Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 96
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 96 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 96 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 96
Nhiều năm như vậy, mỗi lúc anh về nhà mở cửa vào ban đêm, nghênh đón anh chỉ có bóng tối, cuộc sống tịch mịch, mấy năm qua vẫn vậy, nhưng hôm nay cuộc sống tù đọng đỏ, bởi vì có người ở bên mà không còn cô độc và lạnh lẽo như vậy nữa.
Cửa phòng ngủ chưa đóng, Hoàng Trường Minh đi vào, liền thấy bóng người nằm trên giường.
Trên gối đặt một quyển sách còn lớn hơn mặt cô, cổ cúi xuống, trên mặt đều là sự buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống như gà mổ thóc, hết lần này tới lần khác mí mắt không chịu nổi mà nhằm lại. “Buồn ngủ như vậy, sao còn chưa ngủ?”
Cầm bỗng nhiên bị người ta nằm lấy, Lam Ngọc Anh ngẩng đầu.
Tâm mắt hơi hỗn loạn trong vài giây ngắn ngủi, mới nhìn rõ anh, chắc do vừa trở lại, áo vest còn chưa cởi, mệt mỏi như người vừa trải qua mưa gió trên biển.
Lam Ngọc Anh vuốt tóc, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi nào dám ngủ… “Hử?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
Lam Ngọc Anh liếc anh một cá len lén bĩu môi, trong giọng nói mang theo chút oán giận: “Lần trước không phải anh nói, khi anh chưa về không thể một mình đi ngủ trước sao… “Nghe lời như vậy?” Hoàng Trường Minh nhếch môi nở nụ cười.
Lam Ngọc Anh không nói gì, tự lầm bầm trong lòng hai tiếng.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện ý cười của anh đã lan tới khỏe måt. “Ùng ục —
Đột nhiên có hai tiếng kêu lên, phát ra rõ ràng trong đêm.
Buổi tối Lam Ngọc Anh ăn rất no, đương nhiên không phải bụng của cô, cô nhìn sang Hoàng Trường Minh, quả nhiên trên mặt anh có chút mất tự nhiên.
Cô kinh ngạc nói: “Anh còn chưa ăn?” “Họp cả ngày, chỉ uống nước, sau khi kết thúc thì trực tiếp tới sân bay, thiếu chút nữa còn tới trễ chuyến bay.” Hoàng Trường Minh cởi áo vest, trong dạ dày trống không toàn là nước, không kêu mới là lạ. “Không phải trên máy bay có đồ ăn sao?” Lam Ngọc Anh khó hiểu. “Mấy thứ đó khó ăn lắm.” Hoàng Trường Minh bĩu môi.
Thật kén chọn!
Lam Ngọc Anh oán thầm, nhưng thấy anh cả ngày chưa ăn gì, vén chăn lên, “Anh chờ tôi một chút.”
Hoàng Trường Minh không để ý, trực tiếp cởi cúc áo sơ mi ra, đi vào phòng tắm.
Lúc anh tắm xong đi ra, dưới lầu truyền đến mùi hương, trong không khí là mùi thức ăn nóng hổi, giống như mùi trong nhà hàng, liền thấy trong tay cô bưng một cái bát nóng hội hối.
Hoàng Trường Minh khẽ run lên trong giây lát.
Vừa rồi cô bỗng nhiên đứng dậy, Hoàng Trường Minh cũng không có suy nghĩ nhiều.
Thì ra là xuống nấu mì cho anh….
Nhưng một chuyện rất nhỏ nhặt, lại khiến cảm xúc dâng trào trong đôi mắt anh.
Hoàng Trường Minh nhìn xuống, sau khi ngẩng lên, đã không có gợn sóng. “Vừa đúng lúc, anh nhanh ăn đi!
Lam Ngọc Anh thấy anh mặc áo choàng tắm đi ra, đưa mì qua: “Tôi không nấu nhiều lắm, anh cả ngày chưa ăn gì, nhưng hiện tại khuya rồi, trong dạ dày tích quá nhiều thức ăn sẽ không tiêu hóa được!” “Ừ.” Hoàng Trường Minh kéo ghế ra.
Cầm đũa bởi hai cái, mùi của mì liền lan tỏa.
Hoàng Trường Minh cảm thấy bụng mình đói hơn, hơi nóng bốc lên, trong ngực như có vật gì lấp đầy, không phải phiền muộn nhưng không miêu tả được là cảm giác gì.
Lam Ngọc Anh không rời đi, ngồi đối diện anh, như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn chờ,
Cùng lúc Hoàng Trường Minh để đũa xuống, cô cũng đứng dậy dọn dẹp.
Lam Ngọc Anh rửa sạch chén đũa, lên lầu trễ hơn anh một chút, đẩy cửa phòng ngủ ra, Hoàng Trường Minh đang gối lên tay nằm trên giường, áo choàng tắm trên người đã cởi ra, phía dưới không biết có mặc gì không, chăn đắp đến thắt lưng, lồng ngực cường tráng bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn, tất cả đều là hơi thở nam tính.
Cô cho là anh đã ngủ.
Rón rén nằm xuống, thì người bị kéo qua.
Lam Ngọc Anh dựa trên ngực anh, cách rất gần, sự uể oải trên mặt anh lúc này hiện rõ hơn, dường như đến cả hít thở cũng lộ ra sự mệt mỏi.
Cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh rất mệt không?” “Ừm.” Hoàng Trường Minh mơ hồi đáp.
Lam Ngọc Anh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, đến cả thời gian cuối tuần lịch trình của anh cũng kín: “Thật ra anh có thể nghỉ ngơi mà, nếu không sẽ gục ngã đấy.” “Sẽ không.” Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp.
Thấy cô không tin, khỏe môi anh nhếch lên, hiếm khi nghiêm túc nói: “Tôi còn phải nuôi rất nhiều người trong công ty, nếu mệt tới gục ngã, thì bọn họ lấy gì để ăn?”
Cô lại hỏi anh có một hay không, thật sự là câu hỏi trẻ con.