Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 70
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 70 - Lục Tri cắn một cái lên đầu vai anh
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 70 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 70 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
“Đừng mang theo ý kiến chủ quan, rồi tự tâng bốc mình như vậy.”
“Ha ha ha, tôi ăn ngay nói thật mà, chẳng lẽ tôi không đủ thủy chung, không đủ si tình sao? Hửm?” Hạ Kiến Vi cố ý đưa mặt lại thật gần, dù sao Lục Tri vẫn lo ngại đây là nơi công cộng, vươn tay đẩy mặt Hạ Kiến Vi ra.
Hạ Kiến Vi nắm lấy tay cậu, lặng lẽ giấu ở giữa ghế ngồi, đan mười ngón tay vào với cậu, Lục Tri không rút tay về mà giữ tay anh lại.
Hạ Kiến Vi tiếp tục kể về bạn cùng phòng lập dị của anh hồi còn học đại học, “Người còn lại là trưởng phòng ký túc xá của chúng tôi, là một người hiền lành, câu cửa miệng chính là thôi bỏ đi, ban đầu quan hệ giữa chúng tôi vẫn ổn, lúc làm bài tập nhóm tôi và cậu ta cũng cùng một nhóm, nhóm có hai người không làm gì cả mà chỉ đục nước béo cò.”
“Khi trưởng phòng phân công nhiệm vụ cho bọn họ, họ cũng không thèm để ý, chờ đến hạn nộp bài, hai người kia vẫn chưa làm gì cả, trực tiếp kéo chân chúng tôi. Lúc ấy mọi người đều không vui nên đã cãi nhau, trưởng phòng can ngăn nói thôi bỏ đi, bây giờ cãi nhau cũng không làm nên chuyện gì, vẫn nên bổ sung chỗ còn thiếu trước đã. Trên lý thuyết là thế, nhưng lúc ấy trong lòng ai cũng không thoải mái, cuối cùng là trưởng phòng tự thức đêm để làm nhiệm vụ của hai người kia.”
“Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, có một lần tôi chịu hết nổi đã đi đánh hai người kia, kêu bọn họ xin lỗi trưởng phòng, nhưng điều buồn cười chính là trưởng phòng không ngừng kéo tôi đi, nói thôi bỏ đi, làm loạn khó coi, còn nói với hai người kia là không cần phải xin lỗi, đều là bạn học cả, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Lục Tri không cần nghĩ cũng biết Hạ Kiến Vi nhất định là tức giận không nhẹ, Hạ Kiến Vi ra tay giúp đỡ, nhưng người được giúp lại không hề có ý đó.
“Có phải lúc ấy chú rất tức giận không?”
Hạ Kiến Vi khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đương nhiên là rất tức giận, tức giận đến mức tôi trực tiếp đánh trưởng phòng luôn.”
Tuy là Lục Tri đoán được Hạ Kiến Vi nhất định rất tức giận, nhưng tuyệt không ngờ tính tình của Hạ Kiến Vi lại lớn như vậy, theo cậu thấy thì tính tình của Hạ Kiến Vi trái lại rất tốt, làm người rất ga lăng.
Thấy bộ dáng kinh ngạc của Lục Tri, Hạ Kiến Vi mỉm cười, “Không thể tin được phải không? Tính tình của tôi trước kia rất tệ, kiểu động một cái là phát hỏa, Diêm Hồng Phi nói tôi chính là một khẩu đại bác.”
Lục Tri gật đầu, “Nhìn không ra.”
“Tôi đã là người gần ba mươi tuổi rồi, sao còn có thể không trầm ổn như vậy được.”
Lục Tri nhớ Hạ Kiến Vi lúc nào cũng muốn dính một chỗ với cậu, cậu cũng không cảm nhận được Hạ Kiến Vi bây giờ trầm ổn bao nhiêu.
“Vậy nên, ở ký túc xá rất dễ gặp đủ loại người lập dị, những ngày đó thật sự rất khó chịu.” Hạ Kiến Vi nhìn chằm chằm Lục Tri, trong lời nói có ẩn ý.
Thì ra đoạn đầu làm nền lâu như vậy chính là vì chuyện này, bởi Lục Tri mới nói, sao Hạ Kiến Vi lại đột nhiên muốn cùng cậu hồi tưởng về thời thanh xuân.
“Ở trước một năm rồi tính, chắc cũng không xui xẻo như vậy.” Lục Tri kiên trì với quyết định của mình, mặc kệ Hạ Kiến Vi vừa dỗ vừa lừa cũng không làm cậu lung lay được.
“Ài, một mình em ở bên này tôi không yên tâm.” Hạ Kiến Vi biết Lục Tri rất có chủ kiến của mình, cậu ở bên này sẽ có thầy cô và bạn học, nhưng Hạ Kiến Vi cũng biết trường học là một xã hội thu nhỏ, chỉ vì một suất học bổng mà đâm sau lưng cũng không hiếm gặp.
Anh sợ Lục Tri bị bắt nạt.
Lục Tri siết chặt tay Hạ Kiến Vi trong tay, “Yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
Đứa nhỏ đã lớn rồi, phải buông tay để cậu bay đi, ngoài làm thế thì Hạ Kiến Vi còn có thể làm gì nữa đây, người bạn trai này của cậu cũng giống như là cha ruột vậy.
…
Lúc Lục Tri và Hạ Kiến Vi tới thành phố B thì đã qua một giờ một chút, hai người tìm một chỗ ăn cơm trưa, lúc này mới xách vali đến khách sạn đã đặt trước, Hạ Kiến Vi cầm thẻ phòng cùng Lục Tri vào thang máy.
Hạ Kiến Vi lấy một tấm thẻ VIP ra đưa cho cậu, “Của một người bạn tặng, nếu ngại ký túc xá ồn ào thì tới đây ở.”
Lục Tri ngẩn người nhìn tấm thẻ VIP mà Hạ Kiến Vi nhét vào trong tay mình, “Chú không sợ em dẫn người khác tới đây sao?”
Hạ Kiến Vi nhướng đôi mày tuấn tú, liếc nhìn camera trên đầu, đợi đến khi thang máy “Đinh” một tiếng đến tầng, hai người xách vali nhanh chóng tìm được phòng của mình.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, Hạ Kiến Vi đè Lục Tri lên cửa, cắn môi Lục Tri một cái, “Em dám sao?”
Lục Tri chẳng những không có một chút cảm giác tai họa sắp đến, mà còn bình tĩnh nhìn Hạ Kiến Vi, “Sao lại không dám?”
Hạ Kiến Vi cảm thấy bạn nhỏ nhà anh hôm nay không ngoan lắm, phải bị tét mông.
Lục Tri nhìn anh nói: “Em sẽ lập một nhóm rồi dẫn mọi người tới đây luyện đề.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu chứa ý cười trêu đùa, lúc này Hạ Kiến Vi mới nhận ra anh bị bạn nhỏ nhà mình trêu.
Quá trời rồi, nếu còn không phạt sẽ tạo phản.
Hạ Kiến Vi ấn vai Lục Tri, hôn lấy đôi môi mỏng đang nhếch lên của cậu, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào trong khoang miệng nóng rực của Lục Tri, quấn lấy lưỡi cậu cùng dây dưa.
Hai người hôn nhau đến tận giường lớn, Lục Tri đè trên người anh, đè hai tay anh xuống chiếc giường mềm mại, ngón tay thon dài đan vào giữa các ngón tay của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi nằm ngửa trên giường, hai tay bị Lục Tri đè ở hai bên đỉnh đầu, miệng lưỡi bị Lục Tri mút liếm, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống theo khóe miệng anh.
Hai người dựa vào nhau rất gần, có thay đổi gì đương nhiên không giấu đi đâu được, Hạ Kiến Vi như tỉnh từ trong mộng, đang muốn đẩy Lục Tri ra thì thứ có cảm giác tồn tại cực mạnh kia lại cứ đẩy vào anh như vậy.
“Ưm…”
Một tiếng rên rỉ ngọt ngào phát ra từ miệng Hạ Kiến Vi, anh bỗng chốc trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Lục Tri.
Lục Tri không để cho anh tự hỏi, cầm tay anh ấn vào nơi đang nhô cao, trong giọng nói lạnh lẽo của Lục Tri mang theo tình dục, gợi cảm và quyến rũ, làm Hạ Kiến Vi say mê, cũng không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
“Giúp em.”
Hạ Kiến Vi bị Lục Tri mê hoặc, giúp Lục Tri tuốt.
…
Mưa tạnh mây tan, Hạ Kiến Vi nằm trên giường, nhìn trần nhà, mọi người đều là đàn ông, dựa vào cái gì Lục Tri lại lâu hơn anh, chẳng lẽ là vì Lục Tri đang độ tuổi xuân? Còn anh đã già rồi sao?
Lục Tri lau mái tóc ẩm ướt đi ra từ phòng tắm, cả người mang theo hơi nước, mặc một cái quần chín phân, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn. Cậu ngồi trên sô pha vừa lau tóc vừa nhìn điện thoại, đôi mắt phượng khẽ híp lại, lười biếng lại xinh đẹp.
Hạ Kiến Vi nuốt một ngụm nước bọt, nơi vừa mới giải quyết xong lại có xu thế ngóc đầu.
“Không đi tắm sao?” Lục Tri gửi tin nhắn xong, quay đầu hỏi anh.
Hạ Kiến Vi khẽ giật ngón tay, “Ừm, muốn đi.”
Mặc dù nói như vậy nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Lục Tri đợi một lát rồi đi tới, đột nhiên bế anh lên, Hạ Kiến Vi hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ Lục Tri, “Đệt, em làm gì vậy? Mau thả tôi xuống, đừng để ngã.”
Hạ Kiến Vi thật sự sợ cân nặng của mình đè gãy vòng eo và cánh tay thon gầy của Lục Tri.
Đúng là Lục Tri hơi lực bất tòng tâm, nhưng cũng may không làm Hạ Kiến Vi ngã, cậu bế Hạ Kiến Vi vào phòng tắm, rồi thả anh xuống.
“Em cho rằng tôi là cô gái nhỏ hay sao? Bế lên khác nào chạy nước rút một trăm mét.” Hạ Kiến Vi cao một mét tám mươi lăm, cân nặng đương nhiên sẽ không quá nhẹ, cơ thể Lục Tri còn đang phát triển, Hạ Kiến Vi thật sự sợ một lần này sẽ đè Lục Tri lùn xuống.
“Không cao, tập luyện thêm vài lần nữa là được.” Lục Tri sâu sắc nghĩ rằng mình không đủ khỏe, cần phải rèn luyện thật tốt, sao có thể ngay cả bạn trai của mình cũng không bế nổi.
“Chú tắm rửa đi, em ra ngoài.” Lục Tri tri kỷ đóng cửa lại cho Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi tắm trong mơ hồ, đợi đến khi tắm xong mới chợt nhận ra, anh không lấy quần áo để thay.
Anh vốn định gọi Lục Tri lấy giúp mình, nhưng lại nghĩ vừa rồi hai người đã giúp lẫn nhau, cảm thấy không cần thiết, thế nên anh vừa lau tóc vừa trần như nhộng, thả rông đi ra ngoài.
Lục Tri nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu thì đối mặt với cơ thể trần trụi của Hạ Kiến Vi, mặc dù nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, nhưng Hạ Kiến Vi phóng khoáng như vậy, Lục Tri nhất thời có chút không đỡ nổi.
Hơn nữa Hạ Kiến Vi chẳng những không hề cảm thấy không được tự nhiên, mà còn đi qua trước mặt Lục Tri như người mẫu sải bước trên sàn chữ T, cúi người lấy quần áo thay của mình.
Cặp mông săn chắc to vểnh trắng trợn đối mặt với Lục Tri như vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tri trầm xuống, buông sách trong tay.
Hạ Kiến Vi tìm được bộ quần áo lát nữa sẽ mặc, đang định đứng thẳng dậy thì eo bị một đôi tay hơi lạnh bóp chặt lấy.
Sức lực của Lục Tri rất lớn, Hạ Kiến Vi nghi eo mình đã bị cậu bóp bầm.
Còn chưa kịp hỏi Lục Tri làm gì thì cậu đã cúi đầu đặt một nụ hôn lên xương bả vai của anh, lưng Hạ Kiến Vi run lên, giống như bị bỏng.
“Chú Hạ, chú cố ý sao?” Giọng Lục Tri khàn khàn.
Hạ Kiến Vi sửng sốt, lại hơi nói lắp, “Tôi… Tôi, tôi chỉ là quên lấy quần áo để thay thôi.”
Lục Tri cắn một cái trên đầu vai anh, để lại một dấu răng ái muội, bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng trượt từ trên vòng eo màu lúa mạch đến cặp mông cong vểnh của Hạ Kiến Vi, nhéo mạnh một cái, để lại hai dấu ngón tay gợi tình mới buông ra Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi nghe tiếng bước chân Lục Tri rời khỏi, vội vàng mặc quần áo vào, mông và đầu vai vẫn còn đau, nhóc con này xuống tay đúng là không nể tình chút nào, anh cho rằng Lục Tri chỉ là một con mèo con đáng yêu, không ngờ lại là một con sói con hung tàn.
…
Hai người nhây tới tận năm giờ mới ra ngoài, Hạ Kiến Vi dẫn Lục Tri đến trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo, anh sợ Lục Tri gặp phải loại mắt chó coi thường người khác, lại sợ Lục Tri gặp phải kẻ tiểu nhân nịnh hót, nâng giàu khinh nghèo, thế nên quần áo anh mua cho Lục Tri đều là nhãn hiệu tầm trung, không đến mức quá đắt, cũng không đến mức quá rẻ.
“Chú rất quen thuộc với thành phố B.” Lục Tri phát hiện Hạ Kiến Vi rất ít hỏi đường, thậm chí ngay cả hướng dẫn trên điện thoại cũng không xem.
Hạ Kiến Vi nghiêng đầu nhìn về phía cậu, tỏ vẻ nghi hoặc, “Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Tôi học đại học ở thành phố B.”
eyJpdiI6IitSWktxeGlGWVNOSzVjQXZ4ZjdhdHc9PSIsInZhbHVlIjoiMnVqOXFIamY4c1ZpZ2JDSkZtajZER2JDYTBYOGR2TGd1ZFhnNGdBdTJNOFhhbmFSaEFIakdFVjBDNDYzUG80TiIsIm1hYyI6Ijc1MDk1MzdkZWI3NDgxMGUzODYyMmEyMDc1MGI0YzU5MzlmY2RiNGZhZmY2OWYwOGY3NWU1NGI1MWJjMDRlYmYifQ==eyJpdiI6IjY1eXFJS0cybDAzVmhIZkxacmh3c1E9PSIsInZhbHVlIjoidW5EY1hzUDBXSzRGNlNwNk5CSGVGb0pVS1JuS3lwOTQ0THZ3Snl0bGNSZTBIa2dOcTZFT0drb1psVFMzVlBhZERlQlAwU0NGQjhQN0hSYTZlSUliZFhtYW9uenZqVisrZmYwNHdZMGpjUytzb3ZMamZFdzVDQ3JPbWVhSWVZc1QzQjV5U1RwdjdYNXJ5d29NZ1lqK2w2c2ZoYnJIc2lZUDlmYjZ3bzBmVlBNPSIsIm1hYyI6ImNlNDZjZTViNTJhYjkwOTQzYzdiZWNjMjczNjViNmZjNzNjMWViMjA2ZTEwNTE4OTY4MTY5YzdmZjJmZjk0MTMifQ==eyJpdiI6IlBSMm9VXC8ra1RtNW5PekpnZ1M0QjdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFwcWNyUXdiNUVWYWY1d0s2VDNXOEpQQUhGTFE2SVNoVjFwSnJMNVk5eHBZZnh5QzNqcVdpQzJWT05IeWpnTm4iLCJtYWMiOiJmZmM0ZTEyYTM1NGI1OTZjZDk3ZGVlNjc3YmU5ZTg1MWFkZDFiMmYwNGMzN2Q0YTE3ZjE1NmU5NzAxOTQzMTg3In0=eyJpdiI6IllqTWQrSDF1c0Y2bUJuWFNndHVBeHc9PSIsInZhbHVlIjoiTDdpVXBcL1c5NDJcL0s4WTR0dWhhRWhhWEoyV1FvT05JOEFCbXc0MUM0XC9ITTQ5TTlzQWV0aEhLOTJWYmN4VitGT0FaTGdzUFBWcjFCTUwyYlZUWFAzSmVmY1RRbzNhVVJaaVgzXC94NU40S3NUTkhiNEFIZ2xiQk8zTHlWelNmaDJDUWQ1V2lubTFaTzN4NVdRdjd3QkNadz09IiwibWFjIjoiODc5MmZlNTVjZjU2OGU4YzJjYmRmNzA4YzUyYTFlMDkxMDhlYmY0N2E1ZDcyZWI0MGFiZmE3OTI5ODc5MTI4MyJ9eyJpdiI6IlFFV3ZJdEtxQ0duYzNvZlNjSldOQ3c9PSIsInZhbHVlIjoibjBCM25maGJtcUp3b1hhU2xUdHdPc3RjYWR3VjFZM1Fkb0VONTVxNkU4M3VrM0hsN1htVXhmQ1ZTZ21qMHBGSSIsIm1hYyI6IjUyNjk5MDg3OTQxZjRhNzA5YjZkNmFjY2NmZTk2ZGY2MDc0NjE5YzliZTMxMjVjN2UxNTI2NTY5ZTJlYjNlYWMifQ==eyJpdiI6IjEzcWlaM2NjOW00WGlqS1d0VGwrc1E9PSIsInZhbHVlIjoiRzhkMjZQYVwveTNBU3ZlT0U4V0gwdm5YZERTNkJkWlhZa25pSHZMVjMwWGRuV2xZWUtqdGM3SE8zTnFjeitjM0JLcGJQQlJseHpDN0lSNGczVlEyNVMrNzNuc2V0MjdZRzJDYnBcL3JWeWZLTFVBOTBQcVBMc0hWWm9sZk42V0tZK1hIV201VHpXQXUrVEhxVytJN0FaRnFLN0pnNUl0MWJVeGNpd1g1Nm9iZEJ0Z0Z2aVB5UGVTdlNDdVwvMUhrd25HY3dmR1pBNmVwMWYrQWk1RUJnTmN3WmFGa2VDSzZNWlBoZDVPUkRRXC9hNnJGSzFwRnhLWldUcDFoUGN4a2FnNUVJZE0wXC9ocmdxRytnVWsrSGtEUzlNdkNSb1UrcFwvdCtFSEs1N0lBbGVKcnMzZ1kzS0RSVEJoYklhVTdHSXczSUVOSmp5aW1kY0lVa1d3dVwvcHZKT2NndFBLclRMRE9vQ0pcL25rYkphM3R0VkRQYzBFWVZ6QlwvQ3NvQ25FMHVvV0FwM3RSTHZVclwvVnNcL0lBQ3MyRGhkVmllZGlZcWdcL0t4UGtrQWVUTzJXUXNJbThhcEowMG1OSWkxSzZpZm5tU2d3bCIsIm1hYyI6ImNjMjBiM2I2ZGMxOTExNTRjYTc5MzRmYTg0OTg2OGVmMjY3ZTc0MzQwZGM0YjRlNDVhMWViZDgxMjkyZjk5Y2UifQ==eyJpdiI6IkZxajk5SmlzNE1JTVVFWTVqemR3ZlE9PSIsInZhbHVlIjoiSWlhYUNvcHNreWNQQjcrOGZ4WXkrZmZRSTlhdk8zYXNORnFzQW5nRk9PVDZDaFRjcjAwNXpZSzVXXC92Wjl0YksiLCJtYWMiOiJmYmVhNjhmZDIxODAzZDE0YWZlZGNlZDY4Yzc5ZDc1MzM0M2U3YzM2YjhiNjBiZjgwNWUwNDg5MTc0NmUxZjRhIn0=eyJpdiI6InRmNnBoSlFpZ1ZsWEdkOU5rZkhielE9PSIsInZhbHVlIjoiblY4N2NnSXdrbEdcLzEyelIrQUlSam9nMzRvUFR0VDlFZzQyaTNxTDN2WFRpdXhmSGVRXC8rcWZ0NDdvcUlWZ21aZzBtTDJPSXFtN2FMZm1WM1JFWUkxamFDMEwyZlwvdmdxMlU3UE1KNkdoanlHSnB5YUJQR2JnU2tpY0Z1S0tpbVd6d2xVZHZjNVdZQmV2blY2YVBzWmFuWGc1amFTVlpNcStESEt2Skt4T1pGVm82OXZHWHpGaXlhbnJ0Q0R1ZVo4a29RMUJ4UE96STBnM3ZPQlZYbXVBbWxOcURycmtcLzhLQkwzTWVQR2VnMTRQR0dwS1hwTllrVmhONU9HRkpPdlNra3NaMUd5VnU2NEczTzY0WmRjQUpreWdzVFByZ0wyM1A0XC9ta054WlwvUTJVN1FlXC9LbkxRKzczbEhGXC9Wa0VXRWdqRWxuWEhhYk1IdThuTzFsNUFpazBrYVdLbURlbTZqU1dvNGpOcllcLzNGSSswQ2xOUTArS3lST2toUHR2ZU9aIiwibWFjIjoiZDMxMzU0NGIzMDNmMDNiNTU0MTEyMThlZTA1N2MxMzcyNjlkOTU3YjE4ZWFkNjgwNjVjZjg2MTMwNzA1OWJlNyJ9eyJpdiI6IjJSQW5kVjJcL2MwUzZ6NEpWbVFaTnRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNnZHQ1UDhyWmwyZVpzd2lobU1USDJWRmpNNGdcL2J0UEVZemN3NStTWDR4ZWhxaEYwS1E3eXpydmF4YWNYUlNUIiwibWFjIjoiNzZmODM1YzNmZmE1NTc1MmRkMmNlOWQwNDZhMjQ0NjMyYTc2YjBlY2VmOTJjYzE3OGVhYzU0ODE4ZjgyYzljMSJ9eyJpdiI6IkVrZERJdFlDNjU1S3dVMmFZcEhBU0E9PSIsInZhbHVlIjoic1hNUzRcL0FFM2ZlQkJGTEpqQ2xLamFGS3ROVGRmamdkWVdkcFZYMjhQWTZmSHQ2NFJPdGYySGpWV0VDNnRQR25yeXorSU9CZWNxUzVVYmtQcURWYllKZ2R5Znl6aEpNSTZiSEFcL21Sa3lnSmZDWFNtTE52UUFqZ2x1c2VWaHJ4NWFLYTRCXC9Oc0VTam1iZHVySFVkVmFTQk1qVkhxUmFTOFF6SWRwV1pHQWxLVmhEM204VTJYUTRDQlZyQW9MdzFGNWcxU1hXeXJHaTFBcUdPb1U1RXJTXC9CZVZXNzhqU3ExVHBxWkFaNnZXY0JvXC96K2JYNWRBYk9hNHZCR05DeFdvdFhZMEJvejlqMzRpK1ZuQzJXeEN4dDhibE5WOTVOMW0xdEMyYU40bDZNdjJydUNiK0t1bHVBZ09XV3lveXRSQ2tiSFFFUUh0YXExTTlRSU5oaFRIeU5YNXpXSzdlUmNzXC9RMlYzc29OZU9tTURtaGRqQ2NtalJBU1phZjJRS25oIiwibWFjIjoiNDg0NTA0ZGU1ZDVkYWNmNWUxMDcyMzRhYWZjNDlhMDYxZTNiNWM0YjMzZDgwZTE1ZjFmODUxMDdjNTQyMGU1NSJ9eyJpdiI6IlpCdG5KTThyTzk4UERmOEFnK1NKakE9PSIsInZhbHVlIjoiNXBMWDBNd2dxeWRFclYzdktXYXQrSW5YcXRoK1ZPT2V0cFY3Y1R5enN1YzJtczI3NUVocmFcL2QwQVcwNXRmQzMiLCJtYWMiOiIwOWI4ZDEzNjhjZWY4NmE5ZTI5MjQyMjQ4ODIwZDA3ODBmYjhjNDBiYmNhYjE4Mzc5ZGQyZjRlMTEwNDEwMGM0In0=eyJpdiI6IjBuNWx5cGk1d29Oakc2d2JPZEV1b1E9PSIsInZhbHVlIjoiWU0xaWZ0eGcrbHNiZmV1bCtOYmRyUHRxR04xVkhrR2FJVWdoRG4xXC9haW9MXC9RblhTOFZFbzJyMzVYR0VvSE4xK1o0dk1FdG9PcDliTkUxczRvanR1Zz09IiwibWFjIjoiZjI5Y2Y5MjlkM2JhODBmMDY3MDZkMzNlYTQ4NmFjNjcwMmI5ZmRhZmY1ZjJhZTNmMjQ4YTJhY2Q3MzY1ODE0MyJ9