Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu - Chương 21
Đọc truyện Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu Chương 21 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Trước khi nhập học, Hứa Vị Trần tự thề với bản thân rằng sẽ chủ động hòa nhập vào cuộc sống hơn và cũng sẽ chấp nhận những thứ mới mẻ, thế nên mặc dù tạm thời chưa tìm thấy niềm vui nào trong những bữa tiệc ồn ào mà hắn khó nhận biết được ai với ai, thế nhưng hắn cũng chưa từng phản đối hành vi coi hắn như wingman để sử dụng của Tề Dụ.
(*) Wingman là từ lóng chỉ người bạn kề vai sát cánh của nam giới có vai trò hỗ trợ họ tiếp cận với đối tượng tiềm năng.
Hắn gặp Marshall trong một bữa tiệc của hội anh em vào giữa tháng mười.
Buổi tối Hứa Vị Trần có tiết nên mười giờ mới đến căn phòng mờ tối xập xình tiếng nhạc kia. Tề Dụ không ở lại với hắn thêm lúc nào mà đã đi bắt chuyện, nhảy nhót với người ta luôn. Hứa Vị Trần buồn chán đứng bên ngọn đèn treo tường duy nhất bật sáng, cầm một chai bia uống, định ở lại thêm nửa tiếng rồi đi.
Khi hắn sắp uống hết lon bia, Marshall mỗi tay cầm một ly rượu bước đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một ly, hỏi: “Đến một mình à?”
Marshall cao hơn Hứa Vị Trần một chút, trông khá khôi ngô, vì nóng nên gã chỉ mặc độc mỗi một chiếc may ô trắng, để phô ra đường cong cơ bắp rõ ràng. Ánh mắt gã xen lẫn sự mờ ám, tay gác trên vai Hứa Vị Trần, cọ nhẹ để Hứa Vị Trần xác nhận gã là đồng loại của mình.
“Đến với bạn cùng phòng.” Hứa Vị Trần nhận ly rượu, cười với gã.
Hứa Vị Trần không có cảm giác bị cám dỗ, nhưng vì hắn chưa từng giao lưu với đồng loại bao giờ, cũng tò mò với chuyện này nên giả vờ như mình rất sành sỏi, trò chuyện bên cạnh Marshall.
Rượu Marshall đưa hắn là rượu Vodka không pha, mùi rượu rất nặng, Hứa Vị Trần thấy không thoải thì uống rượu, chẳng bao lâu sau đã uống hết một ly.
Có mấy lần trong lúc trò chuyện, Hứa Vị Trần cứ có cảm giác như ai đang nhìn mình chằm chặp. Thế nhưng khi nhìn qua hướng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kia, do quá tối nên gã không nhìn rõ gì.
Đột nhiên Marshall nói: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hứa Vị Trần đã hơi chếnh choáng, cũng đang định rời đi, thế nên hắn không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Họ rời khỏi căn phòng ồn ào hầm hập mùi hormone, rảo bước đi trên con đường nhỏ trong trường vào ban đêm.
Trước mắt Hứa Vị Trần gần như tối đen hoàn toàn, hắn đi loạng choạng, Marshall ôm eo hắn, từ từ mò xuống dưới háng. Hứa Vị Trần thấy không thoải mái, muốn đẩy ta gã ra nhưng Marshall lại hiểm lầm, trở tay vòng lấy mu bàn tay hắn, áp sát vào tai hắn: “Đến chỗ tôi hay chỗ cậu?”
Hứa Vị Trần giật mình nhìn Marshall, vừa do dự từ chối thì một bóng người xuất hiện ở cuối con đường nhỏ.
Bóng người này khiến Hứa Vị Trần cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu. Y đi không nhanh không chậm, khi tới gần, Hứa Vị Trần nhận ra đó là Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh đứng vững trước mặt họ, lẳng lặng nhìn Marshall.
Hứa Vị Trần vụng trộm làm chuyện xấu, ăn trái đắng còn bị người quý trọng nhất phát hiện, hắn hơi tủi giận khó hiểu, lại thấy rất chột dạ, đang rút tay ra khỏi tay Marshall thì nghe gã nói: “Kí Minh, ông cũng đến buổi tiệc à? Hiếm thấy thật đấy.”
Đường Kí Minh không trả lời gã mà nhìn Hứa Vị Trần, hỏi: “Gọi điện thoại cho cậu mà sao không bắt máy?”
Giọng y gằn như đang tức giận. Thế nhưng Hứa Vị Trần chưa thấy y nổi đóa bao giờ, vả lại cũng không nhìn rõ vẻ mặt y nên không thể kết luận được. Hắn thoáng sửng sốt, đáp: “Nãy đi học nên để chế độ im lặng.”
“Gia Tuân bảo thấy cậu ở bữa tiệc, nghĩ cậu uống nhiều rồi nên kêu tôi đến đón cậu.” Đường Kí Minh nói với hắn.
Phạm Gia Tuân là bạn cùng phòng của Đường Kí Minh, từng gặp Hứa Vị Trần mấy lần. Hứa Vị Trần nhớ lại hướng ánh mắt ban nãy cảm nhận được, hắn bỗng ngộ ra, nghĩ đó hẳn là Phạm Gia Tuân.
“Ông đưa cậu ấy ra à?” Cuối cùng, Đường Kí Minh nhìn về phía Marshall, nói với giọng không hề mang ngữ điệu biết hơn, “Cảm ơn, đưa đến đây là được.”
Marshall lùi lại một bước, chẳng biết lầm bầm nói gì, sau đó quay người đi nhanh về phía bữa tiệc.
Trên đường chỉ còn lại hai người là Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh xoay gót đi về phía trước, Hứa Vị Trần theo sau, đi đứng không vững nên hơi chậm. Đường Kí Minh đi được mấy bước lại quay người, y dừng lại, nói: “Sáng thế mà không nhìn thấy à?”
“Anh không quáng gà thì đừng bảo sáng.” Hứa Vị Trần quở mắng.
Đường Kí Minh đưa tay đỡ cẳng tay hắn, ngón tay dán sát trên xương cổ tay, vừa chậm rãi đi cùng hắn, vừa nói: “Nói năng với tôi không phải rất cục à?”
Hứa Vị Trần không đáp, hai người đi mấy bước, Đường Kí Minh lại hỏi: “Uống mấy ly rượu?”
“Uống một chai bia với một ly Vodka.” Hứa Vị Trần choáng váng bám chặt vào Đường Kí Minh, mạnh dạn hấp thụ hơi ấm của y.
Đường Kí Minh bỗng nhận xét: “Tiệc có Vodka không phạm luật à? Có phải cậu ta tự mang không.”
Hứa Vị Trần bật cười: “Sao anh quản lắm thế.”