Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 83
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 83 - Những lúc chú làm bẩn em còn ít sao?
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 83 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 83 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi nhặt quần áo bị Lục Tri vo thành dưa muối trên sàn nhà lên, nhìn thoáng qua rồi ném vào sọt đồ bẩn bên cạnh, để chân trần đi đến trước tủ quần áo. Lúc khom lưng xuống, một cảm giác đau nhức truyền đến từ bên hông, anh đỡ eo mình đập hai cái, cơ bắp cân xứng trên người phủ đầy dấu vết xanh tím vô cùng ái muội.
Hạ Kiến Vi vừa tròng chiếc áo thun vào, đột nhiên trên eo truyền đến một luồng hơi ấm, là cánh tay của Lục Tri, cậu siết chặt cánh tay, há miệng cắn lên eo Hạ Kiến Vi một cái.
Không đau, nhưng hơi ngứa
Hạ Kiến Vi không khỏi bật cười, “Bé con muốn nghiến răng sao?”
Giọng của Hạ Kiến Vi hơi khàn sau khi vừa trải qua một cuộc ân ái tràn trề sảng khoái, lọt vào tai Lục Tri vừa lại xốp lại vừa ngứa.
Lục Tri không lên tiếng mà hôn từ hõm venus của Hạ Kiến Vi xuống, đầu lưỡi đảo quanh chỗ hõm venus ấy của anh.
Cơ thể của Hạ Kiến Vi vẫn còn rất nhạy cảm, bị cậu khiêu khích như vậy, lửa tình đã lắng xuống lại lần nữa cuộn trào lên.
Lục Tri đặt tay trên bụng dưới của Hạ Kiến Vi, không an phận đẩy quần lót của anh ra, luồn vào trong.
“Chú Hạ, thêm một lần nữa nhé?”
Giọng nói trong trẻo của Lục Tri vang lên bên tai Hạ Kiến Vi, mê hoặc anh.
Hai người vẫn chưa ăn cơm trưa, Lục Tri còn chưa vào cửa đã hôn anh, sau đó cứ tự nhiên như vậy mà củi khô lửa bốc, đâu còn lo đến chuyện ăn cơm. Bấy giờ thời gian cũng không còn sớm, lý trí nói cho Hạ Kiến Vi rằng nên ngăn Lục Tri lại, là người lớn tuổi hơn, anh không thể làm càn theo Lục Tri được, nhưng bàn tay mát lạnh của Lục Tri đang khống chế chỗ hiểm của anh, khiến lý trí của anh dần bị dục vọng ăn mòn.
“Làm không?” Lục Tri lại hỏi lần nữa, dường như nếu Hạ Kiến Vi không đồng ý thì cậu sẽ không động thủ.
Hạ Kiến Vi xoay người, một tay đè Lục Tri xuống giường, áo thun vừa mới tròng vào bị anh nóng vội cởi ra ném xuống giường. Lúc anh đưa tay lên cởi quần áo, từ góc độ của Lục Tri vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp dẻo dai của anh.
“Làm!”
Hạ Kiến Vi ném quần áo, sảng khoái cúi người hôn nhau với Lục Tri.
…
Lúc này, Lục Tri đang ngồi xổm trong WC cầm điện thoại xin giải đáp thắc mắc trên diễn đàn.
Chủ lầu nghe nói trong lần đầu tiên làm, bên tiếp nhận đều sẽ rất đau đớn, xong việc cũng sẽ eo đau lưng mỏi, nhưng bạn trai của chủ lầu sau khi làm xong lại hoàn toàn không có bất cứ khó chịu nào, xin hỏi tình huống thế này có phổ biến không?
Lầu 1: Chắc chắn là thằng nhỏ của chủ lầu quá nhỏ, một ngón tay tiến vào thì làm sao mà có cảm giác khó chịu được?
Lầu 2: Tự dưng thấy thông cảm cho bạn trai của chủ lầu ghê, không biết bạn trai của chủ lầu có hoa mắt chóng mặt không.
Lầu 3: Lầu trên đừng nói nhảm có được không? Nói không chừng là kỹ thuật của chủ lầu không được tốt lắm, nếu làm đủ màn dạo đầu, kỹ thật của công lại tốt thì thụ sẽ chỉ biết phê tới nóc thôi nhé.
Lầu 4: Ha ha ha ha, đồng tình với chủ lầu, nhất định là chủ lầu quá yếu*, một lần được có năm phút phải không? Hãy mau chóng thả bạn trai đi đi, để anh ta đi tìm tương lai tốt đẹp hơn.
(gốc là 弱鸡, thuật ngữ mạng chỉ người không tốt về thể lực hoặc một số khía cạnh nào đó, lầu 4 nói bé bị ysl =)))))
Lục Tri nhìn những bình luận đó, mày càng nhíu càng chặt, chẳng lẽ thật sự là do cậu quá yếu sao?
Lần sau lại cố gắng hơn một chút?
Hạ Kiến Vi đang ngâm nga khúc nhạc nhỏ và hâm nóng thức ăn trong phòng bếp, lúc cúi xuống lấy bát, cảm giác đau nhức làm anh phải xoa xoa eo mình.
Rõ ràng trông Lục Tri rất nhã nhặn, nhưng rốt cuộc vì sao vừa lên giường cái là lại hung mãnh như hổ vậy?
May mà tố chất thân thể của anh tốt, nếu không thì đúng thật là không chịu nổi sự lăn lộn này của Lục Tri, đúng là tuổi trẻ, sinh khí dồi dào, cũng không biết mình còn có thể cùng Lục Tri lăn lộn mù quáng bao lâu nữa, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ, mình phải nên rèn luyện cơ thể thật tốt, đuổi kịp tiết tấu của Lục Tri.
“Buổi tối sẽ kiểm tra phòng, em không thể ở lại đây.” Lục Tri áy náy nói.
Hạ Kiến Vi cũng biết Lục Tri còn phải đi học, không thể cứ ở đây quấn quýt với anh suốt được.
“Được.” Hạ Kiến Vi húp cháo, gật đầu.
Lục Tri tiến lại gần hôn môi anh một cái, cuối cùng còn cuốn hạt cơm trắng trên môi anh đi.
“Thật sự rất xin lỗi.”
Hạ Kiến Vi mỉm cười, nói: “Không có gì phải xin lỗi cả, tôi cũng không phải là một cô bé.”
Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, có lẽ là Lục Tri bị nhầm tưởng rằng mình như là một tên cặn bã sau khi làm xong không ở bên mà lại xách quần chạy lấy người, nhưng hai người bọn họ lại không phải ở trong tình huống đó.
“Có phải là cô bé hay không cũng vẫn muốn ở cùng chú, em muốn chúng mình ở bên nhau.”
Lục Tri nhìn chăm chú vào Hạ Kiến Vi, và nói một cách nghiêm túc.
Hạ Kiến Vi cảm giác trái tim mình đập thình thịch, con nao ngủ say lại bắt đầu đâm loạn.
Sau khi cả hai ăn trưa xong, lúc này Lục Tri mới rảnh nhớ ra mình còn không chưa gọi điện cho Lục Thâm.
Lục Thâm không giỏi nói dối, Lục Tri rất nhanh đã phát hiện ra y có vấn đề, nhưng Lục Tri cũng không trực tiếp ép hỏi Lục Thâm, mà lựa chọn vờ như mình không biết gì, hàn huyên với Lục Thâm một vài chuyện thường ngày.
Hạ Kiến Vi ngồi trên sô pha bóc quýt, thật cẩn thận đánh giá Lục Tri, cho đến khi Lục Tri cúp máy, anh mới giật mình quay sang chỗ khác.
“Ba em đã xảy ra chuyện.” Lục Tri dùng câu trần thuật.
Hạ Kiến Vi cảm thán, quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Lục Tri.
“Ừm, bị thương một chút, không có vấn đề gì lớn cả, Chương Cư Bạch đang chăm sóc anh ấy.” Hạ Kiến Vi đành phải nói thật.
Lục Tri nhíu mày, đứng bên sô pha suy tư hồi lâu, sau đó ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén.
“Liêu Khải Phong đã tìm tới sao?”
Hạ Kiến Vi đột nhiên trợn to hai mắt, chuyện này mà cũng có thể đoán được, Lục Tri cũng quá lợi hại rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Hạ Kiến Vi, Lục Tri hơi mím môi, “Xem ra là vậy.”
“Ừm, gã ở gần nhà em chờ ba em tan tầm, ba em thấy gã thì lao vào đánh nhau, may mà Chương Cư Bạch chạy tới kịp, ngăn Liêu Khải Phong lại.” Nếu không chạy tới kịp thì Lục Thâm đã lành ít dữ nhiều, Hạ Kiến Vi không nói, chuyện gì không xảy ra thì không cần phải nói khiến Lục Tri lo lắng.
Ánh mắt Lục Tri sâu thẳm, mày nhíu chặt, thoạt trông như một thanh kiếm sắc bén đang vận sức chờ thời cơ rời vỏ.
Hạ Kiến Vi vươn tay nắm lấy tay cậu, hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay của Hạ Kiến Vi truyền qua, Lục Tri hồi thần quay lại nhìn Hạ Kiến Vi.
“Liêu Khải Phong đã bị đưa vào cục cảnh sát rồi, mới ra ngoài không bao lâu mà đã phạm phải chuyện này, tôi không ngại tống gã vào ở thêm vài năm nữa.”
Liêu Khải Phong bị nhốt nhiều năm như vậy, người quen đã bỏ xứ đi từ lâu, gã còn nhớ Lục Ninh mang thai đứa con của gã, khi đó đã sắp sinh, căn bản không cần lo việc cô có thể phá thai, thế nên Liêu Khải Phong tính thử vận may, tìm lại Lục Ninh, rồi tìm đến đứa bé kia, nó là cốt nhục của gã, làm thế nào thì cũng nên phụng dưỡng cha nó.
Đáng tiếc là mộng tưởng của gã đã tan vỡ, Hạ Kiến Vi tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, Hạ Kiến Vi và cả Chương Cư Bạch cũng đủ khiến Liêu Khải Phong ngồi tù mọt gông.
“Yên tâm, không ai có thể quấy rầy cuộc sống của hai người.”
Giọng nói của Hạ Kiến Vi rất nhẹ, nhưng rơi vào trong lòng Lục Tri, trọng lượng lại rất nặng.
Lục Tri ngồi xuống bên cạnh Hạ Kiến Vi, vươn tay ôm lấy anh, còn càng ôm càng chặt.
“Em chỉ có một người ba, chỉ có một mình Lục Thâm. Em biết một ngày nào đó Liêu Khải Phong sẽ xuất hiện trước mặt em, em cũng không sợ ông ta, ông ta chỉ là giòi bọ trong bùn lầy, không có lý gì con người ta lại sợ giòi bọ cả. Em đã chờ đợi ngày này nhiều năm như vậy, nhưng ông ta không tìm tới em mà lại tìm tới ba em, có lẽ ông ta muốn thông qua ba em để tìm ra em, nhưng ông ta không ngờ ba em không sợ ông ta.”
Lục Tri cười lạnh một tiếng, “Ông ta thật đáng thương.”
Trong giọng nói của Lục Tri tràn ngập khinh miệt cùng khinh thường.
Hạ Kiến Vi hơi ngây người, lần đầu tiên anh nghe Lục Tri nói chuyện bằng giọng điệu này, như mưa dầm trong đêm lạnh, chầm chậm thấm vào tận xương tủy.
Lục Tri buông anh ra, dùng bàn tay lạnh lẽo của mình bưng mặt Hạ Kiến Vi, hai tròng mắt đen nhánh như mực.
“Em vĩnh viễn sẽ không giống như ông ta, cho dù là gien hay là huyết thống đều không thể làm em biến thành loại người bỉ ổi như ông ta. Em sẽ giống như kỳ vọng của ba em, vĩnh viễn là ánh mặt trời, chính nghĩa, tích cực hướng về phía trước. Bởi vì em là con của ông ấy.”
Giọng của cậu vừa nhẹ nhàng lại vừa từ tốn, chạm đến trái tim của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi mở to hai mắt nhìn cậu, chậm rãi nở một nụ cười dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tri.
Anh ghé đến, khẽ hôn một cái lên môi Lục Tri, “Em nói đúng, tôi cũng chỉ có một người cha vợ này. Em đừng quên, em chính là mặt trời nhỏ của tôi.”
Lục Tri nhếch khóe môi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
…
Cuối tuần Hạ Kiến Vi cùng Lục Tri trở về thăm Lục Thâm một chuyến, nhân tiện xử lý chuyện bên kia luôn. Hai vị quản lý của quán cà phê sách đều là người cũ trong quán, Hạ Kiến Vi rất yên tâm, chỉ ủy thác cho Dương Tinh Hà giúp anh trông coi một chút.
Ba mẹ anh bên kia không phản đối gì nhiều, Hạ Kiến Vi vẫn còn trẻ, bọn họ cũng khá tán thành việc anh ra ngoài xông pha một lần nữa.
Giải quyết xong chuyện bên này, Hạ Kiến Vi và Lục Tri an tâm trở về thành phố B.
Hạ Kiến Vi thông qua phỏng vấn thì bận rộn hẳn lên, anh thật sự là bắt đầu lại từ đầu, cũng may chủ biên của 《 Tiêu điểm 》 sẵn lòng dẫn dắt anh.
Hạ Kiến Vi về đến nhà thì đã mười một giờ, mở cửa ra thì phát hiện đèn trong nhà đèn lại bật sáng, thân thể mệt mỏi của Hạ Kiến Vi tức khắc được tiếp thêm sinh lực.
“Đã về rồi?” Lục Tri từ trong phòng bước ra, trên người mặc nguyên bộ đồ ngủ đôi với Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi muốn lao tới ôm lấy cậu, nhưng nhớ ra mình bận rộn cả ngày còn chưa tắm rửa thì dừng chân lại.
“Không ôm sao?” Lục Tri hỏi.
Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Tôi vẫn chưa tắm rửa, đừng làm bẩn em.”
Khóe mắt Lục Tri đượm ý cười dịu dàng, “Những lúc chú làm bẩn em còn ít sao?”
Hạ Kiến Vi sửng sốt, đột nhiên nhận ra Lục Tri thế mà lại nói bậy với anh!
“Không ôm, vậy thì hôn một cái đi.” Mặc dù Lục Tri nói như vậy, nhưng lại không nhúc nhích, rõ ràng là muốn để Hạ Kiến Vi tự mình tới.
Đương nhiên là Hạ Kiến Vi bằng lòng, anh hơi ngẩng đầu lên cùng Lục Tri trao một nụ hôn triền miên.
Lục Tri vỗ eo anh, “Đi tắm rửa đi, em hâm nóng cơm cho chú.”
“Ừm, cục cưng, em thật là tốt.” Hạ Kiến Vi hôn một cái “Bẹp” lên mặt cậu.
Lục Tri bật cười nhìn bóng lưng Hạ Kiến Vi, rồi đi vào phòng bếp.
Những đêm bình thường và ấm áp như vậy nối tiếp nhau, chớp mắt một cái đã đến sinh nhật của Hạ Kiến Vi.
Sinh nhật của Hạ Kiến Vi là vào tháng mười hai, lúc này thời tiết đã rất lạnh, bọn Lục Tri cũng bận rộn bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Diêm Hồng Phi gọi điện cho anh nói muốn đến để chúc mừng sinh nhật với anh, bị Hạ Kiến Vi từ chối một cách vô tình.
“Tại sao chứ? Tao đối xử với mày tốt như vậy mà mày lại còn từ chối tao!” Giọng Diêm Hồng Phi càng nói càng lớn tiếng, Diêm Tướng Quân nhà anh ta sủa inh ỏi bên cạnh, một người một chó kẻ xướng người hoạ, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.
“Mày nói xem tại sao? Đây là sinh nhật đầu tiên từ sau khi tao và Tri ở bên nhau, mày tới làm bóng đèn cái gì, hơn nữa bụng bầu của Du Phinh Phinh cũng không nhỏ, mày cũng yên tâm thật.”
Diêm Hồng Phi nói với vẻ mặt đưa tang: “Thôi mày đừng nói nữa, cô ấy lại về nhà mẹ đẻ rồi, đây đã là lần thứ ba trong tháng này.”
“Ngay cả thai phụ mà mày cũng chọc được? Diêm Hồng Phi, mày cũng quá khốn nạn rồi…” Hạ Kiến Vi tặc lưỡi ra vẻ ngạc nhiên.
Diêm Hồng Phi rất oan uổng, “Tao oan uổng! Tao chẳng làm gì cả, cô ấy chỉ trừng mắt nói nhìn tao là phát bực, sau đó thì về nhà mẹ đẻ!”
“Chính là vì mày không làm gì nên cậu ấy mới bực đấy. Vốn dĩ làm thai phụ đã không dễ dàng rồi, tính tình âm tình bất định cũng là bình thường, cậu ấy lại nghỉ việc, chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ với giá trị của bản thân. Không phải cậu ấy ăn gì vào cũng nôn dữ dội sao? Mày ăn hai miếng rồi thử nôn ra xem, lần trước tao nghe mẹ mày nói nửa đêm Du Phinh Phinh bị chuột rút nặng, so với một giọt t*ng trùng mày sản xuất ra coi như làm cha thì có tư cách gì mà kêu oan.” Lời Hạ Kiến Vi thật sự cầu thị*, không ngờ vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Diêm Hồng Phi.
(Thành ngữ này có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực”)
“Tao… Tao thật mẹ nó không phải người… Bây giờ tao sẽ đi đón cô ấy về ngay.” Diêm Hồng Phi khóc đến độ lạc cả giọng.
Hạ Kiến Vi liếc nhìn màn hình điện thoại dần tối đen, cũng may anh và Lục Tri đều không cần sinh con, anh chỉ nghe thôi mà cũng cảm thấy đau lòng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
eyJpdiI6Ikx5VXllcjRYTlNZMU1UMFwvUGxiRFd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5DalJkQTlDTTN0ZjQ2eW1DRDQ2cUFrN25cL2hERjZ3Y0JsSlBoNWRiV2VLMkRYc0dZQUVnN3hxMU00YUg4NFBxIiwibWFjIjoiZTJjMWMzNDI2MjIzNzJjZjI1ZDUwNGVlMjZkY2UzY2UyOTgwYWJkNDU2NmE2YTU1MzU0Mzg3YzJkYmRiZTUyZSJ9eyJpdiI6InlZMHF0ZWNvMGJhK1dUVWdxUklnNHc9PSIsInZhbHVlIjoiRmJEdUFDNlhuak5TR3VyMEp0OVp6a3VhMU5OZkRCcDBCT25PTGRlNXFyWXR4bXdhM0crcnJ6TW9sdG9BT2RBbStXSFZGVnZZMWl1dTRcL3FpTElzOGkwSm0xSG02dmdGd1hBcU9tYVVvblppZWpxbXVqVE5yekQ1cGc1YUhpditOVzVGSGRoS2twZmxPejNqRVBHN0gxXC9ES0ZGY0RSQ2JZZzNVeGNMSUU4bWU2elZreGpsU1ZiQTRGZXFyZjQwTW0iLCJtYWMiOiIwMDMyOGY4NDU0NjFmMWRjMWVlMTUxNmM1N2FhYTIxMzcwZDZhNmNlY2NjYWNlYTRkYTQ4ODIyYTEyYWU4NjM0In0=eyJpdiI6IjlxelBNbENRRDlVdXRiQXRPaEhaNlE9PSIsInZhbHVlIjoiMDlab3owbEFEeVAyUEVEUTNDRjNWaXNCb2dvWlwvV0xNbUZDQ2FzZXErMGEwMWMyQW51dEdkS05BXC8xTVdQY3NwIiwibWFjIjoiNjc0ODNiYjk1OGY0Y2Q1Mjg3NjQ4ODgyYmNmMjcyMjY3NDBjZTM0Y2E0YzNiOWMyYjlkMGU1NGUyNTlhNTg2NyJ9eyJpdiI6ImRaYnNBS3BnV1QzY0lEMEJ5dEVST1E9PSIsInZhbHVlIjoiYk5Jak5uK1NBa2pYZ3hoTk9JWGZoR0U3MDJubHZwUWlKZ3FXNzB1QVdHVWxEa1lpVlBVbnduSzFlQ1VaQzF1WUpZQnV3XC81bkg5U0Y3XC9MQlROdzh1TThNUkhRWWgzcFJOUVFVWE8xcjVcL2oycnRqNlNkU1R1eWZaTE43SkM2bkVHS2F1enVDMXZma3o4TXJTSzlUQ3R3PT0iLCJtYWMiOiI5MmIyZTEwNWE2ZGNhMDhjODJlZWIxMDJjNjQzM2Q0ZDJiOWM2YTI5ODU4ODIxZTI0MzIxMzNjYjc3YTA0ZDI0In0=eyJpdiI6IllRUmNmS2tYWjBiNmlPSWlQbFZ4cVE9PSIsInZhbHVlIjoicndcL3lYTVZ2NktRbHo1bHBGR2VYM3EySmlhcTh0MjRiQUQ3UGIwbFQ2Q0VIOHU3T2p3NGhxaFNVTTNIUlFYcE0iLCJtYWMiOiJiM2Q1OTUzZmI2NTIxZGQ2Nzg4ODczZjE1ZTUxMGQ0YjkyM2RjZDkyOGVmZDlmY2QwNjcwZDdhYmZkZTgzNWRkIn0=eyJpdiI6IkRZOGx5Y1hSMFpMVEQ5K2NUeFdaZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiUVQ2TmhVdFR2K1wvV0F0RzlQK0hQNzNCRXhmSFNYOGxvTDhqM0c3dW5xamtUN0RRdFFoTWk3N2x2MDJPb0xOdDBXSXRmcTVHQlNnUEY0anA0Q2wwRWEzTE16aEJWd3VESGdUUGFCcWxtc2xaXC9lb3M3dVBhXC9JTDhlbTVleElRK0hRTjNCeDA4bVM3TVdmbXdCdldFb2Fkd3paYkNQYUFrbFwveGdcL0xJUDZHazg9IiwibWFjIjoiYmI4YTcwNmJkMzdkNzdmYTU1OTUwOTE2MTlkYWJhOTE4NzZmNTJlMDIxYjZkOTJhOTlhYzNkNDBjNGI5MWJhMCJ9eyJpdiI6IjdUUXVIaUFkXC84WldMKzBBS2lFUVN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFsd3R5SG5mQ1lNcmpSMFp5bTFaYkMyOTRYZ240eWVDalR4ZnQ0N0lISG1WZHZ4S1lzSFh0SkZ5V3NsQ1NNcjAiLCJtYWMiOiI3YWMwNzkzM2NkNzYxMDI0NzUwODhlYjYyOGRjMDgzYzRmMDQyZGJhOTJhMDQxYzlmNjE1MGY2MTAwYWVlMzhmIn0=eyJpdiI6InI3RFhFaGFhcWRlWVwvK0NoTStXODJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRHVGhvdEpqN1lVTmR1RTlybXJMV0VXcXF5Z2tmOHVJNlNUNVpTK3h2eElDYTBXa1F3VEU0cHVrZ2E3TVlLY2NDSWkzYVhhQUszMTFQU21LKzJaVVZFU3BkQ1hiWFNGZ0hoenNWY3dPOUlxRU1yUVFoQlRndDZFRWFmWTU0YVVpYnRnYXYzMjg1OGl6KzV5WWp4SDk3RWw3TXI0QnJPSitvWlZvUStKOEIxeE1nMkhpdHJnb2F1TVY0d2o5Wmx2M2dpRlpHUlVcL2g5T2JFY2RxM1NnUkxnPT0iLCJtYWMiOiIxYjlkNzhjZGU4YmU2MjFhZjUzNDlhN2I3YmEyMTQwZWE0NjI1ZjA0MDc1MTEzNTkyYmM1YzBlNzQzZWM0NzQxIn0=eyJpdiI6IjRNTVBhNXNBZVprbVdZNTNMRjlTY1E9PSIsInZhbHVlIjoiRUhSaXhyazEwZ3NpV0RneWNtRW8xK2lmM0RvNGo2WldCUXI4cUd6ZjhyMjVyNllYa0FmQnVkRGxQZm5qVnRWbyIsIm1hYyI6IjRiOTk2ZTQ1YzRkZWU4ZDNkNGEyY2QyNjYzNzkyZTkxMWVhMDc3YWZkOWQ2NTkzZjFjZWJjNWZmM2RkMTc5NTIifQ==eyJpdiI6IkdYNHlNcDZ1WDU1akVtaVhKTmhBTGc9PSIsInZhbHVlIjoiT3BcL2FFRWNIYW1yZkR1eWdMRjdSMjdaNDRreDhQamVtQTFMdFZDSnlTbThLaDFtSHZmMml3dEVNV1VXOTkwVXU0VFFIN3hzMEpxM0owemErV2FcL1d4dz09IiwibWFjIjoiNTQ1Mzg5NzRkZjU5M2U1YWU4NmE5NzBkNzQ2MjY2ZDU1NDFiOTExMDU5Y2U5MTFiMzU1NDhjYmU3N2RkNzk4ZSJ9