Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 545
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 545 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 545 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 559
Anh thay dép vào phòng khách thì thấy thím Lý đang lo lắng đứng đó, ánh mắt nhìn bóng người nho nhỏ ngồi trong một góc sofa, cúi đầu xuống, ánh đèn chiếu rọi lại cho người ta cảm giác như nỗi đau chảy ngược thành sông.
Hoàng Trường Minh chưa bao giờ thấy con trai mình có cảm xúc như thế nào, không khỏi nhíu mày.
“Đậu Đậu sao vậy?”
Thím Lý cũng không hiểu ra sao: “Tôi không biết nữa.
Hoàng Trường Minh hoang mang hỏi: “Không phải hôm nay thắng bé đến chỗ Lam Ngọc Anh hay sao?”
Anh vẫn luôn nằm giữ hành tung của con trai nên biết ban ngày, cậu bé được thím Lý đưa đến chỗ Lam Ngọc Anh. Dựa theo lẽ thường thì sau mỗi lần đến nhà Lam Ngọc Anh, cậu bé đều trở về với vẻ mặt hớn hở, thậm chí đôi lúc còn vui mừng lẩm nhẩm mấy câu hát lạc giọng. Mà lúc này, cậu bé lại cúi đầu, trông như cây mạ đẻ cong, ngay cả khóe miệng cũng rủ xuống, trông rất uể oải.
“Đúng thế.” Thím Lý cũng rất khó hiểu, thở dài nói: “Lúc nãy tôi với ông Lý đón cậu chủ nhỏ về nhà, nhưng không hiểu sao vừa về đến nhà, cậu chủ nhỏ nhỏ đã ngồi im trên sofa, buồn bã từ hồi đó tới giờ.
Hoàng Trường Minh gật đầu: “Ừ, để tôi đi xem thử:
Thím Lý đáp một tiếng, sau đó xoay người vào nhà bếp làm việc. Nửa tiếng sau, thím Lý đeo tạp dề quay về phòng khách, bỗng chốc ngày người. Bà cho rằng cậu chủ đích thân ra trận thì chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề, không ngờ cậu chủ nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, vẻ mặt vẫn buồn bực như ban đầu, ngay cả Hoàng Trường Minh cũng sa sầm mặt mày như thể bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cậu chủ nhỏ.
Bảy giờ rưỡi sáng, ánh nắng ban mai tươi đẹp chiếu rọi. Sau khi trở thành thai phụ, Trương Tiểu Du càng ngày càng ham ngủ hơn nhiều, thế nên dậy sớm như thế này là rất hiếm thấy. Cô chép miệng ăn miếng bánh, vẻ mặt đầy bụng tâm sự nhìn người đối diện: “Ngọc Anh, cậu thật sự phải về Canada hả?”
Hôm qua lúc ở trong phòng cách, Trương Tiểu Du cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lam Ngọc Anh, Diệp Tấn và Đậu Đậu.
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Thế thì chúng ta lại phải chia lìa nhau nữa à? Không, tớ không muốn thế đâu!” Trương Tiểu Du ngửa mặt lên trời thở dài, suýt nữa phun ra vụn bánh dính trên miệng.
“Cá Nhỏ, tớ cũng không muốn xa cậu đâu” Lam Ngọc Anh đồng cảm thở dài, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tớ hứa lần này tớ sẽ không cắt đứt liên lạc với cậu nữa.”
“Cậu thề đi!” Trương Tiểu Du hừ hừ.
Thai phụ lớn nhất. Lam Ngọc Anh đành phải dở khóc dở cười, phối hợp giơ tay lên: “Được rồi, tớ thề.….…
Trương Tiểu Du bĩu môi, định nói thêm gì đó, nhưng điện thoại đặt trên bàn ăn bỗng reo lên. Cô cầm lên liếc nhìn màn hình điện thoại, nhưng không nghe máy.
Thấy vậy, Lam Ngọc Anh thử hỏi: “Bác sĩ Trần gọi điện tới hả?”
“Ừ” Trương Tiểu Du gật đầu. Cô nhíu mày nhìn điện thoại một lát, sau đó ấn nút từ chối. Chẳng qua cô còn chưa kịp đặt điện thoại xuống bàn thì nó lại tiếp tục reo lên. Trương Tiểu Du tức giận trực tiếp tắt máy, còn úp điện thoại xuống bàn ăn.
Lam Ngọc Anh không nhịn được lắm mồm: “Cá Nhỏ, tớ cảm thấy bác sĩ Trần vẫn còn chưa quên được cậu đâu.”
“Anh ấy à.” Trương Tiểu Du khẽ cười, khóe miệng có phần cay đắng.
Thấy cảm xúc của cô có vẻ không tốt, Lam Ngọc Anh không dám nhiều lời mà vội vàng trấn an: “Cậu là thai phụ, phải vui vẻ lên mới được.”
“Hầy, chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu sắp rời đi thì sao tớ vui vẻ cho nổi.” Trương Tiểu Du tức giận trừng cô, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà hình như cậu chủ nhỏ của nhà họ Hoàng còn không vui hơn cả tớ nữa cơ. Hôm qua lúc rời đi, trông thằng bé như cây cải bị héo!”
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh im lặng. Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, Đậu Đậu ôm cô hỏi Bé phải làm sao đây, trong lòng cô lại chua xót, không còn khẩu vị ăn uống nữa. . ngôn tình sủng
Lam Ngọc Anh uống hết nửa bát sữa đậu nành còn thừa, suy nghĩ một lát rồi vào phòng, cầm điện thoại đặt dưới gối gọi một dãy số.
“A lô, thím Lý, cháu đây..
Đầu dây bên kia, trong biệt thự, thím Lý đang cúi người ngồi trên sofa cầm ống nghe, liên tục đáp hai tiếng “ừ ừ sau đó gác ống nghe lên máy,