Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 391
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 391 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 391 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 398
Bất kể ra sao, cô cho rằng tấm lòng của mình đã đủ rồi.
Trên vai có hơi ấm, Hoàng Trường Minh ôm lấy cô.
Đôi mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn bố mình, mở miệng nói: “Nếu như ba không muốn, con có thể lấy về làm cái gạt tàn.”
Dùng Đoan Nghiễn làm gạt tàn?
Chẳng phải là quá phung phí của trời hay sao
Hoàng Kiến Phong suýt chút nữa không đứng lên được, nếu không phải có mẹ con nhà họ Lê ở bên cạnh, phải giữ mặt mũi, thì ông đã nổi trận lôi đình rồi.
Vì không thể chọc giận con trai, ông chỉ có thể chọn một người khác để xả giận: “Tôi cũng đã già rồi, vậy mà không biết con gái bây giờ hóa ra da mặt đều dày như vậy! Cô nói có đúng hay không cô Lam?” “Cháu..” Hơi thở của Lam Ngọc Anh hơi căng lên.
Nếu như câu nói trước là ý đồ riêng, thì đây chính xác là đã điểm danh đến cô. “Tôi cho là lần trước đã nói rất rõ ràng, cũng nghĩ rằng cô Lam là người hiểu chuyện, không ngờ đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài! Bây giờ thế mà đã đường hoàng vào nhà rồi!”
Hoàng Kiến Phong lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô có phải là bạn mà Trường Minh đưa về hay không, nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, nề mặt mũi con bé Tuyết Trinh, cô là khách đến nhà, tạm thời không chấp nhặt với cô, mong là cô tự lo được cho bản thân mình!
Lam Ngọc Anh nhấp nhẹ khỏe miệng, cố gắng để lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Cô biết cha Hoàng cố ý nói rằng nể mặt mũi Lê Tuyết Trinh, mục đích là làm cô khó xử cho nên cô càng không thể dễ dàng bị đánh bại, xem như tại trái nghe xong ra đường tai phải.
Sau khi Hoàng Trường Minh nghe thấy như vậy, mi tâm nhíu chặt lại.
Sau khi Hoàng Kiến Phong nói xong, không khí phòng khách rơi vào trầm mặc, cho đến khi một loạt tiếng bước chân truyền tới từ trên lầu.
Mọi người đều nhìn sang, là một người phụ nữ tuổi không chênh lệch nhiều lắm so với
Nguyễn Hồng Mai, ăn mặc cũng không quá sang trọng, nhưng rất hòa hợp, bảo dưỡng cũng rất tốt, một người làm trong nhà cung kính chào: “Bà chủ!”
Xưng hô như vậy, Lam Ngọc Anh cũng không khó để đoán ra thân phận của đối phương.
Không phải là mẹ của Hoàng Trường Minh, bởi vì mấy ngày trước cô vừa theo anh đến thăm mộ bà, người trước mắt này chắc là vợ hiện tại của Hoàng Kiến Phong, nhà giàu lấy vợ lẽ cũng không phải là chuyện gì quả ngạc nhiên.
Phạm Mỹ Lệ có lỗi nói: “Thật xin lỗi mọi người, gọi điện thoại lâu như thế” “Tranh còn chưa về sao?” Hoàng Kiến Phong nhíu mày hỏi. “Còn chưa về, chắc là đang về đấy!” Nụ cười của Phạm Mỹ
Lê có chút bất đắc dĩ, sau đó lại tiếp tục nói: “Ông ơi, hôm nay có khách, hay là chúng ta vừa ăn vừa chờ đi?”
Hoàng Kiến Phong nghe thế, mắt nhìn mẹ con nhà họ Lê, gật đầu đồng ý.
Phạm Mỹ Lệ thấy thế, lập tức nói: “Vậy tôi đi phân phó nhà bếp chuẩn bị cơm!” “Nhà vệ sinh ở tầng hai, anh đưa em đi!”
Hoàng Trường Minh bằng nhiên nói một câu như thế, liền lôi kéo cô đi lên tầng.
Lam Ngọc Anh có chút không biết làm sao, bởi vì cô không nói mình muốn đi nhà vệ sinh, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo lên cầu thang.
Không gian tầng hai rất rộng, trang trí hành lang cũng rất cổ điển, đi qua một dãy phòng, Hoàng Trường Minh cũng không dẫn cô đi nhà vệ sinh, mà là vào một phòng ngủ bên tay trái
Căn phòng không nhỏ, màu sắc và thiết kế phải nói là có chút lạnh lẽo cứng rắn.
Chính giữa là một chiếc giường lớn, ga giường màu xám, trên bàn phía trước cửa sổ đặt một khung ảnh.
Lam Ngọc Anh chớp mắt: “Hoàng Trường Minh, đây là phòng anh sao?” “Ừm.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Lam Ngọc Anh không khỏi tò mò, càng cẩn thận đánh giá xung quanh căn phòng hơn, mặc dù được quét dọn rất sạch sẽ nhưng cô vẫn nhìn ra được, chắc rất lâu rồi không ai ở đây, không có chút dấu vết sinh hoạt nào.
Cô cầm lấy khung ảnh trên bàn, không khỏi quan tâm hỏi: “Đây là anh khi còn bé sao? Nhìn cứng cáp quá.
Ảnh chụp chắc là vào lúc tiểu học, trên vai mang balo rất to, đầu đội mũ nhỏ, từ hình dáng mặt mũi có thể nhìn được là Hoàng Trường Minh, nhưng trên mặt cậu bé lại không có chút biểu cảm nào, rất nghiêm túc.