Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 74
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 74 - Y không chịu nổi tiếng "Ba" này của Hạ Kiến Vi
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 74 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 74 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rea
—————
“Sao con không về nhà? Không phải là nói đã về rồi sao?”
Sáng hôm sau Lục Thâm gọi điện thoại cho Lục Tri.
Lục Tri đang làm bữa sáng trong phòng bếp, điện thoại bật loa ngoài.
“Con đang ở chỗ chú Hạ, chiều sẽ về.”
Sau khi Lục Tri dứt lời, Lục Thâm bên kia im lặng một hồi.
“Hai người chú ý an toàn, nhớ phải… Đeo bao.”
Tay cầm sạn của Lục Tri khựng lại, để Lục Thâm nhắc nhở cậu chuyện này thật sự là làm khó y.
Tối hôm qua cậu và Hạ Kiến Vi không làm đến bước cuối cùng là vì kích động lăn lên giường mới phát hiện thứ gì cũng không có, không thể không lấy lùi làm tiến, để Hạ Kiến Vi dùng chân.
Lục Thâm lắp bắp nói: “Tóm… Tóm lại là phải bảo vệ tốt bản thân.”
Lục Tri im lặng một lúc, cậu phát hiện hình như ba cậu đảo ngược vị trí của cậu và Hạ Kiến Vi rồi.
“Vâng, con biết, ba cũng vậy.” Lục Tri bình tĩnh trả lời y, cũng không tính giải thích gì, loại chuyện này tự mình biết là được.
Nói với Lục Tri loại chuyện này vốn đã đủ ngượng ngùng rồi, không ngờ Lục Tri lại còn dặn dò bảo y cũng chú ý an toàn, con trai quá bình tĩnh ngược lại làm cho người ba như y quá vô dụng.
Nói chuyện với Lục Thâm xong, Hạ Kiến Vi vừa lúc từ trên lầu đi xuống, anh mới vừa tắm ra, cả người còn mang theo hơi nước.
“Thơm quá.” Hạ Kiến Vi tiến đến trước mặt Lục Tri, đặt lên mặt cậu một nụ hôn chào buổi sáng.
Lục Tri đặt đĩa lên bàn ăn, bày bữa sáng xong lại đi đổ thức ăn mèo cho Tráng Tráng rồi thay nước.
“Ăn đi, để lát nữa sẽ lạnh.” Lục Tri nhắc nhở.
Hạ Kiến Vi cười tủm tỉm nhìn cậu, Lục Tri không hiểu nhìn lại anh.
“Sao vậy?”
Hạ Kiến Vi lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy buổi sáng thế này thật tốt.”
Lục Tri nở một nụ cười nhạt, “Ừm.”
Tráng Tráng ngồi xổm bên cạnh ngáp một cái, cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Làn gió buổi sớm mai thổi vào, mang đến một mùi hương hoa quế.
“Quốc Khánh nên chắc trong quán rất bận, chú không đi cũng được sao?” Lục Tri hỏi.
“Nếu mọi chuyện đều cần tôi làm thì tôi thuê quản lý làm gì nữa, lâu lâu đến xem là được.”
“Nhưng không phải khi trước chú thường xuyên tới quán sao?” Lục Tri nhớ lúc cậu làm thêm trong quán, mười lần là có tới tám chín lần đều có thể gặp được Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi mỉm cười nhìn cậu, “Em cũng nói là khi trước, lúc đó tôi đang theo đuổi em mà, nhất định phải xoát cảm giác tồn tại bất cứ lúc nào rồi, để tránh em quên tôi.”
Lục Tri ngẩn người, hình như là vậy, cậu luôn có thể gặp được Hạ Kiến Vi ở mọi nơi, cậu cũng không nghĩ nhiều, vẫn cứ tưởng là tình cờ, bây giờ xem ra làm gì có nhiều tình cờ như vậy, có chăng là sự tất nhiên do Hạ Kiến Vi hao tâm tổn trí mà thôi.
“Không quên được.” Đương nhiên Lục Tri không quên được, Hạ Kiến Vi với cậu mà nói đã khác biệt từ lâu.
…
“Chương Cư Bạch vậy mà lại chịu thả thầy Lục về, chậc chậc chậc.” Buổi chiều Hạ Kiến Vi đưa Lục Tri về nhà, trên đường đi còn không quên nói móc Chương Cư Bạch.
Lục Tri không biết rõ về Chương Cư Bạch, nhưng đó là người mà ba cậu thích, lại còn là bạn của Hạ Kiến Vi, đương nhiên Lục Tri sẵn lòng tin rằng người này có thể coi là đáng tin cậy.
“Ham muốn kiểm soát của anh Chương rất mạnh ạ?” Lục Tri tò mò hỏi, bởi vì không chỉ một lần cậu nghe Hạ Kiến Vi nói những lời tương tự.
“Cậu ta ấy à, đại khái là thuộc kiểu người nếu thích cái gì thì sẽ không từ thủ đoạn lấy được nó.” Hạ Kiến Vi đánh giá khách quan.
Lục Tri nhíu mày, “Nghe không giống là người tốt.”
Hạ Kiến Vi mỉm cười, “Cậu ta vốn dĩ cũng không phải là người tốt gì, mặc dù sẽ không vi phạm pháp luật, nhưng miệng rất độc, nếu không phải nể cậu có ngoại hình đẹp cùng xuất thân tốt, thì có lẽ cỏ trên mộ cậu ta đã mọc cao ba trượng rồi.”*
(1 trượng = 3,33 mét)
Đây là lần đầu tiên Lục Tri nghe thấy Hạ Kiến Vi đánh giá một người như vậy, từ trước đến nay Hạ Kiến Vi đối nhân xử thế luôn tuân theo “Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui”, rất ít khi sẽ độc như vậy với ai đó.
“Tóm lại cậu ta từ nhỏ đến lớn đều không được người khác yêu mến, chính cậu ta còn không để bụng mà cứ làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, nhưng cậu ta nghiêm túc với thầy Lục.” Trên mặt Hạ Kiến Vi không còn nụ cười nhếch mép ban nãy, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
“Dạ?” Lục Tri thấy kỳ lạ, làm sao mà Hạ Kiến Vi lại biết Chương Cư Bạch nghiêm túc, dù sao thì bụng người cách một lớp da, Hạ Kiến Vi cũng không có thuật đọc tâm.
“Năm học cấp ba có một khoảng thời gian cậu ta làm bản thân rất suy sụp, cũng là năm cấp ba ấy cậu ta come out với gia đình. Nhà họ Chương khi đó náo loạn đến người ngã ngựa đổ, cậu ta bị ba mình đánh gãy ba cái xương sườn, cộng thêm chuyện trước đó cậu ta làm đã khiến cơ thể rất suy yếu, suýt chút nữa là không cứu về được. Bằng không thì em nghĩ sao kiểu gia đình này của cậu ta có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện cậu ta thích đàn ông chứ.”
“Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, cậu ta chủ động đưa ra đề nghị với ông nội Chương rằng mình muốn ra nước ngoài, đi một lần này chính là gần mười năm, tôi nghĩ rằng cậu ta đã quên, không ngờ cậu ta lại quyển thổ trùng lai*, càng không ngờ người trước kia làm cậu ta không buồn ăn uống người thế mà lại là ba của em.”
(Hai chữ “Quyển thổ” ở đây là chỉ đoàn người ngựa đang phi nước đại. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Quyển thổ trùng lai”, để chỉ hiện tượng làm lại công việc sau lần bị thất bại. (Theo luukhamhung.blogspot.com))
Lục Tri nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, cậu nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Vậy tại sao anh ta lại vô thanh vô tức bỏ đi mười năm? Chỉ bởi vì ba em từ chối anh ta sao? Anh ta có can đảm come out mà không có kiên trì theo đuổi ba em?”
Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Tôi cũng không biết, cậu ta rất ít nhắc tới ba em, sau khi cậu ta về nước tôi cũng mới rời rạc biết chuyện người cậu ta thích năm đó là thầy Lục.”
Nếu thật sự thích như vậy thì làm sao có thể dễ dàng buông tay? Mặc dù nói lúc ấy Lục Thâm và Chương Cư Bạch là quan hệ thầy trò, nhưng năm đó Chương Cư Bạch đã lớp mười hai, đợi thêm chút nữa là sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể lại theo đuổi Lục Thâm lần nữa.
Lục Thâm năm đó có rung động trước người thanh niên tràn đầy hứa hẹn vừa liều lĩnh lại nhiệt tình này không? Lục Tri không biết được.
Nhưng từ việc sau khi Chương Cư Bạch về nước, theo đuổi Lục Thâm một cách quyết liệt mà Lục Thâm vẫn chậm chạp không đồng ý xem ra, có vẻ năm đó Lục Thâm không phải là hoàn toàn không động lòng.
Hạ Kiến Vi và Lục Tri xuống xe cùng đi vào trong tiểu khu, buổi chiều ngày thu, bên đường có mấy con mèo hoang đang lười biếng phơi nắng.
Hạ Kiến Vi vừa đi tới là bọn nó ngóc đầu lên kêu một tiếng, như là đang thúc giục Hạ Kiến Vi cho ăn.
“Mới sau một tháng thôi mà đã không quen biết tao rồi.” Lục Tri đưa tay sờ cái bụng lông xù của con mèo lớn.
“Meo~” Con mèo lớn màu cam không có tấn công Lục Tri, ngược lại thoải mái kêu một tiếng, xem ra vẫn còn nhớ rõ người bạn cũ Lục Tri này.
“Đây không phải là Tri đó sao? Được nghỉ nên về nhà à.”
“Bà Ngô, bà ra ngoài mua đồ ăn ạ?” Lục Tri đứng lên chào hỏi đối phương.
“Bà đi mua nửa con vịt tẩm ướp (*), tối nay con gái với con rể của bà sẽ về.” Bà Ngô hàn huyên với Lục Tri chốc lát, rồi đội mũ rơm bước chân mạnh mẽ rời đi.
Trên đường về nhà, Lục Tri đi vài bước là có chú dì, ông bà chào hỏi cậu, Lục Tri còn giúp ông bác dưới nhà khiêng một bao gạo lên lầu.
“Cảm ơn Tri nhé, để ở đó là được rồi.” Ông bác chỉ vào cái bàn màu nâu đỏ nói.
Lục Tri đặt bao gạo xuống, không đỏ mặt không thở dốc tạm biệt ông bác, ông bác vội vàng kéo cậu lại, cầm hai chùm nho đưa cho cậu, nói là con gái ở quê tự tay trồng.
“Sao trước kia tôi không phát hiện nhân duyên của em lại tốt như vậy, nhận được không ít sự yêu mến của bác trai bác gái.” Hạ Kiến Vi trêu ghẹo nói.
“Buổi tối mọi người đều ngủ.”
Một câu của Lục Tri chặn Hạ Kiến Vi không biết phải nói gì, nhưng ngẫm lại thì đúng thật là vậy, số lần anh xuất hiện ở đây vào ban ngày cực ít, cho dù có xuất hiện thì cũng chỉ là ở cổng lớn tiểu khu đón Lục Tri.
“Nói vậy làm tôi có cảm giác như chúng ta đang yêu đương vụng trộm ấy.”
Lục Tri đưa tay nắm lấy tay anh, “Chúng ta là người đứng đắn không yêu đương vụng trộm.”
Hạ Kiến Vi nhếch môi cười, nếu không phải địa điểm bất tiện thì anh thật sự muốn ở chỗ này hôn môi thiếu niên của mình.
Lục Tri dùng chìa khóa vặn cửa, còn chưa kịp kéo ra thì bỗng nghe thấy bên trong truyền đến giọng của Lục Thâm.
“Đừng… Lát nữa… Mầm Mầm sẽ về tới…” Giọng Lục Thâm mang theo sự run rẩy, vất vả lắm mới đứt quãng nói xong một câu.
“Nhưng mà thầy Lục, cơ thể của anh không phải nói như vậy.”
Câu này hiển nhiên là của tên súc sinh Chương Cư Bạch kia nói.
Sắc mặt Lục Tri trở nên lạnh như sương giá với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, Hạ Kiến Vi đang định hỏi ý Lục Tri thì Lục Tri lại đột nhiên kéo cửa làm phát ra tiếng động rất lớn, “Ba, con về rồi.”
Mặc dù tăng âm lượng nhưng cậu không đi vào, mà Chương Cư Bạch và Lục Thâm hiển nhiên là ở trong phòng bếp, nếu không phải hiệu quả cách âm của nhà này quá kém, thì Lục Tri và Hạ Kiến Vi cũng không đến mức nghe góc tường.
“Choang” một tiếng, bát vỡ nát, tiếp theo là một trận gà bay trứng vỡ.
Hạ Kiến Vi nghĩ thầm phỏng chừng Chương Cư Bạch không bị dọa héo mà Lục Thâm lại bị dọa mất mật, nhưng Lục Thâm bị dọa thì người thảm sẽ chỉ là Chương Cư Bạch.
Quả nhiên cuối cùng, Lục Thâm bận bịu trong phòng bếp, Hạ Kiến Vi ngồi trên sô pha uống trà, Lục Tri thu xếp lại đồ đạc trong phòng mình.
Mà Chương Cư Bạch thì ngồi xổm ở góc tường gọt khoai tây, Chương Cư Bạch là cậu chủ mười ngón không dính nước xuân thì sao có thể làm được những việc này, một củ khoai tây bị hắn gọt đến lồi lõm không nói, sau khi gọt xong, củ khoai to bằng nắm tay cũng chỉ còn lại to như quả trứng gà.
Lục Thâm cầm củ khoai tây lên xem, dùng một loại ánh mắt “Có chút việc nhỏ này mà cũng không làm được thì cậu còn làm được cái gì” nhìn Chương Cư Bạch.
Chương Cư Bạch hiếm thấy hơi rụt cổ, đề nghị: “Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi, anh cũng đừng vất vả.”
Lục Thâm đang nổi nóng, sao có thể bán mặt mũi cho hắn, hừ lạnh một tiếng, nói: “Sao mà sánh bằng cậu Chương đây, bữa nào cũng ăn ở bên ngoài. Muốn ăn vẫn là tự cậu đi thôi, thứ cho tôi không tiễn xa được.”
Hạ Kiến Vi ngồi trên sô pha xem kịch, trên tay cầm một tách trà, vẻ mặt hiền từ.
Tên Chương Cư Bạch này, nếu không ai có thể thu phục hắn, hắn sẽ cố tình làm bậy, thích gì làm nấy, mà nếu có người có thể thu phục hắn, cho dù trước kia hắn có đâm thủng trời thì hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu.
Chương Cư Bạch vừa dỗ Lục Thâm vừa cho Hạ Kiến Vi một ánh nhìn xem thường.
Hạ Kiến Vi cười mà không nói, chờ xem kịch đủ rồi, lúc này mới đứng lên đi vào phòng bếp, “Thầy Lục, để tôi giúp một tay, hai người sẽ nhanh hơn.”
“Cậu cứ ngồi đi, tôi làm là được rồi.” Trong mắt Lục Thâm, Hạ Kiến Vi là khách, sao có thể phiền anh xuống bếp được.
“Thầy Lục đây là đang coi tôi như người ngoài sao? Tôi với Mầm Mầm tốt xấu gì cũng đã ra mắt ba mẹ rồi, hay thầy Lục muốn tôi sửa miệng gọi anh một tiếng ba anh mới bằng lòng cho tôi giúp?”
Mặc dù giọng nói của Hạ Kiến Vi chứa ý cười, nhưng Lục Thâm lại bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng xua tay, y cũng chỉ lớn hơn Hạ Kiến Vi có bốn tuổi, không chịu nổi tiếng “Ba” này của Hạ Kiến Vi, bằng không sau này y sẽ phải đối mặt với hiệu trưởng Dương và chủ tịch Hạ thế nào.
“Không, không cần, cậu tới giúp tôi thái rau đi.” Lục Thâm vội vàng nhường một chỗ.
Hạ Kiến Vi cho Chương Cư Bạch một ánh nhìn đắc ý, Chương Cư Bạch cau mày, bỗng nhiên mở miệng nói: “Kiến Vi, vậy có phải là anh cũng nên gọi tôi một tiếng ba không?”
Hạ Kiến Vi: “Này, con trai ngoan.”
eyJpdiI6IjE2NkJqeTNDUlwvcFRjY1RtamRXK05RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZkRHdqbGp2dFgxRDU0bUJid2o3N09mT3dYMDVNTmhndzY2cVhvVVJTVEE5bDViZ3ArYldWcTVVZm9MS1F0a2ciLCJtYWMiOiJjODY5NTMwNWY3MmNiNTc1OGYwNTRiNmQ2ZGYxYWQ0MDBhN2E5YzBlYmI3OTA3NWU1NDEyNDlmOWM0MmU2ZmY3In0=eyJpdiI6IitcL1c1cndUa21wTU1SS2VCS2k4em1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktLTkZSTXJET1hjQ1VQY0pzY2lTZFJlVFdwNjVKWUh3dHdUVHVucXN1eHRIRTFpWW9RT3JnMFJlc2tpRENXXC9jMDZZSWZDeVZmSUttYTlmT3FwcUZmdGRkaG9cL25hNzdEeG5VaEtlMXFIdlpGS0YyamZzVndramZUV0dVXC9TZElrdUp2ODdtWVBDVFZNdUJZUFwvaHRVSEE9PSIsIm1hYyI6ImRmNmEyMGM0N2Y1MzExYjM2Mjg3NWJiMjQ0MDU1MGFhMWM4M2Y1OTc4MDViZWVkNjkzYmIyNzYyY2QyYTM2MTYifQ==eyJpdiI6IkNyMWhwYmE0XC9qSk9iMU5GZktvc1ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdUdTVyVkV3dHhHYnFySFwvZmtmT0FaZjFIZEltdUxScnNkTFZMNWVYVm5OSVdXd1RKMDhvSkZ0NHlTOFV4NVwvdyIsIm1hYyI6ImJkZTY3MmVhNjFkOGFkYjkwNjJlZjc2NTA2N2M4NWIzYTZiZjM3Nzc1NDMzMmUxOGMzOGM3YzFhMzI2NWI2YmUifQ==eyJpdiI6IldleUpsS2h5N1N2cnNiZFJwb2hMRkE9PSIsInZhbHVlIjoiTktxa3AzWDBmS3ZGVmxWVUJxUTBmSlNNemdma3JsRHhhWUJwMzRZbVNWYmRwNG5POGw1cmM4WjlxQnV4empkVGY4SVo1RWJwSXhDT0R2YmlmZjJLdzRqU1B1MkVVbjNEMlVKM0YxYkVISENuR0tJV3dabnlhc05VS1hTWjdLZlREYnNTM3RpcWFIV2xSRDB6NHdoNzdGNlF3UWRnQTdsNUo3OXZmMWhEN0hoQzk1eG1ydzBpbEZFRWh2bm5LMndUQzdOWkRsQWtxclVoampFU1dIa0RYUT09IiwibWFjIjoiYzVhYzI1ZmI0ZjkzMDU3Yzk2YmRjZTcyMzJkMTA5ZmZkMmJiYjQzOWVhMTdmNDFjMjUyNmU1ZGU1NzlkZmU2ZiJ9eyJpdiI6ImhTYms5NlZNSzdMUTNIczE1ck5YZUE9PSIsInZhbHVlIjoiNkwwdW4zQUpUTHdKMkhwY2tCYkNnVXhZY1EwaTlkWmJseUJaT1wvMlg4bnlFelRVTVFUclFnNFlUZTZwR3hIaEciLCJtYWMiOiI2ZjAzNjViNThjYTg2MGQ4NTQ3Zjk2ZTc2MDhjZDczNWE0M2FiMDM0OWVkNmE1NWJhZGMzNDY1MTY2MDlmY2YzIn0=eyJpdiI6Img5XC9RdUxRUnpoQStiK21Ra0RjbFh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InQyQWt3UGNTbXA4VlpwRDhRXC8rZEtkN1pNS0hLMmhvQ24rVm16UWRiZHA3dlNBaHRqczVzMFo4UGNLc2ZKckM2dVd4cnBKMjdsR0RyNmVvVXlBWkRJUT09IiwibWFjIjoiYmE0M2VhYWExOGM0M2Y0MGIyNTY5ZmQ4ZWY1YWQ5MDdiM2I4MWNjZjFiZTI1MzRlNTcxOTIwNjMyMWE2Y2VjYyJ9eyJpdiI6IldneDNJUFVsUCt6em02eFZDZjg2Nmc9PSIsInZhbHVlIjoiWXFDRWt0bmlRNklRM2o5Z3dRUktpdnNKN1RHYzdsNEQ1M3FTMkRySGdQVzdrSjZqRTRQUnpzTGpWTU94ejRkZCIsIm1hYyI6IjQ5NDJlMjllYTZmZWI4MTVmZmY4YzIwY2FmNjRlYjA5NDE2YjUzYTE2NTE3MDYzZTExNTkyNzllOTYxM2VhNDAifQ==eyJpdiI6Ing1K3Z4ZVQ5UHZZNVpLMTNoaklmQmc9PSIsInZhbHVlIjoieXlLSmpJNFVjTnNsbGNHbWRjZ3VtSGM2V0dTTUR4Tm9DSzZYQ2ZJc1BEQktZQ3ZSVGFqSGhIMitta1ltYVIwQ0RQSXlSbExGRzUrK0ZrM0RLeFJOWW1vXC9wNEhZOU9CNUFmRW1kUzlnQm1KY0lHUk9rUmFCQVJSRWVpUlVKazM3UldPck5ta3hWcVZLcU02TTZlbERtdlVYMDhEV1B0ZVQyS2RPV3h6bFY5MjlRWnI2NVBxeGZzMENNenlpYVwvck1UNGhSVkVoOWhucGRvSjFWS3FhSm93PT0iLCJtYWMiOiJmMWMwYmNlN2Q4NWUwYjYyMTdhMGU3ZWJkY2U2MTcyYzRkNzhmMWJhNmE2ZjBmOGM0NWFmOWZiZTBkMWEwNGUwIn0=eyJpdiI6IjQrcTZQNlhcL0Z0TmNmakRaSU5Lb0RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJmNGpGUUVKV2czaEN6U1wvc1BoUnBJdUxNNlpOUUpXNmdEdDA1SGY5TWZRQnMrUnF4N3RcL2I5aDdhc1ZSdkx6eSIsIm1hYyI6IjdlYTNkMWVmMDRlNWFlZTRjZTUyNzdkMWNmZTZhMTRhZDQ3ZDNjYTA2ZjJlOTUxYjViN2VmZWI1MTRlYzhjMDAifQ==eyJpdiI6ImlyYngzQVJER1BXb1BhMFNjTUhXVWc9PSIsInZhbHVlIjoiYjFPQmpnQWRGa0FXa3RHelpcLzk3aUJQY3NJaDl1UWp3WE96OTl4ZUtwMERidkZ6Tm5JVTNKelNBc093enNlSmMzWVdLM0JWVXBIUkliV1o3UklBTXpkVWhwVFJjMWZjblNOZ3BYSmtcL0VQNE54OWRxTFRNRkI3UWZWbm5uRGt0emliRFpyeElLbUxnbnl2Tjh2NWVsMExCNk5McGIzUlZTc1hNYUR0c21JZUg5bHBXcXlFbVIwNkZteTBpbnB2RlwvR1pka1pjSXRCWHRFZFczUnVqVlk5ZW16ZEhGTmZtRmVMWEV0VVZlYytUenFxS0RBcjBXUXdYekpFdGV5Zjl4cXA2V0Zscjg1dDY5OHNYemhtdXRSZjJVZjFtbVpTclFhbUxBdERWTytQdCtTT1hDbUZKN0JsZm9WM2dcL1wvb3FXMG5Bd0o3RURkNUxSZ3NvQUZmQ2ZpcHNDTlZ4Q1VjalprZ2JcL1Rzc2xZSStrSnlOeUQzbDA0cXBGblQ4aEtvTFhWUk05XC9GajRHbGZWUlNBWG4ySEx0cVNMaWpkaVM5cE9XVWUrbmFJb0ZOVHRQUXFTTU8rbjJvNzh3NXZSR3pTTlRBUEJqbitiU2lzeEJueEFiWUNBTEtUU0xGQkdOOGJmMzBXM0NHdkt5ODBTWnBqVEhheHI5RmUzak5cL09TV1RaSWRaQU5QcUloWWtTM1dNMHRBcldjS1pHSE9ocmRMajRDUVJHckRyZnR3WVU9IiwibWFjIjoiYTlkYTY1ZjUzMWU2ZGFjNjBlMGJlMmU2ZWRmYmMxMDUwZTBmYmI4MzFlNTU4YmViNjA5Y2NlMjQ5Mzc5YzZmNyJ9eyJpdiI6IlV3WitCd283OWRkMlZrNnlrUE1tbEE9PSIsInZhbHVlIjoielFNblljc1RsMHhhMFNCUkFVUUllRWZKeGpwOFl4RTEyNUVJbjVrR0FTZkw2djhaT1VzYXhZTEd5Y2pYRHdGZyIsIm1hYyI6ImNiNTA3YWUwYzI0OGExMzEzYWYzYTAzNDAzMmZhYjg4ZWZhYjNiMDUzZmQyNmMzODA1Y2ViMWU1N2UxMzc4YzEifQ==eyJpdiI6InRCdUJLUlk4WE1ENFwvUkNiRDFaWjhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlWbjZZaGJCbVpSS3RPaDdHOHB0U0VOVDR4d2I5XC9Yam56ZENuaENkd0RFMFBhSmFWVVFcLzZiOXBoWEc4cmJwcyIsIm1hYyI6IjY3NjEyYThmMGY5NjI0NWUyNGNlNzcxZDA2NmY4NTA3YzUwMjAzNzQ5NjVmNjdmYmQzYzk4MmIxMDk5MTRjZWQifQ==eyJpdiI6IkdRTDZ2XC9rMklkNkpVTWtvbXlzaVl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNRK25ab3J1eEZXTjF1azllV05sdkpVRnA5UHR0S3JzTGlOdTc2YlNIUUREeGw2SmQwYTFnTFl2ejVEMHNQK0kiLCJtYWMiOiJiMmI4ZmEyZjJmYWU1ZDk1YWE1ODgwNmE3ZTY5N2FmZGEwYjNlY2UyOGE2NWJiYmE0Y2VlYTE1NzA1Mjc5MThlIn0=eyJpdiI6IjNNd2FDXC81MG5uSnlSdTR0MGpKUGx3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlptS3Z2eng3cnA0RmV6UTM2alNhNkE5Mms4UUpOdjVqbFBiSGxyNldkUlB6YjdtOTZrOFN3VE5XN2M5WmlpZmpNa2xBRTlOMWVYWnJ2K3A2Z3RjRytQbHBwRU1NZlJJZlBiS0tiTlBxZTE3U2RRaXVqZXJyQUtvbDkrSlVPUm9HIiwibWFjIjoiNDIyMDFhZmI4NDNjYzFiMzhlZmRkMTUyZjE5ODFjZDI1ZmYxODI1MTUyNmEwMWI3OWFjNjZjOWU3NDIyOGQ3YSJ9eyJpdiI6IlBUWEZTRklkSHg3R25ZeEVtMzZTTnc9PSIsInZhbHVlIjoiU043a3ZJV01OOFVFVWU5VDFqSXh3cVlNTHF4ZG1vS0gxQTg2OXFHY2JtTUtEYkZYTXM0dHFuREhsdmxxemVtdyIsIm1hYyI6ImE4MGE0ZjMxZDgyMGRjYTEzYjc1NzkzZTU0MzRlMGFhM2NkZjA0ZTI0ODA1ZTU3MjQzYWZmZjk1NmUyZmUyZjMifQ==eyJpdiI6IjJ2VzdFeDVhTWlhS2pTN3BrQnFYbEE9PSIsInZhbHVlIjoiaEZFNHF2TllcL0w2VkROSVVPRWgrc2dBeHpHTlh5SnFjWDF1YmJLUVcxcTFzM1daUWorNSs2QTVKRG9mV2VcL0d3NkJvUTBwbGc1QnFEY2pkem5HVWZCZz09IiwibWFjIjoiYjU3M2M1Y2ZhNTk2MmFmNDJhODFhM2MzYTAyNzZmZWQ5MmUxMTVjMjZjZmM4ZDA1NzM4OTFmYWMzZmUzNTM0ZSJ9