Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 526
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 526 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 526 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 539
Hôm sau, xe taxi dừng lại trước cổng chung cư. Lam Ngọc Anh vừa xuống xe vừa nhìn ngó chung quanh như thể đi ăn trộm, thậm chí lúc đi vào tòa nhà cũng lén lút như thể sợ bị người khác phát hiện.
Thang máy đến nơi, cô vừa đi vừa cảm thấy cặp giò mềm nhũn. Cô biết rõ nhu cầu và thể lực lúc ở trên giường của
Hoàng Trường Minh, hơn nữa còn bị bỏ thuốc, không cần nói cũng biết khủng khiếp cỡ nào. Bốn năm qua Lam Ngọc Anh chưa từng trải qua chuyện tình ái, đêm qua suýt nữa bị ép buộc đến mức tắt thở, không rõ mình đã dây dưa với anh bao lâu. Trong lúc bối rối, cô không thể chống cự lại sức mạnh và tốc độ của anh.
Đến khi trời tảng sáng, tranh thủ lúc Hoàng Trường Minh còn chưa tỉnh dậy, cô lập tức nhặt quần áo mặc vào trốn đi.
Không chỉ là chân mà ngay cả cánh tay cũng mỏi nhừ.
Lam Ngọc Anh cầm chìa khóa mở cửa. Đến khi đóng cửa lại, cô mới chậm rãi thở hắt ra một hơi. Về tới nơi an toàn, trái tim vẫn thấp thỏm của cô cuối cùng cũng được yên ổn.
Cô cố ý bước đi rón rén. Trời còn sớm, cô sợ mình sẽ đánh thức Trương Tiểu Du, lúc này là thai phụ cần được tĩnh dưỡng. Chẳng qua cô không ngờ khi mình đang run rẩy vào nhà thì lại thấy Trần Phong Sinh và Trương Tiểu Du đang đứng trước bàn ăn. Trên bàn cơm còn đặt một túi đồ nóng nổi trông như bữa sáng, Trần Phong Sinh đang cầm tay Trương Tiểu Du, đôi mắt hoa đào híp lại, hai người đang giảng co với nhau.
“Buông tay ra!”
“Nếu tôi không buông thì sao?”
Trương Tiểu Du ra sức giãy dụa mà vẫn không thoát được: “Trần Phong Sinh, tôi bảo anh buông tay ra!
Lam Ngọc Anh đang định lặng lẽ về phòng, chẳng qua chân tay cô mềm nhũn nên đi đến nửa chừng, cô lỡ làm rơi chìa khóa, gây ra tiếng vang không nhỏ, hai người đều nhìn về phía cô. Nhưng dù vậy, Trần Phong Sinh vẫn không chịu thả tay.
Lam Ngọc Anh xấu hổ lên tiếng: “Xin. Xin lỗi, tớ… Cô còn chưa kịp nói xong thì Trương Tiểu Du bỗng thay đổi sắc mặt, giơ tay che miệng lại.
Thấy thế, Trần Phong Sinh không khỏi thả lỏng bàn tay. Trương Tiểu Du trực tiếp chạy vào toilet, chống tay lên bồn rửa mặt, kh lưng liên tục nên khan, như thể muốn nôn hết nội tạng ra ngoài.
Trần Phong Sinh nhanh chân đi theo: “Cá Nhỏ, em bị sao vậy?”
Lam Ngọc Anh cũng vội đi qua: “Cá Nhỏ, cậu không sao chứ?”
Bởi vì buổi sáng còn chưa ăn gì nên Trương Tiểu Du không nôn ra được thứ gì. Cô mở vòi nước rửa sạch mới áp chế cảm giác buồn nôn.
“Không sao.” Trương Tiểu Du lắc đầu.
“Em bị sao mà sắc mặt trắng bệch vậy? Đi theo tôi về bệnh viện, tôi tìm người khám cho em!” Trần Phong Sinh cau mày nói, sau đó muốn kéo cô đi.
“Tôi không cần!” Trương Tiểu Du né tránh, nhanh chóng tìm cái cớ: “Chẳng qua là tối hôm qua tôi ăn ít thịt xiên cay nên dạ dày hơi khó chịu mà thôi.
“Sao em lại ăn mấy thứ đó!” Nghe vậy, Trần Phong Sinh lập tức trầm mặt, nhất là khi thấy vẻ mặt suy yếu của cô, anh không nhịn được tức giận nói: “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao em cứ quên mất vậy hả? Dạ dày của em rất yếu, đồ ăn ở quán ven đường lại không sạch sẽ, không được ăn mấy thứ đó!”
Mặc dù hơi lớn tiếng, nhưng không giấu nổi sự quan tâm trong lời nói.
Trương Tiểu Du mím môi, nghĩ tới chuyện gì đó, cô cúi đầu: “Tôi biết rồi, bác sĩ Trần!”
Xưng hô cuối cùng khiến sắc mặt Trần Phong Sinh rất khó coi, mạch máu nổi rõ trên cổ, may mà tiếng điện thoại vang lên, Trần Phong Sinh vội nghe máy.
Hình như bệnh viện có cấp cứu, bảo anh mau chóng chạy về. Trần Phong Sinh im lặng nhìn cô mấy giây, cuối cùng vẫn rời đi.
Thấy cửa đóng lại, Lam Ngọc Anh thở dài: “Cá Nhỏ, cầu ổn hơn chưa?”
“ổn hơn nhiều rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu, nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm: “Đúng là! Mới sáng sớm mà không cho người ta ngủ yên! Xem ra ngày mai tớ phải nuôi một con chó ngao mới được! Tên cầm thú kia còn dám đến thì tớ sẽ thả chó ra cắn anh ta!”
“. Cậu nỡ làm thế à?” Lam Ngọc Anh hỏi.
“Có gì mà không nỡ!” Giọng Trương Tiểu Du càng ngày càng nhỏ.