Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu - Chương 69
Đọc truyện Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu Chương 69 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Do hai mẹ chưa chơi đã, gia hạn ở lại hai lần, đổi chuyến bay hai lần, Hứa Vị Trần đã không còn biết rốt cuộc khi nào thì họ định về nhà.
Hắn lo lắng ngồi dậy, nhìn Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh cũng thoáng mù mịt, nhưng phản ứng của y nhanh hơn Hứa Vị Trần, lập tức trả lời: “Chắc Hứa Vị Trần đang bận ạ? Dì đừng lo, cứ lên máy bay đã, con sẽ gọi cho em rồi bảo tài xế đến đón hai người.”
“Kí Minh, con có công ty cần lo cũng chẳng bận như Hứa Vị Trần,” Mẹ Hứa Vị Trần phàn nàn, “Chẳng biết hàng ngày nó đang bận cái gì nữa.”
“Công việc của Hứa Vị Trần không giống con,” Đường Kí Minh trấn an, “Con sẽ tìm em, dì yên tâm.”
Thấy Đường Kí Minh đã cúp máy, Hứa Vị Trần ghen tị vì mẹ cứ luôn khen y mà không khen mình, thế là móc mỉa nói: “Giờ mẹ em thích anh như thế, đợi đến lúc biết chúng ta đã ngủ phè phỡn với nhau mấy năm rồi thì chẳng biết có còn thấy anh tốt hết ở mọi điểm không.”
Đường Kí Minh: “Cần phải nói rõ với dì như thế không, anh sợ dọa dì.”
Hứa Vị Trần không suy nghĩ sâu xa bằng y và cũng chưa có bất kì kế hoạch nào, nghe ý kiến của Đường Kí Minh như thế, có vẻ y đã có chủ ý rồi nên chỉ đơn giản hỏi: “Thế phải nói sao, chúng ta phải thú nhận vào hôm nay ư? Mẹ em có đuổi chúng ta khỏi nhà hàng không?”
“Hôm nay tạm đừng nói nhé, được không?” Đường Kí Minh hỏi Hứa Vị Trần rồi nói: “Anh có kế hoạch.” Nhưng y không nói rõ ràng, ngón tay chạm vào cằm Hứa Vị Trần rồi trượt xuống, chạm vào cổ Hứa Vị Trần và sợi dây chuyền trên xương quai xanh của Hứa Vị Trần, đột nhiên hòa hảo xin lỗi, nói: “Anh cũng quên mất chuyện hôm nay các mẹ về, có lẽ em phải thay sang áo cổ cao đấy.”
“…” Hứa Vị Trần vào phòng tắm soi gương, thấy dấu hôn dàn trải khắp người lên đến cổ, bị Đường Kí Minh làm cho cáu điên lên.
Hắn gằn giọng chửi Đường Kí Minh đang lề dề vào theo, đến việc hỏi chi tiết kế hoạch come out cũng không nhớ được.
May mà buổi tối lạnh, mặc nhiều đồ cũng không kì lạ lắm.
Hứa Vị Trần tìm ra một cái áo cổ lọ mỏng màu đen từ trong tủ quần áo, miễn cưỡng che kín mình đến cằm rồi sầm sì đến nhà hàng với Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh lái chiếc xe cũ về, vì mấy hô nay thời tiết đẹp nên y hé cửa sổ xe, gió mát lùa vào má Hứa Vị Trần.
Chắc do Hứa Vị Trần vẫn đang không hào hứng, trong xe im lặng quá lâu nên Đường Kí Minh bất ngờ mở lời khen bộ trang phục này của Hứa Vị Trần rất đẹp.
Trong lòng Hứa Vị Trần thừa biết Đường Kí Minh chỉ đang tìm cớ nói chuyện, muốn mình đáp lại, đáng ra Hứa Vị Trần không phải chú ý đến y.
Nhưng Đường Kí Minh hiếm khi khen ngợi ngoại hình của Hứa Vị Trần như người khác, Hứa Vị Trần nghĩ mình được y nịnh cho phớn phở cũng là điều rất bình thường. Hắn giữ vẻ mặt nghiêm túc ở ghế phụ thêm mấy phút, cuối cùng không kìm lại được quay sang hỏi Đường Kí Minh: “Đẹp thật à?”
Đường Kí Minh nhìn hắn rồi “ừ” một tiếng. Hứa Vị Trần liền phàn nàn: “Trước đây anh chưa từng khen em, hại em chẳng có lòng tin.”
“Do anh thể hiện chưa đủ rõ ràng à?” Trong khoang xe u tối, giọng Đường Kí Minh rất bình ổn, cũng rất trầm ấm dễ nghe, “Anh sửa lại mô hình của Annie hơn hai tuần, cuối cùng vẫn chưa hài lòng.”
Sau khi đến nhà hàng rồi đợi thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng hai mẹ cũng đến.
Tinh thần cả hai bà đều rất tốt, da đen đi một chút, còn cắt cả tóc mới.
Vừa đến, Lý Văn Tâm cũng không trách cứ Hứa Vị Trần ngay vì buổi chiều không nghe điện thoại, bà huyên thuyên kể về cảm ngộ mà mình thu được qua chuyến du lịch này, khẳng định rằng mình đã cởi mở hơn trước, chuẩn bị phát triển một vài sở thích sống mới.
“Đúng rồi Kí Minh,” Lý Văn Tâm bỗng hỏi, “Dạo này con vẫn ở công ty à?”
“Dạo này không ạ,” Đường Kí Minh đáp, “Con sống ở ngoài.”
“Ừ, thế thì tốt rồi,” Bà vui vẻ nói: “Bọn dì đi bộ, gặp được một cô bé rất xuất sắc làm cùng ngành với con, dì rất rất muốn giới thiệu hai đứa với nhau, nhưng con bé nghe chuyện con là người cuồng công việc, ngủ cả ở công ty thì không dám tiếp xúc.”
Đường Kí Minh bỗng nhìn sang mẹ mình, mới nói với Lý Văn Tâm: “Dì ơi con không có hứng thú, dì đừng giới thiệu cho con.”
“Làm quen thôi, kết bạn cũng tốt mà.” Lý Văn Tâm không bỏ cuộc thuyết phục.
Hứa Vị Trần hơi cạn lời, phát hiện sở thích sống mởi của mẹ hắn hình như là mai mối. Cũng may Lâm Nhã Quân lên tiếng ngăn cản: “Văn Tâm, thôi vậy, Đường Kí Minh chính kiến kiên định, nó chỉ mong chúng ta đừng hỏi một câu nào, nói không chừng đã sớm để mắt tới bảo bối nhà người khác rồi cũng nên.”
Lời nói của bà sắc bén khác thường, nói xong còn liếc xéo Đường Kí Minh với vẻ không hài lòng.
Hứa Vị Trần hoảng hồn, nghe giọng Lâm Nhã Quân thì nghi bà đã biết chuyện gì đó. Nhưng bà vẫn nói chuyện dịu dàng, hiền lành với Hứa Vị Trần, chỉ có thái độ dành cho Đường Kí Minh là chẳng ra gì.
Nhưng da mặt Đường Kí Minh vẫn rất dày, y ung dung nói chuyện, Lý Văn Tâm thuận miệng hỏi y đã chuyển đến đâu, y đáp: “Rất gần với Hứa Vị Trần ạ.”