Nhớ em - Chương 54
Đọc truyện Nhớ em Chương 54 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhớ Em – Chương 54 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Editor: Yang Hy.
Tháng chín rốt cuộc cũng đến, đại học R khai giảng vào ngày bảy tháng chín, trước kia Khương Tuệ không học đại học R, bởi vì bệnh tình của ba lúc ấy còn chưa bị phát hiện. Hiện giờ xảy ra thay đổi, tất nhiên cô lựa chọn ở lại thành phố R.
Trường đại học cách nhà Trì Yếm không xa, sáng ngày bảy, Trì Yếm nói: “Tôi đưa em đi.”
Anh không mặc tây trang nghiêm túc, mà chỉ tuỳ ý mặc chiếc áo sơmi xanh biển.
Khương Tuệ ngồi trên ghế lái phụ, hôm nay cô mặc quần short, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn, làn da trắng đến loá mắt dưới ánh mặt trời ban sáng. Khương Tuệ cột tóc đuôi ngựa, nhìn qua cực kỳ trẻ trung có sức sống.
Cô vốn đã xinh đẹp, hơn nữa còn rất thích cười, có đôi khi đến bệnh viện cũng có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trì Yếm điều khiển tay lái, lúc sắp đến trường học thì nghe thấy cô hỏi: “Đại học có thể chọn ở lại hay không, em có cần ở trọ lại trường không?”
Trì Yếm siết chặt ngón tay, nếu Khương Tuệ chọn ở lại trường, quan hệ của cô và anh sẽ như thùng rỗng kêu to. Anh biết lúc này, dù là vì chuyện của Tam gia, cũng nên lạnh mặt không chút lưu tình mà cự tuyệt cô, nhưng anh lại nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Sáng sớm tháng chín, dung nhan của cô gái thanh lệ non nớt như nụ hoa, cô đang nhìn anh, trong mắt không có một tia ai thán nản lòng, tựa như mỗi ngày đều có hy vọng mới.
Cô mới mười tám tuổi, độ tuổi vừa vặn tốt, ngoại trừ chuyện Khương Thủy Sinh, cuộc sống của cô rất tốt, hoàn toàn khác với cuộc sống lăn lê bò lết đi trên mũi dao của anh.
Nếu không phải căn bệnh của Khương Thủy Sinh thật sự khó giải quyết, cô sẽ không cầu xin anh. Cũng giống như không lâu trước đây cô kiên cường nói không bán nhà, Khương Tuệ vốn có tư cách lựa chọn quyền lợi cho cuộc sống mình.
Anh đột nhiên không dám tàn nhẫn, Trì Yếm nói: “Em có thể ở lại trường.” Chỉ cần thỉnh thoảng em nhớ trở về.
Khương Tuệ nghiêng đầu: “Vậy cá cảnh nhiệt đới trong nhà anh biết nuôi không?”
Trì Yếm: “Biết.”
Cô tiếp tục hỏi: “Hoa trên ban công thì sao? Anh có biết chăm sóc hoa sơn chi không?”
Trì Yếm cau mày, những cái đó đều không phải thứ anh am hiểu, nhưng nếu Khương Tuệ thích, anh sẽ tận lực đảm bảo chúng nó sống sót.
Khương Tuệ chớp chớp mắt: “Anh không biết chăm, em sẽ về nhà.”
Trì Yếm dẫm phanh, bên ngoài trời đổ mưa, trong không khí lan tỏa mùi cỏ xanh. Trì Yếm không nhìn cô, thậm chí anh muốn hút một điếu thuốc, nhưng mà dừng một chút, anh nói: “Ùm, không biết.”
Khương Tuệ bởi vì đã sớm nghĩ kỹ sẽ không ở lại trường, cho nên đồ mang theo cũng không nhiều.
Cô cầm cặp sách của mình, vẫy vẫy tay với anh: “Tan học gặp lại!” Khương Tuệ đã ý thức được, Trì Yếm ngày càng tốt với cô, có lẽ đến anh cũng không rõ, vừa rồi ánh mắt của anh chuyên chú bao dung đến cỡ nào.
Khương Tuệ chỉ là tâm huyết dâng trào hỏi một chút, không nghĩ tới anh thật sự đồng ý. Cô biết Trì Yếm mang theo cô hẳn là có mục đích khác, dù sao nhìn bộ dáng của Thủy Dương, bọn họ là cần cô hỗ trợ.
Khương Tuệ có chút ngoài ý muốn, nhưng lại lần đầu tiên ý thức được, người đàn ông lạnh nhạt thậm chí đã từng cao ngạo ở trong mắt cô, là thật sự thích mình.
Hơn nữa càng ngày càng sâu sắc, đây là một chuyện rất đáng sợ, anh đang bị cô thu hút, nhưng chính anh lại không biết.
Khương Tuệ đột nhiên nhận ra sự thật này, ngược lại có vài phần xấu hổ, cô không dám nhìn Trì Yếm, nhanh chóng chạy vào trường.
Trì Yếm nhìn bóng dáng cô gái biến mất trong đám người, anh nhớ rõ có vào một năm cao trung, khi đó anh đi theo Đoạn Linh, cũng ở xa xa nhìn cô hoà vào đám người như vậy. Thanh âm xa xa, bối cảnh phai nhạt, chỉ có bộ dáng cô dần dần trở nên sống động.
Anh nhìn nơi phát ra tiếng cười đùa vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy bản thân cách cô rất gần, nhưng lại xa đến vậy.
Cũng may hiện giờ cô đang ở bên anh.
…
Đại học R yêu cầu huấn luyện quân sự trong một tuần, Khương Tuệ đi lấy quần áo trước.
Diện mạo của cô xuất sắc, lúc đi nhận đồ của sinh viên mới, gần như đã thu hút toàn bộ ánh mắt của bộ phận đón sinh viên mới.
Có một học trưởng nhiệt tình hỏi cô: “Học muội tìm được ký túc xá chưa? Có cần anh giúp em đem hành lý qua đó không?”
Phía sau hắn nổi lên một trận cười trêu chọc, mặt học trưởng có chút hồng, nhưng vẫn không định từ bỏ.
Khương Tuệ lắc đầu: “Cảm ơn học trưởng, em không ở lại trường.”
Học trưởng quay về, có chút thất vọng. Bạn học dùng khuỷu tay huých hắn: “Người ta xinh đẹp như vậy, chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi, nói không chừng đã có bạn trai rồi, chúng ta hạ thấp yêu cầu xuống chút đi.”
Học trưởng rất cố chấp, có một vài người, dù biết đó là bức tường, nhưng cũng nhịn không được đâm một cái mới cam tâm.
Rời khỏi chỗ đón sinh viên mới, các câu lạc bộ của trường đang chiêu mộ thành viên.
Khương Tuệ một đường đi qua đó, một số sinh viên cầm tờ đơn tới hỏi cô: “Học muội gia nhập câu lạc bộ Taekwondo không?”
“Mời đến câu lạc bộ Cờ vây.”
“Câu lạc bộ Vũ đạo thì sao? Học muội, dáng người của em vừa nhìn liền biết rất thích hợp với khiêu vũ.”
Khương Tuệ không thấy hứng thú lắm, dù là gia nhập Hội Học Sinh hay câu lạc bộ, đều sẽ chiếm dụng rất nhiều thời gian cá nhân, bởi vậy cô từ chối tất cả.
Đột nhiên phía sau có một đôi tay mềm mại che mắt cô lại, giọng nói của cô gái cực kỳ hưng phấn: “Đoán xem tớ là ai!”
Cũng may Khương Tuệ vẫn không phản ứng nhanh, còn chưa kịp bị dọa thì đã bình tĩnh lại. Cô nhận ra giọng nói này, khóe miệng cong lên, vui mừng nói: “Trần Thục Quân?”
Đôi tay kia buông ra, cô gái bước tới trước người cô, khuôn mặt tròn tròn có vài phần đáng yêu, quả nhiên là Trần Thục Quân.
Cuộc sống của Trần Thục Quân rất vui vẻ, Trì Nhất Minh có lẽ là bóng ma duy nhất trong toàn bộ thời thiếu nữ của cô nàng.
Trần Thục Quân kích động muốn chết, nói chuyện cũng hơi run: “Trời ơi trùng hợp quá đi, tớ còn cho rằng mình nhìn lầm, không nghĩ tới thật sự là cậu.”
Biết được Khương Tuệ cũng chọn khoa Báo chí, còn cùng một lớp với mình, Trần Thục Quân cảm thấy quả là duyên phận, nếu không sao có thể làm bạn học tiểu học sơ trung rồi đến đại học cũng cùng một trường!
Trần Thục Quân hỏi: “Tuệ Tuệ, không phải cậu thi khá tốt sao? Tớ thật sự không nghĩ là cậu sẽ đến đại học R.” Trước kia Khương Tuệ tuy viết chậm, nhưng cô kiên nhẫn chuyên chú hơn bất cứ ai, sau đó Trần Thục Quân nghe nói thành tích của Khương Tuệ quả nhiên tăng lên, Trần Thục Quân còn cảm thấy vui cho Khương Tuệ, Trần Thục Quân thi đại học không thuận lợi lắm, không nghĩ tới sẽ trở thành bạn học với cô ở đại học R.
Khương Tuệ cười cười nói: “Ba bị bệnh nên tớ ở lại thành phố R chăm sóc ba.”
Trần Thục Quân thấy lúc nói những lời này cảm xúc của cô cực kỳ chán nản, chớp mắt một cái liền đoán được tám chín phần, cô nàng sợ Khương Tuệ khó chịu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tuệ Tuệ cậu đã tham gia câu lạc bộ nào chưa?”
Khương Tuệ: “Không có.”
“Vậy tớ đề cử cho cậu một cái!” Trần Thục Quân rút một tờ đơn từ túi quần ra, “Tèn tén ten! Là cái này, một câu lạc bộ siêu cấp thích hợp cho cá muối[1].”
[1] Cá muối (咸鱼): Những người lười biếng, không ước mơ, không lý tưởng.
Khương Tuệ tập trung nhìn vào: “Câu lạc bộ Kịch?”
Trần Thục Quân nói: “Không sai, không tham gia câu lạc bộ thì có vẻ không hoà đồng lắm, hơn nữa tham gia vào đó cuối kỳ còn có thể lấy thêm một phần học bổng. Tớ cảm thấy cái này thích hợp nhất, CLB Kịch, cậu xem đầu năm nay còn mấy người xem kịch chứ, CLB này đã điêu tàn rồi, gần như sắp không duy trì nổi nữa. Tìm người liền hận không thể kéo thẳng người vào trong, nhưng một năm rất khó để tập luyện được một vở kịch, cho nên chúng ta vào câu lạc bộ này đi!”
Khương Tuệ nghe thấy học bổng, gật đầu: “Được.” Có học bổng, cậu nói cái gì cũng được.
Chủ nhiệm CLB Kịch tên là Tống Cần Cần, cô nàng có mộng làm đạo diễn nên đã gia nhập CLB Kịch, nhưng CLB này vẫn luôn không có ai để mắt! Trước kia nhìn Chủ nhiệm cũ cướp người, đứng trong gió như một con cún ngốc cũng không cướp được người liền cảm thấy buồn cười, hiện giờ đến lượt mình, Tống Cần Cần mới biết được cuộc sống có bao nhiêu gian nan.
Tất cả mọi người cảm thấy CLB này không có tác dụng, hơn nữa còn rất buồn cười, Tống Cần Cần làm Chủ nhiệm, cộng với ba thành viên lười biếng chính là toàn bộ dân cư trong CLB.
Hôm nay Tống Cần Cần dựa vào miệng lưỡi, thiếu chút nữa than thở khóc lóc lừa dối người, rốt cuộc cũng lừa được một cô bé không tồi, tên là Trần Thục Quân.
Tống Cần Cần thỏa thuê đắc ý, rất có lòng tin: “Tôi cảm thấy CLB của chúng ta vẫn còn hi vọng.”
Chàng trai duy nhất trong CLB, Trương tiểu béo đả kích cô nàng: “Chủ nhiệm, chị tỉnh táo một chút!”
Tống Cần Cần thở dài, sau đó liền thấy cô bé thành viên mới kéo một cô gái khác đi đến.
“Chủ nhiệm, bạn tốt của em có thể gia nhập CLB không?”
Tống Cần Cần theo bản năng nói: “Có thể có thể, hoan nghênh hoan…” Ngay sau đó, lời nói liền mắc trong cổ họng.
Tống Cần Cần thêm cả mấy người Trương tiểu béo, toàn bộ đều ngơ ngác nhìn Khương Tuệ.
Đầu thu tháng chín, cô gái dung nhan kiều diễm, cô khẽ mím môi cười, trong mắt tựa như chứa ánh sáng, cô cũng nhu hòa lễ phép hỏi: “Xin hỏi em có thể gia nhập không?”
Mẹ nó có nhan sắc!
Trương tiểu béo lập tức đỏ mặt, đầu óc Tống Cần Cần cũng nháy mắt ngừng hoạt động: “Em thật sự không suy xét đến CLB Vũ đạo ở bên cạnh sao?” Cô nàng gian nan nuốt nước miếng, “Em thật sự muốn tới CLB Kịch sao?”
Khương Tuệ: “Nếu CLB Kịch không nhận người cũng không sao.”
Tống Cần Cần lập tức tỉnh táo: “Không không không, CLB Kịch rất cần một nhân tài như em!”
Cô nàng gần như là tràn đầy nhiệt tình lôi kéo Khương Tuệ điền vào mẫu đơn, đi đường cũng cảm thấy bay bổng.
Tống Cần Cần: “Không sai, CLB của chúng ta không cần làm gì cả, ngày thường cũng không cần mở họp, thỉnh thoảng một tháng có thể có liên hoan, điều duy nhất cần phải làm là ba ngày sau hỗ trợ phát tờ đơn tuyên truyền, em có thể chứ?”
Khương Tuệ nói: “Có thể.”
Chờ Khương Tuệ và Trần Thục Quân đi xa.
Tống Cần Cần đặt tay lên vai Trương tiểu béo: “CLB của chúng ta có phải rất có hi vọng không?”
Trương tiểu béo khẳng định gật đầu: “Đúng vậy.”
…
Cuối hè đầu thu thành phố R vẫn không rút đi thời tiết nóng bức, nhưng mà ý nghĩa của huấn luyện quân sự chính là để bọn sinh viên rèn luyện tinh thần.
Đứng dưới ánh mặt trời trong tư thế nghiêm cả ngày, Trần Thục Quân bất lực: “Tớ cảm thấy mình sắp té xỉu bốc hơi rồi.”
Trên người Khương Tuệ cũng đều là mồ hôi, cô uống một ngụm nước, căng dù để Trần Thục Quân dựa vào mình nghỉ một lát: “Không lâu đâu, trường chúng ta chỉ huấn luyện quân sự một tuần, trường khác còn hơn nửa tháng đấy.”
Trần Thục Quân nói: “Thật không phải chuyện dành cho người làm, thời gian rút ngắn, liền hận không thể huấn luyện chúng ta đến chết.”
“Nhanh, mấy cô gái ở hàng số bảy, tập hợp!”
“Trời ơi trời, lại bắt đầu rồi!”
Đến cuối ngày, bọn sinh viên gần như là kéo lê bước chân, Khương Tuệ cũng đặc biệt không thoải mái, size giày mà trường phát không chính xác, quá lớn, đứng còn đỡ, chạy bộ làm chân cô rất đau.
Trì Yếm nói hôm nay sẽ đến đón, cô đứng ở cổng trường học, gần như là lần đầu tiên chờ đợi nhìn thấy anh nhanh về đến vậy. Các bạn học đều kéo thân hình mỏi mệt về phòng ngủ, chỉ có cô còn phải đến cổng trường chờ đợi.
Trì Yếm vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng này, cô giống như đứa trẻ chờ phụ huynh đến đón.
Vừa nhìn thấy anh, đôi mắt đều sáng lên.
Cô đội mũ, tóc mái mềm mại ướt đẫm mồ hôi, cô mặc đồ ngụy trang, trong mắt phản chiếu bộ dáng của anh hiện giờ.
“Trì Yếm! Em ở đây!”
Trì Yếm thấy cô đi đường có chút không đúng: “Chân em bị làm sao vậy?”
Cô ảo não nhìn đôi giày một cái: “Giày có chút lớn.”
Trì Yếm nhíu mày gật đầu, không nói gì.
Cô bước lên xe, bên trong bật điều hòa, Khương Tuệ liền cảm thấy cả người đều sống lại.
Trì Yếm chạy một đoạn, phát hiện cô gái hoạt bát vẫn luôn không nói gì, anh nhìn qua thì cô đã ngủ mất.
Xem ra thật sự rất mệt.
Về đến nhà, Trì Yếm do dự một chút, rồi ôm cô ra ngoài, động tác của anh rất nhẹ, Khương Tuệ không tỉnh, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh.
Anh không kiềm chế được sinh ra một chút cảm xúc mềm mại trong lòng, Trì Yếm đặt cô lên giường, dừng một chút, cởi bỏ dây giày rồi tháo giày và vớ ra.
Bàn chân trắng nõn, mũi chân có chút hồng hồng, gót bị ma sát đến sưng đỏ.
Anh nhíu chặt mày, thậm chí cảm thấy có chút đau. Điều này không giống với cái đau khi dẫm chân trần lên pha lê sắc nhọn ở đảo Hoành Hà.
Trì Yếm ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho Thủy Dương: “Gửi một đôi giày có thể mang trong khoá huấn luyện quân sự đến đây, phải thoải mái một chút.”
“Được.” Thủy Dương hỏi, “Size bao nhiêu?”
Trì Yếm nói: “Đợi một chút.”
Anh tắt máy, lại đi vào trong phòng, cầm bàn chân cô gái đặt lên lòng bàn tay mình, bàn tay to thô ráp, bàn chân mềm mại trắng nõn làm anh mím môi.
Lúc này Trì Yếm có thể xác định, anh nói với Thủy Dương: “Size 36.”