Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu - Chương 11
Đọc truyện Nơi Không Thể Nói Về Tình Yêu Chương 11 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Ngày hôm sau, Hứa Vị Trần không xuống lầu, nghe tiếng chiếc ô tô cũ kỹ chạy đi lúc 10 giờ. Hắn không vứt cuốn artbook mà cất nó vào tủ để luôn nhắc nhở bản thân Đường Kí Minh là một gã đạo đức giả như thế nào.
Hắn hy vọng kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại Đường Kí Minh, nhưng ba tháng sau, Lâm Nhã Quân và chồng ly hôn.
Bà mua căn nhà đối diện nhà Hứa Vị Trần, đưa Đường Kí Minh đến thành phố L để bắt đầu cuộc sống mới của họ.
Đường Kí Minh chưa đến trường của Hứa Vị Trần báo danh mà hắn đã nghe người bạn trong câu lạc bộ nhạc giao hưởng nói.
Mẹ của người bạn đó làm việc trong trường bảo gần đây trường đã nhận một học sinh cuối cấp có lý lịch xuất sắc chuyển trường, đúng là khi không vớ được sinh viên tương lai của trường danh tiếng.
Hứa Vị Trần nghe xong không nói gì, chỉ cười lạnh trong lòng, rủa cho vài câu.
Cuối tháng 11, thành phố L bắt đầu có tuyết rơi từng đợt.
Hôm Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh chính thức chuyển đến căn nhà đối diện, Lý Văn Tâm nấu một bàn đồ ăn chúc mừng, khi Hứa Vị Trần về đến nhà, phòng khách đã tràn ngập mùi đồ ăn.
Đường Kí Minh cũng đang phụ bưng mâm trong bếp, Hứa Vị Trần thấy bóng lưng y thì dừng bước, sau đó lại bước thẳng tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Hứa Vị Trần im lặng cả đêm, phớt lờ mọi thiện chí đạo đức giả của Đường Kí Minh dành cho mình. Hắn không uống canh Đường Kí Minh múc cho, cũng không động vào nước trái cây y rót.
Đường Kí Minh như không nhận ra sự chống cự của Hứa Vị Trần, tiếp tục chiến đấu bất chấp thất bại liên tục, y lại cắt một miếng thịt bò, xếp ngay ngắn trên đĩa sứ trắng, đặt trước mặt Hứa Vị Trần, nhẹ nhàng nói với hắn: “Dì làm cả buổi trưa đó.”
Hứa Vị Trần đẩy thẳng cái dĩa trở lại, cảm thấy Đường Kí Minh thực sự coi mình là một đứa thiểu năng mất não, làm ra hành động săn sóc giả tạo giống hệt như trước đây một cách máy móc, nghĩ rằng làm vậy có thể dễ dàng lung lạc được hắn —— làm trái với lòng, phục vụ người phiền phức chắc sẽ ghét lắm nhỉ, nhọc cho Đường Kí Minh có thể làm tự nhiên đến vậy.
Lý Văn Tâm và Lâm Nhã Quân nói chuyện hăng say đến mức không nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, hai bà mải mê hướng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch sẽ đi du lịch ở đâu sau khi Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh lên đại học.
Ăn tối xong, Lý Văn Tâm bảo: “Vị Trần, mẹ với dì ở nhà nghỉ ngơi một lát, con với Kí Minh sang bên kia đường thu dọn mấy thứ vật dụng trong nhà đi.”
Hứa Vị Trần vốn định tìm lý do để từ chối nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của mẹ, bà nói “ngoan”, như đang thể hiện rằng bà sẽ không chấp nhận bất kỳ cái cớ nào. Dù thế nào đi nữa, Hứa Vị Trần cũng nên giúp Lâm Nhã Quân thu dọn, thế là hắn vẫn đứng lên cùng Đường Kí Minh đi ra ngoài mà không nói một lời.
Gió đêm ngoài nhà tràn ngập tuyết vụn, Hứa Vị Trần đột ngột thổi bay sang một bên.
Đường Kí Minh ôm vai hắn, kéo hắn lùi lại một chút, còn nở nụ cười, Hứa Vị Trần lập tức hất y ra bước nhanh sang bên kia đường.
Trong gara chất vài món vật dụng trong nhà, xe của Lâm Nhã Quân đang đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài. Lần này đến đây, bà đổi một chiếc xe jeep mới, lốp cản tuyết rất lớn, có chút tuyết dính vào khe hở của lốp đen bị ánh đèn đường phản chiếu. Như thể đang tuyên bố, khác với lần tạm trú hồi tháng Tám, bọn họ đã hạ quyết tâm phải thích nghi với cuộc sống ở thành phố L, sẽ không rời khỏi đây nữa.
Hứa Vị Trần đứng trong gara hoàn toàn khác với căn nhà trước kia, có phần hốt hoảng đến ngây người.
Giữa hai người im ắng không một tiếng động nhưng vẫn ăn ý lắp xong một cái tủ, sau đó mở TV ra rồi treo lên.
Hứa Vị Trần nóng đến độ chóp mũi túa mồ hôi nên dừng lại, cởi áo len ném lên sô pha. Hắn chưa quay người lại đã nghe thấy giọng của Đường Kí Minh: “Cậu định không nói chuyện với tôi bao lâu nữa?”
Hắn quay lại nhìn y, Đường Kí Minh đứng ở vách tường TV, nét mặt dịu dàng chín chắn, không hề có vẻ không vui, tựa như cái nhìn thù địch và sự kháng cự của Hứa Vị Trần chẳng mảy may lay chuyển được y.
“Tôi đã làm gì sai à?” Thậm chí y còn quan tâm hỏi han, cứ như y thực sự quan tâm Hứa Vị Trần mà không ngại phiền hà.