Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 179
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 179 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 179 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 179
Ăn cơm xong, cô cầm tất cả bát đũa đi rửa sạch, lau tay sạch sẽ rồi đi ra từ trong bếp.
Trước tiên là cầm cái túi đeo trên ghế sa lon lên, tiện tay lấy điện thoại di động bên trong ra, nhấn nút menu hai lần, phát hiện màn hình vẫn đen sì không có gì khác thường.
Nhíu mày một cái, lúc đang chuẩn bị nhấn sang nút nguồn để kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra, thì một bóng đen che phủ xuống, chẳng biết Hoàng Trường Minh đã đứng ở sau lưng cô lúc nào, thản nhiên nói một câu, “Chắc là hết pin rồi.”
“Hả, có thể là vậy.” Lam Ngọc Anh không khỏi gật đầu một “Có mang theo sạc điện thoại không?” Hoàng Trường Minh cái. lại hỏi “Không có.” Lam Ngọc Anh lục tìm bên trong túi, sau đó lắc đầu, “Chắc là để quên ở phòng làm việc rồi.
Hai tay Hoàng Trường Minh đều đang xỏ vào trong túi quần, liếc nhìn cô hỏi, “Cô có chuyện gì quan trọng sao?”
“Cũng không có gì… Lam Ngọc Anh lắc đầu một cái lần nữa.
Buổi tối cô đến bệnh viện thăm bà ngoại, hơn nữa cũng đã nói với bạn thân Trương Tiểu Du một tiếng là sẽ không về.
“Không có việc gì thì lên trên lầu tắm đi.”
“Oh.”
Lam Ngọc Anh còn đang muốn lướt xem điện thoại di động, lại bị anh kéo tay đi lên trên tầng.
Chia ra tắm rửa, Lam Ngọc Anh nằm thắng ở trên giường, chờ tiếng bước chân của anh vang lên, ngay sau đó chăn bên cạnh bị vén lên, nệm lún xuống một mảng, rồi lại tất đèn, trong nhảy mặt căn phòng bị bào phủ bởi bóng tối.
Không quả hai giây, cô đã bị Hoàng Trường Minh vươn tay kéo qua chỗ anh “Đừng động mà!”
Hơi giãy giụa một chút, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến một tiếng quát nhẹ
Lam Ngọc Anh không thể làm gì khác hơn là không dám lộn xộn, anh giống như là một đứa trẻ ôm con búp bê vậy, giữ chặt lấy hai tay hai chân, sau đó nói một câu, “Ngủ đi!” Cô ngoan ngoãn nhãm mắt lại, bên tại là tiếng tim đập vững vàng của anh, rất nhanh thì buồn ngủ.
Không biết là bắt đầu từ lúc nào, khi ở bên cạnh anh lại có thể ngủ yên bình như vậy.
Theo sắp xếp của Hoàng Trường Minh, thời gian bà ngoại xuất viện sẽ kéo dài thêm một ngày.
Sáng sớm thứ bảy, chiếc xe Land Rover màu trắng dừng trước cửa khoa điều trị nội trú, lúc Lam Ngọc Anh đỡ bà cụ đi ra, cửa xe phía sau đã được mở ra, cô để ý thấy trên ghế ngồi của xe còn có thêm hai cái đêm.
Lần trước khi lên từ quê, bà ngoại ngủ không được thoải mái cho lắm.
Chi tiết nhỏ như vậy, mà anh cũng để ý đến…
Lái xe từ thành phố Sài Gòn về quê cần một khoảng thời gian rất dài, gần như là phải đến buổi chiều mới có thể tới nơi.
Lam Ngọc Anh bồi bà ngoại ngôi ở phía sau nói chuyện cho đỡ buồn, thỉnh thoảng nhìn về phía trước, trong gương xe ô tô, có thể nhìn thấy vẻ chuyên chủ trong đôi mắt sâu thẳm kia của anh, ánh sáng mặt trời phản chiếu trong đó, lại càng thêm sâu thắm hơn.
Thời gian ngôi xe rất dài, thể lực của bà cụ lại không tốt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Land Rover dừng lại sát vào ven đường, đưa ảnh mặt nhìn sang, Lâm Ngọc Anh hiểu ý đẩy cửa xe ra đi lên phía trước ngồi.
Buổi trưa dừng lại tại điểm dừng chân để ăn trưa, sau đó lại đi xe khoảng một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng về đến quê.
Bởi vì có quay về đây một lần trong kỳ nghỉ dài, cho nên cũng không có nhiều bụi bặm lầm, quét dọn qua loa một chút là người có thể vào ở, bà ngoại dự định lần này về sẽ ở lâu dài, cho nên phải thu dọn rất nhiều hành lý, cũng mất không ít thời gian.
Lúc Lam Ngọc Anh thu dọn xong đi ra ngoài, chỉ thấy mỗi bà ngoại đang ngồi trên cái ghế gỗ đảo trong phòng khách nhỏ.
Cô liếc nhìn về phía phòng bếp và phòng ngủ ở phía đối diện, chỉ thấy một cái áo khoác màu đen vắt lên cuối giường, hình như chiếc xe Land Rover cũng không còn ở ngoài sân, cô thắc mắc hỏi, “Ủa, bà ngoại, Hoàng Trường Minh đầu rồi a?”
“Đèn ở phòng khách bị hỏng, Trường Minh nói lái xe lên trấn trên mua bóng đèn về thay!” Bà ngoại cười híp mắt.
“Ồ, vậy sao!” Lam Ngọc Anh gật đầu.