Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 72
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 72 - Lục căn không tịnh, Phật không độ tao
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 72 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 72 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi trở về, trường của Lục Tri cũng bắt đầu huấn luyện quân sự.
“Uầy, Lục Tri, cậu cũng thoa kem chống nắng sao, cậu dùng hãng gì vậy? Dùng tốt không? Tôi dùng hãng Q, ngày thường dùng cũng không tệ lắm, nhưng dạo này quá nóng, sợ huấn luyện quân sự xong tôi sẽ đen thành than mất.” Nguyễn Dung thoa kem chống nắng tiến đến trước mặt Lục Tri, nói tía lia không ngớt miệng.
Lục Tri lạnh lùng trả lời cậu ta, “Không biết, trong nhà chuẩn bị cho.”
Kem chống nắng là Hạ Kiến Vi chuẩn bị cho cậu, sợ cậu bị cháy nắng, Lục Tri không rành về phương diện này, nhìn bao bì thì là nhãn hiệu nước ngoài, cậu cũng không biết hiệu quả thế nào.
“Wow, người nhà của cậu chu đáo thật đó, tôi có thể xem không?” Nguyễn Dung chớp hai mắt nhìn Lục Tri, Lục Tri đưa kem chống nắng qua.
Nguyễn Dung vừa thấy đã kinh ngạc mở to hai mắt, thương hiệu kem chống nắng này không hề rẻ chút nào, gia đình Lục Tri vốn giàu như vậy sao?
“Đàn ông đàn ang mà thoa kem chống nắng cái gì, ríu rít như đàn bà.” Sài Phong Duệ ngồi trên ghế thắt dây giày, xà quần cả buổi vẫn chưa làm xong, còn thắt thành nút chết.
“Chờ cậu bị cháy nắng mới biết sự lợi hại của nó.” Nguyễn Dung tức giận trừng mắt liếc Sài Phong Duệ.
Sài Phong Duệ khinh miệt trợn trắng mắt, “Đồ ẻo lả.”
Lục Tri lạnh lùng nhìn chằm chằm Sài Phong Duệ một cái, Sài Phong Duệ lập tức không dám nói gì nữa, cầm mũ đi xuống lầu một mình.
Lục Tri nhận lấy kem chống nắng trong tay Nguyễn Dung, đưa cho Phương Khôn, “Thoa một chút đi, ánh nắng dạo này rất gắt.”
Phương Khôn đâu có thoa ba cái đồ này, xua tay nói: “Không cần, da tôi dày.”
Lục Tri cũng không miễn cưỡng cậu ta, bỏ kem chống nắng vào trong ngăn kéo, lúc này ba người mới cùng đi xuống lầu.
Lục Tri và Phương Khôn đều không phải người thích nói chuyện, một mình Nguyễn Dung nói không ngớt miệng, quan trọng là không ai để ý tới cậu ta mà cậu ta cũng có thể tiếp tục nói tiếp, không hề cảm thấy xấu hổ.
“Đó là sinh viên mới khóa này phải không? Quả nhiên rất đẹp trai! Giá trị nhan sắc siêu cao.”
“Tôi thấy trên Tieba còn tưởng rằng P ấy, chứ làm sao mà một người thật có thể đẹp như vậy chứ, má ơi, cậu ấy căn bản là không ăn ảnh!”
“Không biết cậu ấy có bạn gái chưa, thấy ảnh chụp cậu ấy trên Tieba tôi đã rung động.”
Lục Tri có thể nghe thấy tiếng bàn luận về cậu từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhưng cậu đã quen, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Trường của bọn họ thiên về khoa học tự nhiên, điều này dẫn tới trong trường nam nhiều nữ ít, đồng thời cũng dẫn đến có không ít gay.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, mặt trời chói chang treo trên cao, đứng hơn một giờ mới cho nghỉ ngơi một lát.
Giữa trưa lúc đến căn tin ăn cơm, hai chân Nguyễn Dung như đi trên mây theo sau Lục Tri, dù muốn nói chuyện với Lục Tri nhưng đã không còn sức lực, Phương Khôn liếc mắt nhìn Nguyễn Dung một cái, hỏi cậu ta: “Cậu có ổn không?”
Nguyễn Dung ỉu xìu xua tay, “Tôi… Không sao, từ từ sẽ ổn thôi.”
Phương Khôn gật đầu một cái, cũng không nói gì nữa.
“Lục Tri!” Ba người bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên.
Chỉ thấy một nữ sinh dung mạo thanh tú, dáng người thướt tha chạy tới với nụ cười trên môi, trên người cô mặc một bộ quân phục rằn ri, khuôn mặt không trang điểm, nhưng vẫn làm người ta có cảm giác trước mắt sáng ngời.
“Đã lâu không gặp.” Nữ sinh mỉm cười, càng thêm lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.
Lục Tri gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Thật ra cậu không ngờ Trần Uyển Ương vậy mà cũng thi đậu đại học B, cậu nhớ tuy thành tích của Trần Uyển Ương không tồi, nhưng khoảng cách tới đại học B vẫn còn kém một chút.
“Cậu cũng đi căn tin sao?” Trần Uyển Ương nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Lục Tri gật đầu.
Vì thế ba người đi biến thành bốn người đi, Trần Uyển Ương cười tủm tỉm ôn chuyện với Lục Tri.
Nguyễn Dung ở bên cạnh nhìn đến ngứa răng, cậu ta thấy Lục Tri trông cũng không giống cong, vốn muốn tranh thủ một chút, không ngờ biến số tới quá nhanh, xem ra nữ sinh này là người quen cũ của Lục Tri.
Mặc dù cuối cùng bốn người không ngồi ăn cùng nhau, nhưng chỉ như vậy thôi mà cùng ngày trên Tieba đã có người sôi nổi suy đoán có phải Trần Uyển Ương là bạn gái của Lục Tri hay không. ngôn tình sủng
Ban đêm, Lục Tri tắm rửa xong đi ra, ngồi trên ban công hóng gió gọi điện cho Hạ Kiến Vi.
“Các em bắt đầu huấn luyện quân sự rồi nhỉ, có mệt không?”
“Vẫn ổn, nhưng có người ngất xỉu.” Lục Tri nhớ tới hôm nay có người đứng bốn mươi phút lại đột nhiên ngã xuống.
“Vậy chắc là do không ăn sáng rồi, đợt huấn luyện quân sự trước kia của chúng tôi cũng có người ngất xỉu, mấy ngày sau coi như bệnh nhân mà ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.” Hạ Kiến Vi theo lời Lục Tri nói nhớ lại chuyện quá khứ.
“Có thoa kem chống nắng không? Tôi xem dự báo thời tiết thấy nhiệt độ bên em rất cao, đừng để bị say nắng.” Hạ Kiến Vi dặn dò.
Mặt mày Lục Tri dịu xuống, Hạ Kiến Vi nói gì với cậu cậu cũng đáp lời một cách mềm mại và kiên nhẫn, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Hai người gọi điện thoại đến khi đèn tắt, lúc này Lục Tri mới nói chúc ngủ ngon với Hạ Kiến Vi rồi đi vào nghỉ ngơi.
“Gọi điện với bạn gái hay gì mà lâu như vậy.” Sài Phong Duệ này là một tên miệng quạ, Lục Tri lạnh mặt là cậu ta lại sợ.
Lục Tri không để ý đến cậu ta mà mở một thùng sữa AD Canxi Hạ Kiến Vi mua cho cậu trước khi đi, lấy một hộp ra, ngồi trên ghế vừa nhắn tin cho ba vừa uống sữa.
Sài Phong Duệ nương ánh sáng mỏng manh thấy Lục Tri như đang uống gì đó, nhưng không nhìn thấy rõ, mặc dù cậu ta rất tò mò, nhưng cũng không có gan dám đi trêu chọc Lục Tri nữa.
Nguyễn Dung thấy Lục Tri mặc đồ ngủ kín mít, trong lòng vô cùng tiếc nuối, cậu ta cho rằng trai thẳng đều thích ngủ khỏa thân, nhưng Sài Phong Duệ bên chân cậu ta lại thật sự chỉ mặc một cái quần lót đi ngủ, dáng người như gà luộc kia, Nguyễn Dung không có tí hứng thú nào.
Lục Tri uống sữa xong, đi đánh răng rồi lên giường ngủ.
…
“Sao mày giống như dân thất nghiệp suốt ngày chạy tới nhà tao vậy?” Diêm Hồng Phi lâu lâu lại thấy Hạ Kiến Vi xách theo các loại thực phẩm chức năng xuất hiện ở nhà anh ta, quả thực hoài nghi Du Phinh Phinh đang mang thai đứa con của Hạ Kiến Vi.
“Lát nữa tao còn phải đến chỗ Mẫn Chi một chuyến, thời gian mang thai của hai người họ không cách nhau lắm, nói không chừng sau này còn có thể kết thông gia.” Hạ Kiến Vi hất tay Diêm Hồng Phi ra, nói.
Diêm Hồng Phi suy nghĩ một chút, giá trị nhan sắc của Đậu Mẫn Chi và chồng cô cũng không tệ lắm, sinh ra đứa con chắc là sẽ không kém, Diêm Hồng Phi nghe Hạ Kiến Vi nói như vậy, lập tức nhớ tới đính hôn từ trong bụng mẹ trong tiểu thuyết võ hiệp, “Vậy không được, là con trai thì thôi, nếu là con gái tao sẽ không nỡ gả con bé ra ngoài sớm như vậy.”
Quả nhiên nuôi heo và nuôi bắp cải vẫn là không giống nhau.
“Sao tao phát hiện mày bây giờ giống như người già lẻ loi ấy, bạn nhỏ nhà mày đi học mà mày đến mức này sao?”
Không nhắc tới thì không sao, nhắc tới là Hạ Kiến Vi lại thở dài, “Mày không hiểu đâu, bọn tao còn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt mà đã yêu xa rồi, quá tàn nhẫn.”
Diêm Hồng Phi không hề nể tình châm biếm nói: “Trước đây là ai hiên ngang lẫm liệt nói sẽ ủng hộ Lục Tri đi học, gì mà yêu xa không có gì ghê gớm, tốc độ vả mặt này của mày cũng quá nhanh rồi đó.”
Hạ Kiến Vi từ chối cho ý kiến, “Đương nhiên là tao muốn em ấy có thể nghe theo trái tim mình và làm những việc mà mình muốn. Một tình yêu đẹp nên vì nhau để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, cũng để đối phương trở nên tốt đẹp hơn, tao không thể ích kỷ thành toàn cho bản thân mà mặc kệ sống chết của em ấy, tao phải thành toàn cho em ấy, mới có thể thành toàn cho bản thân mình. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tao nhớ em ấy.”
Diêm Hồng Phi ngẩn người nhìn Hạ Kiến Vi, sau đó chịu không nổi chà xát da gà nổi lên của mình, “Đại sư, thu dọn rồi xuất gia đi.”
Hạ Kiến Vi mỉm cười, “Lục căn không tịnh, Phật không độ tao.”
“Cút đi.” Diêm Hồng Phi không chịu nổi nữa, đuổi tên này đi.
Thỉnh thoảng Hạ Kiến Vi sẽ đến gần nhà Lục Tri giúp cậu cho mèo hoang ăn một chút, mấy con mèo kia ban đầu còn cảnh giác anh, sau đó dần quen, không bỏ đi khi thấy anh tới nữa, giống như ông lớn vẫy đuôi chờ anh cho ăn.
Hạ Kiến Vi cảm thấy buồn cười, quay một video ngắn gửi cho Lục Tri.
Hạ Kiến Vi: Không hổ là boss mèo.
Lục Tri không trả lời anh, có lẽ còn đang đứng tư thế quân sự dưới ánh mặt trời, sau đó Hạ Kiến Vi lướt Tieba của đại học B mới biết Lục Tri được chọn vào đội gác cờ. Trong bức ảnh, Lục Tri đứng thẳng tắp dưới ánh nhìn của anh, trên vai vác cờ đỏ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú về phía trước, sáng quắc dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt tuấn tú của cậu cương nghị và thiêng liêng như một bức tượng dưới tay nhà điêu khắc.
Chóp mũi cậu treo một giọt mồ hôi, thái dương đổ lớp mồi hôi mịn, chẳng những không có vẻ bẩn mà còn cực kỳ gợi cảm.
Yết hầu Hạ Kiến Vi hơi khô khốc, anh vươn tay cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, anh rất nhớ Lục Tri, nhớ cơ thể trẻ trung của cậu, nhớ nụ hôn nóng bỏng của cậu, nhớ cả đôi mắt thâm tình kia nữa.
Một ly nước lạnh xuống bụng, cơ thể Hạ Kiến Vi nóng bừng như một ngọn lửa bốc cháy hừng hực, chút nước lạnh này chẳng qua chỉ như muối bỏ bể.
Chỉ là đốm lửa này đã bị dập tắt ngay sau đó bởi bức ảnh Lục Tri và một cô gái nói cười với nhau đăng trên Tieba.
Hạ Kiến Vi nhìn kỹ, thế mà lại là người quen cũ, anh đã từng gặp cô gái đó, tên là Trần Uyển Ương.
Không ngờ đối phương lại học cùng trường với Lục Tri, xem ra thực sự rất xuất sắc.
Chỉ dựa vào dung mạo của Trần Uyển Ương, tài năng và phần nghị lực này, Hạ Kiến Vi cũng không có cách nào dối lương tâm nói cô và Lục Tri không hề xứng đôi, trái lại bọn họ trông rất hợp nhau, kim đồng ngọc nữ, tài tử giai nhân*.
(tài tử giai nhân ý chỉ người nam có tài, người nữ xinh đẹp, xứng đôi với nhau)
Ngón tay thon dài của Hạ Kiến Vi gõ trên mặt bàn, môi mím thành một đường thẳng.
Nhưng chỉ trông hợp thì có ích gì, Lục Tri là người của anh, người khác cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Hạ Kiến Vi nghĩ Lục Tri cũng sắp huấn luyện quân sự xong, anh tham khảo ý kiến của Diêm Hồng Phi một chút, đặt mua cho Lục Tri một cái máy tính.
Lục Tri huấn luyện quân sự xong thì ngày hôm sau nhận được tin chuyển phát nhanh, cậu nhớ gần đây mình không có mua thứ gì, đoán chắc là ai đã gửi gì đó cho cậu.
Lục Tri cầm kiện hàng trở về phòng, Nguyễn Dung thấy kiện hàng của cậu không nhỏ thì hỏi một câu, Lục Tri lắc đầu nói mình cũng không biết.
Đến khi cậu mở ra xem, Nguyễn Dung tức khắc hít vào một hơi khí lạnh.
“Cái… Hãng máy tính này, rất đắt đó.”
Sài Phong Duệ nghe thế, cảm thấy nhất định là Nguyễn Dung không có kiến thức, khi nhìn qua thì lập tức trợn tròn mắt, đây là mẫu máy tính mới nhất của hãng này, cậu ta năn nỉ ba mình đã lâu nhưng ba cậu ta vẫn không đồng ý mua cho, cái đồ nhà quê Lục Tri này vậy mà lại mua nổi?
Lục Tri nhìn máy tính, không nói gì, đúng lúc này, Hạ Kiến Vi gọi điện đến cho cậu.
“Alo, Mầm Mầm nhận được chưa?”
eyJpdiI6IlpTWVNIZFM0K1I5aENqa1F6REVHK1E9PSIsInZhbHVlIjoiNDBQS3BCaFwvOTFqbjRuRFIxUmlhaG0rUjI4UHJGcEVlbFRZVWhtVVFsRHpKSW9XYUhFSndXTFNsY2hkeG1lUkEiLCJtYWMiOiJlYjRlZTFiNzc2ODU0ODdmM2QxOGMwZTU3MmEwNTg1NzU3OWI5YTljOWJhYzZjN2E4MzBhZWI2MGZkYjZhZmE0In0=eyJpdiI6IkdteGZ1eXVhQXpzV2NXYldFbVNTOGc9PSIsInZhbHVlIjoiUjRXbUY5YlpoWUJwREs3YmZHQmNVYjlBWlkzUTIzVWE5V1VWbWNIdDdqR0RsK1FrZGZkemUrcVwvYVZ4NXhKZmg4M3FnWkJiMjRaWmFiT3BMYURkakJlMXZkM3N2dU5zVytBWDlwV2Z2MklPMGI3ZFJ1aEZQXC9IR2pFWkE5YzhrMnFrbWMxK2hyaENhcERSQmpJQzhKakhMTXJ5QXY4U2VQMlwvZG9DRTVlNUh3RWNxbGRrMHkzc1Vmd3FBRGdiY1Fqd3VycjhxTkFqWG5UeXp3N3dseXVYM3hpWDBibnVCNGN0TXdHZFVHWlJtZz0iLCJtYWMiOiJhMGFiZDcwMDBjNWFjNzQ0NTYzMTdiNDc5MjVjMzhjYWJhODBkZjQ0Nzk5OGFhM2FmMGI0ZTQwNjFiZGVlOTAzIn0=eyJpdiI6IktQWENMeVRGT2dCWG5UTzI4TmxubUE9PSIsInZhbHVlIjoiSUZZaERQQTF6ZDN2MHI2aHpcLzBWb3hjcE1lSFJ5MmhLY0Foam95ZVdTeHhYTlpQc0JGK0szSFR2SFlZd0VucmIiLCJtYWMiOiJhYzdmMzlkN2RkNzYzYWJkMzM4MzI1N2ZlNzk1YThjZWJjZTdmZTYxZjFhYmEzZmQyOTk4OGM0ZTI2M2Q5ZmVmIn0=eyJpdiI6ImFBekszN3NwZ241bWlyY2ZmTzFERGc9PSIsInZhbHVlIjoiNGtvdmp5amtsb2Rmc0tCeDBMWHNpSk82STNJajgyZGdsQW9hQTZlUkhSaU1SR1dyRFdTV3VrQjlydlhXVEUzRUZZRHlKdXdJekZaM25yZ05kN2JndFwveHV5N2RjbThIN1gxM3EyRTE4ZzlienhUV2RTSG14eWZrOXhmMk5BblFvS0w3cVZtSVdjNjM5U0NMcUF5dVpSTmtUTkl2NElcL2N5dEpKaWFNcFwvdTN5YTBhSzZRMVhwZkVDcEp5eThJZkRvVkV4UUsyM1dLMTZ5RXM0a1IzSmY3dz09IiwibWFjIjoiMGE2ZDI0ZDMwNTlmMzU4OTM3NmZmYjE0YmNiNDRjMzYzM2ZlMmQ4N2Q0YzZlN2IzMmNjOWViZjYwODkyZmVjMyJ9eyJpdiI6IjA4ODBZSjI4ak9lbG5VQVdjWkFEY1E9PSIsInZhbHVlIjoiblB1dHRIVjVPRHYwRGFnZFdRekllWmROSWh1Y2VUVWwwV1MzZldsZmlveXNOV2NEWGFcL09cL2RJbUdJXC9RUkxndyIsIm1hYyI6IjYzNDk0YjA5OGFlOWQ0YWM0YTQzZTg1MzAxNjFiMDRiMjEwOWIyZWE2N2Y0ZTI1YjNhMTJkYmY0ZDNhN2I3Y2UifQ==eyJpdiI6IkpMc25WTWRTVGM3OG00MDc4YVV5MEE9PSIsInZhbHVlIjoid2Z1NzhmbmhBWld2VVQ3Y0ZVRnNCR2lMM0ZObE0yYXpmK0tNVElhTmp5eDBFdzZNN3ZoWGZyR1pDN2JjRTNXcjRxNVwvNlBqUzk3bnB6OVB2S2laVlVOSEluTXpIeFVtbTV2Y1wvMGpyRUZcL1F6T3JFc3pzbmx2S0RHM01EVG9Gdm95VWdSbzdoWXFXcW9nc0JTWTRcL1g3cXlSSEd6ZnJJdmN5em9xYTZncE9mUFJuVFQ2bjhkc1MxMGRSNVZWYlJQcmc1ZnJDYjlsUUtHRkEyNGpGaWVzck1VK200TExwWXVPOGdjeTNQMHJcLytrMTNUV1NaXC9lRmhEM0FJbklRTENGcUpWV0hobGQ4Z3RTYlBuTUZXcEdya2FLTzVRUzJTamxFaWdNZjRKV2RGVkU9IiwibWFjIjoiNjE1ODM5ZTQzZGI3NTkzMGExZDIwMjI3NGY3MTA1ODIzYzVlOTZjYTc1MDdlMTI4OGQ0Y2NlZDdhMjk2MGFlOCJ9eyJpdiI6IjFJNW1iVlNlMFhLbDBOMXZjQis3RkE9PSIsInZhbHVlIjoiK3JVc0dDVFNRMFdoWDVIRVJ3OFRJYzM0ZjM1Um1BSWd1YVZWczVkOGZNemhZOXRqVVZQOHd0aVM1QkF2RzhqZyIsIm1hYyI6IjViY2QyOGY4NGExYmViOTk3ZmZkNGUxNDMxNTQyMDY2OWRiNDVmNGU4ODY3ZjIxMGM2NmIxOWNjOGI5NjQ2YmIifQ==eyJpdiI6ImRtTVJ1bSs2R1Y5QjJGZytSYWRaQkE9PSIsInZhbHVlIjoiRWRUamJnMW94RjQ4RzNkV2lwNXN1U0J1cmU5ZGJ2QlhOQU03aGg3Y2dDSXhVOXVUM3FCMW1UNlFVa2swcGJxMnd2MGRsNXM1aUV3VlpaQW1USEI4REhFNENWclwvYUNSdzRnbG5WdGJ1ejhSSitPTUI2QWFVT2FuYnlVZWhmWGE0aG5kellNN3JodEtmRnpaWjcrOUw4RFhqblFBeVVtVnZaRGNEcmJoam9kallKV09YSWh3M0U5WmRyTXBuV0pSNU42Y2hDSlpGNFFVUVdmN3lteVFHREpSQ2pFWE9HZnZlU2duYmNPcVZySFdCWkVVek80RWRYR3B5V1NOUmowRFpIQWNXZUs1RVhiS0tcLzZOMjNkclQ2Zz09IiwibWFjIjoiYWFmZDkzZDYxNGNmMDc1YzU3ODQ0NjQ5ODY0MGZlZTM3NDY3NGZkNmE0ODNkMjYyYzI1ZTA0YjkwYzRiMjkxYiJ9eyJpdiI6IisyN2VNSnRKSEljdjRPMTZja3FSclE9PSIsInZhbHVlIjoiejlCTkJIeWZtUjYza0V3ZERRcmNDZ0dyRjlKTVg0SmQyUTJaWDJ2K1lKNEtSenJGU1VkRktobjNDV3A2NE9RWCIsIm1hYyI6IjMzYmI3OWMzODhiYmE5NzhjNTYzOWFiZjAzMjYwM2M4YjcwZTEyYjc5Njg3N2QxM2Y2NDMzMGMwYjlhYzVlNGQifQ==eyJpdiI6InBTeHF3cDF2eXZIRGlXRzBkM1l2cHc9PSIsInZhbHVlIjoibTZ0eG9YUWxqeEN2UVRhaklmaFpmcXQzS1d6OGlMNHMzOXNXTnFnUDhjTURXXC9yOGY5WmNiOGlDUWlFdGJQVFc0TFJEVllEc3lFbTFGZWc0ZjNsYVwvUT09IiwibWFjIjoiNzZhNWEwY2E3OWM1NGYxNDVmODQ4ZDIyZjA4ZDZjNWFhYjg3YzM2OWNiYzZkNmYyNzhiZmNiMDc2MTJlZmYwNiJ9eyJpdiI6Ik1RWnU3VTRpMzlYWWFpdWFPdWRnVHc9PSIsInZhbHVlIjoidTA2TVwvTGJ1ZWk3MUZld1BLWXV5R3VPRzhOTHlpVVBYcTFoVDVxc3ZFUkJCWlB2STFha1VcL2RqeGh0QWFvdlVEIiwibWFjIjoiYzFmMDBlZjM4MDllNzgxZTg5YjAyYjYzNTViMjQ2MmQxMWU2ODAwN2I1NmI3YzlhNWYyOGNjM2RkM2I4OGYzNiJ9eyJpdiI6IkFUY0dxT0N0eU9WWXZqcE9XU1pQeHc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9XWDNFTTFRTUR2ckJDUGlVbm91Tm1NbERpQWRtSFk1WXpSU0RjWGRqN3J4d21ZOUc4N04rODNsK1h6bU9XRGROaFdqaTZ3QnpHXC9Yd00rSUpaNHVCUT09IiwibWFjIjoiZjQyNjcyYTNjNjlmOGZiYzAxNDkwMDVmZGM4OGMxYzY4MWQzYmQ1ZWFhODNlMTdkNGIxMWU4MzEyOWE0NjAyMSJ9