Ôm tôi nhé cô gái nhỏ - Chương 1276
Đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 1276 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh – Chương 1276 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1276
“Không, có có gì!” Trương Tiểu Du không được tự nhiên lắc đầu, sau đó ngồi xuống trả lời Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn sang thì thấy Trần Phong Sinh đang nghiêm túc nhặt rau, anh ấy ăn rất tao nhã, như thế vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ấy, nhưng là ngón chân rõ ràng vẫn còn lưu lại trên bắp chân cô ấy.
“Có phải món ăn không hợp khẩu vị không? Có muốn gọi món khác không?”
Người đàn ông đó hỏi lại với giọng dịu dàng chăm sóc người khác.
“Không cần đâu! Mùi vị rất ngon” Trương Tiếu Du vội vàng xua tay, ăn xong hai miếng cơm trắng, dừng lại hai giây sau đó nói: “Tôi đi vệ sinh”
Lúc đi ngang qua Trần Phong Sinh, cô ấy khẽ kéo góc áo của Trần Phong Sinh trong bóng tối.
Cô ấy vừa đi vừa quay đầu nhìn lại ba lần, Trần Phong Sinh mới đặt đúa xuống, lấy khăn ấn lau miệng, lười biếng nói: “Xin lỗi, tôi cũng đi vệ sinh!”
Người đàn ông đó lần lượt nhìn hai người rời đi cũng chỉ biết nhìn một bàn thức ăn trước mắt.
Trương Tiểu Du không hề đi vào nhà vệ sinh, cô ấy chỉ đứng ngoài đợi anh ấy, khi thấy bóng dáng cao lớn của Trần Phong Sinh đang từ từ bước tới, cô ấy lập tức vội vàng tiến tới nằm lấy bàn tay to lớn của anh ấy, nhanh chóng tiếng vào nhà vệ sinh nam, sau đó dùng tay kia che mắt mình lại nói lời xin lỗi với những người đang đi ra.
Sau khi những người đã giải quyết xong nhu cầu sinh lý của họ liền hoảng loạn rời đi, trong nhà vệ sinh lúc này chỉ còn hai người, cô ấy vội vàng đóng cửa lại và dựa lưng vào đó.
Trương Tiểu Du cau mày, cần môi hỏi: “Cầm thú, sao anh lại ở đây?”
Trần Phong Sinh một tay đút túi, cúi đâu nhìn cô ấy thấp hơn mình một cái đầu, nheo đôi mắt đào hoa lại, chậm rãi nói: “Hồng hạnh xuất tường!”
Trương Tiểu Du xấu hổ, Khóe miệng cô ấy nhất thời giật giật, cô ấy ngượng ngùng hỏi: “Sao anh biết?”
“Em họ em nói” Trần Phong Sinh cong môi trả lời Khóe miệng Trương Tiếu Du co giật lần hai khi nghe những lời này.
Quả nhiên, chẳng trách anh ấy xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy, hóa ra là em họ Chu Thị Linh của cô báo cho anh ấy!
Trương Tiểu Du nghiến răng, chờ có thời gian trở lại chỉnh đốn con bé đáng chết kia!
Đối mặt với đôi mắt đào hoa, cô ấy hếch trán lên tỏ rõ lập trường: “Em chỉ là không muốn khiến cho cô út mất hứng, cho nên bắt buộc phải đồng ý đến xem mắt, em cũng không định phạm phải tội trùng hôn, càng không có chuyện ngoại tình gì cả, anh cứ yên tâm một trăm phần trăm!”
“Thật sao?” Trần Phong Sinh híp mắt.
*Được rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu, hé môi tiếp tục nói: “Nhưng anh tuyệt đối đừng nói lung tung về em, nếu không ông Phó này trở lại và cô út của em sẽ lại nói rất nhiều chuyện! Vì mục đích an toàn, đợi lát nữa khi quay về vị trí, anh hãy kiếm cớ nói bệnh viện có việc phải rời đi, nghe chưa?”
Trần Phong Sinh lên tiếng ậm ờ, vẻ mặt lập lờ.
“Quyết định như vậy, đi thôi” Trương Tiểu Du nói xong, liền quay người mở khóa cửa, muốn đi ra ngoài.
Trần Phong Sinh cản hành động của cô ấy, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi quần: “Chờ tôi hút một điếu thuốc đã”
Trương Tiểu Du nhẫn nhịn phẫn nộ, tính khí kiên nhẫn tựa vào cánh cửa chờ đợi Trần Phong Sinh có vẻ như là cố ý, động tác vô cùng chậm rãi, bật lửa kim loại bùng lên ngọn lửa màu xanh lam, anh ấy nghiêng đầu lấy tay che ngọn lửa, châm điếu thuốc ngậm trong miệng, chậm rãi thở ra một vòng khói.
Rất lâu sau trong miệng anh ấy mới hít một hơi, Trương Tiểu Du ghé qua khe hở nhìn ra ngoài, nhìn xung quanh sợ có người sẽ xông vào bất cứ lúc nào, chờ đợi đến nỗi sốt ruột, trách móc hỏi: “Em nói, còn bao lâu nữa anh mới có thể hút thuốc xong hả?”
“Thứ trả lời cô ấy chỉ là mùi thuốc lá cay nồng.
Trương Tiểu Du bị khói làm cho sặc, tức giận giơ tay phấy đi, tay còn lại bị anh ấy nằm chặt lại, không thể không tiếp tục chờ đợi, chỉ có thể tựa vào, miệng không ngừng thúc giục anh ấy nhanh lên một chút.
“Trần Phong Sinh vẫn không vội vàng, đôi mắt đào hoa vẫn luôn híp lại nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, khi thấy có người phục vụ đi tới dẫn đường cho người đàn ông, trong mắt anh ấy chợt lóe lên một tia gian xảo.