Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 151
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 151 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 151 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 151
Bác sĩ gật đầu rồi ghi lại mấy câu sau đó rời đi. Phòng bệnh giờ chỉ còn lại hai người họ, tiếng bình phun sương đang phi phò kêu. Ngộ độc thực phẩm không thể tùy tiện lấy ra làm trò đùa được.
Nghĩ vậy Lam Ngọc Anh không kìm được nhìn Hoàng Trường Minh, anh vẫn đứng ở đó đút một tay vào túi quần, trông lạnh lùng băng giả.
Cô vừa mở lời thì Hoàng Trường Minh đã lớn tiếng nói: “Tôi với thủy tiên mà em cũng nhằm được à? Em có não không thể, ngu ngốc!
Lam Ngọc Anh liểm môi, vô tội nhìn anh,
Hoàng Trường Minh lạnh lùng nhìn cô một lúc rồi bằng ra khỏi phòng bệnh, Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất, Lam Ngọc Anh chậm rãi rù mi xuống, có không che giấu được sự hụt hàng của mình.
Nửa tiếng sau bằng có người mở xoạch cửa phòng bệnh ra.
Hoàng Trường Minh rời đi trước đó lại quay về, mép quần thẳng tắp pháp phải theo bước chân của anh, tay anh xách theo một cái túi, trong chiếc hộp trong suốt đựng cháo.
Lam Ngọc Anh ngẩn người.
Cô tưởng anh đi rồi…
Thấy anh đi đến bên giường lấy cái hộp ra, sau đó lấy chiếc thìa dùng một lần ra.
Sau đó vai của Lam Ngọc Anh được anh ôm lấy đỡ dậy, trông anh dùng sức nhưng lại không khiến cô thấy đau chút nào, canh đặt chiếc gối lại cho cô tựa vào sau lung.
Thấy anh kéo ghế qua ngồi thì cô vội nói: “Tôi có thể tự ăn. ” “Trật tự” Hoàng Trường Minh trách móc cô. “…” Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại. “Mở mồm ra!” Sau đó Hoàng Trường Minh lại hung dữ lên tiếng. Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt e dò hỏi: Thế rất cuộc là mở miệng hay trật tự,
Nói linh tinh nữa không?” Hoàng Trường Minh nheo mắt.
Khi anh đưa thía qua thì Lam Ngọc Anh vội vàng mở miệng phối hợp, cháo ấm trôi từ cổ họng tràn xuống dạ dày.
Động tác của Hoàng Trường Minh rất gượng gạo, hình như đây là lần đầu tiên, trong cả quá trình có mấy lần cháo bị rớt lên trên ga giường màu trắng.
Cuối cùng anh cũng bán xong bát cháo cho cô, anh thấy việc này còn mệt hơn cả kỷ mười mấy tập tài liệu.
Anh thoải mái đứng dậy cất hộp và thìa vào trong túi, khi Hoàng Trường Minh chuẩn bị đi vứt chúng vào thùng rác thì tay phải đang thống xuống được người ta nắm lấy.
Cô trầm giọng nói: “Tối đó tôi chỉ chăm sóc cho anh ấy vì anh ấy bị bệnh thật thôi mà.”
Hoàng Trường Minh nhìn thuận theo tay phải của minh, Lam Ngọc Anh đang nằm trên giường nhìn anh. “Tôi không biết sợi dây chuyền rơi ở chỗ anh ấy, tối đó anh ấy luôn sốt cao, chúng tôi thật sự không làm gì cả… Bởi vì áo bệnh nhân cỡ lớn nên rộng rãi, khiến cô càng trở nên gầy guộc và đáng thương hơn.
Dường như sợ anh không tin nên cô còn cố gắng cường điệu thêm một lần: “Thật đấy!”
Hoàng Trường Minh hơi nhưởng mày nhưng trông vô cùng đẹp trai.
Anh giơ tay lên nhưng lại nằm lại tay cô, anh dùng lực nắm lấy khiến cô cảm thấy đau thì anh mới cảm thấy hài lòng.
“Không có lần sau đầu” Hoàng Trường Mình lạnh lùng “hừ” một tiếng nhưng về mặt đã không đánh lại như trước. Sau đó anh phủ người xuống dùng ngón tay luôn vào trong mái tóc rối loạn của cô, anh khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Người con gái yếu ớt luôn khơi dậy lòng bảo vệ của đàn ông, Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng lợi hại rồi.”
“…” Lam Ngọc Anh thẩm kêu oan trong lòng.
Nhưng cuối cùng tảng đá đè nặng trong lồng ngực cô mấy ngày nay cũng biến mất.
Bỗng góc chăn đắp trên người bị vén lên, Lam Ngọc Anh không ngờ anh lại cởi giày ra sau đó nghiêng người len vào trên giường bệnh nhỏ.
Cô vừa mở miệng thì bị anh hôn.
Hơi thở của Hoàng Trường Minh tràn đến, rất nhanh sau đó cơ thể cứng ngắc của cô trở nên mềm oặt.
Sau khi nụ hôn kết thúc thì hơi thở của hai người không ổn định.
Hai tay của Hoàng Trường Minh vẫn ôm mặt của cô, bỗng anh nói: “Từ tối qua đến giờ tôi vẫn chưa đánh răng” “” Khóe miệng Lam Ngọc Anh giật giật. “Tôi trêu em đấy” Hoàng Trường Minh cười,
Lam Ngọc Anh thấy dở khóc dở cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như là cô chưa đánh răng mới đúng.
Cô vừa ngước mắt thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm như giếng của anh, dường như anh không ghét bỏ cô, “Em có biết giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì chứ?” Lam Ngọc Anh hỏi.