Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 65
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 65 - Bạch ngọc không tì vết, vừa xứng với em
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 65 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 65 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi không thuê nhân công mà tự mình thu dọn hể di vật của Hạ Dĩ Lương lại. Chuyện này tốn mất mấy ngày, trong phòng này có quá nhiều thứ có thể gợi lên hồi ức của anh, mỗi một thứ đều có một đoạn làm anh nhớ lại chuyện cũ.
Đợi đến ngày hẹn với giám đốc Tôn, Hạ Kiến Vi tặng bộ sưu tập đồ cổ mà Hạ Dĩ Lương đã sưu tầm trong nhiều năm rồi rời khỏi đây, toàn bộ căn nhà cũng hoàn toàn trống trơn.
Sau khi ông Chương nhà bên biết được chuyện này thì thở dài, các bạn già bên cạnh ai nấy đều đã qua đời, làm ông mơ hồ có một cảm giác đại hạn của mình sắp tới. Nhà của Hạ Dĩ Lương và Phó Cảnh Nhu hoàn toàn bỏ trống, hoa cỏ trước cửa lay động theo gió hè, mận trên cây chín rụng xuống mặt đất.
Anh cũng không bán căn nhà như ý của Hạ Dĩ Lương, anh luyến tiếc.
Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua căn nhà nơi mình lớn lên lần cuối, khóa cửa lớn lại.
…
“Em vừa đi lấy thư thông báo trúng tuyển.” Lục Tri nói ở đầu dây bên kia.
Hạ Kiến Vi nghe vậy trong lòng vui mừng, khẩn trương muốn gặp Lục Tri, “Em đang ở nhà sao?”
“Vâng, mới dạy thêm về, sắp về tới nhà rồi.”
“Vậy tôi tới tìm em, tôi muốn tận mắt nhìn xem thư thông báo trúng tuyển của em.” Hạ Kiến Vi cảm thấy vui vẻ thay Lục Tri, anh biết Lục Tri rất xuất sắc, nhưng điều này cũng không ngăn được anh vui mừng trước mỗi thành công của Lục Tri.
“Ừm, em chờ chú tới.” Trong giọng nói Lục Tri đượm ý cười.
Hạ Kiến Vi nghe ra tâm trạng của cậu rất tốt.
Anh mang theo con dấu khắc cho Lục Tri lúc trước, định lát nữa sẽ tặng cho cậu.
Mà điều anh không biết chính là, Lục Tri cũng chuẩn bị quà cho anh.
Hạ Kiến Vi lái xe đến nhà Lục Tri, nửa đường nhận được điện thoại của Dương Bội Nghi, nói anh có rảnh thì qua một chuyến.
Hạ Kiến Vi đại khái đoán được Dương Bội Nghi kêu anh qua để làm gì. Trong lễ tang của ông nội anh, Lục Tri ở bên anh toàn bộ quá trình, hai người cũng không hề có ý che giấu hành động thân mật, tuy rằng không có làm chuyện gì quá khác thường, người khác nhìn không ra có vấn đề gì, nhưng chắc chắn là hai vợ chồng Dương Bội Nghi, cậu của Hạ Kiến Vi, và các dì út nhìn ra được.
Chẳng qua bởi vì Hạ Dĩ Lương mới vừa qua đời, tâm trạng của Hạ Kiến Vi sa sút, thế nên mới không nóng vội tới hỏi anh, hiện giờ cách tang sự của Hạ Dĩ Lương đã qua hơn nửa tháng, đoán chừng hai vợ chồng Dương Bội Nghi đã sớm không đợi được.
Hạ Kiến Vi đồng ý, anh không có ý muốn yêu đương vụng trộm với Lục Tri, đương nhiên cũng không sợ công khai quan hệ giữa anh và Lục Tri với thiên hạ.
Trên đường đến nhà Lục Tri, Hạ Kiến Vi thấy có một cửa hàng bánh ngọt không tồi, bèn đi xuống mua một cái bánh kem, định lát nữa chúc mừng đơn giản với Lục Tri một chút.
“Em ở nhà một mình sao?” Hạ Kiến Vi vào nhà không thấy Lục Thâm đâu, lúc này đang là giữa kỳ nghỉ hè, Lục Thâm hẳn là có ở nhà mới đúng.
Lục Tri cầm lấy bánh kem trong tay anh, đặt lên trên bàn, lắc đầu nói: “Ba em đi dạy thêm cho người ta rồi.”
Hạ Kiến Vi hơi kinh ngạc, “Không phải bây giờ đang nghỉ hè sao?”
“Là một cơ sở giáo dục rất nổi tiếng, không phải trong trường học.” Lục Tri giải thích.
Lần này cuối cùng Hạ Kiến Vi cũng biết biệt danh hoàng tử bé làm thêm của Lục Tri có từ đâu, thì ra là di truyền.
“Hai ba con em thật đúng là tranh thủ từng giây để kiếm tiền.” Hạ Kiến Vi cảm khái nói.
Lục Tri rót cho anh một ly nước chanh, là cậu mới vắt sáng nay, để ở trong tủ lạnh, bây giờ lấy ra uống, lành lạnh rất sảng khoái.
“Cũng hết cách, chỗ cần dùng tiền quá nhiều.” Lục Tri thuận miệng nói.
Hạ Kiến Vi nghe vậy thì sững sờ một chốc, trong lòng hơi khó chịu, tình huống một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán* chính anh chưa từng gặp qua, nhưng đối với hai ba con Lục Tri lại là chuyện thường.
(chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành. Theo hoasinhanhca.wordpress.com)
“Xin lỗi…” Hạ Kiến Vi có chút áy náy nói.
Lục Tri cũng không cảm thấy chuyện này có là gì, “Không có gì phải xin lỗi, đây là sự thật, nếu muốn có cuộc sống tốt hơn thì cần phải trả một cái giá tương ứng, hơn nữa làm thêm cũng dạy cho em rất nhiều điều mà trong trường không học được, mặc dù chứng kiến không ít dơ bẩn, nhưng cũng gặp được rất nhiều người tốt.”
Hạ Kiến Vi bỗng vươn tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Lục Tri, “Em đúng là mặt trời nhỏ của tôi.”
Thiếu nên sáng ngời lại sạch sẽ, sao anh có thể không thích cho được.
Lục Tri và anh nhìn nhau, cũng không biết là ai chủ động, đợi đến khi hai người lấy lại tinh thần thì đã hôn nhau, gió hè ngoài cửa sổ thổi phất quần áo trên sào phơi đồ, mang đi một mùi xà phòng tươi mát.
Hai người trong phòng ngã ngồi xuống ghế sô pha, Hạ Kiến Vi ôm cổ Lục Tri, dịu dàng mà triền miên hôn môi nhau.
Vị chanh lan tỏa trong khoang miệng cả hai.
Hạ Kiến Vi cầm thư thông báo trúng tuyển của Lục Tri chụp liên tục mấy chục bức ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè, vẫn là ảnh chín ô.
Hạ Kiến Vi: Bạn nhỏ nhà tôi.
Bên dưới là chín bức ảnh thư thông báo trúng tuyển của Lục Tri từ nhiều góc độ khác nhau, Diêm Hồng Phi là người đầu tiên like cho anh, đầu tiên là chúc mừng một hồi, sau đó nói mời ăn cơm.
Hạ Kiến Vi kích động quá nên quên chặn mấy bà mẹ, ngay sau đó anh thấy một khung ảnh đại diện và nick name coi như bình thường xuất hiện, “Chờ đợi hạnh phúc”, “Bé cưng của bà nội”, “Hoa hồng nhân sinh”…
Hạ Kiến Vi thấy truy hỏi đầy màn hình, sợ tới mức đang định xóa bài đăng này, nhưng nghĩ lại, có gì phải xóa, đây vốn là bạn nhỏ nhà anh, phải để cho mấy người này xem bạn nhỏ nhà anh xuất sắc đến mức nào.
Hạ Kiến Vi đang định thoát ra thì thấy Diêm Hồng Phi trả lời “Bé cưng của bà nội” bên dưới, bảo bà đừng có làm loạn nữa, mau sửa nick name lại đi.
Hóa ra “Bé cưng bà nội” này là mẹ của Diêm Hồng Phi, Du Phinh Phinh vẫn chưa mang thai nên mẹ Diêm Hồng Phi cũng đã đổi nick name thành cái này, đủ để thấy được mong muốn ôm cháu trai của bà tha thiết tới cỡ nào.
Hạ Kiến Vi đăng lên do nhất thời bộp chộp, căn bản quên mất trong vòng bạn bè của anh còn có ba của Lục Tri – Lục Thâm.
Lục Thâm lên lớp xong đang nghỉ ngơi trong văn phòng, tiện tay lướt vòng bạn bè một chút, không ngờ đập vào mắt lại là bài đăng này của Hạ Kiến Vi.
Y nhìn ảnh chụp trong lòng vui vẻ, thì ra Lục Tri nhận được thư thông báo trúng tuyển, đang định gọi điện cho Lục Tri thì mắt thoáng nhìn thấy hàng chữ trên cùng kia.
“Bạn nhỏ nhà tôi.” Lục Thâm nhỏ giọng đọc ra.
Sao cứ cảm thấy những lời này cực kỳ mập mờ, Lục Thâm cau mày, như suy tư gì đó. Lúc trước Lục Tri dứt khoát kiên quyết ở lại tang lễ của ông nội Hạ Kiến Vi, y đã có dự cảm không ổn. Mặc dù Lục Tri đã nói sau này sẽ nói với y, nhưng trong khoảng thời gian này hai người bọn họ đều bận rộn, căn bản không có thời gian ngồi xuống nói chuyện rõ ràng.
Có một đáp án sắp hiện ra, nhưng Lục Thâm lại không muốn tin, y quyết định tối nay trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với Lục Tri, chuyện này không thể chậm trễ.
Hạ Kiến Vi và Lục Tri bàn bạc tổ chức một bữa tiệc cảm ơn thầy cô, Lục Tri cảm thấy không cần làm lớn thế, mời thầy của mình ăn một bữa cơm thường là được rồi, không cần phải quá long trọng.
“Vậy sao được, em chính là Trạng Nguyên tỉnh, phải chúc mừng cho ra dáng một chút.” Hạ Kiến Vi đã nghĩ kỹ rồi, tiệc rượu sẽ đặt ở khách sạn tốt nhất thành phố.
Lục Tri lắc đầu, cậu biết ý của Hạ Kiến Vi là anh sẽ đứng ra tổ chức, nhưng Lục Tri không muốn như vậy, cậu không muốn tiêu tiền của Hạ Kiến Vi, hơn nữa Hạ Dĩ Lương mới vừa qua đời không lâu, cậu cũng không muốn để Hạ Kiến Vi phí công làm chuyện này.
“Có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu, thầy cô và bạn bè đều biết gia cảnh của em ra sao, không cần phải giữ thể diện cho em mà làm lớn.”
Hạ Kiến Vi không thể phủ nhận, đúng thật là trong lòng hơi có ý đó, nhưng nhiều hơn vẫn là anh thấy vui mừng cho Lục Tri từ tận đáy lòng, muốn giúp cậu ăn mừng.
Anh không muốn tranh cãi với Lục Tri về vấn đề tiền bạc, anh muốn tiêu tiền cho Lục Tri, nhưng Lục Tri lại không muốn tiêu tiền của anh, Hạ Kiến Vi cảm thấy chuyện này rất khó tìm được một sự cân bằng, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người lớn tuổi hơn, sẽ không bởi vì chuyện này mà cãi nhau với Lục Tri.
“Thôi được, nghe em vậy.” Hạ Kiến Vi thỏa hiệp nói.
Lục Tri kéo tay anh, hôn lên môi anh một cái, “Cảm ơn.”
Hạ Kiến Vi vùi đầu vào hõm vai Lục Tri, “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
“Ừm.” Lục Tri cúi đầu cọ lên đỉnh đầu Hạ Kiến Vi.
Bỗng nhiên hai người đồng thời mở miệng nói: “Tôi/em có chuẩn bị cho em/chú một món quà.”
Vừa dứt lời, hai người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó bật cười.
Hạ Kiến Vi vội vàng rướn lên, “Em lại còn chuẩn bị quà cho tôi, nó đâu? Mau cho tôi xem.”
Rõ ràng Hạ Kiến Vi mới là người lớn hơn, nhưng dáng vẻ nóng vội này thật sự không có một chút trưởng thành chững chạc nào.
“Chờ một lát.” Lục Tri đứng dậy lấy một chiếc hộp từ trong ngăn tủ ra đưa cho Hạ Kiến Vi.
Chiếc hộp này được đóng gói đơn giản tinh xảo, dưới đáy còn in tên thương hiệu, vừa nhìn là biết không hề rẻ, ít nhất là đối Lục Tri mà nói thì không rẻ chút nào.
Hạ Kiến Vi hơi kinh ngạc, Lục Tri chưa bao giờ mua đồ quá đắt, quần áo ngoài đồng phục ra thì đều là hàng rẻ tiền, trừ đồ Hạ Kiến Vi tặng cho cậu lúc trước ra thì không có một món hàng hiệu nào.
Anh mở hộp ra xem thì thấy là một cái cà vạt màu xanh biển, kiểu dáng khiêm tốn đơn giản, rất tôn lên khí chất của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi đã từng mua đồ của thương hiệu này, chiếc cà vạt này, ít nhất cũng ngốn của Lục Tri một tháng tiền lương, đối với Hạ Kiến Vi mà nói thì thật sự là có hơi quá quý giá.
Anh ngơ ngẩn nhìn nó, thích vô cùng, trái tim như được ngâm trong nước ấm, vừa nóng vừa căng.
“Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn em.” Hạ Kiến Vi nhìn Lục Tri, nhẹ giọng hỏi: “Có thể giúp tôi thắt không?”
Hôm nay Hạ Kiến Vi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vừa hay có thể phối với chiếc cà vạt này.
Lúc Lục Tri tập trung thắt cà vạt cho Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi mới chợt phát hiện, đứa nhỏ này vậy mà lại cao hơn mình một chút.
Hai người đứng rất gần nhau, ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Tri thuần thục thắt cà vạt cho anh.
“Sao em lại thuần thục vậy?” Hạ Kiến Vi hỏi.
“Khi làm việc trong quán cà phê, mặc đồng phục phải đeo cà vạt.” Lục Tri đẩy nút thắt lên, Hạ Kiến Vi phối hợp ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thon dài cùng yết hầu gợi cảm.
Lục Tri nhìn mà lòng thấy hơi ngứa ngáy, cậu lùi về sau một bước, “Xong rồi.”
Hạ Kiến Vi đi đến trước gương soi, Lục Tri thắt rất đẹp, cà vạt cũng rất hợp với anh, ánh mắt của Lục Tri thật xuất sắc.
Khóe môi Hạ Kiến Vi cong lên, phong độ nhã nhặn đi đến bên cạnh Lục Tri, vòng tay ôm eo cậu, ép cậu sát vào mình, ghé tới hôn lên môi Lục Tri một cái.
“Cảm ơn, em rất khéo tay.”
Lục Tri đưa tay chấm ngón trỏ lên môi Hạ Kiến Vi, “Chú Hạ, hôm nay chú nói quá nhiều câu cảm ơn.”
Hạ Kiến Vi bật cười, anh lấy một cái túi nhỏ từ trong túi áo ra, chiếc túi làm từ vải màu trơn, đặt lên tay Lục Tri, Lục Tri mở ra xem, thấy bên trong đựng một hộp gỗ.
Lục Tri không hiểu gì, chờ cậu mở hộp gỗ ra mới thấy bên trong đặt một viên ngọc thạch tuyệt hảo, bạch ngọc không tì vết, trơn bóng sáng trong, ngay cả người không chuyên như cậu cũng có thể nhìn ra khối ngọc này quý giá nhường nào.
Cậu nhìn Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi cười tủm tỉm nhìn thẳng cậu, “Cầm lên xem đi.”
eyJpdiI6InBuNmxRQjYzMUdZenA1dU83c3pDRnc9PSIsInZhbHVlIjoiWWUyZHJaMVBjaWpxcjFNXC96WW1QektNcEt6TTVudjVlUVQ1cmw4Rk9OTUwrODJubmZ3OUlBWHlrZSt0cVJ6T08iLCJtYWMiOiJmNDAzMDdkNTU5OWU0OTFkMzNkMzBkMTljMzRlMzc2YTYyZmI4MzEyN2YyMWU3YTA5YTQzY2E2NDI0NWMxNjFkIn0=eyJpdiI6IjNLcXVVcGxpUjFZUEM0aVJnemk5M2c9PSIsInZhbHVlIjoiMlBON2E0eEdYR0U5eW1jdXl4d2pXMzZjRGpCRlJWWUFab1NySWJmWm5ZYUQyQUk0VVVvSFdcL2hcL2F3MllyVUJLaFpiTUZJb01SSmhUaURsakZDaVNPTm9mdHdsdGNYS0tHN0kraUNsalZjblByMjlQbEZ1V2pNRTE0RUQ1bldOazhaZEJoOU5pSzNCbGFVenZzU2xUZlBOQ2lMS0xpczlUYmJQYmxlNnBCUHJJSEZ1YkFrTTBaNWF1VjZuS3JWTStDVG05Yk9JY3VNZURnNlNkK2o5c2JNU1NsczRVNEhPZld2d1hSZGZjSEc2MU5FenFuVUhBQzZLOTltK3liWjhNSmhHUnpvNUZaOUhvdE5kY0N3dFwvUVA3Y1FPZjB5XC9xZHBrM0FUeDZHR1RYV0NkbmtBTDViZFFWMkpjcEYzc0loIiwibWFjIjoiMWJjYWZiNjgwYjY3YTU2ODNjYjc5ZWQyZDE2OWJkMGEwYWFiYTc1MThmODU4MDkyOGI3NWQ5YzE0NzM3Nzk2MSJ9eyJpdiI6IkxXZkpNOFhTSHdIYUl4R1JnYUpxWFE9PSIsInZhbHVlIjoicEFxWTluT2JwNWE5UjNpWW5wcmJDR08reUE4amo4eEQ1Mk9kaFwveHFMWjU4cytrZEZRd3FwV3VEcFExRVo3SFYiLCJtYWMiOiIwZTdiODdiYmIyYzUyMWMxYmIyYjk4MTM5MmU5MTZkZGE4NDFlOWQ4YjVmMGNiZDZiNGEwYTE3OTQ0ZjA3Y2FhIn0=eyJpdiI6ImNYNWUwZkZRZGJUMXVLOHMwWFFnQVE9PSIsInZhbHVlIjoiNUtEdWJtY3J3MTIxNzkxOFJHMHVPdDhITitBSTFPakxTNFBER2F2M1Bmbjd1TDcwdkp2MTk1SkdmUFJKejE2OXprenFPaVlXRjArQnlDOFp1emRsVEtNdlZVSXpmUkRjZDI1TDJEZVpTUWpMNnpCWEpBcllWT0dXYitMSVhVcFwvek41TGd6bFZoMVB2a2hwR1dYOGZBUT09IiwibWFjIjoiZDlkYjk2NDRlMGQ1ZDZlMzFmZjljMTk3YzVjMDk1YzQyNmZlNjZjZDgxYzA5MzYyNmJhMzA2MTIyYzA0OWNmMyJ9eyJpdiI6InNWVjRLUkp2ZnlBVzFwWWZpbmJEY2c9PSIsInZhbHVlIjoiQ202ckx2RUM5dmE1TWFESkVRcFNzc1wvRU0rYU43WjdlNlg2RkIwXC8rTzVOallXZ0VQSUpMUlUxQ2pSUnkzaE5XIiwibWFjIjoiNTc3MTY4ODI4MmYxNzNjNGJiM2EzZTkyM2VmMjI0ODY5ZDJkZWEzOWRiNTZhNzc0Y2UwMjMzOWJkMDQ2ZWZjMyJ9eyJpdiI6Ik83T01SVWVneDJvMFFZOTI5OE5abmc9PSIsInZhbHVlIjoibFZYU09aOWxabHJNdk1LTW9PS1gybmF2MmJsa3FOSU1QUkJUeG9oSnJJbnM1NE1ZQTFCUFEwWkJ5bk0zN3ZIUDZoK3o3eHU1MVVybFR5Ykt5cm5HWWcwZFN1M2l2QUJLMzgySDJqdDIyV0ZyM3hPQW1nZDBob2dDdlE0M1FobG95SVhxalIxc21iMU1VV1ZQTVpFSVhvK2RqM2txNWtYdGYwMFArdmlKTUJ5QUFCR2NMcXl0ZlBZUWhtWHBKZVNUUFwvbHd1Y1wvYVYxYVp2dVJDaERxVlEwbDZ5eTVmd3MrUnNkQklYK0VCZ1hBPSIsIm1hYyI6IjNkZjM3ZGJhYzFjODg5MWI4MTVhOTRmZWI0MmRjY2QxOWM5ODlhY2UyZGRhMjgzZjhjYjc4ZGU4MjJjYjRkOWMifQ==eyJpdiI6Ik9YcHVBRncwbGpKK1BzQ2U2ZjNTTkE9PSIsInZhbHVlIjoieXVuN244Q0ZtdTVWU2pHRVdPV2dIWnZRVStxU1BjWTdzbHNiUk05anJvSU1hZE9uT2lDcFNicmR5RjRlNkRucSIsIm1hYyI6IjJjYWY3YTE2MDViMmY4YzQ0ZjFkODcwOTFhMTg5ZDNiM2Q3YTA0ZWNlNmE2NGY5YmU5MWNmNDcxMjE1YmMyZDQifQ==eyJpdiI6IkhxMHdodzJOSzluVWV3OG8yRGZhbVE9PSIsInZhbHVlIjoid1ZnMUZKeXFwWk9JMlwvWTJRMkEzS0g5YjFPZHZteTQxeXoxSDlZK2gwUjFxOVBQTU9Lcm9WaEs5V01SMXNlQ3UxcGUrRjlQbHpRSDNRWTYwb24rTXRpYThiNERkZ2tSXC9yTndxSU1WWUExSGV1VzR3bitYWEFJaHJZdDFhUWJqMThkV09QaUhKWVJvaDVHT004c1pXTTA4d2RFNzNzdjIwSUxqdzVkXC9XS2dIT0hWamMwVmJpd2VVM3gzT0VhQm9jWXpqZnBsbHREd3RQNUZteVdXYjRjUk9seGNSS2kyQjg2MGZWaG42SW54aHdkK3htekxiTVM0QlY0MkNVamplTSIsIm1hYyI6IjY5MDcyZGFmZDliZDQ0NzIyZDdlOGJiOGZlNjhlOWU1MTA0ZDY1NjY2ZWQyM2ViNWY3YTA0N2JmY2NhMWJjODUifQ==eyJpdiI6ImY4UEF5cXIrTnlzZ3phcG9neGVwR3c9PSIsInZhbHVlIjoiVTZiR21EV2ZKTkJIMk9tM1BzcE9TNVh2cUZnTmpnZkFwZ2NISVVQTVwvbFdQaGx5THNpRVlDdjNaWXBwYllVMVUiLCJtYWMiOiJkNzM3Y2VkYjc4NWZiY2EzYmRkNDkwNDY1MWZkYjc5YWFmM2MxMDljMjMwNmMwZWQ2YzlhMjJmNTU0OGFiZDlhIn0=eyJpdiI6IlE1cjM0R2l4V08rczMwYzFJVnhKOVE9PSIsInZhbHVlIjoiUTBxZVcwOXlqV2dvQllWcVlYUjd2RDl2V25MZzlucnFsQVh5YU9teDlXRjRkc21XandHNGlrdXRkRTRnUXU1YmNyM0VMWDNPNWFUcjRDWDlQZ3NwT094NlVKVVwvaFZDRnZBNjM2bkpXeW5RPSIsIm1hYyI6ImNlODYzN2M1OTIyZjQ0YmI4Yjc5ZjY2YWJmYWM5MWJjNmFlYjQ3MmFiNmFmNDZjNzBmODdiZjhhODgyMDI2ZGIifQ==eyJpdiI6IkJTbmFheEU5dDBQNTdQMjN3djNNbHc9PSIsInZhbHVlIjoiT1owNVdMRXZ5T3ppayt2K25vYXhaMlgyeVpRazI4Q2l0Q2VUVE4yc0twV3prZFh1Q3ZiTFcrdDVDSEFwNFhHVSIsIm1hYyI6ImI4NmU1MTA0NTY3M2JkYmJkZjk5ZWE3YmMyOGNiNjdmZTg0MGE3NTdhMDM5YzBkOTNkNDFiMGNhZWFlMDJmNDgifQ==eyJpdiI6Iitla2JcL0F6aVd6cFlDWDZQWXBDczNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBxZnZjV1o2NElWQUxxNzE0Rnh2SmxlRHkwSlhuXC9ldnFzS0s3dmVTREtsUE5JU0hpSFpjTGV0TENIYis2alFpaTRQY0FEZ3dncVdzNmlXVVhROTQzZz09IiwibWFjIjoiNzg0MjFkZWY3ZDE5MTIzZDI1ZmMxNWFjY2QxOWViZDhjMDUyYzRkMzAxOWYwNjc4NzMzZGQ2MTUzYTM3NWRhNCJ9