Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 85
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 85 - Hạ Kiến Vi của em hôm nay đã hai mươi chín tuổi
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 85 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 85 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Lúc họ ra khỏi rạp chiếu phim, thời gian vẫn còn sớm, Lục Tri và Hạ Kiến Vi tiện thể đi dạo trung tâm thương mại một chút, gần đây cả hai cũng hiếm khi có thời gian nhàn nhã như vậy, thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, đúng lúc có thể mua quần áo mùa đông.
Bởi vì lễ Giáng Sinh đang đến gần nên trong trung tâm thương mại đâu đâu cũng trang trí rất náo nhiệt, không ít cửa hàng đều đang tổ chức các hoạt động giảm giá.
Mặc dù Hạ Kiến Vi không thích toàn thân trên dưới đều là hàng xa xỉ giống như Chương Cư Bạch, nhưng quần áo của anh cũng không tính là rẻ. Lục Tri và Hạ Kiến Vi đi dạo một lát thì Hạ Kiến Vi dẫn Lục Tri vào một cửa hàng anh thường ghé đến.
“Em mặc chiếc áo len lông cừu này nhất định sẽ rất đẹp.” Hạ Kiến Vi giơ một chiếc áo len lông cừu màu trắng gạo lên trước mặt Lục Tri, ướm thử một chút.
“Em có quần áo, không cần mua nữa.” Lục Tri từ chối, hôm nay là sinh nhật của Hạ Kiến Vi, làm gì mà phải mua quần áo cho cậu.
“Đi thử xem sao.” Hạ Kiến Vi thấy Lục Tri còn muốn từ chối, bỗng mở miệng nói: “Hôm nay là thọ tinh của tôi, em phải nghe lời tôi.”
Lục Tri nhìn bộ dạng chơi xấu của anh, không khỏi bật cười, cầm quần áo vào phòng thử đồ như ý muốn của anh.
Lục Tri hiện tại cao một mét tám mươi tám, vai rộng mông hẹp, chính là một cái móc áo, hơn nữa cậu có một khuôn mặt tuyệt đẹp, khi bước ra khỏi phòng thử đồ, mọi người trong cửa hàng đều nhìn về phía cậu, nhân viên cửa hàng càng khen cậu không ngớt miệng.
Hạ Kiến Vi hài lòng gật đầu, “Đẹp.”
Hạ Kiến Vi lại bảo nhân viên cửa hàng lấy một chiếc khác với số đo của anh, như vậy là anh có thể mặc đồ đôi với Lục Tri rồi.
Lục Tri từ phòng thử đồ đi ra, Hạ Kiến Vi đã thanh toán xong hóa đơn, cậu cũng không nói gì, chỉ là sau khi hai người bọn họ đi ra được một đoạn thì cậu nói với Hạ Kiến Vi vừa nãy mình để quên một thứ ở phòng thử đồ, cậu quay lại lấy một chút, sẽ trở về nhanh thôi.
Hạ Kiến Vi cũng không nghi ngờ, trong khi Lục Tri quay lại cửa hàng kia thì anh nhân tiện xếp hàng mua hai ly đồ uống nóng.
“Đi thôi.” Lục Tri không mất mấy phút đã quay trở lại.
“Tìm được chưa?” Hạ Kiến Vi đưa một ly đồ uống nóng trong tay qua, hỏi.
“Vâng, tìm được rồi ạ.” Lục Tri gật đầu, bưng ly đồ uống nóng trong tay, cảm giác ấm áp.
Hạ Kiến Vi tưởng là cả hai sẽ dùng bữa bên ngoài, nhưng Lục Tri lại nói về nhà ăn, hơn nữa còn tiện thể ghé qua cửa hàng bánh kem lấy bánh, còn đến cửa hàng bán hoa lấy hoa cậu đã đặt trước.
Hạ Kiến Vi hơi sững sờ nhìn bánh kem trong tay cùng với bó hoa trong lòng Lục Tri.
“Em đã đặt trước khi nào vậy?”
Lục Tri nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, “Chú sẽ không cho rằng ngay cả bánh kem em cũng không chuẩn bị cho chú một cái chứ?”
Lục Tri nghĩ rằng cả hai sẽ có một buổi hẹn hò cùng nhau, ăn một bữa cơm dù đã đón sinh nhật rồi, khi lịch học trống Lục Tri sẽ đi làm thêm, nhưng tiền cũng không nhiều, dù Lục Tri muốn cho anh tám ngày lãng mạn cũng không có cách nào, suy cho cùng thì lãng mạn cũng rất tốn kém.
Lục Tri và Hạ Kiến Vi vừa về đến nhà thì chuông cửa đã vang lên, Lục Tri đặt bánh kem trong tay xuống.
“Em có gọi một cái lẩu, chắc là tới rồi.” Lục Tri quay người đi mở cửa.
Hạ Kiến Vi hoàn toàn không biết Lục Tri đã đặt trước những thứ này từ khi nào.
Chờ anh hồi thần lại thì trong phòng đã tràn ngập một mùi lẩu.
Lúc này đã không còn sớm, hai người quyết định ăn lẩu trước, ăn xong rồi sẽ ăn bánh kem.
Hạ Kiến Vi cầm một chai rượu vang đỏ đi ra, rót cho cả hai.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Ly rượu chạm nhau, mặt mày hai người đều đượm ý cười.
Đây là một nồi lẩu uyên ương, Hạ Kiến Vi ngồi bên nồi trắng, Lục Tri ngồi bên nồi đỏ, lúc Hạ Kiến Vi muốn gắp bên Lục Tri thì cậu nâng tay dùng đũa chặn đũa của anh lại.
“Không muốn mông nữa à?”
Hạ Kiến Vi ngẩn ra một chút, sau đó nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của anh, nhất định lát nữa phải rửa sạch sẽ thỏa thuê một phát.
Mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không thể không ngoan ngoãn thu đũa lại.
Ăn lẩu ở nhà rất thoải mái, khi hai người ăn xong, thấm thoắt đã hơn mười giờ.
“Hình như tôi ăn hơi nhiều.” Hạ Kiến Vi nằm trên sô pha, ưỡn bụng, anh vỗ vỗ bụng, dùng khuỷu tay chọc Lục Tri.
“Uầy, em thấy tôi giống thai phụ mang thai ba tháng không?”
Lục Tri vươn tay sờ bụng anh, vốn dĩ Hạ Kiến Vi chỉ muốn nói một câu đùa vô hại, nhưng bị sờ Lục Tri như vậy, nháy mắt cảm thấy có hơi ớn lạnh.
“Chú Hạ muốn mang thai con của em như vậy, xem ra đêm nay em phải nỗ lực rồi.”
Khóe môi cậu nhếch lên, mắt phượng xinh đẹp đối diện với đôi mắt của Hạ Kiến Vi, vừa quyến rũ đáng yêu lại vừa nguy hiểm.
“Tôi còn chưa ăn bánh kem.” Bản năng sinh tồn của Hạ Kiến Vi khiến anh phải chuyển đề tài.
“Đợi chút rồi hẵng ăn, đừng quá cố.” Lục Tri rút tay lại, đứng dậy đi dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn ăn.
Hạ Kiến Vi muốn đứng dậy giúp nhưng Lục Tri lại ấn anh xuống, nhân tiện trộm hôn một cái, “Thọ tinh hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hạ Kiến Vi nghe vậy thì yên tâm thoải mái nằm liệt trên sô pha, Lục Tri thì đang bậu bịu trong phòng bếp phía sau anh.
Hạ Kiến Vi cầm lấy điện thoại trả lời từng lời chúc mừng sinh nhật của mọi người, ba mẹ anh đều đã gửi lì xì cho anh.
Chương Cư Bạch và Diêm Hồng Phi không bàn mà giống vô cùng đáng khinh nói với anh là đã mua một bộ chăn ga gối đệm để cho anh tận hưởng đêm tuyệt đẹp này.
Hạ Kiến Vi lướt qua, quả nhiên có tin nhắn của chuyển phát nhanh.
Chương Cư Bạch hiểu biết hơn Diêm Hồng Phi nhiều, nói là đã chuẩn bị cho anh roi da tua rua, còng tay nhỏ, cần gì có đó.
Hạ Kiến Vi thấy Chương Cư Bạch nhắn lại, không khỏi thấy lạnh sống lưng, cảm thấy đồng cảm sâu sắc với thầy Lục, gặp phải tên súc sinh Chương Cư Bạch này, thật là khổ y.
Lục Tri ra khỏi phòng bếp thì đã là mười một giờ, hai người lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, thắp nến lên.
“Chờ chút đã.” Lục Tri đi vào trong phòng, thế mà lại lấy ra một cây đàn ghi-ta, không phải là cây ở nhà cậu, Hạ Kiến Vi chưa từng thấy cây đàn này.
“Mượn, phải trả lại.” Lục Tri giải thích, cậu kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Hạ Kiến Vi.
Đèn vừa tắt, chỉ có ánh nến lập lòe chiếu rọi khuôn mặt hai người.
Lục Tri gảy đàn ghi-ta, nhìn Hạ Kiến Vi với ánh mắt dịu dàng, hát bài hát chúc mừng sinh nhật anh.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Hạ Kiến Vi đã từng nói anh rất thích nghe Lục Tri hát, sau một lúc sững sờ ngắn ngủi, Hạ Kiến Vi bật chức năng ghi âm lên.
Lục Tri chăm chú nhìn anh, hát hết bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh, cuối cùng thâm tình và dịu dàng nói với anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tim Hạ Kiến Vi như nổi trống, dưới ánh nến, trong mắt anh lấp lánh những vì sao nhỏ vụn, dù là bao nhiêu tuổi, có lẽ anh đều sẽ hết lần này đến lần khác yêu Lục Tri, yêu thiếu niên của anh.
Hạ Kiến Vi rướn người ôm lấy cổ cậu, hôn lên môi cậu, Lục Tri ôm anh, để Hạ Kiến Vi ngồi trên người mình, đáp lại nụ hôn nồng cháy của anh.
“Nến cháy gần hết rồi.” Lục Tri vuốt ve tóc mai của anh, nhắc nhở.
Lúc này Hạ Kiến Vi mới miễn cưỡng đứng dậy, nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó thổi tắt nến.
Trong phòng tức khắc chìm vào bóng tối, Hạ Kiến Vi cảm giác được tay mình bị Lục Tri nắm lấy, “Hạ Kiến Vi của em hôm nay đã hai mươi chín tuổi.”
Tầm nhìn tối om khiến các giác quan khác của Hạ Kiến Vi càng thêm nhạy cảm, lời nói của Lục Tri vang lên bên tai anh, đột nhiên anh vươn tay ôm chặt lấy Lục Tri.
“Thật là, rốt cuộc là em muốn một ngày tôi cảm động bao nhiêu lần mới chịu thôi đây.”
Lục Tri mỉm cười, ôm lấy eo Hạ Kiến Vi lại, “Chú Hạ, chú cũng thật là dễ thỏa mãn, em còn chưa tặng quà cho chú mà.”
Hạ Kiến Vi nghĩ rằng tất cả những điều này chính là món quà tuyệt vời nhất mà Lục Tri dành tặng cho anh, không ngờ Lục Tri lại còn có một món quà vẫn chưa tặng cho anh, anh đột ngột đẩy Lục Tri ra, vươn tay bật đèn.
“Quà đâu?” Hạ Kiến Vi sờ soạng trên người Lục Tri một hồi lâu nhưng cũng không sờ được quà gì.
Lục Tri bật cười, đặt cây đàn ghi-ta lên bàn, “Ở trong phòng ngủ.”
Hạ Kiến Vi kéo cậu vào phòng ngủ, “Ở đâu thế?”
Lục Tri kéo ngăn kéo, lấy một cái hộp từ bên trong ra đưa cho Hạ Kiến Vi, trong lòng Hạ Kiến Vi giật thót, sẽ không phải là…
“Từ từ… Bây giờ tặng cái này có phải là quá sớm rồi không? Hay là qua mấy năm nữa chờ em tốt nghiệp rồi nói sau…” Hạ Kiến Vi hiếm khi nói hơi lắp bắp.
Lục Tri cười như không nhìn anh, “Chú Hạ nghĩ là cái gì?”
Hạ Kiến Vi nhìn phản ứng của cậu, hình như không phải như anh nghĩ?
“Mở ra xem đi.” Lục Tri nói.
Hạ Kiến Vi lau mồ hôi trong lòng bàn tay, thật cẩn thận mở hộp ra, thế mà lại có một cái USB nằm trong đó.
Hạ Kiến Vi lấy ra nghiên cứu một chút, thật sự là một cái USA bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Ha… Ha ha, rất thực dụng, tôi rất thích.” Hạ Kiến Vi cố gắng mỉm cười, nói.
Lục Tri không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ gượng cười vui vẻ của Hạ Kiến Vi.
“Cắm vào nhìn xem.”
Hạ Kiến Vi nghe Lục Tri nói vậy, chẳng lẽ bên trong chứa thứ gì? Tài nguyên khổng lồ?
Chờ Hạ Kiến Vi bật máy tính lên cắm USB vào, nhìn thấy bên trong là mười ca khúc, có ý gì? Chẳng lẽ là Lục Tri hát?
Hạ Kiến Vi vốn định bật loa ngoài, nhưng Lục Tri lại trước anh một bước, cắm tai nghe rồi đeo vào cho anh.
Những bài hát này đều không có tên, chỉ được đánh dấu bằng số một hai ba bốn năm, anh nhấp đại một bài.
Sau đó, cả người Hạ Kiến Vi đều cứng lại, tay anh đặt trên con chuột, toàn thân như bị người ta thi triển thuật định thân.*
(một ma thuật hạn chế cử động)
“Đậu má!” Hạ Kiến Vi giật mình một cái hồi thần lại, đột nhiên che ngực, vì kích động mà hơi nói năng lộn xộn.
Lục Tri bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn Hạ Kiến Vi kích động mà mặt đều đỏ bừng.
“Không được, ông đây sắp nổ tung, cục cưng ơi, em quả thực là đang muốn lấy mạng tôi.” Hạ Kiến Vi lấy tai nghe ra, cả người đều bổ nhào lên người Lục Tri.
Lục Tri thế mà lại thu âm cho anh mười bài hát tục! *
(gốc là 小黄歌, mấy bài có giai điệu thô tục về tình dục)
Lục Tri mỉm cười, vuốt lỗ tai anh, nói: “Thích không?”
“Thích, thích vô cùng, đợi đến trăm năm sau tôi nhất định sẽ cất nó vào trong mộ của tôi.” Hạ Kiến Vi ôm Lục Tri hôn mãnh liệt một trận, cả hai cùng ngã xuống giường.
Hạ Kiến Vi vừa hôn vừa háo hức lột quần áo của Lục Tri, anh nhìn xuống Lục Tri từ trên cao, lòng bàn tay ấm áp lướt thẳng lên trên, liếm môi mình, nở một nụ cười vô cùng hoang dại.
“Cục cưng, hãy vui vẻ nào.”
Lục Tri kéo tay anh qua, ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt anh, đôi môi lại không ngừng một giây nhẹ nhàng mút hôn lòng bàn tay anh.
“Như người mong muốn, bệ hạ của em.”
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi tỉnh lại, lần đầu tiên chịu khuất phục trước thể lực của mình, gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép với giọng khàn khàn.
Tối hôm qua thật sự là quá điên cuồng, Hạ Kiến Vi nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh đã không có ai, anh liếc nhìn thời gian, giờ này chắc là Lục Tri đã có mặt trong lớp học.
Anh vốn định đứng dậy đi xả nước, không ngờ chân vừa chạm đất đã co rút, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Quả nhiên không thể không bại trước tuổi già, người trẻ tuổi thật là tinh lực tràn trề, Hạ Kiến Vi bước tập tễnh vào phòng vệ sinh.
Anh cảm thấy mình rất giống một ông lão bảy tám chục tuổi, đỡ tường, ngay cả xả nước cũng không có sức.
Khi cúi đầu xuống, Hạ Kiến Vi thoáng nhìn thấy nét chữ trên đùi trong của mình, vậy mà vẫn còn đó.
Anh vạch đùi ra nhìn, bên trên dùng bút mực đen viết một chữ “Chính” cùng với hai nét “丅”, có nghĩa là tối hôm qua anh và Lục Tri làm bảy lần! *
(chữ này 正)
Hóa ra một đêm bảy lần thật sự không phải là mơ! Đến lúc sau Hạ Kiến Vi không còn gì trong người để bắn, thiếu điều bị Lục Tri làm bắn nước tiểu, may mà anh nhịn lại, bằng không thì cái mặt già này cũng đừng hòng giữ.
eyJpdiI6Im1Ndmg3eFBWanMzVkhRZEJlcjkxT2c9PSIsInZhbHVlIjoiK0JmTzAxVmQ5THVGNlZJQTNEK3l4aGQxc3FzbGs4c3NMeVwvZ2NPRE5NOVhkM09WV3lJZVlcL0JMZmNpamlVNnNPIiwibWFjIjoiZmVhMjBmYWRhZjk3ZTdmOTZhODVlM2ViNGU1MGI2ZDk3ODM4ODU0MWYwZjY5NGI0OTYzMTA3MzZjMGFkZDUxOCJ9eyJpdiI6IkM2Z2tlSFVuMzJDVWZkbTNwSDUxOXc9PSIsInZhbHVlIjoiVWlRUEhmRFRUVmd5akVWOU1FSzZzVFRtQ3lSWXVIUmJOSkVRSGtkS3NcL29wZ3hKcE5aeEIwdGVLSER5MFwvMHZCIiwibWFjIjoiMzU5ODYwZWQ5NGQ2N2E4NWZlZGFmMDU1Y2VjNTYxOWU3ZjFmNWFhMzEyMGUxY2YzNWU5ZWRmYjRiYjM2NjNjYiJ9eyJpdiI6ImhKN294M0g0dWZwRWdhWXladFkxK1E9PSIsInZhbHVlIjoiVThpZlwvM3lzRm03OGRrV3V3QnFNd0hJbmdjVFFZNHlmV1pUdTlySU41aDN2SGpLSlwvNmFWSlJiSWFIZ1QwQkFTIiwibWFjIjoiMWYwNTE1OTkwMmMyYjQ5NmUxNzg3ZDJkNmM4ZmI4NDBlZDJmYTRlNWE2ZjYwM2ZkN2Q4OTBjZjZmNDRjODMwOSJ9eyJpdiI6Ik5wQzhyVUVGZW5zN09hakFFWFVVMVE9PSIsInZhbHVlIjoiK1wvaDAxajlsZnptN2FcL3VuSnlzN1FJRE84Z0RFWVhcL3Zjb2pISWVRcHNIWnVFQk4wS2Z1cEJ3b2luZGVhZW1cL2p2aVduT0txZGtyeCtxeGFUTXR1UjZHa1pnMlVzdCtFS2ZNT0hBVHlxTkFza2JPZ01VNnc2aUdidUxtVUROYVUyN29kUnRBN1pJVjlaVFlzTDQrcnduTzExcG9DTUk5dXd1R3VQd0UwQzErN3Z0ckhvN0txXC9PdzFPSUlWb3c1cnluSnhcL0dzYXdjYUdcL29uRGNoYStqV3lYeVF2SjRBOTF6NWZ1a2Q5RUY5QnRVa1wvbGtDSUJxQlBhb0VlNHIwRjJVR1kwd2t4bHA1SDg3SUZUNThVYWtwUT09IiwibWFjIjoiOTIzODRkMzAxZTg2MmRlNzIwZjRhMWI3MDQ0MDFhNGNlMTExYmU3YzAwODE3ODhjYTRkZmFlNGFiYTk1YzA4OCJ9eyJpdiI6IlN2WXhWK1dRMDdOb09BVHNkN045Q1E9PSIsInZhbHVlIjoiU1JJTXFDQUJOTTE4cUZkYVVCdE9MZXBvMjc5XC9vaFE5Nk9iTE5oeVMrM0tSZFQ5ekRCbkxRblYwaURyZ0Z3SnMiLCJtYWMiOiJhMTk3MzNhOTFkNWNlODFkNDU3ZTg4M2EzY2IxYTgzYWVmMmQ1NjczN2Y1MGVlYTBiZGM0MWI5ZTAxODVhMzYzIn0=eyJpdiI6ImZ1Y2dJdUFqcFljSlIwVkFWZTNNcHc9PSIsInZhbHVlIjoiOHk3aWNkV25LaEpjWWxMK3I5R3NLQkI3Q2dhZEZzejB0Z0lEYkk0SHlrZjh5UlBPS2xiTTgxYnpKUnAyQ0F6d0FUUW9ybU4reldXYXB1OWx4RHArRGUrVlBvaitQdXYrZ2pHMFp4UlwvNFR6ZUlaXC93eWc0U2hqRTBDOFg1RmRZR0dZbE01SnFHaUpqTFVZVUF6XC8zMFl3PT0iLCJtYWMiOiJlNmE2YjIyYTA1NTk0NmY4MjFiMjE0NzQwNGYyZjE2MGJmMjI1MDhkZGQyZjQwYmEyNjFmYTY2MmZhYThlN2MwIn0=eyJpdiI6ImpRcmYxMVwvQ1RNTGNWbXN6eTI0T2xBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFaZDdLR0ltOG1DVVpzaHpVdkpUb05kUmxUSDhaaUpTSVwvZWVndU9NNExla2dEUm5XOTAwQVpiSis1OHY5V3ozIiwibWFjIjoiODI0NzUwNTY5YTU0ODMzZmY5M2ZiMzlmMzIwYWQyNjJlMDU3MjRkMTYxOTE3ZTIzZjFkYTM1ODgyZGI2MmI3NCJ9eyJpdiI6ImppOTltaFEzdXk0SVAzVXVqQ01wWkE9PSIsInZhbHVlIjoiTlwvcmIyR3RLaU4xTUh1YVdUQzkxaXVZalZEOXp6a1gzY1wvbVJIVkwzOW5Rd014cllnbmx5NzBUaVlNVjduU1FacjFkWDR0bWtOZlhOcXZRbjBqNlFHSmFTYnNzMDk4aTVtaDdqcDZvaE9wdHprZVJsOCs5cEZ4M2lZMk56cWZmV3hTSXp0cVwvTXd3c3VSa3JFTUp2SFJcL3ZqazR4Y21ORkJVbndLK0NYYVZkQU45Tk1ORlFtVW1MUlg2TDNGNFdGbUMyXC9hZ1ZsalwvZjgxdlpBRzRtQTh1WTY1MldCXC9lbGpsMkthK3ExaWpvelpid0NHdHlFNng4eGJ5ZnBiQkZOeWIiLCJtYWMiOiJjNTJhYmVhYWRhYzQzM2QxZTBiNjFhODYxMDI0YjI2NTY5OWQyNDI0NzYxMzIyY2I2YWZiZjcwMjRjNTMyNDllIn0=eyJpdiI6IjJpaGxyVkY2Rm5MXC9XaDFLN21sYmV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxIU3ZOcDlZcENOYW1OYm5IaXJwY3Z3XC9oZGxabTRFbnd1WTFOYUFNSnpBZkNHVVlDbTVOdXBNRGxFQ1ZzTUhWIiwibWFjIjoiNmQ1NDc4N2I1ZTQ3MTk4MDgyZjJlZjBjOGE2MjE2OThmMjI0NmE4MzVjZDkxMDJjNDI0YzIxNTFmNTFkMDBhOSJ9eyJpdiI6ImNxbjZsWUJvRytlbzY3MjhDQ2tlckE9PSIsInZhbHVlIjoiQU1qSEhEQ01HTVFDMlpIdnNvelhnbVdtZE5JdG14Q0xUdGJWKzJYaGJBWXU2dzdjcHJlNmpoN3dhYk45V0l5cWozeDRVWUI0UjFWWFFaXC9NSXFBczFnPT0iLCJtYWMiOiJiNTk3NzZlNWJiNDRiZjM2ZmM1YzdjMDNiZmQ2NzZmMGIxMzUxYWE5Mjk5NTMzNWZmMzc5YzZiZTk5ZmVkNDVlIn0=