[Dịch] Nông Phu Có Phúc, Cưới Được Vợ Hiền - Chương 38
Đọc truyện [Dịch] Nông Phu Có Phúc, Cưới Được Vợ Hiền Chương 38 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tiêu Sầm Thúc đi dạo chợ cùng Phó Giao, tiện thể nghe nàng dặn dò mua một đống đồ vật linh tinh.
Bột nếp, mật ong, táo đỏ…… Toàn đồ linh tinh vụn vặt.
Thậm chí, bọn họ còn tìm được khu chợ buôn bán súc vật.
Phó Giao hỏi một vòng, rốt cuộc tìm được một nông phu. Nhà hắn chuyên môn cho thuê và mua bán bò, trong nhà cũng buôn bán cả bê con do mười con bò đẻ ra.
Đây là điều mà Phó Giao nhắm đến.
Triều Lý mở cửa mậu dịch trên biển, nguyên liệu nấu ăn phong phú. Các loại đồ ăn như khoai tây, khoai lang, bắp v…v đều có.
Nhưng bò sữa thì Phó Giao chưa từng thấy, mặc dù nàng chủ động dò hỏi, nhưng nhóm nông phu ở chợ cũng liên tục xua tay tỏ vẻ chưa từng nghe thấy.
Bò… Chẳng phải là những con gia súc cày ruộng ở ngoài đồng hay sao. Bò sữa là loại bò gì?
Loại bò cày ruộng ngoài đồng, phần lớn là loại bò vàng bản địa hoặc là trâu. Bò bản địa sau khi sinh bê con thì sữa bò cũng có thể dùng để ăn được.
Phó Giao cũng không kén chọn. Có thể tìm được sữa bò là được, trong kế hoạch mở cửa hàng buôn bán của nàng sau này không thể thiếu sữa bò.
Sữa bò không thể bảo tồn trong thời gian dài, cực dễ biến chất. Phó Giao liền thương lượng ổn thỏa với hộ nhà nông này, 5 ngày sau mang sữa tươi trong ngày đến nhà bọn họ.
Có thể buôn bán kiếm thêm nhiều tiền hơn, đương nhiên hắn ta mừng rỡ chạy một chuyến.
Thành Thạch Châu chủ yếu phân thành hai khu. Phía nam thành chủ yếu là chỗ ở của quan lại như quan phủ thành, phía đông phần lớn là nơi ở của nhà giàu, quý tộc, cho nên chợ phía đông thấy phồn hoa phú quý hơn, một số tiệm rượu xa hoa, cửa hàng cũng nằm ở vị trí này.
Một con sông cái chảy qua phía Tây Bắc Thạch Châu, vận chuyển đường thuỷ tiện lợi, vì vậy cần rất nhiều lao động ở bến tàu. Dân nghèo làm khuân vác đồ cũng tụ họp về đây sinh sống, từ từ hình thành chợ phía tây tuy giá rẻ hơn nhưng cũng hỗn loạn hơn.
Phó Giao đi mua sắm suốt cả một đường, chủ yếu để ý quan sát tiệm rượu, tiệm cơm cùng cửa hàng điểm tâm ở khu chợ phía đông.
Vì vận tải đường thuỷ tiện lợi nên kinh tế Thạch Châu phát triển không tệ. Là thành thị trực thuộc phủ nên khu chợ phía đông có các tiệm ăn san sát. Nổi tiếng xa hoa hàng đầu phải kể đến bốn tiệm ăn lớn. Những tiệm rượu, tiệm cơm chất lượng bình thường cũng phân tán ở các nơi.
Các món ăn khác nhau, thành phần nguyên liệu nấu ăn, phương pháp nấu nướng, loại thức ăn đa dạng phong phú, có thể thấy được sự cạnh tranh khốc liệt.
Nhưng cửa hàng điểm tâm lại rải rác, cũng không thấy nhiều. Những cửa hàng trưng bày điểm tâm cũng chủ yếu là điểm tâm tương đối phổ biến ở Giang Nam hoặc phương bắc. Đi qua đi lại, chủ yếu giống nhau, không có khác biệt nhiều.
Quan sát suy tính một phen, trong lòng Phó Giao đã có dự tính trước.
Nàng nhìn một đống đồ vật trong tay hai người, Tiêu Sầm Thúc mang vác theo nhiều đồ hơn nên mồ hôi toát ra nhiều hơn.
“Sầm Thúc ca, ta thấy đã khá đủ rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm nghỉ ngơi một lát đi.”
Vừa vặn cách bọn họ không xa có một tiệm ăn nhỏ, liền lựa chọn nó.
Tuy tiệm ăn nhỏ, nhưng đồ ăn thông thường lại không rẻ chút nào.
Tiêu Sầm Thúc nghĩ rằng hiếm khi đưa tức phụ đi ăn một bữa ngon, vốn định chọn vài món ăn ngon, nhưng lại bị Phó Giao duỗi tay ngăn lại.
Vừa rồi khi bọn họ tiến vào sảnh, Phó Giao đã để ý đồ ăn trên bàn của khách.
Hương vị, màu sắc hoàn toàn giống nhau, có một số khách khi rời đi, trong chén còn thừa lại một ít đồ ăn chưa đụng vào.
Phó Giao nhìn, không phải khoe khoang, thật sự không bằng tay nghề của chính mình.
Bọn họ cũng chỉ ăn no bụng, không cần chọn nhiều.
Phó Giao gọi tiểu nhị, chọn một hai món ăn chủ đạo tầm thường trong tiệm ăn này, cơm thì gọi nhiều thêm cho Tiêu Sầm Thúc một chút.
Ngồi xuống vừa ăn vừa nghỉ ngơi, sau khi hồi phục sức lực, Phó Giao nhẩm tính lại đồ vật đã mua hôm nay một phen, chỉ thiếu một ít bút mực và trang giấy.
“Sầm Thúc ca, một lát nữa chúng ta đi đến hiệu sách một chuyến, mua một ít bút mực, trang giấy và sách vở cho A Giản. Chàng có muốn mua cái gì không?”
Tiêu Sầm Thúc lắc đầu, hôm nay hắn bán xong vật hoang dã, chỉ muốn đi cùng Phó Giao, không muốn mua cái gì.
“Mua cho A Giản cuốn “Thiên Tự Văn” vỡ lòng, sau đó lại mua quyển viết tên những người nổi tiếng theo nhiều thể chữ để chàng và A Giản đều có thể tập viết chữ theo.” Phó Giao nhỏ giọng thương lượng.
Mấy ngày này, Phó Giao đã dạy Tiêu Giản biết chữ, cũng dạy bổ sung chữ cho Tiêu Sầm Thúc lúc hắn rảnh rỗi.
Còn về khung cảnh học một chọi một riêng tư này… Khụ khụ…… Không đi sâu vào chi tiết nữa!
Tuy Tiêu Sầm Thúc đã từng được mẫu thân dạy rải rác vài từ không được lâu, nhưng chữ viết của hắn vẫn còn rất xấu. Nếu đã có có lòng quyết tâm muốn học, vậy thì phải luyện viết nhiều.
Thấy Phó Giao đặt hắn ở trong lòng, mọi chuyện đều suy xét nghiêm túc vì hắn, Tiêu Sầm Thúc cảm thấy như được tắm trong nước đường, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Tức phụ đã ủng hộ hắn, Tiêu Sầm Thúc không hề có cảm giác thấp kém và phẫn nộ vì không biết chữ.
Sẽ không? Học là được!
Sau khi ăn xong, Phó Giao tìm tiệm sách, chọn xong sách vở, giấy, mực theo yêu cầu, không hề nán lại lâu, cùng Tiêu Sầm Thúc trở về thôn.
Hôm nay bọn họ chọn mua nhiều đồ vật, bao lớn bao nhỏ, Tiêu Sầm Thúc còn cõng cả đồ sau lưng.
Từ con đường cái đi vào thôn nhất định phải đi qua sân phơi lúa, dưới cây đa lớn vẫn là đám bà thím, mẹ chồng trong thôn đang ngồi.
Chẳng qua lúc này, Trương Thẩm nhà thôn trưởng cũng đang ở đó.
Biết hai nhà bọn họ thân thiết với nhau, những nhà thân thiết với Thôi Hạnh Hoa từ trước đến nay liền lén lút mắt qua mày lại. Nhưng trước đó không lâu Thôi Hạnh Hoa mới vừa bị Tôn Trường Minh hù dọa một trận, giờ phút này lại có Trương Thẩm tọa trấn, mặc dù nhìn thấy đám đồ vật trong tay Tiêu Sầm Thúc mà thèm thuồng đến mức ghen tị, nhưng chỉ có thể nhịn xuống không dám hé răng nửa lời.
Chỉ dám nhỏ giọng chửi thề…
Từ phía xa Phó Giao chào hỏi đám người Trương Thẩm, đương nhiên cũng không để ý tới Thôi Hạnh Hoa có ý nghĩ quái quỷ gì, trực tiếp về nhà.
Trời không còn sớm, bọn họ còn phải lên núi đón Tiêu Giản về nhà nữa.
Vào cửa nhà, Tiêu Sầm Thúc đưa cái giỏ đựng tiền cho Phó Giao.
Phó Giao tiếp nhận, trực tiếp mang vào căn phòng phía đông của bọn họ, vừa đi vừa dặn dò: “Ta đi tính sổ, chàng sửa soạn lại đồ vật mua cho sư phụ, còn lại thì để đó lát nữa thu dọn.”
Tiêu Sầm Thúc ngoài miệng đáp lời, nhưng trên tay cũng không chậm trễ thu dọn.
Tiện tay liền làm.
Trước hết hắn lấy bánh bao thịt, rượu vàng mua cho sư phụ ra, mặt khác cũng khuân vác sửa sang lại ổn thỏa, ai về chỗ người nấy.
Chờ đến khi Tiêu Sầm Thúc đem đám bút mực sách vở cuối cùng trong đám đồ vật tiến vào căn phòng phía đông thì Phó Giao cũng dừng bút ghi sổ.
Phó Giao vẫy tay, sau khi chờ Tiêu Sầm Thúc đi vào trước mặt nàng thì đưa một tờ giấy nhỏ cho hắn.
Trên tờ giấy viết ngắn gọn rõ ràng số lượng hàng hóa của Tôn Trường Minh, đơn giá cùng tổng số tiền.
Phó Giao chỉ chỉ tờ giấy: “Chàng nhìn xem, ta có nhớ lầm hay không.”
Tiêu Sầm Thúc nhìn lướt qua, không sai chỗ nào.
Hắn lắc đầu, vừa định đưa tờ giấy cho Phó Giao, Phó Giao lại đẩy tay hắn trở về.
“Tờ giấy này chàng mang cho sư phụ đi. Tiện thể chàng cũng nói rõ ràng, cũng có thể để sư phụ giữ giấy tờ này lại.”
Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.
Sư phụ đối xử rất tốt với bọn họ, Phó Giao không muốn vì chuyện tiền bạc tầm thường mà làm mọi người nổi lên hiềm khích và xa cách.
Đôi mắt nặng nề của Tiêu Sầm Thúc dần dần chứa đầy niềm vui.
Tiêu Sầm Thúc cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của Phó Giao, tóm lại vẫn là tính toán vì hắn. Nhưng hắn sẽ mãi nhớ rõ ân tình của sư phụ đối với nhà bọn họ!
Tiêu Sầm Thúc khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của Phó Giao, cử chỉ chứa đầy tình yêu.
Hắn thu tờ giấy và tay nải nhỏ mà Phó Giao đưa qua: “Ta đi đón A Giản, sẽ quay về ngay.”
Phó Giao vừa thấy ánh mắt cùng cử chỉ động chạm của hắn mà hơi ngượng ngùng một chút, trên vành tai trắng nõn cũng ửng đỏ. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Sầm Thúc ra cửa, vừa xấu hổ vừa cáu giận mà mở miệng: “Biết rồi, biết rồi, chàng mau mau đi đi. A Giản còn đang chờ đó!”
Theo sức đẩy của nàng, Tiêu Sầm Thúc chậm rãi dịch ra ngoài cửa.
Không trêu chọc nàng nữa, Tiêu Sầm Thúc nhấc đồ vật trong sân lên, bước nhanh lên núi.