Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu - Chương 14
Đọc truyện Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu Chương 14 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Thời tiết thật đẹp, nắng sớm ló dạng, chiếu sáng bãi cỏ còn chưa trổ xanh trước sân. Dù vậy, nhiệt độ vẫn chưa bắt đầu tăng mạnh, ánh nắng mềm mại tan trong không khí mát mẻ.
Hứa Vị Trần ngồi ở ghế phụ, trả lời vài tin nhắn an ủi cho một khách hàng thiếu kiên nhẫn, đột nhiên có một số lạ gửi tin nhắn cho hắn.
【 Hứa Vị Trần, em là Phùng Võ Ứng. 】
Đối phương nói, 【 Dì Lâm Nhã Quân gửi ảnh của anh cho em, em nghĩ lịch hẹn của anh chắc chắn đã đầy rồi! Vậy nên em gửi tin nhắn cho anh ngay, mong anh có thể cho em một cuộc hẹn và cho phép em mời anh ăn tối nhé. 】
Kế đó là hai tấm ảnh toàn thân của cậu ta chụp trên đường. Phùng Võ Ứng trông rất trẻ, tóc xoăn dài, đội mũ len, ăn mặc thời trang, vẻ mặt và cử chỉ mang đến cho người ta cảm giác hòa đồng.
Hứa Vị Trần zoom vào để nhìn mặt cậu ta, khá là đẹp trai đấy, nhưng không phải kiểu mà hắn thích.
Đúng lúc xe dừng lại ở ngã tư, trong khi chờ người đi bộ băng qua vạch kẻ đường, Hứa Vị Trần thuận tay đưa ảnh cho Đường Kí Minh xem: “Dì rốp rẻng ghê, em họ của anh đẹp trai đấy chứ.”
Đường Kí Minh nhận điện thoại, nhìn lướt qua rồi trả lại cho hắn, sau đấy tiếp tục lái xe mà không đưa ra bình luận nào.
Hứa Vị Trần muộn màng nhớ ra Đường Kí Minh không thích bất kỳ chủ đề hẹn hò đồng tính nam nào nên tự chuốc xấu hổ để điện thoại xuống.
Hắn nhớ hồi học cấp ba, mình vẫn chưa comeout.
Vào đêm trước ngày tốt nghiệp của Đường Kí Minh, một cậu trai rất nổi tiếng trong trường mời y đi prom, cảnh tượng của lời mời ấy rất chi là hoành tráng, rất nhiều bóng bay được đặt ở lối vào sân vận động, hơn nữa cậu trai ấy còn tìm CLB giao hưởng đến chơi nhạc.
Hứa Vị Trần tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hắn ôm đàn gia nhập cảnh tượng đó, muốn trông thấy Đường Kí Minh khó xử mất mặt.
Không ngờ hắn với bạn bè trong CLB dõi theo toàn bộ quá trình, Đường Kí Minh không hề thất thố, thậm chí còn từ chối rất khéo léo, tuy khóc nhưng cậu trai không hề oán trách mà còn ôm Đường Kí Minh.
Hứa Vị Trần hóng chuyện thất bại, trong lòng thầm giận y lúc nào cũng có thể xử lý tốt tình huống phức tạp, nhưng thật ra cũng có chút ghen tị vì Đường Kí Minh chưa bao giờ ôm hắn như thế.
Buổi tối về đến nhà, Hứa Vị Trần cố tình nhắc đến việc này trên bàn ăn, đã thế còn bốc phét bảo Đường Kí Minh với người nọ ôm nhau cứng ngắc, không nỡ rời xa, hòng chọc giận y.
Lâm Nhã Quân cũng rất quan tâm, tư tưởng của bà thoáng hơn mẹ của Hứa Vị Trần, hỏi Đường Kí Minh rất nhiều câu, thậm chí còn nói: “Vậy con thích nó không? Mẹ thấy tình yêu không phân biệt giới tính ——”
“—— Làm mẹ thất vọng rồi, con thích người khác giới hơn.” Đường Kí Minh hiếm hoi ngắt lời mẹ mình.
Nhớ lại khuôn mặt gần như là thờ ơ của Đường Kí Minh khi nói chuyện vào ngày hôm ấy của nhiều năm trước, dạ dày Hứa Vị Trần quặn lên khó chịu, tâm trí rối bời.
Hắn nhắm mắt định chợp mắt một lát thì lại nghe Đường Kí Minh nói: “Giới thiết kế hỗn loạn, đời tư chưa chắc đã sạch, em chưa hẹn hò bao giờ nên chọn bạn trai phải cẩn thận một chút vẫn hơn. Trước khi trả lời tin nhắn, có cần tôi tìm người điều tra “lịch sử tình trường” của nó giúp em không?”
Hứa Vị Trần mở mắt nhìn góc nghiêng của Đường Kí Minh, cho rằng y chuyện bé xé ra to: “Cần gì phải thế, tôi chỉ nói chuyện thôi mà.”
“Hơn nữa cậu ta là họ hàng của anh đó nhé.” Hứa Vị Trần duỗi ngón tay, chọt vào vai của Đường Kí Minh, chỉ trích, “Anh còn nói đời tư của người ta hỗn loạn sau lưng người ta, tố chất CEO của Sphinx kém quá.”
Đường Kí Minh bị hắn chỉ trích cũng không giận, khóe môi cong lên, giơ tay nắm lấy ngón tay đang lơ lửng trên không của Hứa Vị Trần, kéo xuống, nói “tôi chỉ nói có thể thôi mà”, rồi lại buông ra sau vài giây.
Tay của y rất khô ráo, nhiệt độ thấp hơn Hứa Vị Trần một chút, Hứa Vị Trần ngơ ngác, mặt nóng lên, không đôi co với y nữa.
Đến dưới chung cư của Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh đỗ xe xong, sau đó lên lầu cùng hắn. Đường Kí Minh nói bệnh của Hứa Vị Trần do y lây nên y sẽ chăm sóc Hứa Vị Trần cho đến khi hắn bình phục.
Thuốc cảm thông thường mà Hứa Vị Trần uống không có tác dụng, trên đường về lại không ngủ nên tinh thần không tốt, vì thế đã nhất trí rằng tên đầu sỏ Đường Kí Minh đúng là phải chịu trách nhiệm với mình. Hắn tự tin bắt lấy cánh tay Đường Kí Minh, coi y là ba-toong.
Buổi sáng Hứa Vị Trần vẫn còn sức nói cười, nhưng đến chiều đã bắt đầu sốt cao.
Hắn nằm thoi thóp trên sô pha, Đường Kí Minh bảo thư ký mang thuốc đặc trị đến, còn nhận vài cuộc gọi từ trợ lý luật sư thay Hứa Vị Trần.
Trong lúc đỡ Hứa Vị Trần dậy uống thuốc và uống nước, y còn nhận xét bằng giọng điệu vô cùng khách quan, đánh giá trợ lý luật sư của Hứa Vị Trần không có ý thức về thời gian riêng tư.
Hứa Vị Trần nuốt thuốc, ngồi đấy ho khan một cách uể oải rồi gào lên: “Tôi sắp chết đến nơi rồi mà anh còn tâm trạng mắng đồng nghiệp của tôi.”
Đường Kí Minh bị hắn chọc cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, mềm mỏng chỉnh lại lời lẽ của hắn: “Đừng nói lung tung, ngày mai sẽ khỏe ngay thôi.”
“Nếu ngày mai không khỏi thì sao?” Hứa Vị Trần không chút khí thế trừng hắn, “Nếu tôi sốt khờ luôn thì anh phải chịu trách nhiệm nửa đời còn lại của tôi đấy.”
“Không thành vấn đề.” Đường Kí Minh qua loa lấy lệ rất rõ ràng, “Tôi chịu trách nhiệm.”
Hứa Vị Trần vỗ lên bàn tay đang đặt trên trán mình của y cho hả giận, nhưng do thiếu sức nên như đang vỗ về. Đường Kí Minh đối xử với người bệnh rất kiên nhẫn, đợi Hứa Vị Trần dời tay rồi mới rời đi.
Thuốc đặc trị phát huy tác dụng rất nhanh, sập tối Hứa Vị Trần toát mồ hôi cả người, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Hắn ăn bữa tối mà Đường Kí Minh làm cho mình xong lại quậy đòi đi tắm, Đường Kí Minh bèn xả một bồn nước cho hắn, sau đó đỡ hắn ngâm mình vào trong đó.
Khi Hứa Vị Trần đang ngâm mình trong bồn tắm, điện thoại của Đường Kí Minh reo lên, y bèn ra ngoài cửa phòng tắm nghe điện thoại.