Nữ pháp y của tổng tài mặt than - Chương 471
Đọc truyện Nữ pháp y của tổng tài mặt than Chương 471 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than – Chương 471 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 471
“Không phải.”
Mạch Tiểu Miên nghẹn ngào trả lời: “Tôi chỉ là đột nhiên rất xúc động thôi.”
“Cảm động vì tôi cõng em sao?”
“Ừ.”
Hơi thở ấm áp của Mạch Tiểu Miên quấn quanh cổ anh, khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngáy, anh nói: “Cô ngốc này, có gì mà cảm động cơ chứ? Tôi ôm em nhiều lần như vậy, nhưng lại không thấy em cảm động. Chỉ mới cõng trên lưng một chút đã cảm động đến muốn khóc rồi, sau này tôi cõng em thêm mấy lần nữa nhé.”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên đáp, lớn mật vươn tay ôm cổ anh…
Thân thể Kiều Minh Húc hơi cứng đờ lại, cảm thấy Mạch Tiểu Miên trên lưng càng nhẹ.
Anh cẩn thận cõng cô đi bộ, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất bình yên…
Mới vừa rồi, khi anh nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc, anh đột nhiên rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Vừa nghĩ tới sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cô, trong lòng anh liền sinh ra một cảm giác như cả thế giới sẽ sụp đổ vậy.
Vì vậy, anh cũng không hề tiếc mà lập tức lấy ra ba mươi triệu nhân dân tệ, hơn nữa còn nhanh chóng gọi điện thoại, xác định vị trí Mạch Tiểu Miên đang ở, một mình một ngựa tới trước.
Thật may là anh vẫn tới kịp!
Nếu như anh tới chậm một bước thôi, Mạch Tiểu Miên bị tổn thương hay hề hấn gì, anh còn không biết sẽ phát sinh hậu quả gì nữa!
“Khi còn bé, mỗi lần cha cõng tôi, ông đều hát một bài hát.”
Mạch Tiểu Miên ở sau lưng lên tiếng nói: “Mỗi lần nghe ông ấy hát, tôi đều cảm thấy thật ấm áp và yêu đời.”
“Hát bài gì cơ?”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Mỗi phút giây đều cần bạn, anh biết hát bài này không?”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến bài hát lần trước anh hát ở căn hộ gần bờ biển, một bài hát mang phong cách đồng quê, nhưng lại vô cùng dễ nghe, thật muốn được nghe anh hát lại lần nữa.
“Ừ.”
Kiều Minh Húc đáp: “Trước kia tôi cũng thường xuyên nghe mẹ hát bài này rồi.”
Nói tới đây, trái tim anh hơi co quắp lại, tuy nhiên lại không dữ dội đến mức khiến anh lên cơn co giật nữa.
“Vậy anh hát cho tôi nghe, có được không?”
“…”
Kiều Minh Húc im lặng không nói gì.
Bởi vì cái chết của mẹ, ca hát đối với anh mà nói, giống như một nút thắt cùng chướng ngại vậy.
“Hát đi mà, chồng ơi.”
Mạch Tiểu Miên cũng không để ý đến nút thắt này trong lòng anh, thấy anh im lặng không chịu hát, liền sử dụng đòn sát thủ.