Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu - Chương 60
Đọc truyện Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu Chương 60 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Đường Kí Minh khẽ nhếch khóe môi sau khi nhìn vài giây, cười như không cười bảo: “Phúc lợi khi được làm khách hàng luật sư Hứa khá tốt đó chứ.”
“Tàm tạm thôi.” Lúc định nói câu nói tiếp theo, Hứa Vị Trần đột nhiên do dự. Vì nghĩ đến hồi nhỏ mình kéo Đường Kí Minh chạy khắp nơi, để Đường Kí Minh ngồi trong xe đợi mình.
Hứa Vị Trần từ nhỏ đã quen thói bướng bỉnh đã vậy còn không thích nghĩ lại chuyện đã qua, chỉ khi muốn bắt đầu làm lại chuyện tương tự, hắn mới trở nên rụt rè vì sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ lại hiểu sai ý của Đường Kí Minh.
Nhưng Hứa Vị Trần quá muốn biết giữa Đường Kí Minh và mình có khả năng hay không, ngón tay vuốt nhẹ lung tung trên cánh tay Đường Kí Minh, chột dạ cụp mắt xuống nhưng vẫn thấp giọng nói ra: “Nếu anh muốn tôi có thể đi trước với anh.”
Sau khi Hứa Vị Trần nói xong, mới đầu Đường Kí Minh không nói một câu nào mà quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Vị Trần.
Đối diện mấy giây, Hứa Vị Trần trở nên vừa bất mãn vừa xấu hổ, hắn không chạm vào y rồi còn nóng nảy đẩy ra, hỏi: “Sao anh không nói, không nghe thấy tôi bảo gì à?”
Đường Kí Minh mới trả lời: “Tôi nghe thấy rồi.” Giọng y rất dịu dàng, xoa dịu sự nóng tính của Hứa Vị Trần: “Tôi có rất nhiều dịp xã giao cần em đi cùng, em hot như thế mà tôi lại không phải khách hàng của em, em thật sự có thể đi trước với tôi à?”
“Cũng đâu hot đến vậy,” Hứa Vị Trần được y khen thì hơi ngượng, cũng không giận nữa, nhún nhường nói, “Nếu anh cần thì báo với tôi trước mấy này, tôi mà rảnh thì sẽ đi với anh.”
Đường Kí Minh nói: “Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn em vì đã tháo gỡ yêu cầu cấp thiết của tôi.”
Hứa Vị Trần tương đối hài lòng, yên tâm sáp vào y, tựa vào vai y ngủ.
Sáng sớm, Hứa Vị Trần nửa tỉnh nửa mơ xin nghỉ phép, đến khi ngủ dậy thì đã là buổi chiều.
Hắn ngồi dậy trong trạng thái toàn thân đau nhức, mặc áo ngủ đi ra ngoài, nghe thấy Đường Kí Minh đang nói chuyện.
Đường Kí Minh lại đang họp, Hứa Vị Trần rót nước, nhìn lướt qua điện thoại, phát hiện thực tập sinh ở văn phòng gửi tài liệu hôm qua hắn cần đến, đã thế còn lén note một câu không liên quan đến công việc: “Luật sư Hứa, mạo muội xin hỏi, Đường đã đọc sổ ghi chú của em chưa ạ?”
Đúng lúc Đường Kí Minh vừa kết thúc cuộc họp, Hứa Vị Trần đi qua, chen vào ngồi xuống cạnh y, đưa điện thoại cho y đọc: “Tổng giám đốc Đường, anh đọc sổ ghi chú chưa?”
“Đọc rồi.” Đường Kí Minh trả lời rất đơ giản.
“Không phản hồi gì à?” Đường Kí Minh nói, “Tôi cũng xem qua rồi, viết rất nhiều trang.”
Đường Kí Minh “ừ” một tiếng: “Phản hồi là cảm ơn sự ủng hộ và đề xuất, hy vọng sau này update có thể làm cậu ấy hài lòng hơn.”
“Dập khuôn thế,” Hứa Vị Trần lấy lại điện thoại, bĩu môi, “Chẳng có thành ý.”
“Được rồi,” Đường Kí Minh cười còn chiếu lệ hơn cả nói: “Như nào mới là có thành ý, giao game cho cậu ấy làm à?”
Hứa Vị Trần nhận ra khi nhắc đến công việc Đường Kí Minh sẽ hơi chuyên quyền, ngoài mặt hiền hòa nhưng thực tế lại bảo thủ cố chấp, ý kiến gì cũng không nghe.
Ông bạn Ngưỡng Trữ cuồng theo dõi từng làm game chung với Đường Kí Minh thời đại học kia từng trách móc điều này trong tin nhắn dài kể lể gửi cho Hứa Vị Trần.
“Anh đừng quá tự đại,” Hứa Vị Trần đánh giá y, lại hơi muốn được khen nên nói, “Đường Kí Minh, tôi cũng tải trò chơi mới này về rồi đấy.”
Đường Kí Minh nhìn hắn: “Chẳng phải em không thích chơi game ư?”
“Không phải là tôi chưa chơi tí nào, nhưng mà tôi vẫn đang ở đoạn đầu. Tuần sau rảnh tôi sẽ pass hết.”
Đường Kí Minh cười rồi uyển chuyển nói: “Chắc hơi khó.”
“Đừng coi thường tôi,” Hứa Vị Trần ngẫm lại chỗ mà hình như mình không pass được thật, nhún nhường cho mình lối thoát, “Thế tôi sẽ chơi đến đoạn Lakeshore cậu ta nói, tuyến nhánh này còn rất xa mà.”
Không hiểu sao nét mặt Đường Kí Minh lại hơi cứng nhắc, nhưng ngay sau đó lại cười, nhanh đến mức Hứa Vị Trần nghĩ mình nhìn nhầm rồi.
“Thật ra trò chơi này không hợp với newbie lắm,” Đường Kí Minh bỗng mở miệng khuyên bảo, “Nếu em có hứng, tôi có thể giới thiệu trước cho em mấy trò khác, loại thích hợp để thư giãn giết thời gian.”
“Trò gì, nói coi.”
“Em biết trò Grindstone không? Rất hợp với em.”
Nghe như game của trẻ con, Hứa Vị Trần mơ hồ, cau mày trợn mắt nhìn y: “Anh đùa tôi đấy à?”
“Sao thế được?” Đường Kí Minh rất vô tội, “Thử xem là biết ngay.”
Hứa Vị Trần chẳng hứng thú, đúng lúc có khách hàng gọi điện đến xin tư vẫn nên hắn xua tay, bảo Đường Kí Minh đừng nói nữa.
Đường Kí Minh bảo mình có rất nhiều dịp cần người đi cùng, có thể đó không phải là lời nói dối.
Chiều hôm sau, Hứa Vị Trần nhận được lời mời của y, Đường Kí Minh bảo thứ bảy này bạn của y tổ chức tiệc riêng ở nhà, số lượng người không đông lắm. Y chưa từng đưa ai đi cùng, lần nào đến cũng bị thẩm vấn rồi lại cảm ơn Hứa Vị Trần vì đã trợ giúp,
Hứa Vị Trần kiểm tra lịch trình, không bị trùng nên đồng ý luôn.
Mấy ngày sau, Đường Kí Minh có việc bận, không đến nhà Hứa Vị Trần.
Đường Kí Minh không ở đây nhưng vẫn quản thúc rất nhiều, y gửi video game “Grindstone” cho Hứa Vị Trần, giới thiệu cho Hứa Vị Trần chơi. Hứa Vị Trần không quan tâm y nhưng hôm nào trước khi đi ngủ cũng lén đọc các chơi, chơi game mới của công ty Đường Kí Minh một tiếng, đến thứ bảy, tiến độ của hắn đã gần đến tuyến nhánh Lakeshore.
Nhà bạn của Đường Kí Minh ở lưng chừng núi, có thể quan sát gần hết thành phố L.