Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 554
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 554 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 554 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 569
Hoàng Trường Minh vẫn tiếp tục tiến lên, bắt cô phải dựa lưng vào tường, không còn đường rút lui. Tay anh cầm chặt vai cô, mạnh đến mức như sắp nhấc bổng cô lên.
“Cô có thẻ đen của tôi, cô gọi cô của tôi là cô, cô cũng rất quen thuộc với Phan Duy, hầu như những người thân thiết với tôi đều không xa lạ với cô
Mọi dấu hiệu đều tràn đầy nghi vấn, mặc dù mỗi lần cô đều trả lời rất hợp lý, nhưng trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ.
Nói đến đây, Hoàng Trường Minh khẽ híp mắt, gắn từng chữ: “Lam Ngọc Anh, tôi hỏi lại cô lần cuối, rốt cuộc chúng ta có quen nhau không?”
“Không Không quen” Lam Ngọc Anh lắc đầu một cách cứng ngắc. Con người trong mắt Hoàng Trường Minh co rụt lại, lặp lại câu nói lần trước bằng giọng khẳng định: “Cô nói dối!”
Bàn tay đặt trên vai như kìm sắt, ánh mắt anh tràn đầy lửa giận, cứ như thể sẽ nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Đúng lúc cô không biết nên làm gì bây giờ thì tiếng điện thoại bất thình lình vang lên.
“Buzz… Buzz…”
Tiếng rung phát ra từ túi quần của Hoàng Trường Minh. Lam Ngọc Anh như bắt được phao cứu sinh: “Điện thoại của anh đang rung kìa..
Thấy anh vẫn không dao động, không có ý định nghe máy, cô khuyên bảo: “Đã gọi lần thứ hai, có khi là chuyện quan trọng…
Cũng có thể là người quan trọng nào đó. Câu này bị cô nuốt vào bụng.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, điện thoại vẫn còn đang run, làm cho cơ bắp trên người anh cũng bị ảnh hưởng. Bởi vì lần trước cô từng tránh thoát trong lúc anh nghe máy nên lần này, anh chỉ thả một tay để cầm điện thoại.
Lam Ngọc Anh vẫn bị áp sát vào tường, không thể nhúc nhích, nhìn anh đặt điện thoại lên tai, nghe một lát rồi liếc nhìn cô, nói với đầu dây bên kia: “Không có, cô ấy đang ở bên cạnh tôi.”
Lam Ngọc Anh không khỏi kinh ngạc.
Điện thoại của anh rất xịn, mặc dù hai người gần như dán sát bên nhau, nhưng cô vẫn không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì. Tuy nhiên lúc nãy anh lại nhắc đến mình…
Cô âm thầm thở dài, muốn bắt mình bình tĩnh lại. Khi cô hít sâu lần thứ hai thì không biết người bên kia nói gì mà Hoàng Trường Minh bằng thả tay ra, sắc mặt thay đổi: “Thím Lý, thím vừa nói gì? Không thấy Đậu Đậu ư?”
Không thấy Đậu Đậu? Nghe Hoàng Trường Minh nói vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi cứng đờ.
Ban ngày, lúc ra về, cô đích thân bế cậu bé lên xe của chú Lý, còn tận mắt chứng kiến chiếc MercedesBenz mất hút trong tầm mắt của mình. Hơn nữa lúc cô đến công ty mà mình đã hẹn phỏng vấn, cậu bé còn gọi điện thoại cho cô thông báo mình đã về đến nhà.
Trừ lần gặp mặt tình cờ ở sân bay, mỗi lần ra ngoài, cậu bé đều được thím Lý đi theo. Cho dù là lần trước đi đến trung tâm thương mại cũng là vì thấy cô nên mới chuồn mất, không có khả năng tự dưng lại biến mất. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, trong lòng cũng rất lo lắng.
Lúc điện thoại rung lên, Hoàng Trường Minh còn nghĩ nếu là Lê Tuyết Trinh gọi điện thoại như lần trước thì anh sẽ trực tiếp cúp máy. Sau này thấy là thím Lý gọi nên anh mới nghe.
Trong điện thoại, thím Lý đầu tiên là hỏi có phải cậu chủ nhỏ đang ở bên cô Lam không, anh liếc nhìn cô rồi đáp là không, bởi vì lúc này hai người đang ở bên nhau, khi đó anh đã có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên ngay sau đó, giọng thím Lý trở nên rất sốt ruột, nói là không thấy con trai anh đâu.
Hoàng Trường Minh dời bước sang bên cạnh, nhíu mày: “Thím Lý, thím cứ nói từ từ, rốt cuộc là sao vậy?”
“Tôi vẫn ở trong bếp nấu cơm. Đến khi nấu xong, tôi lên lầu thì không thấy cậu chủ nhỏ ở trong phòng. Tôi với ông Lý đã tìm khắp biệt thự, lầu các, kể cả hầm rượu, nhưng vẫn không thấy cậu chủ nhỏ ở đâu.”
“Đang yên đang lành sao tự nhiên Đậu Đậu lại biến mất?” Hoàng Trường Minh chống nạnh, rất khó hiểu.
“Tôi cũng không biết nữa. Ban ngày vẫn còn bình thường mà. Nhưng hồi chiều tối, cô Lê từng đến đây!” Thím Lý tiếp tục nhớ lại: “Cô ấy nói là mang đồ chơi đến cho cậu chủ nhỏ, chơi cùng cậu chủ nhỏ một lúc, rồi nhìn như cô ấy nhận được một cuộc điện thoại nên rời đi. Sau khi cô Lê rời đi, trông cậu chủ nhỏ có vẻ không vui, còn ném đồ chơi của cô Lê, sau đó chạy vào phòng. Tôi cứ tưởng cậu chủ nhỏ vẫn ở trong phòng, không ngờ lại không thấy cậu chủ nhỏ đâu!”