạt.
Tô Ánh Nguyệt xoa chiếc khăn đã không còn sự lạnh lẽo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ cô không muốn hỏi anh chuyện cảnh sát bảo cô đến nhận tiền mặt nữa.
Mặc dù Trần Minh Tân trông có vẻ đang tập trung lái xe, nhưng anh vẫn chú ý nhiều đến cô.
Thấy cô không vui, dựa người vào cửa sổ, anh khẽ nhíu chặt mày, cô không muốn ở bên anh sao?
“Nếu em…” không muốn đi thì đừng đi nữa.
Mấy từ phía sau anh còn chưa nói ra thì không biết từ đâu, có mấy chiếc xe bỗng lao tới bao vây xe Trần Minh Tân lại.
Vì lúc nãy anh phân tâm định nói chuyện với cô nên tốc độ xe cũng chậm lại. Khi thấy phía trước có xe bao vây, suy nghĩ đầu tiên của anh là cô đang ở trên xe, anh không thể tông vào đó, nên anh buộc phải dừng lại.
Xe Trần Minh Tân vẫn chưa chạy xa, nơi này đều là khu tòa nhà văn phòng, buối tối rất ít người qua lại, trên đường cũng không có nhiều xe cộ.
Càng huống hồ, thấy mấy người này khí thế hung hăng, sẽ không ai tới hỏi chuyện.
Xe bỗng phanh gấp rồi ngừng lại, Tô Ánh Nguyệt cũng hồi tinh thần: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Có ba chiếc xe bao vây bọn họ, từ trên xe, khoảng chục tên đi xuống.
Trần Minh Tân không để ý đến câu hỏi của cô, ánh mắt hơi tối lại, đưa điện thoại cho cô, giữa hai hàng lông mày tràn đầy bình tĩnh và tự tin: “Khi anh xuống xe, em phải khóa chốt an toàn lại, không được phép xuống.”
Nói xong, anh không hề cho cô thời gian phản ứng lại đã mở cửa đi xuống.
Anh xuống xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại, lạnh lùng nói: “Ai phái các người tới đây?”
Mặc dù anh hỏi như vậy, nhưng trong lòng anh đã khóa chặt chúng rồi.
Mười mấy tên, tay cầm gậy dài, tất cả đều mặc đồ màu đen, có một tên bước ra, nói: “Các người không biết mình đã đắc tội với ai, còn tới hỏi chúng tôi à?”
Nói xong, tên cầm đầu trong đám bắt đầu cười nhạo.
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn chúng, bàn tay đang buông cạnh sườn từ từ siết chặt lại, lại quay đầu nhìn trong xe, vẻ không yên tâm.
Mặc dù anh không nhìn rõ Tô Ánh Nguyệt ở trong xe.
Nhưng cô có thể nhìn rõ anh.
Anh vừa xuống xe cô đã nghe lời khóa chốt an toàn rồi.
Đối phương có nhiều người, trong tay còn cầm gậy, cô lại không biết làm gì, chắc chắc xuống xe sẽ bị đánh, hơn nữa còn liên lụy anh.
Trong lòng cô hoảng loạn, cô chưa từng thấy anh ra tay đánh nhau, nên không thể chắc chắn thân thủ anh thế nào.
Cô cũng không nghe thấy bọn họ nói những gì, nhưng nhìn đã biết bọn họ sắp đánh nhau rồi.
Tô Ánh Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại.
Đúng rồi, tình huống thế này phải báo cảnh sát.
Cô bấm ba số “110”, chưa bấm gọi đi cô đã cảm thấy mình quá ngốc rồi.
Cho dù cô báo cảnh sát, bọn họ cũng sẽ không tới nhanh như vậy.
Cô cầm điện thoại của Trần Minh Tân lên, đầu tiên tìm số của Bùi Chính Thành, kết quả chuông reo nửa ngày nhưng không ai nghe máy cả.
Tô Ánh Nguyệt dứt khoát gọi cho Nam Sơn, ngược lại anh ta nghe máy rất nhanh: “Ông chủ có chuyện gì sao?”
Cô vội nói: “Nam Sơn, tôi và Trần Minh Tân mới rời khỏi tập đoàn Tô thị chưa được bao xa đã bị người khác chặn đường, đối phương có khoảng mười mấy người…”
Nhưng không đợi cô nói xong anh ta đã cắt ngang, giọng nói hờ hững: “Mười mấy người à, cô Tô, cô đừng gấp, tôi sẽ dẫn người qua đó ngay.”
“Anh mau lên đi, đối phương có tới mười mấy người đó…” Tô Ánh Nguyệt nhấn mạnh.
“Cô Tô, cô đừng gấp mà, ông chủ không yếu ớt như cô nghĩ đâu, cô cứ yên tâm.”
Yếu ớt?
Trước giờ cô không cảm thấy một người không đánh lại mười người là yếu ớt.
Cô hiểu rõ đạo lý không thể lấy một địch nhiều mà.
Nhưng mười phút sau, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình đúng là nghĩ Trần Minh Tân quá yếu ớt rồi.
Mười mấy người đó đều bị anh đánh ngã, cô vội vàng mở cửa xe: “Anh mau lên xe đi.”
Anh quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Em quay vào xe đi.”