Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 387
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 387 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 387 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 394
Câu nói cuối cùng, trong giọng nói cô có chút hơi ngượng ngùng.
Yết hầu Hoàng Trường Minh khẽ động đậy, giúp cô bật hộp quẹt, ngọn lửa bùng lên, mùi lửa cháy dần dần tỏa ra, sau khi bức ảnh bị đốt thành tro, bay bay nhẹ rơi trên mặt đất, có hai mảnh vụn, còn rơi ở trên giày da của anh.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú: “Mẹ sẽ nhìn thấy” “Ừ.” Lam Ngọc Anh nói khẽ.
Thời tiết lạnh, hai người cũng không ở lại lâu, chuẩn bị xuống núi rời đi.
Sau khi đi được hai bước, cô không kìm được mà quay đầu nhìn ngôi mộ, mẹ Hoàng trên đó dường như đang mỉm cười dõi theo bọn họ.
Đây cũng coi là đã gặp mặt cha mẹ rồi đúng không?
Lam Ngọc Anh hạnh phúc suy nghĩ, tuy nhiên nghĩ tới cha Hoàng nghiêm khắc, trong lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ mím môi.
Tốc độ xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều, lúc Hoàng Trường Minh mở cửa xe cho cô, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra nhìn một cái, vừa bước vòng qua đầu xe, nghe điện thoại.
Đợi đến khi anh cũng ngồi vào trong, đúng lúc ngắt điện thoại, nói với cô một câu: “Cô gọi điện đến, nói cùng nhau ăn lẩu. “Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hoàng Trường Minh cắm chìa khóa xe vào, khởi động máy.
Nhưng anh không nói đến, là Hoàng Thanh Thảo muốn ăn đồ do cô nấu, tuy nhiên bị anh từ chối ngay lập tức, sau đó, mới chọn ăn lẩu ở bên ngoài.
Khi chiếc Land Rover trở về thành phố, đèn đã được bật sáng, tới nhà hàng lẩu, Hoàng Thanh Thảo đã đến ngồi đợi từ sớm, trên bàn bày kín la liệt các loại đồ nhúng lẩu, nhân viên phục vụ vẫn còn đang bưng thêm lên, ăn món lẩu mắm truyền thống, nước sôi cuốn cuộn. “Cải Trắng Nhỏ, lại đây ngồi với cô!”
Hoàng Thanh Thảo vừa nhìn thấy cô, lập tức cất tiếng gọi.
Lam Ngọc Anh theo bản năng nhìn sang Hoàng Trường Minh, còn chưa kịp hỏi ý kiến, người đã bị Hoàng Thanh Thảo kéo tới ghế ngồi. “Buổi chiều lúc facetime với bác trai của cháu, ông ấy thật khiến cô tức chết đi được! Lại dám nói dạo này cô tròn trịa lên, cô còn chưa thèm chế cái bụng mỡ càng ngày càng to của ông ấy!” Hoàng Thanh Thảo lầm bầm, còn rất không vui: “Cho nên, bây giờ tâm trạng cô rất không thoải mái, không muốn nhìn hai đứa các cháu ân ái yêu đương trước mặt cô!”
Lam Ngọc Anh nằm không cũng trúng đạn.
Để tránh cho Hoàng Thanh Thảo không vui, cả buổi cô đều không dám trao đổi ánh mắt quá đà với Hoàng Trường Minh ở phía đối diện.
Ăn được hai miếng thịt bò, Hoàng Thanh Thảo hỏi cô: “Cải Trắng Nhỏ, tan làm lâu vậy rồi, hai đứa các cháu chạy đi đâu chơi vậy?” “À.” Lam Ngọc Anh giải thích: “Hoàng Trường Minh dẫn cháu đi gặp mẹ anh ấy.
Hoàng Thanh Thảo nghe xong hơi khựng lại, mim cười gật gật đầu.
Dường như nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn sang cháu trai mình: “Đúng rồi, Trường Minh, thứ sáu tuần này là ngày gì, cháu không quên chứ?” “Không a.” Hoàng Trường Minh cắn môi.
Lam Ngọc Anh ngồi bên cạnh nghe vậy, có chút tò mò.
Hoàng Thanh Thảo lại lên tiếng nói: “Ngày mai cô phải về Mỹ một chuyến, công ty có chút chuyện cần xử lý. “Khẳng định không phải vì tìm bác trai tính sổ?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày. “Cô để ý đến ông ấy mới là lạ!” Hoàng Thanh Thảo dường như bị chọc trúng vào nỗi đau, thẹn quá hóa giận trợn trừng
mắt, sau đó lại nói: “Đặt vé máy bay khứ hồi tuần sau về, đến lúc đấy cô đưa quà cho cháu, giúp cô tặng cho cha cháu.
Lam Ngọc Anh nghe tới mờ hồ hiểu ra, có lẽ là sinh nhật của cha Hoàng….
Thời gian làm việc không tính quá bận rộn.
Lam Ngọc Anh lăn con chuột, sửa số tiền trong tài liệu, thì điện thoại trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.
Cô liếc nhìn rồi cầm lên để ngang vai trái, khóe miệng bất giác cong lên: “Alo?” “Đêm nay anh không về nhà ăn.”
Tiếng nói bình thản của Hoàng Trường Minh truyền đến, dường như cũng đang làm việc, mà cũng âm thanh giống như đang xoay bút.
Lam Ngọc Anh nghe vậy vội hỏi: “Ấy, anh phải làm thêm sao?” “Không phải.” Hoàng Trường Minh đáp lại, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mừng thọ ba anh.”
Trong nháy mắt Lam Ngọc Anh đã hiểu.
Tuần trước lúc ăn lẩu với Hoàng Thanh Thảo, hai người từng nói đến chuyện này, sinh nhật cha Hoàng xem như là chuyện lớn, anh làm con trai nhất định phải có mặt, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, không biết vợ chưa cưới của anh có thể đến hay không thôi. “Sunny, cũng sẽ đi.” Như biết cô đang suy nghĩ gì trong lòng, Hoàng Trường Minh nói. “Ừ.” Lam Ngọc Anh đáp rất khë.